Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Hắn đã phái người tới thành phố Thượng Hải, hơn nữa còn nghĩ biện pháp ngăn cản không cho tôi tới đây."
Hạ Băng không khỏi sững sờ, lập tức có chút cười nói: "Bất quá Hoa Kiệt cũng đánh giá mình quá cao rồi, hắn chẳng lẽ không biết thành phố Thượng Hải là địa bàn của anh Diệp sao? Quả thực là muốn chết nha."
"Ha ha, tôi nghĩ hắn cũng không biết quá nhiều về tôi. Bất quá hắn đã dám khiêu chiến tôi cùng Lý Tể Thiên, thì đã nói lên hắn có tự tin sẽ giành được chiến thắng, tôi rất thích người tự tin a." Trong ánh mắt cú Diệp Khiêm lộ ra chiến ý đầm đặc, hắn rất muốn nhìn ông trùm sòng bạc Hoa Kiệt này một chút, không biết Hoa Kiệt sẽ là loại người gì.
Đang khi nói chuyện, thì Lý Tể Thiên gọi điện thoại tới, hắn rất áy náy vì đã không thể đi đón Diệp Khiêm. Diệp Khiêm sau khi cùng hắn hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại. Nặng nhẹ, Diệp Khiêm cũng biết, bởi vì trung ương vừa mới ban hành công văn cấm cờ bạc dưới mọi hình thức, nên Lý Tể Thiên phải vội vàng thay đổi kế hoạch phát triển tại tỉnh Hải Nam, dù sao hắn cũng muốn đem toàn bộ tiền đã đầu tư lấy về.
Xe đến trước cửa ra vào một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Hải Khẩu liền ngừng lại, Hạ Băng vừa dẫn Diệp Khiêm vào trong nhà hàng, vừa nói: "Nhà hàng này là của Hoa Kiệt, tầng trệt là nơi dùng cơm của khách bình thường, lầu hai thì dành cho khách có chút thân phận hoặc là dùng để đãi tiệc, lầu ba là nơi Hoa Kiệt dùng để hội họp."
"Vậy chúng ta tới nơi này dùng cơm, có tính là khiêu khích hắn hay không?" Diệp Khiêm có chút cười cười hỏi.
Hạ Băng hơi sững sờ, lập tức ha ha cười nói: "Không tính, bây giờ chúng ta chỉ là khách đến ăn cơm mà thôi." Đặt một căn phòng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, ba người đi lên lầu. Chỉ có điều, chuyện để cho Diệp Khiêm hiếu kỳ chính là, nhân viên phục vụ kia luôn vụng trộm nhìn hắn, trong ánh mắt có loại ý tứ rất kinh ngạc cùng mờ mịt, có chút để cho Diệp Khiêm nhìn không thấu.
Hết thảy chuyện này cũng không thể gạt được ánh mắt của Thanh Phong, lúc gọi món ăn, Thanh Phong ha ha vừa cười vừa nói: "Em gái, có phải em thích lão đại của chúng ta hay không?"
Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói: "Em đừng để ý đến nó, thằng nhóc này chỉ thích nói hưu nói vượn." Diệp Khiêm cũng nhìn ra, ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn hắn cũng không phải là loại ánh mắt ái mộ, đương nhiên không phải giống như Thanh Phong đã nói là cô ấy thích hắn rồi. Diệp Khiêm tự nhận mị lực của mình còn chưa đạt tới trình độ này a.
Chuyện gọi món ăn tự nhiên là giao cho Hạ Băng phụ trách rồi, Diệp Khiêm trừng mắt Thanh Phong nói: "Mày nếu như không thành thật, thì lập tức cút trở về Đài Loan cho tao. Mày vụng trộm trở về, hơn nữa còn không thông báo cho tao, tao còn chưa có phạt mày, mà bây giờ mày lại muốn tác quái nữa sao?"
Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói: "Lão đại, xem anh nói kìa. Em đây không phải là nhớ anh sao, ngay cả người yêu của em, em đều không để ý tới." Nhớ tới việc tự mình vụng trộm trở về Hoa Hạ, cũng không có nói với Trung Đảo Tín Nại một tiếng, Thanh Phong cũng có chút đắc ý. Tiểu tử này chính là lãng tử tình trường, sau khi chiếm hữu được Trung Đảo Tín Nại, thì một lần nữa tìm kiếm kích thích mới. Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu cho việc Thanh Phong không thích Trung Đảo Tín Nại, đây chẳng qua là do tính cách của hắn mà thôi, tình cảm của hắn quá phong phú, nếu như không để cho hắn đem tình cảm của mình phát tiết đi ra, hắn sẽ nghẹn rất khó chịu. Nhưng Thanh Phong cũng không phải là loại người chỉ biết dùng nửa dưới để suy nghĩ, hắn yêu cái đẹp, ưa thích đồ vật đẹp và cả mỹ nữ, nhưng không nhất thiết phải cùng các cô lên giường, hắn chỉ muốn bảo hộ các cô mà thôi. Nói một cách khác, Thanh Phong chính là loại người đối với mỹ nữ không có bất kỳ năng lực miễn dịch nào.
"Anh có thể... Có thể cho em biết tên được không?" Nữ nhân viên phục khẩn trương hỏi.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn cô, có chút không biết vì sao, không lẽ cô ấy xem hắn là bạn cũ trước kia? "Chuyện này cô có thể hỏi sao? Đồ ăn đã chọn xong, cô còn không nhanh chóng đi ra ngoài mang thức ăn lên." Hạ Băng nghiêm nghị nói. Diệp Khiêm là người hợp tác với ông chủ của hắn, cũng có thể nói là khách nhân rất quan trọng, hắn sao có thể để cho khách nhân bị quấy rầy.
"Không có sao." Diệp Khiêm phất phất tay, vừa cười vừa nói, "Anh tên Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn!"
Nữ nhân viên phục vụ có chút ngơ ngác, bất quá lại nhanh chóng ổn định tâm thần, nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi nhìn anh có chút quen, nên em đã nghĩ anh là một người bạn mà em đã từng quen. Thật không có ý tứ, em đã nhận lầm." "Không có sao!" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói. Nữ nhân viên phục vụ rõ ràng đang ngụy trang tâm tình của mình, Diệp Khiêm là loại người lão luyện, làm sao mà không nhìn không ra là cô đang nói xạo. Rất rõ ràng nữ nhân viên này đang nghĩ một đằng mà nói một nẻo, nhưng Diệp Khiêm cũng không biết hiểu hiện khẽ giật mình vừa rồi của cô đại biểu cho ý tứ gì. Chẳng lẽ cô là thủ hạ của Hoa Kiệt? Biết được hắn đến tỉnh Hải Nam cho nên giật mình? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Diệp Khiêm cảm thấy cách nghĩ này có lẽ không tệ, không phải nói nơi này là địa bàn của Hoa Kiệt sao, nữ nhân viên phục này là người của hắn cũng không có gì kỳ quái.
"Ba anh xin hãy chờ một lúc, em sẽ lập tức mang thức ăn lên!" Nữ nhân viên phục vụ cung kính nóim sau đó quay người đi ra khỏi phòng.
"Lão đại..." Thanh Phong vừa muốn nói chuyện, Diệp Khiêm đã phất phất tay cắt đứt lời hắn. Hiển nhiên, Thanh Phong cũng nhìn ra biểu hiện của nữ nhân viên phục vụ vừa rồi có chút kỳ quái. Tuy bộ dạng của Thanh Phong cà lơ phất phơ, nhưng không có nghĩa là tiểu tử này không có nhãn lực.
Ở bên trong Nanh Sói, Thanh Phong là người giỏi sử dụng súng ống nhất. Bất cứ khẩu súng nào đến trong tay hắn, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể tháo ráp một cách nhanh chóng, chuyện này chẳng những khảo nghiệm trí nhớ, mà trọng yếu nhất chính là sức quan sát. Cho nên biểu hiện kinh ngạc của nữ nhân viên phục vụ kia thì Thanh Phong như thế nào mà không nhìn ra.
Bất quá, Diệp Khiêm cũng không muốn để cho Hạ Băng biết quá nhiều, dù sao cho đến bây giờ Diệp Khiêm cũng không biết bổ hiện vừa rôi của nữ nhân viên phục vụ kia ẩn chứa ý tứ gì. Đối với nữ nhân viên phục vụ này, Diệp Khiêm cũng sinh ra một chút hứng thú.
Không bao lâu, đồ ăn liền toàn bộ mang lên. Diệp Khiêm cũng không có còn nghĩ đến chuyện nữ nhân viên phục vụ kia nữa, cùng Hạ Băng vừa uống vừa trò chuyện. Để cho Diệp Khiêm không ngờ chính là, Hạ Băng mặc dù là người hào hoa phong nhã nhưng cũng là cao thủ uống rượu a, uống hơn một cân rượu đế mà mặt không đổi sắc tim không nhảy.
Sau vài lượt rượu, Diệp Khiêm liếc nhìn Thanh Phong một cái. Hắn hiểu ý, liền đứng lên nói: "Lão đại, em đi WC. Bụng đau quá, chắc phải đi ỉa."
Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, mịa, không thể tìm lí do khác hả, nói toilet là được rồi, cần gì phải nói thêm một câu như vậy. Trừng Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Cút nhanh lên!" Sau đó nhìn Hạ Băng áy náy nở nụ cười một chút, nói: "Tiểu tử này chính là như vậy, ăn nói thô lỗ, anh đừng nên trách."
"Không có, Thanh Phong quả là người rất ngay thẳng." Hạ Băng nói. Tuy trong lòng của hắn đối với lời Thanh Phong nói có chút kinh ngạc, nhưng hắn không ngờ người bên cạnh Diệp Khiêm lại nói chuyện thô tục như vậy, bất quá dù sao Thanh Phong cũng là người của Diệp Khiêm, hắn cũng không thể nói cái gì. Nhìn thấy Thanh Phong rời khỏi phòng, Diệp Khiêm vì muốn chuyển dời sự chú ý Hạ Băng liền hỏi: "Hạ Băng, anh tới thành phố Hải Khẩu cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với tình huống bên này biết rõ không? Có thể nói cho tôi nghe một chút hay không?"
"Không biết anh Diệp muốn biết về phương diện nào?" Hạ Băng hỏi.
"Ừ... Phương diện phân bố thế lực a, dù sao chúng ta làm ăn buôn bán, nếu như đối với phân bố thế lực không rõ ràng thì rất dễ dàng đắc tội với người khác, sau này muốn giải quyết cũng sẽ rất phiền toái." Diệp Khiêm nói.
"Kỳ thật ở nơi đây cũng không có thế lực lớn nào, ngoại trừ Hoa Kiệt, thì còn lại đều là chút ít tôm tép nhãi nhép mà thôi. Bất quá, nếu thật sự đọ sức thì tôi tin tưởng Hoa Kiệt cũng không phải là đối thủ của Lý tổng. Anh Diệp cũng biết, việc buôn bán quan trọng nhất vẫn là nhân mạch, nhân mạch bên chính phủ của Lý tổng so với Hoa Kiệt thì hơn rất xa." Hạ Băng nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, quả thật nếu bàn về mối quan hệ trung ương thì có lẽ Lý Tể Thiên so với Hoa Kiệt thì mạnh hơn một chút. Thế nhưng mà, việc buôn bán nếu chỉ dựa vào quan hệ chính phủ thì vẫn chưa đủ, nói như thế nào thì Hoa Kiệt cũng là rắn rít địa phương, lại đang kinh doanh sòng bạc ngầm, hơn nữa còn là ông trùm giấu mặt tổ chức cá cược bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, nếu hắn muốn làm vài thủ đoạn Hắc Ám thì quá dễ dàng. Dù cho ngươi có quan hệ rất mật thiết với chính phủ, nhưng nếu như ngay cả mạng nhỏ của mình đều không còn thì có nhiều quan hệ để làm gì.
Bất quá, Hạ Băng đã nói như vậy, Diệp Khiêm cũng không nên đi phản bác hắn. Lúc trước, ngay cả Sơn Đại Vương Phùng Phong của tỉnh Chiết Giang cũng đều phải kiêng kị hắn ba phần, thế nhưng mà tỉnh Hải Nam dù sao cũng là nơi núi cao hoàng đế xa, có rất nhiều chuyện không phải Lý Tể Thiên có thể làm chủ.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Như vậy là tốt rồi."
Khoảng nữa tiếng sau, Thanh Phong từ bên ngoài đi vào phòng, nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, sau đó đi đến vị trí của mình ngồi xuống, ha ha cười cười, nói: "Đồ ăn của khách sạn này cũng không biết có phải là có vấn đề hay không, làm hại tôi bị tiêu chảy."
"Có thể là do anh Thanh Phong vừa mới tới tỉnh Hải Nam, cho nên không quen khí hậu a." Hạ Băng cười cười xấu hổ, nói. Đối với sự thô tục của Thanh Phong, hắn thật sự có chút bất đắc dĩ. Hạ Băng là người tiếp nhận qua giáo dục cao cấp, tiếp xúc cũng phần lớn là người trong giới thượng lưu, bình thường lúc nói chuyện phiếm đều là đeo một bộ mặt nạ, lời nói văn vẻ hữu lễ.
"Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!" Diệp Khiêm lau miệng, đứng dậy nói.
"Anh Diệp có muốn đi ngắm cảnh đêm của thành phố Hải Khẩu không?" Hạ Băng hỏi.
"Không đi, ngồi máy bay một ngày có chút hơi mệt chút, hiện tại tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Dù sao còn có rất nhiều thời gian, hôm nào rãnh đi ngắm cảnh cũng không muộn. Bất quá đến lúc đó còn muốn phiền toái anh làm người dẫn đường ah, anh sẽ không để tâm chứ?" Diệp Khiêm nói.
"Đương nhiên sẽ không, có thể làm người dẫn đường cho anh Diệp chính là vinh hạnh của tôi." Hạ Băng nói ra, "Anh Diệp, mời!"
Lúc rời khỏi nhà hàng, Diệp Khiêm lơ đãng nhìn thoáng qua, phát hiện nữ nhân viên phục vụ kia vẫn còn vụng trộm nhìn hắn, sau khi phát hiện ánh mắt của hắn, nữ nhân viên phục vụ kia liền cuống quít cúi đầu. Bất quá, Diệp Khiêm lại nhìn cô nở nụ cười một chút, sau đó lên xe hướng khách sạn chạy tới.