Lại nhìn Trần Nhất, tuy hắn đã là qua tuổi thất tuần, nhưng ở bên trong đôi mắt kia lại để lộ ra sát khí lăng lệ ác liệt. Diệp Khiêm không khỏi âm thầm kêu một tiếng, "Cao thủ!" Tuy Diệp Khiêm chỉ có thể coi là nửa cái Luyện Khí sư, nhưng thông quá trình tiếp xúc cùng với sư phụ Lâm Cẩm Thái và Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm có thể cảm giác được, trên người Trần Nhất cũng có khí tức giống như sư phụ của hắn.
Diệp Khiêm biết Luyện Khí sư rất lợi hại, ví dụ như là sư phụ Lâm Cẩm Thái của hắn, Diệp Khiêm cũng chỉ chịu được vài chiêu của sư phụ hắn mà thôi. Hơn nữa, Lâm Cẩm Thái còn nói lão bất quá chỉ là nhập môn mà thôi. Về phần Hoàng Phủ Kình Thiên thì càng không cần phải nói, Diệp Khiêm ở trong tay hắn ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, chuyện này đủ để chứng minh sự lợi hại của Luyện Khí sư.
Mà tổ chức thần bí Hoàng Phủ Kình Thiên từng nói qua, cùng với Hồ Hội và sư huynh Tông Chính Nguyên của cô ấy, chỉ sợ đều là Luyện Khí sư a? Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ Diệp Khiêm cũng không dám đem thế lực Nanh SÓi tiến vào thủ đô Hoa Hạ, bởi vì nơi đó là đầm rồng hang hổ a, có quá nhiều thứ hắn không biết. Bằng thân thủ bây giờ của hắn, ngay cả một chiêu của người ta cũng không tiếp nổi thì làm sao dám nói đến chuyện phát triển thế lực của mình?
Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, Trần Nhất cũng không khỏi có chút ngơ ngác một chút, lông mày không khỏi cau lại. Bản thân là một gã Luyện Khí sư, Trần Nhất tự nhiên có thể cảm giác được chỗ khác người của Diệp Khiêm, tự nhiên tránh không khỏi có chút kinh ngạc. Trần Nhất không có ở ẩn tàng khí thế của mình, không chút do dự đem khí thế của mình toàn bộ tản mát ra, phảng phất giống như một đạo bình chướng vô hình, hướng phía Diệp Khiêm áp tới.
Toàn thân của Diệp Khiêm không khỏi khẽ giật mình, muốn di chuyển bước chân của mình, lại phát hiện không cách nào động đậy, trong nội tâm không khỏi chấn động. Diệp Khiêm thế mới biết, cái gì gọi là cao thủ, vì cái gì lúc trước Hoàng Phủ Kình Thiên nói Diệp Khiêm tại trong tay của hắn ngay cả một chiêu cũng không tiếp được rồi, bởi vì chỉ cần khí thế trên người cao thủ phát ra cũng đã đủ để áp chế ngươi không cách nào nhúc nhích rồi, chớ nói chi là hoàn thủ.
Thời gian dần trôi qua, trên trán của Diệp Khiêm đã xuất hiện từng giọt từng giọt mồ hôi.
Lúc Mặc Long đóng cửa thật kỹ quay người lại, phát hiện biểu hiện khác thường của Diệp Khiêm, lông mày không khỏi nhíu một cái, một cổ lửa giận vọt lên. Hắn tự nhiên nhìn ra, đây hết thảy đều là do Trần Nhất gây nên, hắn ở bên cạnh Diệp Khiêm, nên cũng có thể cảm giác được phần khí thế cường đại của Trần Nhất.
Trong nội tâm của Mặc Long, tuy Mặc Gia rất quan trọng, nhưng so với Diệp Khiêm thì kém hơn rất nhiều. Nếu như phải lựa chọn giữa Mặc Gia cùng Diệp Khiêm thì Mặc Long nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn Diệp Khiêm. Bởi vậy, lúc nhìn thấy tình hình như vậy, Mặc Long cơ hồ không có nửa điểm do dự, hét lớn một tiếng, Hỏa Vẫn trong tay hướng Trần Nhất đâm tới.
Diệp Khiêm không khỏi chấn động, Trần Nhất là cao thủ rất lợi hại, Mặc Long làm sao có thể là đối thủ của hắn a. Nếu như Trần Nhất biết rõ thân phận của Mặc Long có lẽ còn có thể hạ thủ lưu tình, nhưng bây giờ hắn cũng không biết ah. "Mặc Long!" Diệp Khiêm quát to một tiếng, loại khí thế thứ hai trên người hắn bừng lên, lập tức giải khai áp lực của Trần Nhất đối với hắn.
"Ồ?" Trần Nhất kinh ngạc kêu một tiếng, hắn hoàn toàn không ngờ, trên người Diệp Khiêm lại có hai loại khí thế. Chẳng lẽ hắn cũng là Luyện Khí sư? Trần Nhất âm thầm thầm nghĩ. Bất quá, hắn lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, nếu như Diệp Khiêm là Luyện Khí sư thì vừa rồi hắn sẽ không bị động như vậy rồi, chắc hẳn là hắn có một phen kỳ ngộ a.
Lúc nhìn thấy Hỏa Vẫn của Mặc Long hướng mình đâm tới, lông mày của Trần Nhất có chút nhíu lại, trong ánh mắt lóe ra một loại thần sắc mừng rỡ. Ngón tay nhanh chóng điểm ra, lập tức liền đánh trúng vào lòng ngực của Mặc Long. Mặc Long chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, cơ thể không còn chút sức lực nào, thân thể không tự chủ được ngừng lại. Cổ tay Trần Nhất khẽ đảo, liền đoạt lấy thanh đạo Hỏa Vẫn trong tay Mặc Long. Toàn bộ quá trình phi thường nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền hoàn thành.
Chứng kiến Trần Nhất cũng không có ý tứ thương tổn Mặc Long, Diệp Khiêm âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Bất quá nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng Diệp Khiêm vẫn không khỏi có cảm giác mát lạnh, công phu thật kinh người a, chỉ sợ thân thủ của lão nhân này không kém Hoàng Phủ Kình Thiên a?
Luyện Khí sư, Diệp Khiêm đối với Luyện Khí sư càng ngày càng có hứng thú, nhưng hắn không biết phương pháp tu luyện a. Nhưng mà có chuyện Diệp Khiêm cũng không biết, lúc ở Đài Loan, Hồ Hội đã dạy hắn phương pháp hô hấp cơ bản nhất rồi.
"Mày không sao chớ?" Đi đến bên cạnh Mặc Long, Diệp Khiêm vỗ trên lưng hắn, khẩn trương hỏi.
Mặc Long ho khan hai tiếng, rốt cục cũng có thể thở lại bình thường. Loại cảm giác vừa rồi, thật giống như hắn đột nhiên hít thở không thông, phi thường khó chịu. Mặc Long cảm kích nhìn Diệp Khiêm, lắc đầu, sau đó nhìn Trần Nhất, nói: "Trả lại thanh dao găm cho tôi." "Thanh Hỏa Vẫn này làm sao cậu có được?" Trần Nhất nghiêm nghị hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế, Mặc Long có chút hưng phấn, biểu hiện này đại biểu cho việc Trần Nhất đã từng nhìn thấy Hỏa Vẫn, hơn nữa còn rất xem trọng thanh đao Hỏa Vẫn này. Phù phù một tiếng, Mặc Long quỳ xuống, nói: "Hậu nhân Mặc Gia Mặc Long, bái kiến Trần lão tiền bối."
"Cậu... Cậu nói câu tên gì?" Biểu hiện của Trần Nhất rõ ràng có chút kích động.
"Mặc Long, hậu nhân Mặc Gia." Mặc Long lập lại một lần nữa. Mặc Long hoàn toàn tín tưởng, Trần Nhất là người Mặc Gia, hơn nữa còn biết rõ chuyện của ông mình, nội tâm không khỏi có chút kích động.
"Cậu thật là hậu nhân Mặc Gia? Trời ạ, trời ạ, không nghĩ tới lúc tôi còn sống còn có thể nhìn thấy hậu nhân Mặc Gia. Mau đứng lên, nhanh mau đứng lên." Trần Nhất cuống quít đem Mặc Long vịn dậy. Sau đó, có chút gấp không thể chờ mà nói: "Cũng chỉ có hậu nhân Mặc gia mới xứng có được thanh đao Hỏa Vẫn này. Đến, hảo hảo giữ lấy nó."
Mặc Long tiếp nhận Hỏa Vẫn, sau đó nói: "Tiền bối..."
"Đừng, dựa theo quy củ của Mặc Gia, thì cậu chính là Cự Tử a, cậu cứ gọi tên tôi là được rồi." Trần Nhất cắt đứt lời nói Mặc Long, nói.
"Tiền bối cùng ông nội của tôi là cùng bối phận, xưng hô ông một tiếng tiền bối đó là chuyện nên làm a." Mặc Long nói, "Tiền bối, lần này tôi tìm tiền bối là muốn biết chuyện đã xảy ra năm đó? Cha mẹ của tôi bây giờ có còn sống hay không?"
Toàn thân của Trần Nhất không khỏi run lên một cái, ngược lại nói: "Đến, ngồi xuống trước, ngồi xuống trước." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm, nói: "Cậu này là..." "Tôi là Diệp Khiêm, là anh em của Mặc Long." Diệp Khiêm hồi đáp. Hắn nhìn ra, Trần Nhất tựa hồ có lời khó nói, cũng không giống như muốn nói chuyện xảy ra năm đó.
"Cậu cũng ngồi đi, ngồi đi." Trần Nhất nói.
"Thứ cho tôi thẳng, trên người cậu Diệp có một loại khí tức rất tà ác, hi vọng cậu có thể hảo hảo khống chế nó, nếu không tương lai cậu nhất định sẽ trở thành một đại ma đầu chỉ biết giết người, tới lúc đó cậu sẽ vĩnh viễn ở dưới địa ngục không được siêu sinh." Trần Nhất nói.
Diệp Khiêm có chút ngẩn người, ban đầu lúc ở chùa Linh Long Đông Bắc Hoa Hạ, Diệp Khiêm cũng có cảm giác như vậy, hôm nay Trần Nhất cũng nói như vậy, chuyện này để cho Diệp Khiêm càng thêm khẳng định trên người của hắn có phải có thứ đồ vật không thuộc về mình hay không. Chẳng lẽ là Huyết Lãng? Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi giết người đã đủ nhiều rồi, sau khi chết nhất định sẽ ở dưới mười tám tầng địa ngục, ha ha."
Có chút thở dài, Trần Nhất nói: "Tôi nói không phải là chuyện này, về sau cậu sẽ rõ." Sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về phía Mặc Long, nói: "Cự Tử, chẳng lẽ cho đến bây giờ cậu còn chưa có trở về tổng bộ Mặc Gia sao?" Mặc Long đã hỏi hắn vấn đề kia, như vậy Trần Nhất cũng có thể khẳng định, Mặc Long cũng không có trở về tổng bộ Mặc Giả rồi, nếu không cũng sẽ không đối với chuyện xảy ra lúc đó hoàn toàn không biết gì cả.
Lắc đầu, Mặc Long nói: "Những năm này tôi một mực nghe ngóng tin tức tổng bộ Mặc Gia, thế nhưng mà vẫn không có tìm ra. Năm trước, thật vất vả mới tìm được Đỗ Liên Thành, vốn muốn hỏi hắn tổng bộ Mặc Gia ở nơi nào, nhưng lại thật không ngờ hắn lại muốn giết tôi. Lần này thật vất vả mới hỏi thăm được tin tức của tiền bối, còn hi vọng tiền bối có thể đem chuyện năm đó nói cho tôi biết, nói cho tôi biết cha mẹ của tôi bây giờ có còn ở nhân gian hay không?"
Thở dài một hơi, Trần Nhất nói: "Hôm nay tổng bộ Mặc Giả đã không còn giống trước kia nữa rồi. Những chuyện này, cho dù cậu có biết cũng không làm được gì. Về phần cha mẹ của cậu, thì đã qua đời hơn hai mươi mấy năm rồi."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, âm thầm thầm nghĩ, không lẽ bên trong Mặc Gia cũng xuất hiện tình tiết giống như trong phim ảnh, cũng xảy ra chuyện tranh đoạt quyền lợi sao? Cho nên mới khiến cho cả nhà Mặc Long bị giết chết, trung thần toàn bộ thoái ẩn?
Khóe miệng của Mặc Long co rúm vài cái, hiển nhiên là hắn đang kìm nén bi thương. Trước kia ít nhất Mặc Long còn có chút chờ mong, mà hôm nay sau khi nghe được cả nhà của hắn đã chết, tự nhiên có chút thương tâm. Hít thật sâu một hơi, Mặc Long hỏi: "Tiền bối, cha mẹ của tôi rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Có một số việc không biết thì hơn. Như bây giờ không phải rất tốt sao, Cự Tử, cậu hãy quên Mặc Gia đi. Về sau cậu hãy sống cuộc sống của chính mình, đừng có tìm kiếm tổng bộ Mặc Gia làm gì nữa." Trần Nhất nói.
"Không được, tôi là hậu nhân Mặc Gia, là Cự Tử của Mặc Gia. Nếu như ngay cả cha mẹ của tôi chết như thế nào mà tôi cũng không biết, nếu như ngay cả tổng bộ của Mặc Gia cũng tìm không thấy, thì tôi còn sống để làm gì a?." Mặc Long kiên quyết nói.
"Biết rõ cha mẹ cậu chết như thế nào thì thế nào? Cậu có thể thay đổi được cái gì sao?" Trần Nhất nghiêm nghị nói.
"Nếu như bọn họ hàm oan mà chết, thì tôi nhất định sẽ báo thù cho bọn họ; nếu như bọn họ chết bình thường, thì tôi đây thân là hậu nhân Mặc Gia, cũng có thể gánh trách nhiệm hành hiệp trượng nghĩa của Mặc Gia a." Mặc Long kiên định nói.
"Hừ, báo thù? Ngay cả tôi mà cậu còn đánh không lại, thì cậu làm sao báo thù?" Trần Nhất xem thường nói. Hắn cũng không phải thật sự xem thường Mặc Long, hắn chỉ không muốn Mặc Long liên lụy vào chuyện tranh đấu bên trong Mặc Gia, hy vọng Mặc Long có thể sống bình bình đạm đạm hết cả cuộc đời, chuyện này chẳng phải là rất tốt sao.