Ở trong đó người kinh ngạc nhất không ai qua được Lâm Phong rồi,hắn đã từng so chiêu cùng với Diệp Khiêm, cho nên hắn rất tự tin vào việc biết rõ công phu của Diệp Khiêm. Nhưng lại thật không ngờ, hiện tại công phu của Diệp Khiêm rõ ràng đã tăng trưởng rất nhiều, so với lúc giao đấu với hắn thì giống như là một trời một vực.
Thành viên Nanh Sói cũng không có kinh ngạc, trong lòng bọn họ thì công phu của Diệp Khiêm từ trước đến nay đều rất cao, đối phó loại người giống như Bernard là một chuyện rất dễ dàng.
Có người đã từng so sánh giữa Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói Diệp Khiêm là Lưu Bang, rất giỏi lung lạc nhân tâm, mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là Hạng Vũ, mặc dù có năng lực kinh thiên, bất quá cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi. Ví dụ mặc dù có chút không thỏa đáng, nhưng từ một khía cạnh nào đó chuyện này cũng nói ra điểm khác nhau giữa Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Mỗi lần nghe được nói như vậy, Diệp Khiêm cũng không phải rất đồng ý, hắn không phải là Lưu Bang, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không phải là Hạng Vũ, hai người bọn họ ai cũng có sở trường riêng.
Dưới lực lượng tuyệt đối, tất cả kỹ xảo đều là lời nói suông, mà hôm nay, Bernard ở phương diện lực lượng cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, nên hy vọng chiến thắng Diệp Khiêm của hắn có chút xa vời. Hiện tại Bernard chỉ có một ý nghĩ, chính là ôm quyết tâm liều chết (hay còn gọi là tử ý), cùng Diệp Khiêm chiến một trận, dù cho hắn có chết ở trong tay Diệp Khiêm, thì cũng muốn làm Diệp Khiêm bị thương. Có lẽ, dưới tình huống như vậy, thành viên Nanh Sói sẽ vì cứu Diệp Khiêm mà không đuổi giết thành viên Cáo Bắc Cực.
Quyết tâm liều chết, thường thường có thể kích phát tiềm năng trên cơ thể con người ra, đem lực lượng phát huy đến một trình độ không cách nào tưởng tượng nổi. Tử ý càng cường, thì khí thế sẽ càng thịnh. Trong cuộc chiến giữa các cao thủ, võ công thường không phải là yếu tố quyết định tất cả, có đôi khi khí thế cường đại cũng có thể giúp họ chuyển bại thành thắng.
Có thể sánh ngang với tử ý chính là chiến ý. Vi danh, là lợi, vì thân bằng hảo hữu, tín niệm càng cường, thì chiến ý càng vượng. Diệp Khiêm đã từng đáp ứng với Lâm Nhu Nhu, bất luận là trong hoàn cảnh nào, dưới dạng quyết đấu gì, thì hắn cũng phải bảo trụ mạng sống của mình trở về gặp cô. Diệp Khiêm cũng từng âm thầm phát ra lời thề, hắn nhất định sẽ mang Nanh Sói leo lên đỉnh kim tự tháp quan sát chúng sinh. Những tín niệm, làm cho chiến ý của Diệp Khiêm tăng cao, bởi vậy, lúc đối mặt với tử ý của Bernard, khí thế của Diệp Khiêm chẳng những không có bị đè xuống, mà còn phát ra mãnh liệt.
Nhìn thấy nắm đấm của Diệp Khiêm hướng mình tới, Bernard chẳng những không có né tránh, mà còn nghênh đón lấy. Đồng thời, hắn cũng ra một quyền hướng mặt Diệp Khiêm nện tới. Đây hoàn toàn là loại đấu pháp lưỡng bại câu thương a, bất qua đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Bernard. Hắn biết rõ, nếu như hắn cứ phòng thủ thế công ác liệt của Diệp Khiêm giống vừa rồi thì kết cục dành cho hắn là bị đánh cho đến chết, bởi vì tốc độ ra tay của Diệp Khiêm quá nhanh khiến cho hắn không có cơ hội hoàn thủ. Bất quá, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không còn biện pháp nào khác nữa rồi, nếu như hắn không dùng loại đấu pháp lưỡng bại câu thương này, thì chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể kiên trì vài phút mà thôi sau đó sẽ bị Diệp Khiêm đánh bại.
Diệp Khiêm tự nhiên cũng đoán được ý đồ của Bernard, dưới tình huống hắn đang hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, thì làm sao hắn có thể để cho Bernard cùng hắn lưỡng bại câu thương được? Bất quá, Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, nếu như hắn né tránh nắm đấm của Bernard thì hắn sẽ lâm vào một loại hoàn cảnh xấu. Bởi như vậy, Bernard nhất định sẽ thừa thắng xông lên, rất có thể sẽ thay đổi thế cục.
Lâm Phong ở bên cạnh cũng nhìn rõ điểm này. Hắn cũng rất muốn biết, dưới tình huống như vậy Diệp Khiêm sẽ cho ra lựa chọn gì.
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, âm thanh tiếng chuông điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, âm thanh bài hát "Bến Thượng Hải" vang lên giống như đang khích lệ sĩ khí của Diệp Khiêm. Hét lớn một tiếng, đầu của Diệp Khiêm uốn éo, tránh khỏi nắm đấm của Bernard, sau đó cùi chỏ của hắn thuận thế hung hăng đánh vào cổ của Bernard. Một kích này, Diệp Khiêm hoàn toàn không có nương tay, hơn nữa hắn còn sử dụng ám kình, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cổ của Bernard đã gãy ngang, cả người không một tiếng động ngã trên mặt đất.
Những thành viên Cáo Bắc Cực nhìn thấy tình cảnh như vậy, không khỏi chấn động, cơ hồ là không có bất kỳ cân nhắc muốn lấy súng của mình ra. Nhưng mà, thành viên Thất Sát đã sớm âm thầm giám thị nhìn thấy rõ một màn này, tuy bọn họ cũng xem cuộc chiến giữa Diệp Khiêm và Bernard, nhưng lại không có chút nào buông lỏng cảnh giác đối với thành viên Cáo Bắc Cực. Sau khi nhìn thấy cử động của thành viên Cáo Bắc Cực, chỉ thấy nguyên một đám bóng người nhanh chóng từ trong rừng cây lướt qua, chỉ thấy từng đạo bạch quang hiện lên, hơn mười thành viên Cáo Bắc Cực trong chốc lát đã chết đi hơn phân nửa.
Mà mấy người còn lại cũng bị thành viên Nanh Sói chế trụ. Diệp Khiêm nhìn bọn họ, nói: "Bản thân là lính đánh thuê, tao vốn không có ý buông tha cho bọn mày, bất quá tao xem tại phân thượng mặt mũi Bernard, hắn đã nguyện ý lấy cái chết để đổi lấy mạng sống của bọn mày, nên tao tha cho bọn mày một con đường sống. Nếu như bọn mày muốn báo thù cho Bernard, thì cứ tới tìm tao, tao chờ bọn mày đến trả thù." Sau đó nhìn thoáng qua Trương Cơ Vĩ, nói: "Thả bọn họ ra!"Sau khi tịch thu vũ khí của những thành viên Cáo Bắc Cực, thành viên Nanh Sói buông lỏng bọn họ ra. Tuy trong lòng bọn họ có chút không phục cùng phẫn nộ, nhưng giờ này khắc này bọn họ cũng không có biện pháp nào khác. Lưu được núi xanh lo gì không có củi đốt, hơn nữa, cũng không thể để cho Bernard phơi thây nơi hoang dã a?
Diệp Khiêm nhìn Trương Cơ Vĩ, ý bảo hắn thu đội, sau đó mỉm cười nhìn Lâm Phong, nói: "Thuật giết người trong im lặng của Thất Sát, cuối cùng thì tôi cũng thấy được, quả nhiên là danh bất hư truyền a."
"Cái gì mà là thuật giết người trong im lặng, nói khó nghe thì chính là đánh lén a." Lâm Phong vừa cười vừa nói, "Còn không tranh thủ thời gian gọi điện thoại lại, nếu không nữ nhân của anh nhất định sẽ nghĩ anh đang ở bên ngoài làm chuyện gì mờ ám, thì sau này cuộc sống của anh sẽ khổ lắm a."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức trợn nhìn Lâm Phong, nói: "Toàn nói mò!" Nói xong, Diệp Khiêm lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện là Lý Tể Thiên gọi tới, không khỏi có chút sửng sốt. Từ trước đến nay Lý Tể Thiên rất ít khi liên hệ hắn, thời điểm lần trước là mấy ngày trước a, hắn hy vọng Diệp Khiêm qua đó sớm một chút để tham gia nghi thức khai trương sòng bạc. Hôm nay muộn như vậy mà lại gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm cũng không dám trì hoãn nữa, nhìn Lâm Phong nhẹ gật đầu, đi tới một bên, bấm số điện thoại của Lý Tể Thiên. Một lát sau, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Lý Tể Thiên, "Anh Diệp, đã xảy ra chuyện."
"Chuyện gì? Chẳng lẽ sòng bạc xảy ra vấn đề gì?" Phương diện đầu tiên Diệp Khiêm nghĩ đến là sòng bạc xảy ra chuyện gì, nếu không, Lý Tể Thiên sẽ không muộn như vậy mà còn gọi điện thoại cho hắn. "Đúng vậy." Lý Tể Thiên nói, "Tôi vừa mới nhận được tin tức từ trung ương, bọn họ đã hủy bỏ ngành sản xuất cá độ, cấm bất luận hình thức cá độ gì. Nói cách khác, sòng bạc của chúng ta không cách nào khai trương được nữa."
Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, chấn động, ngạc nhiên hỏi: "Không phải trung ương đã đưa xuống công văn cổ vũ tỉnh Hồ Nam dùng hình thức kinh doanh cá độ để kéo kinh tế phát triển sao? Vì cái gì bỗng nhiên lại hủy bỏ?"
"Tình huống cụ thể tôi cũng rõ ràng, bất quá trong đại hội mấy ngày trước, trung ương đã chính thức đưa ra quyết định này." Lý Tể Thiên nói, "Anh Diệp, chuyện lần này là do tin tức của tôi không chính xác. Trung ương một mực tiến hành công tác cấm đánh bạc, thì làm sao có thể cổ vũ ngành sản xuất cá độ a. Ai, là do tôi quá sơ sót."
Diệp Khiêm cũng không có bị thiệt hại gì, dù sao đầu tư lần này hắn không tốn một phân tiền nào, toàn bộ đều là tiền của Lý Tể Thiên. Chỉ là, Diệp Khiêm có chút không hiểu rõ, trung ương đã không có ý muốn phát triển ngành sản xuất cá độ tại tỉnh Hồ Nam, thì vì cái gì lúc trước lại tuyên truyền chuyện này ra ngoài, chỉ cần là người hơi có chút quan hệ liền biết rõ chuyện này.
Diệp Khiêm có chút không rõ đây rốt cuộc là trung ương cố ý đem tin tức này tản mát ra ngoài, nhằm đem số lượng lớn tài chính hấp thu đến tỉnh Hồ Nam, hay là vì trung ương biết rõ hắn hợp tác với Lý Tể Thiên, cho nên cố ý chèn ép hắn. Bất quá, nghĩ kỹ thì hẳn là vì hấp thu tài chính a. Dù sao, trung ương cũng không có chính thức hạ đạt công văn cho cho phép phát triển ngành sản xuất cá độ tại tỉnh Hồ Nam, tất cả đều chỉ là tin tức nho nhỏ mà thôi. Mà đạo diễn của tất cả chuyện này khẳng định là trung ương rồi, đầu tiên bọn họ vì muốn đem số lượng lớn tài chính hấp thu đến tỉnh Hồ Nam nên đã tung ra tin này, sau đó lại ra công văn cấm đánh bạc dưới mọi hình thức, sẽ làm cho những người đầu tư vào ngành sản xuất cá độ giống như Lý Tể Thiên không thể thu hồi lại vốn gốc. Từ đó, những người đầu tư kia nhất định sẽ phải đầu tư vào phương diện khác, nếu không tất cả đầu tư của bọn họ đều trôi theo dòng nước.
Tốt một chiêu liên hoàn kế a, sau khi dùng kế dẫn xà xuất động, lại dùng đến chiêu rút củi dưới đáy nồi, triệt để đem những người đầu tư kia đùa bỡn trong lòng bàn tay a. Cho dù là Lý Tể Thiên, người có quan hệ nhân mạch phong phú, cũng bại trong tay bọn họ. Sòng bạc, kỳ thật hơn phân nửa vẫn là khách sạn, trung ương đua ra công văn cấm đánh bạc dưới mọi hình thức, những chủ đầu tư kia nhất định sẽ đem sòng bạc biến thành khách sạn, hơn nữa vì muốn thu lại vốn đã đầu tư, bọn họ sẽ dùng hết mọi biện pháp để hấp dẫn du khách. Sau đó, trung ương lại cho những người đầu tư một ít hồi báo, từ đó sẽ triệt để đem những người đầu kia nắm ở trong lòng bàn tay.
"Vậy bây giờ có phương pháp xử lý chuyện này hay không?" Diệp Khiêm hỏi. Mặc dù biết rõ hết thảy mọi chuyện đều là âm mưu của trung ương, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi, nếu không thì tất cả tiền đầu tư đều sẽ trôi theo dòng nước.
"Chỉ có thể tiếp tục đầu tư mà thôi. Sòng bạc tôi sẽ chuyển thành khách sạn, sau đó lại đầu tư vào phương diện khách du lịch. Kỳ thật hoàn cảnh bên tỉnh Hồ Nam cũng không tệ, du lịch cùng giải trí đều là ngành sản xuất hái ra tiền. Tôi muốn ở bên này thành lập một phim trường, sau đó thành lập một công ty sản xuất phim ảnh. Chỉ có như vậy, mới có thể lấy lại vốn đầu tư." Lý Tể Thiên nói.
"Lần này tổn thất hết bao nhiêu?" Diệp Khiêm hỏi.
"Cũng gần ba trăm triệu NDT." Lý Tể Thiên nói, "Cũng may ở phương diện đầu tư hải ngoại cùng đầu tư tài chính có một ít hồi báo, bằng không mà nói lần này đã có thể nói là tổn thất thảm trọng. Anh yên tâm đi, chuyện lần này hoàn toàn là do quyết sách sai lầm của tôi, tất cả tổn thất sẽ do một mình tôi gánh chịu."
"Chúng ta là đồng bọn hợp tác. Như vậy đi, ba trăm triệu chúng ta mỗi người một nửa. Anh hãy chuẩn bị kế hoạch tiếp theo đi, qua vài ngày nữa tôi sẽ qua bên đó, sau đó chúng ta lại nói chuyện." Diệp Khiêm nói.