Siêu Cấp Binh Vương

Chương 600: Hấp Huyết Quỷ



Bất kể nói thế nào, tiểu tử này cũng là người Cục Quốc An, Diệp Khiêm không có lý do gì đem hắn đưa vào cục cảnh sát, bởi vì nếu Diệp Khiêm làm như vậy thì không bằng giết chết hắn đi cho rồi. Diệp Khiêm cùng hắn không cừu không oán, hơn nữa, nói như thế nào cũng phải bán cho Hoàng Phủ Kình Thiên vài phần mặt mũi nha. Hảo hảo tìm Hoàng Phủ Kình Thiên vơ vét một số tài sản, xem như cho hắn cảnh cáo là được rồi.

Mặc dù Hoàng Phủ Kình Thiên cũng là người Mặc Giả Hành Hội, mà Mặc Long là Cự Tử Mặc Giả Hành Hội, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng có thể xem như là người một nhà, chỉ là Hoàng Phủ Kình Thiên dù sao cũng là cán bộ quốc gia, là một chính khách, nếu có một ngày Diệp Khiêm thật sự cùng chính phủ Hoa Hạ trở mặt với nhau, thì chỉ sợ Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không đứng ở bên cạnh hắn.

Nói xong, Diệp Khiêm cũng không để ý tới người trẻ tuổi, trực tiếp bấm số điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên. Hoàng Phủ Kình Thiên vừa nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, thì có hơi chút sững sờ, sau đó liền ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp Khiêm, cậu như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi. Hơn một năm nay cậu đã đi nơi nào a, xa ngút ngàn dặm không tin tức, cậu cần phải nhớ rõ, cậu còn có nhiệm vụ trọng yếu chưa làm a."

Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ nhiệm vụ trọng yếu trong lời nói của Hoàng Phủ Kình Thiên là cái gì, không phải là chuyện bên Đài Loan sao, bất quá đối với Diệp Khiêm mà nói nhiệm vụ này chính là chó má, hắn cũng chẳng thèm xem trọng nó như vậy. Nếu như không phải vì muốn mượn nhờ cơ hội này mở rộng thế lực của mình, hơn nữa có thể khiến cho chính phủ Hoa Hạ buông lỏng cảnh giác đối với mình, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không đáp ứng đi làm nhiệm vụ này. Bất quá, Hoàng Phủ Kình Thiên thật biết giả bộ nha, rõ ràng phái người theo dõi mình, lại còn giả bộ như chuyện gì cũng không biết.

"Lão đầu tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ông đừng có giả bộ như vậy a? Ông cho rằng chuyện ông phái người theo dõi tôi, tôi không có biết sao? Tôi không phải là muốn im lặng sống cuộc sống bình thản sao, ông không cần thiết phải phái người theo dõi tôi." Diệp Khiêm nói, "Nói nhảm đã đủ rồi, hiện tại thủ hạ của ông đang ở bên cạnh tôi, hắn đụng hư xe của tôi rồi, ông cần phải bồi thường cho tôi, nếu không thì tôi chỉ có thể để cho cảnh sát giải quyết mà thôi. Ông có lẽ hiểu rõ, một khi người của ông tiến vào cục cảnh sát thì sẽ là chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào a, hắn là đặc công, chính phủ Jamaica tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."

Cùng Diệp Khiêm tiếp xúc đã nhiều lần rồi, đối với tính tình của Diệp Khiêm Hoàng Phủ Kình Thiên vẫn rất rõ ràng, Diệp Khiêm đã nói ra những lời này, đã nói lên hắn không có tầng này ý tứ. Bất quá, hắn vô cùng rõ ràng, Diệp Khiêm chính là một con lừa kéo cũng không đi, nếu như mình không đáp ứng yêu cầu của hắn, tiểu tử này có thể thật sự là chuyện gì cũng dám làm. Cười cười xấu hổ, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "À? Có người theo dõi cậu sao? Tôi thật sự không biết chuyện này a, xem ra là người phía dưới tự chủ trương a. Ai, cậu cũng làm lãnh đạo, có lẽ cũng hiểu rõ, loại người làm lãnh đạo giống như chúng ta thật ra là rất bi thúc, phía dưới nhiều người như vậy không có khả năng đều quản hết. Được, nếu là lỗi của hắn, thì cậu nói đi, muốn tôi bồi thường như thế nào?"

Diệp Khiêm cũng lười cùng Hoàng Phủ Kình Thiên so đo giả vờ giả vịt, Cục Quốc An cũng không phải là tổ chức tam giáo cửu lưu gì, đây chính là tổ chức chuyên dùng để bảo vệ quốc gia, nếu như nói Hoàng Phủ Kình Thiên ngay cả thủ hạ của mình cũng quản không được, như vậy hắn còn có thể giữ chức cục trưởng Cục Quốc An nhiều năm như vậy sao? "Chuyện này không cần tôi phải nói đi? Hắn đụng hư xe của tôi, ông nên biết phải làm sao a." Diệp Khiêm nói.

"Hiểu rõ, hiểu rõ, tiền đúng không? Được rồi, cậu nói đi, bao nhiêu?" Hoàng Phủ Kình Thiên tự biết đuối lý, cho nên không cùng Diệp Khiêm so đo quá nhiều.

"Tối thiểu cũng phải bồi thường khoảng chừng một ngàn vạn a. Bất quá chúng ta có thể xem như là bạn bè cũ, nên tôi cho ông giảm giá, ông chỉ cần bồi thường chín trăm vạn là được rồi." Diệp Khiêm nói.

"PHỐC..." Hoàng Phủ Kình Thiên bị công phu sư tử ngoạm của Diệp Khiêm làm cho hoảng sợ, nói: "Mịa, cậu thật đúng là dám nói, rốt cuộc thì đây là xe hàng là hàng không mẫu hạm a, 1000 vạn, sao cậu không đi ăn cướp đi."

"Ồ? Thật đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh con liền biết đào hang, thủ hạ của ông cũng nói giống như ông vậy." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Đây là tôi đã tính toán ở mức thấp nhất rồi, nếu như là hàng không mẫu hạm, 1000 vạn ông có thể mua được sao? Tôi đây cho ông 1000 vạn, ông làm cho tôi một chiếc hàng không mẫu hạm ah. Xe của tôi chính là xe xịn, 1000 vạn thật sự không nhiều lắm."

"Cho dù là xe xịn cũng không có nhiều tiền như vậy a? Hơn nữa, không phải là đụng phải một chút sao, sửa một cái không phải là được rồi sao, cậu ra giá 1000 vạn cũng quá đen a?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Tôi biết cậu đây là muốn lừa bịp tống tiền, không được, tuyệt đối không được, 1000 vạn không cần bàn nữa."

"Móa, ông cho rằng tôi đang cầu xin ông sao? Ông có biết xe của tôi là xe gì hay không? Đây chính là xe đồ cổ, lão tử thật vất vả mới mua lại từ trong tay một người chuyên sưu tầm xe cổ, chẳng những phải bỏ ra rất nhiều tiền mặt, mà còn phải sử dụng rất nhiều mối quan hệ. Hơn nữa, xe này toàn bộ thế giới chỉ có một chiếc, sửa cái cọng lông a, cho dù có sửa như thế nào cũng không phục hồi bộ dáng ban đầu a." Diệp Khiêm nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên biết rõ Diệp Khiêm đang xảo trá hắn, xe cho dù có mắc thế nào cũng không tới 1000 vạn a, hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không thiếu tiền a, hắn làm như vậy đơn giản là muốn ra oai phủ đầu với mình, đối với chuyện mình phái người theo dõi, khiến hắn canh cánh trong lòng a. "Cậu cũng đừng nói với tôi nhiều lý do như vậy, không phải là muốn tôi nhận lỗi với cậu sao. Được, tôi xin lỗi cậu, tôi không nên phái người theo dõi cậu, như vậy đã được chưa?" Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ nói.

"Lão đầu tử, ông nói như vậy không đúng ah. Tôi là người rất giảng đạo lý a, người của ông đụng hư xe của tôi, bồi thường ít tiền không phải chuyện rất bình thường sao, huống hồ, tôi đây cũng là thay ông cân nhắc, tôi nghĩ ông cũng không muốn người của ông tiến vào cục cảnh sát a?" Diệp Khiêm nói.

"Cái rắm, tôi còn không hiểu rõ cậu sao? Được được được, tôi bồi thường tiền còn không được sao? Bất quá cậu cũng đừng quá độc ác." Hoàng Phủ Kình Thiên nói. Ai bảo mình đuối lý, huống hồ nếu thật đem Diệp Khiêm chọc giận, thì ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó náo lớn đến mức không thể vãn hồi, thì càng không tốt rồi.

"Ông cũng đừng cảm thấy chịu thiệt, cũng đừng có không cam lòng giống như là tôi vơ vét tài sản của ông vậy." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói, "Chúng ta nói thế nào cũng là bằng hữu cũ rồi, hơn nữa còn có tầng quan hệ Mặc Long nên chúng ta cũng có thể xem là người một nhà rồi, chúng ta có thể hảo hảo ở chung nha."

"Mịa, cậu đang vơ vét tài sản của tôi đó." Hoàng Phủ Kình Thiên âm thầm nói một câu, bất quá cũng không có nói ra, hắn cũng không muốn khiến cho chuyện này trở nên phức tạp, xem như là dùng tiền tiêu tai a. "Tốt rồi, mịa, nếu là người một nhà, cậu cũng đừng quá độc ác. Nói cái giá đi!" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

"Sảng khoái! Tôi cũng rất thích cùng ông làm sinh ý." Diệp Khiêm nói, "Chúng ta cũng có thể xem là bằng hữu cũ, miễn cưỡng coi như là người một nhà, được, tôi sẽ giảm giá cho ông một chút, tám trăm vạn a. Tôi chấp nhận chịu thiệt một chút, ai kêu chúng ta là người một nhà."

Quả thật là Hấp Huyết Quỷ a, tám trăm vạn còn nói mình chịu thiệt. "Được được được, tám trăm vạn thì tám trăm vạn, bà nội nó, về sau lão tử không bao giờ liên hệ với tên Hấp Huyết Quỷ cậu nữa, chúng ta đường ai nấy đi." Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ nói.

"Xem ông nói kìa, quá tổn thương cảm tình ah." Diệp Khiêm nói ra, "Tốt rồi, để tôi nói số tài khoản cho ông, ông chuyển tiền vô tài khoản là được."

"Móa, nói như vậy là cậu không tin tôi hả? Chẳng lẽ tôi còn giữ lại chút tiền ấy của cậu?" Hoàng Phủ Kình Thiên buồn bực nói.

"Ông chính là đại tài chủ, không quan tâm chút tiền ấy, nhưng tôi là người nghèo a. Hắc hắc, ông cũng chớ cùng tôi so đo, xem như tôi là tiểu nhân chi tâm a." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói.

"Mịa, xem như cậu lợi hại, cậu chờ một chút." Hoàng Phủ Kình Thiên phiền muộn nói một câu, liền cúp điện thoại.

Người trẻ tuổi ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền trợn mắt há hốc mồm, tuy hắn sớm đã biết rõ bổn sự của Diệp Khiêm không nhỏ, năng lực cũng không nhỏ, thế lực cũng không nhỏ, nhưng thật không ngờ hắn cũng dám nói chuyện như vậy với Hoàng Phủ Kình Thiên. Hắn chẳng những đối với Hoàng Phủ Kình Thiên không có nửa điểm tôn kính, lại còn vơ vét tài sản một cách trắng trợn, hơn nữa còn nói đường hoàng là đang vì đối phương cân nhắc. Trọng yếu hơn là, Hoàng Phủ Kình Thiên lại không có cách nào đối phó hắn, chuyện này không khỏi lại để cho người trẻ tuổi nghi hoặc không thôi, có chút không hiểu mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Kình Thiên.

Nhìn người trẻ tuổi, Diệp Khiêm nói: "Xem như anh mệnh tốt, theo một lão đại tốt như vậy, sau này anh phải hảo hảo nghe lời lão đầu tử a, ông ấy đối với anh thật tốt, nguyện ý đem tiền trả nợ cho anh. Tuy lão đầu tử có chút vô liêm sỉ, nhưng đối đãi với thủ hạ quả thật là không chút nào chê."

Người trẻ tuổi hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, nói: "Hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?"

"Đừng nóng vội, chờ một chút, lại chờ một chút a." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói, "Tiền còn chưa có tới tài khoản, đợi khi tiền tới tài khoản, thì anh có thể đi nha."

Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn, trong nội tâm hung hăng mắng,chửi: "Đồ chó hoang, thật ác độc!"

"Sư phụ, sư phụ vừa rồi cùng với nói chuyện điện thoại a?" Tiểu Tiểu đi tới bên cạnh Diệp Khiêm, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, em có biết hiếu kỳ hại chết mèo hay không? Đừng có tâm hiếu kỳ nhiều như vậy, sẽ hại chết ngươi a." Diệp Khiêm nói.

"Không nói thì không nói, ai mà thèm a, có gì đặc biệt hơn người, Stop!" Tiểu Tiểu bĩu môi, tức giận nói.

"Xem, em lại quên quy củ của anh nữa rồi. Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo, thái độ của em như vậy sao anh dám thu nhận em làm đồ đệ ah." Diệp Khiêm nói.

"À? Em quên em quên, thực xin lỗi sư phụ, thực xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu." Tiểu Tiểu sững sờ, cuống quít nói.

"Còn có lần sau? Nếu có lần sau thì anh sẽ trực tiếp đuổi em đi, đến lúc đó cũng đừng nói anh không khách khí. Nhớ kỹ, lời sư phụ nói vĩnh viễn đều là đúng, chuyện sư phụ cho em làm thì em mới được làm, sư phụ cho em nói thì em mới được phép nói, chuyện sư phụ không cho em làm thì em tuyệt đối không được làm, sư phụ không cho em nói thì em tuyệt đối không được phép nói." Diệp Khiêm nói.

"Đã biết sư phụ, về sau sư phụ muốn em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó." Tiểu Tiểu nói. Bất quá rất rõ ràng, nha đầu kia tựa hồ đối với lời Diệp Khiêm đã nói cũng không có quan tâm, trả lời cũng rất qua loa. Diệp Khiêm cũng lười so đo với cô, hắn cũng không có thật sự ý nghĩ thu tiểu nha đầu làm đồ đệ, chỉ đùa giỡn mà thôi.

Đang khi nói chuyện, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên. Diệp Khiêm xem xét, hắc hắc cười cười, bắt máy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv