Nhâm Xuân Bách hận không thể đem đứa con trai của mình quất chết, quả thật là kẻ không có đầu óc, đến lúc này mà vẫn còn thò chân xía vào chuyện này. Chuyện này vốn đã có chút khó có thể giải quyết, thế nhưng mà con của hắn lại còn không nhìn thấy rõ tình thế, tuy hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, nhưng hắn cũng không phải là Ngọc Hoàng đại đế a, không phải chuyện gì cũng có thể dọn dẹp. Chuyện này, Diệp Khiêm rõ ràng đã không có ý nghĩ đơn giản bỏ qua rồi, hắn vốn còn muốn kéo dài thời gian, hi vọng có thể giải quyết chuyện này êm xuôi, thế nhưng mà đứa con ngu xuẩn của hắn lại nói ra một câu như vậy, lập tức khiến cho tràng diện càng khẩn trương hơn.
Không dám có chần chờ, cơ hồ là ngay khi Nhâm Thiểu vừa dứt lời, Nhâm Xuân Bách liền hung hăng tát cho hắn một cái. Chỉ nghe "BA~" một tiếng, trên gương mặt của Nhâm Thiểu liền hiện ra một dấu bàn tay rất rõ ràng. "Cha, cha... Tại sao cha lại đánh con?" Nhâm Thiểu che khuôn mặt của mình, có chút khó hiểu cùng phẫn nộ hỏi.
"Tại sao đánh mày? Mày nói rõ cho tao, đến cùng mày đã làm chuyện gì? Mày có biết hành vi của mày được gọi là gì không? Mày đây là xảo trá, là hành vi của xã hội đen." Nhâm Xuân Bách phẫn nộ nói. Việc đã đến nước này, bất kể như thế nào, Nhâm Xuân Bách đều phải ở làm đúng nguyên tắc, không thể để cho người ta có chuyện để nói.
Thấy sắc mặt của cha mình như vậy, tròng mắt của Nhâm Thiểu đão vài vòng, liền hiểu được. Đây rõ ràng là đang nói, chuyện này không phải là chuyện mà cha mình có thể nhẹ nhõm dọn dẹp a. Nhâm Thiểu cũng xem như là có chút ít thông minh, lập tức vội vàng giữ im lặng cúi đầu, vẻ mặt có bộ dạng áy náy.
"Ồ? Nhâm cục trưởng, thằng nhóc này là con của ông?" Diệp Khiêm giả trang ra một bộ dạng kinh ngạc, nói, "Chuyện này... Tại sao có thể như vậy a, người nháo sự tại sao lại là con trai của ông a, chuyện này chẳng phải là khiến cho Nhâm cục trưởng khó xử sao?"
Bây giờ hắn đã bị Diệp Khiêm bắt được điểm yếu, nhưng vì muốn bảo trụ con của mình, Nhâm Xuân Bách coi như là biết rõ Diệp Khiêm đang giả vờ, đang cố ý cười nhạo hắn, hắn cũng phải để cho Diệp Khiêm tùy ý quở trách, thậm chí còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười nữa.
"Diệp tiên sinh, chuyện này tôi sẽ cho anh một cái công đạo. Đừng nói nó là con của tôi, cho dù nó là cha của tôi, tôi cũng sẽ theo lẽ công bằng xử lý." Nhâm Xuân Bách nói.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Nhâm cục trưởng nói quá lời, tôi thật sự không biết thằng nhóc này là con của ông, nếu như sớm biết như vậy thì tôi đã cho nó hai thành cổ phần công ty rồi, Diệp Khiêm tôi cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy a. Được rồi, Nhâm cục trưởng, chuyện này cứ như vậy coi như xong, bất kể nói thế nào thì nó cũng là con của ông, phần mặt mũi tôi sẽ bán cho ông. Dù sao hiện tại chúng tôi cũng không có tổn thất gì, hơn nữa nó cũng nhận được trừng phạt thích đáng rồi, cứ quyết định như vậy đi."
Những lời nói của Diệp Khiêm khiến cho Nhâm Xuân Bách ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ Diệp Khiêm muốn làm gì. Vừa rồi Diệp Khiêm rõ ràng còn có ý nghĩ muốn mượn này để gây khó dễ hắn, bây giờ lại nói như vậy, chẳng lẽ hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt? Không muốn dây dưa nữa? Chẳng lẽ Diệp Khiêm chỉ muốn chế nhạo hắn một phen thôi sao? Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm đã nói như vậy, khiến cho Nhâm Xuân Bách vui vẻ không thôi. Chuyện này có thể xem như là vấn đề trị an vấn để xử lý, cũng có thể xem như là vụ án hình sự để xử lý, hiện tại đã có câu nói kia của Diệp Khiêm, Nhâm Xuân Bách là cầu còn không được, vừa vặn mượn cơ hội này xuống đài.
"Bất kể như thế nào, chuyện này cũng là do con của tôi làm sai, tôi thay nó hướng Diệp tiên sinh cùng Lý tổng bồi lễ. Ngày khác, tôi làm ông chủ, bày một bàn, xem như là yến tiệc tạ tội, đến lúc đó còn hi vọng Diệp tiên sinh cùng Lý tổng có thể đại giá quang lâm." Nhâm Xuân Bách nói. Sau đó trừng Nhâm Thiểu, trách mắng: "Còn không mau cám ơn Diệp tiên sinh cùng Lý tổng, bọn họ hiện tại đã không truy cứu trách nhiệm của mày rồi."
"Tạ..." Nhâm Thiểu tiến lên hai bước, vừa muốn nói chuyện, Nhâm Xuân Bách một cước đá vào trên người hắn, nói: "Thái độ phải thành khẩn cho tao, nếu không tao lập tức đem mày tống vào trong ngục giam, cho mày nếm thử mùi vị cơm tù như thế nào. Hừ, đúng là thứ không biết trời cao đất dày là gì, chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ."
Chuyện này nếu như là trước kia, Nhâm Thiểu đã sớm nhao nhao lên tiếng phản đối rồi, thế nhưng mà lúc này hắn cũng không dám có nửa điểm phản kháng. Nếu như lúc này Nhâm Xuân Bách không để tới ý lời của hắn, thì không biết hắn sẽ có kết quả dạng gì, đành phải ngoan ngoãn mà nghe lời. Hạ thấp thân thể của mình, Nhâm Thiểu bái thật sâu một cái, nói: "Cảm ơn Diệp tiên sinh cùng Lý tổng khoan hồng độ lượng, là tiểu tử có mắt như mù, thật xin lỗi."
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Nói quá lời, nói quá lời. Nếu như tôi sớm biết Nhâm Thiểu là con của Nhâm cục trưởng, thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi. Ai, thật là lũ lụt miếu Long Vương a, người một nhà không biết nhau ah. Vừa rồi tôi ra tay có chút nặng, còn hi vọng anh bỏ qua ah." Nhâm Thiểu hận không thể nhào tới một ngụm cắn chết Diệp Khiêm, vừa rồi hắn rõ ràng đã nói ra thân phận của mình rồi, nhưng bây giờ Diệp Khiêm vậy mà nói cái gì cũng không biết. Nhìn thấy bộ dạng hả hê của Diệp Khiêm, hắn tức mà không có chỗ phát tiết. Bất quá, bây giờ là người là dao thớt còn hắn là thịt cá, hắn cũng chỉ có thể nuốt cơn tức này vào trong bụng mà thôi, cho biết rõ Diệp Khiêm đang mỉa mai hắn, hắn cũng không dám nói gì.
Tuy chuyện này đã được giải quyết, nhưng Nhâm Xuân Bách cũng lo lắng sẽ có biến cố gì, nên hắn lập tức hướng thủ hạ phất tay, phân phó bọn họ đem Nhâm Thiểu cùng với những người có liên quan toàn bộ mang về. Sau đó cảm kích nhìn Diệp Khiêm, nói: "Chuyện lần này đa tạ Diệp tiên sinh cùng Lý tổng rồi, những người có liên quan đến vụ án này tôi sẽ toàn bộ mang về, hai anh cứ yên tâm, tôi sẽ cho hai anh một cái công đạo. Sau này, tôi cam đoan sẽ không có người nào còn dám tới nơi đây quấy rối."
"Ừ, hi vọng Nham cục trưởng có thể nghiêm túc xử lý chuyện này, những người kia đều là sâu mọt của xã hội, ảnh hưởng đến sự phát triển xã hội hài hòa của chúng ta, cũng không thể đơn giản liền bỏ qua cho bọn họ ah." Tuy Diệp Khiêm nói là những tên côn đồ kia, bất quá Nhâm Xuân Bách lại nghe ra, đây là Diệp Khiêm đang chỉ cây dâu mắng cây hòe a. Bất quá, chuyện bây giờ có thể giải quyết như vậy, đã là chuyện cầu cũng không được rồi, cho dù biết rõ Diệp Khiêm đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, Nhâm Xuân Bách cũng chỉ làm như chuyện gì cũng không biết, miễn cho phức tạp.
Sau khi nói cáo từ với Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên, Nhâm Xuân Bách mang theo cảnh sát cùng gã đàn ông trung niên đầu trọc và chút ít thủ hạ của hắn đi ra khỏi công trường. Từ đầu đến cuối, Nhâm Xuân Bách đều phảng phất không có nhìn thấy Hoa Kiệt, cũng không có cùng hắn chào hỏi. Hoa Kiệt tại tỉnh Hải Nam cũng có thể xem là người có mánh khoé thông thiên rồi, Nhâm Xuân Bách tự nhiên không có khả năng không biết, chỉ là không biết giữa Nhâm Xuân Bách cùng Hoa Kiệt có mâu thuẫn gì, mà không muốn chào hỏi, hay còn có nguyên nhân nào khác. Bất quá, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói cũng không phải là chuyện trọng yếu gì.
Đối với tiểu nhân vật giống như Nhâm Thiểu, Diệp Khiêm căn bản không cần hao tâm tổn trí đi đối phó hắn, hơn nữa nếu như Diệp Khiêm bán một phần mặt mũi cho Nhâm Xuân Bách, thì sau này đối với hắn sẽ có lợi rất nhiều. Tin tưởng trải qua chuyện hôm nay, Nhâm Xuân Bách cũng biết sự lợi hại của hắn rồi, về sau đối với hắn cũng sẽ kính sợ vài phần.
Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm nhìn ra gã đàn ông trung niên đầu trọc đối với Nhâm Thiểu bất mãn, tin tưởng chuyện này còn không có kết thúc đơn giản như vậy, hiện tại Diệp Khiêm chỉ việc ngồi chờ xem kịch vui mà thôi.
Nhìn thấy những kẻ lưu manh cùng cảnh sát toàn bộ đã rời khỏi công trường, Lý Tể Thiên nhìn Hạ Băng, hắn hiểu ý, lập tức đi liên hệ công nhân tranh thủ thời gian khởi công. Không bao lâu, trên công trường đã truyền đến âm thanh máy móc hoạt động, công việc đã diễn ra bình thường. Nhìn thấy chuyện này đã giải quyết xong, Hoa Kiệt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, đã không có việc gì rồi, vậy tôi cũng xin cáo từ." Hoa Kiệt cảm giác hôm nay hăn tới nơi đây giống như là làm trò cười cho người khác, chuyện này căn bản không cần hắn xử lý, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Diệp Khiêm. Bất quá, cũng không phải không có chỗ tốt nào, dù sao chuyện này cũng tương đương với việc hắn đã hướng Diệp Khiêm hạ thấp tư thái, về sau cơ hội hợp tác với Diệp Khiêm nhất định sẽ tăng cao.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, cầm chặt tay Hoa Kiệt, biểu hiện có chút kích động nói: "Làm phiền Hoa tổng rồi, khổ cực. Hôm nay nếu như không có Hoa tổng thì còn không biết chuyện này sẽ có kết quả thế nào nữa. Ân của Hoa tổng, Diệp Khiêm tôi nhớ kỹ, ngày khác có cơ hội, Diệp Khiêm chắc chắn đến nhà bái phỏng, trịnh trọng hướng Hoa tổng nói lời cảm tạ."
Hoa Kiệt bị biểu hiện kích động của Diệp Khiêm làm cho sửng sốt một chút, có chút không rõ Diệp Khiêm rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm, hay là giả ý. Ngượng ngùng nở nụ cười một chút, Hoa Kiệt nói: "Diệp tiên sinh nói quá lời rồi, kỳ thật tôi cũng không có giúp đỡ được cái gì. Hơn nữa, chuyện của Diệp tiên sinh cũng là chuyện của tôi, về sau nếu như xảy ra chuyện gì thì Diệp tiên sinh cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Tôi có thể nói, tại tỉnh Hải Nam này, lời nói của tôi vẫn có chút tác dụng a."
"Ha ha, Hoa tổng khiêm tốn ah. Tại tỉnh Hải Nam, có người nào không biết Hoa tổng chính là Number One ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, nói.
Hoa Kiệt có chút nở nụ cười, tựa hồ đối với những lời nói của Diệp Khiêm cảm thấy có chút thoả mãn. Nhẹ gật đầu, Hoa Kiệt nói: "Diệp tiên sinh, vậy thì tôi không làm phiền anh nữa, cáo từ. Lý tổng, tôi đi trước!"
"Không tiễn!" Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Sau khi nhìn thấy Hoa Kiệt lên xe rời khỏi, An Đức Liệt có chút không thể chờ đợi được hỏi: "Diệp tiên sinh, đây là người khống chế ngành cá độ bóng đá ở Đông Nam Á Hoa Kiệt?"
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Đúng vậy, hắn cũng có thể xem là một ông trùm lưu manh nữa."
"Bất quá trong mắt của tôi, Hoa Kiệt cũng không tính là gì. Diệp tiên sinh hoàn toàn có thể đem hắn khống chế ở trong lòng bàn tay, muốn chơi như thế nào, liền chơi như thế đó." An Đức Liệt nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Cũng không có khoa trương giống như anh nói vậy. Hoa Kiệt đã có thể lăn lộn tới địa vị như ngày hôm nay, chuyện này cũng đủ để nói rõ hắn vẫn có chút năng lực, chúng ta cũng không thể quá coi thường hắn. Không có người nào thành công là do may mắn hết, Hoa Kiệt nhất định có chỗ bất phàm của mình, có thể là gần đây phát sinh những chuyện kia khiến cho hắn có chút đau đầu a, cho nên hôm nay hắn mới đi tới nơi này. Nếu như tôi đoán không sai, mục đích hắn tới nơi này là vì muốn lấy lòng tôi, thuận tiện biểu hiện thực lực của mình một chút, chứng minh hắn vẫn là ông trùm tỉnh Hải Nam, để cho ánh mắt của tôi không thể chếch lên trên người Lôi Giang. Tôi nghĩ, Hoa Kiệt đang chuẩn bị làm lớn rồi, rất nhanh sẽ có trò hay để nhìn."
An Đức Liệt có chút sửng sốt, sau đó liền dùng ánh mắt bội phục nhìn Diệp Khiêm. Hắn không biết Diệp Khiêm vì cái gì luôn tự tin như vậy, bất quá hắn rất vui vẻ khi nhìn thấy ánh mắt tự tin của Diệp Khiêm.