Hiện tại, An Đông chế định sách lược là chính xác, nếu như đem nhân thủ phân tán tại từng địa bàn thì sẽ không cách nào tập trung lực lượng để ứng phó với sự công kích của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, kết quả cuối cùng là hắn sẽ thất bại thảm hại.
Nếu như đem toàn bộ lực lượng tập trung ở cùng một chỗ, như vậy có thể phòng ngừa Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu từng bước xơi tái thế lực của hắn. Nếu hắn đem nhân thủ tập trung lại thì những địa bàn mà hắn đã chiếm sẽ bị Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đoạt lại, nhưng chuyện này đối với đại cục cũng ảnh hưởng không lớn. Chỉ cần hắn triệt để đánh bại Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, thì mọi chuyện đều không là vấn đề gì.
Coi như là thua, An Đông cũng không muốn thua uất ức như vậy, tối thiểu cũng phải cùng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đại chiến một trận. Cho dù chết hắn cũng muốn chết một cách oanh oanh liệt liệt. Kỳ thật, cuộc sống như vậy An Đông cũng đã chờ đợi lâu rồi, từ khi hắn tới Murmansk, hắn đã có ý nghĩ muốn cùng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đọ sức một phen. Thế nhưng mà, thái độ lúc trước của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu để cho hắn có chút thất vọng, tuy trong lòng của hắn cũng hoài nghi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nhượng bộ là vì đang cắt giấu âm mưu gì đó, nhưng vì hắn giành chiến thắng liên tiếp trong việc tranh giành địa bàn với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, cho nên hắn đã cho rằng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu bất quá chỉ có hư danh mà thôi.
Hôm nay, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vậy mà bắt đầu phản kích mãnh liệt như thế, hơn nữa còn đánh cho hắn phải từng bước lui về phía sau. Tuy An Đông cũng không hy vọng nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng chuyện này có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, để cho hắn có thể cùng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chính thức đọ sức một phen.
Hắn sẽ tập trung toàn bộ lực lượng lại, cùng với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chính diện đọ sức một phen, thắng hay thua, chỉ cần một lần là có kết quả rồi. Cho dù là thua, thì cũng thua tâm phục khẩu phục, miễn cho hắn có cảm giác bực bội bất an như bây giờ.
Giờ phút này, ở bên ngoài biệt thự của An Đông, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong hai người đang ngồi ở trên nhánh cây. Lái xe sau khi đưa bọn họ tới đây, Diệp Khiêm đã để cho hắn đi về trước, tuy hắn có chút không yên lòng, nhưng Diệp Khiêm đã lên tiếng, hắn cũng không dám phản đối. Hắn vẫn còn nhớ rõ sát ý sâm lãnh ở trong ánh mắt của Diệp Khiêm vừa rồi, hắn một chút cũng không nghi ngờ nếu như hắn lại nói lải nhải thì Diệp Khiêm sẽ giết chết hắn. Hơn nữa, cho dù Diệp Khiêm thật sự giết chết hắn, thì chỉ sợ Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng sẽ không vì hắn mà đi đắc tội với Diệp Khiêm. Cho nên, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Diệp Khiêm nói, nếu như Diệp Khiêm xảy ra chuyện gì thì cũng không thể trách hắn a.
"Hét, xem ra hắn chuẩn bị chơi lớn rồi. Ai, anh Lâm, ai là An Đông?" Diệp Khiêm lắc lư hai chân của mình, hỏi.
"Anh không nhìn ra được sao? Người đang gấp rút giống như kiến bò trên chảo nóng á." Lâm Phong chỉ chỉ trong biệt thự, nói.
"Wow, có vài phần giống Tiểu Mã Ca a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
"Tiểu Mã Ca? Là ai?" Lâm Phong mờ mịt mà hỏi.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, liếc nhìn Lâm Phong, nói: "Anh chưa xem phim "Bản sắc anh hùng" của Châu Nhuận Phát diễn hả."
"Tôi rất ít khi xem phim." Lâm Phong nói ra.
"Vậy bình thường anh thích làm gì?" Diệp Khiêm hỏi.
"Đọc sách, suy nghĩ xem sau này khi về già sẽ làm gì, tôi cũng đã có ý nghĩ sẽ viết một quyển sách kể về cuộc đời của mình, nếu nó tiêu thụ không quá kém, thì có thể kiếm thêm chút tiền dưỡng lão a." Lâm Phong nói.
"Ý nghĩ này không tệ, ừ, chờ khi tôi già rồi, cũng tìm người hỗ trợ viết một quyển sách về mình, nói không chừng còn có thể lưu danh thiên cổ ah." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói ra.
"Tôi nghĩ chúng ta để tiếng xấu muôn đời thì có, chứ đừng mơ được lưu danh thiên cổ a." Lâm Phong nói.
"Cũng vậy thôi, dù sao khi đó chúng ta đều đã chết, hơi đâu mà quản bọn họ nói chúng ta như thế nào, chúng ta cũng nghe không được a." Diệp Khiêm nhún vai, một bộ dạng chẳng hề để ý. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Hình như hắn muốn đi ra ngoài, đi thôi, nếu chúng ta không đi qua gặp hắn, thì chỉ sợ sẽ không còn cơ hội a." "Anh đi đi, tôi chỉ tới xem náo nhiệt, không muốn gây chuyện." Lâm Phong liên tục khoát tay áo, nói.
"Được, chớ cùng tôi giả bộ. Tôi nghĩ An Đông nhất định rất muốn gặp anh, dù sao anh là người làm cho hắn nhức đầu óc, tôi muốn biết khi hắn nhìn thấy anh sẽ có biểu hiện gì." Diệp Khiêm lôi kéo cánh tay Lâm Phong, từ trên nhánh cây nhảy xuống.
"Tôi là người làm cho hắn nhức đầu óc? Làm sao có thể, hắn không biết tôi, tôi cũng không có làm gì hắn ah." Lâm Phong có chút kinh ngạc nói.
"Anh đã quên? Thành viên Yamaguchi chết ở trong tay anh a, nếu như tôi đoán không sai thì Yamaguchi Group khẳng định đã gây áp lực không nhỏ đối với An Đông, để cho hắn đem anh giao ra. Anh nói, có phải anh là người để cho hắn cảm thấy nhức đầu hay không?." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
"Chuyện này là do anh làm, mà giờ anh lại muốn lấy tôi làm pháo hôi hả." Lâm Phong nói.
"Xem anh nói kia, cái gì mà là "pháo hôi" a, bằng quan hệ giữa hai người chúng ta còn so đo những chuyện này làm gì nha. Đi thôi, cùng lắm thì tí nữa tôi nói tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, như vậy được chưa?" Diệp Khiêm nói.
Cũng không đợi Lâm Phong nói chuyện, Diệp Khiêm kéo cánh tay của Lâm Phong hướng biệt thự của An Đông đi đến, thủ hạ ở bên ngoài biệt thự nhìn thấy hai người, cuống quít giơ súng lên, quát: "Người nào? Đứng lại!"
Diệp Khiêm không hiểu tiếng Nga, nhưng nhìn nét mặt của bọn họ cũng có thể đoán được bọn họ đang nói cái gì. Mà Lâm Phong hiểu tiếng Nga, tự nhiên cũng có thể hiểu rõ. Hai người nhìn nhau, dừng lại, chậm rãi giơ hai tay của mình lên. Có hai người đi đến trước mặt Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, lục lọi trên người bọn họ một chút, đem súng của hai người thu đi, sau đó hỏi: "Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?"
Diệp Khiêm có chút nhún vai, đưa ánh mắt chuyển hướng Lâm Phong, Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Chúng ta đến gặp lão đại Anh Đông của các anh."
"Đi mau, lão đại của chúng tôi không có thời gian gặp người khác." Một người trong đó nhìn Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nghiêm nghị nói. "Anh Lâm, giúp tôi nói cho hắn biết, bảo bọn họ thông báo cho lão đại bọn họ, hỏi An Đông có muốn biết thành viên Thất Sát ở nơi nào hay không?." Diệp Khiêm nhìn Lâm Phong cười cười, nói.
Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, bất quá vẫn đem lời nói của Diệp Khiêm phiên dịch ra. Người nọ nghe xong lời Lâm Phong nói, không khỏi có chút sửng sốt, sau khi phân phó hai người coi chừng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, liền cất bước đi vào trong phòng.
Kỳ thật, nếu như Diệp Khiêm cùng Lâm Phong muốn đi vào trong nhà An Đông thì quả thực là một chuyện hết sức dễ dàng, thế nhưng mà bọn họ lại lựa chọn phương pháp công khai gặp mặt này. Bởi vì An Đông đang phải ứng phó với sự công kích của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, cho nên giờ phút này, thủ hạ của hắn ở trong biệt thự cũng không nhiều, chỉ có mười người mà thôi.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong phòng, nhưng bọn họ rất tự tin có thể ở dưới sự vây công của thủ hạ An Đông, bọn họ vẫn có thể rời đi bình yên vô sự, cho nên, cần gì phải lén lén lút lút. Hơn nữa, An Đông cũng không biết thân phận của bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ không dám đối với bọn họ ra tay.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Diệp Khiêm, gã thủ hạ kia sau khi đi vào một lát, liền đi ra ngoài. Hắn nhìn hai gã thủ hạ đang coi chừng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong phất phất tay, hai người liền áp lấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong hướng trong nhà đi tới.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, An Đông có chút suy tư, hắn cũng không nhận ra hai người trước mặt này là ai. Sau đó, hắn nhìn thủ hạ phất phất tay, để cho bọn họ buông Diệp Khiêm cùng Lâm Phong ra, sau đó hỏi: "Hai anh là người Nhật Bản hay là người Hoa Hạ?"
"Chính tông Hoa Hạ." Lâm Phong hồi đáp.
"Hai anh biết rõ vị trí của thành viên Thất Sát?" An Đông hỏi. Câu này là dùng Hán ngữ, bởi vậy Diệp Khiêm cũng có thể nghe hiểu.
"Biết rõ, đương nhiên biết rõ." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói.
"Biết rõ thì thế nào? Hình như tôi chưa từng nói muốn tìm thành viên Thất Sát a, hai anh như thế nào lại biết rõ? Nói mau, các anh rốt cuộc là ai? Nếu không, tôi lập tức tiễn đưa các anh xuống Địa ngục." An Đông nghiêm nghị quát.
"Mịa a, tôi đã nói chỉ đến xem náo nhiệt, anh một hai cũng phải lôi kéo tôi đến đây, hiện tại thì tốt rồi, để tôi xem anh thu thập cục diện này như thế nào." Lâm Phong trợn nhìn Diệp Khiêm, nghiền ngẫm nói.
"Nhìn bộ dạng keo kiệt của anh kìa, chúng ta nói thế nào cũng là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu nha." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói. Sau đó ánh mắt của hắn chuyển hướng sang An Đông, nói: "Vấn đề này không phải rất đơn giản sao, bên ngoài có người tung tin vịt là anh An Đông đã giết chết thành viên Yamaguchi Group, chắc hẳn Yamaguchi Group nhất định sẽ tìm anh gây chuyện, bọn họ nhất định sẽ bức anh đem Thất Sát giao ra. Nếu không, cho dù anh có nhảy vào sông Volga thì cũng rửa không sạch a?"
Trầm ngâm một lát, An Đông nhẹ gật đầu, nói: "Hai anh quả nhiên không đơn giản. Tốt, nói đi, các anh muốn tôi thế nào mới bằng lòng đem địa chỉ thành viên Thất Sát nói ra?"
"Sảng khoái, quả nhiên không hổ là người lãnh đạo một phương của gia tộc Tư Lạp Đạt a, chỉ bằng phần phách lực này của anh cũng đủ để cho tôi bội phục không thôi ah." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
An Đông tự nhiên sẽ không tin những lời nói này, hắn chỉ là một người bị xa lánh ở trong gia tộc Tư Lạp Đạt mà thôi, hơn nữa hiện tại tình cảnh của hắn cũng vô cùng nguy hiểm, còn có phách lực cái rắm a. "Xem ra các anh đối với chuyện của tôi biết rất nhiều a, không biết tên của hai anh là gì?" An Đông nói.