Tuy hội sở nay đang đối ngoại hoạt động nhưng thật ra nó chính là một phân bộ của Yamaguchi Group tại nước Nga. Thế lực Yamaguchi Group rất hung hăng càn quấy, tại hầu hết quốc gia châu Âu đều có phân bộ của nó, tuy tại Nga nó cũng không tính là thế lực trâu bò, nhưng cũng không thể khinh thường. Dù sao, Yamaguchi Group cho dù lợi hại thế nào, thì cũng chỉ rồng sang sông, vô luận là Châu Mỹ hay là Châu Âu đều có thế lực Mafia thâm căn căn cố đế của riêng mình, thế lực của Yamaguchi Group cũng chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp mà thôi, bọn họ cũng không dám quá kiêu ngạo.
Tại Hoa Hạ, thế lực của Yamaguchi Group yếu rất nhiều. Thứ nhất là bởi vì chính phủ Hoa Hạ đối với tổ chức xã hội đen rất nghiêm khắc đả kích cùng khống chế, thứ hai cũng là bởi vì uy tình uy tín lâu năm của nhũng thế lực khổng lồ tại Hoa Hạ cùng với cảm giác cừu thị đối với các thế lực nước ngoài. Ví dụ như Hồng Môn cùng Thanh bang lúc trước, bọn họ đối với người Nhật Bản đều tràn đầy phẫn nộ, bởi vậy, Yamaguchi Group tại Hoa Hạ sinh tồn cũng là nơm nớp lo sợ; cho nên, bọn họ áp dụng đều là con đường buôn bán bình thường, cũng không dám làm quá mức.
Mà ở thành phố Murmansk, nguyên vốn cũng là do một mình gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư quản lý, có thể là do sách lược sai lầm của An Đức Liệt, mới để cho gia tộc Tư Lạp Đạt chen chân vào, khiến cho xung đột từ từ trở nên sâu sắc, chuyện này cũng làm cho Yamaguchi Group có thể thừa dịp tiến vào. Bởi vậy, Yamaguchi Group rất nhanh liền tại thành phố Murmansk thành lập nên phân bộ của mình. Bất quá, bọn họ cũng không áp dụng chế độ phân chia địa bàn để cai trị, mà vẫn ẩn giấu dưới hình thái buôn bán như cũ.
Lần này, bởi vì Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ bị giết chết, gia tộc Tư Lạp Đạt liều lĩnh đối với gia tộc Khố Lạc Phu Tư ra tay quy mô lớn, chuyện này đối với Yamaguchi Group mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được. Vì vậy, lãnh đạo của Yamaguchi Group cơ hồ không có bất kỳ cân nhắc liền phái rất nhiều người tới hiệp trợ gia tộc Tư Lạp Đạt, đối với gia tộc Khố Lạc Phu Tư tiến hành công kích. Mục đích của bọn họ không cần nói cũng biết, đơn giản là muốn sau khi giải quyết thế lực của gia tộc Khố Lạc Phu Tư tại thành phố Murmansk, bọn họ có thể cùng gia tộc Tư Lạp Đạt thống trị nơi này, từ đó mở ra con đường cho kế hoạch xâm lấn của Yamaguchi Group.
Mà hội sở này, kỳ thật là phân bộ của Yamaguchi Group tại thành phố Murmansk, người tới nơi này tiêu phí hơn phân nửa là người Nhật Bản. Đương nhiên, cũng có người Nga cùng một ít khách du lịch.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc nhìn nhau, sau đó cất bước đi vào trong hội sở. Bên trong có đủ loại người, có những đôi nam nữ đang ở trong góc hôn hít lẫn nhau, nam nữ trong sàn nhảy thì đang điên cuồng uốn éo thân hình của mình. Không khí nơi này chỉ có thể nói chính là thiên đường sa đọa a.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong vừa lay động thân thể của mình, vừa tìm xem cầu thang lên lầu ở đâu. Trải qua những lối hành lang nhỏ hẹp, chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ đang biểu diễn phim nghệ thuật cấp 3, bọn họ hoàn toàn không hề cố kỵ. Cánh tay trần trụi của gã nam nhân đều xăm đầy hoa văn, xem ra cũng không phải là người đứng đắn gì.
Đây cũng là điểm thú vị của Yamaguchi Group. Tại Nhật Bản, trên người tất cả thành viên hắc đạo cơ hồ đều có hình xăm, mà địa vị của bọn họ cũng có thể thông qua hình xăm để phân biệt ra được, hình xăm càng nhiều, thì đại biểu cho địa vị càng cao. Diệp Khiêm thường xuyên cùng thế lực xã hội đen Nhật Bản liên hệ nên hắn rất rõ ràng chuyện này, những người này mỗi lần giết chết một người, thì trên người họ sẽ có thêm hình xăm.
Cho nên nói, nơi này chính là cái nôi của tội ác, một vùng đất hắc ám.
Trên đường đi có không ít nữ nhân hướng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong vứt mị nhãn, có chút nữ nhân lớn mật còn trực tiếp đi lên kéo khóa kéo quần của Diệp Khiêm cùng Lâm Phong. Diệp Khiêm thì còn khá tốt, loại tình huống này hắn đã nhìn thấy tương đối nhiều, cho nên cũng rất tự nhiên. Lâm Phong thì lại khác, hắn làm nghề sát thủ, rấti ít người có thể đụng tới hắn, hắn cũng rất ít khi tiến vào nơi như vậy, bị những nữ nhân kia kéo khóa quần làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
Diệp Khiêm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, nói: "Thả lỏng chút, mặt anh căng thẳng như vậy, người khác nhìn vào liền biết rõ anh tới nơi này gây phiền toái rồi. Anh nhìn xem, toàn thân anh đều là sát khí, không đợi chúng ta đi lên phía trên, thì đã bị người ta bao vây lại rồi."
Lâm Phong cười cười xấu hổ, nói: "Người nơi này quá điên cuồng, mịa, bọn họ đều là súc sinh sao? Ở trên hành lang cũng có thể làm chuyện kia sao?"
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Quản nhiều như vậy để làm gì a, đợi tí nữa lúc chúng ta đi ra ngoài thì đưa cho bọn họ mấy trái lựu đạn là được rồi. Thoáng cái giải quyết tất cả, thế giới sẽ trở nên thanh tĩnh a."
"Loại chuyện này tôi không làm được, trong này cũng có người vô tội, tôi sẽ thu thập những kẻ đầu lĩnh, hoạt động thân thể một chút là được rồi." Lâm Phong liên tục khoát tay áo, nói. Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Được rồi được rồi, chuyện làm người xấu sự này cứ giao cho tôi, ai kêu hai chúng ta là huynh đệ. Nếu như bị người khác mắng chữi, thì mắng chữi một mình tôi là được rồi."
Lúc đi đến cửa ra vào của một gian phòng, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc nhìn nhau một cái, thân hình hai người lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh hai gã đàn ông lực lưỡng ở trước cửa, cổ họng của hai gã đàn ông lực lượng bị bọn họ giữ lấy, sau đó bọn họ dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, thân hình của hai gã đàn ông lực lượng liền ngã gục xuống. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không biết bên trong phòng là người nào, bất quá nếu phòng làm việc, hơn nữa lại có người canh giữ ở bên ngoài thì chắc hẳn bên trong cũng có người hoặc vật gì quan trọng a.
Một cước đạp cửa văn phòng mở ra, chỉ thấy một cô gái toàn thân trần trụi đang nằm sấp trên bàn công tác, sau lưng là một gã đàn ông đang đè lên trên thân thể của cô. Nghe thấy âm thanh đạp cửa, cô gái kia cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn không ngừng kêu la như trước. Mà gã đàn ông phía sau cô thì lại chấn động, dùng âm thanh khiển trách nói: "Baka (ngu ngốc), người nào?"
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc nhìn lẫn nhau, ngay sau đó Lâm Phong móc súng lục ra trực tiếp cho gã đàn ông kia một viên kẹo đồng. Phịch một tiếng, thân hình của gã đàn ông kia ngã xuống sàn nhà, cô gái kia sợ tới mức phát ra âm thanh la hét thảm thiết. Bất quá, tại hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, cho dù cô có lớn tiếng kêu gào, cũng không có người nào có thể nghe được.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, móc súng lục ra cũng cho cô gái kia một viên kẹo đồng. Không có biện pháp, chuyện xấu thì đành để cho hắn làm a. Súng của hai người đều là Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đưa cho, bởi vì hai người bọn họ thường xuyên ra ngoài, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lo lắng an toàn của bọn họ, cho nên cho mỗi người một khẩu súng phòng thân.
Cất bước đi đến sau bàn công tác, Diệp Khiêm mở ra ngăn kéo bàn công tác ra, bên trong ngoại trừ một khẩu súng cùng một ít viên đạn, thì còn có một quả bom hẹn giờ và mấy xấp tiền. Đương nhiên, Diệp Khiêm sẽ không chút do dự đem toàn bộ tiền nhét vào trong túi quần của hắn, hắn thật vất vả đi ra một chuyến, như thế nào cũng không thể tay không trở về a, số tiền kia coi như là kiếm thêm thu nhập a.
Lâm Phong hắc hắc cười cười, nói: "Sau khi ra ngoài, nhớ chia đồng ăn đủ số tiền kia a."
"Ai, nói như thế nào thì anh cũng là thủ lĩnh của Thất Sát, phải có chút phong độ chứ? Số tiền ít như vậy mà anh cũng cùng tôi tranh giành sao? Không chê khó coi sao?" Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nói. "Thôi đi pa ơi..., anh không phải cũng là thủ lĩnh Nanh Sói sao, số tiền hàng năm anh kiếm được so với tôi thì nhiều hơn rất nhiều, làm gì mà còn nhỏ mọn như vậy ah." Lâm Phong nói.
"Mịa, vừa rồi anh ăn trứng cá muối nhiều như vậy, nếu giờ tôi không lấy số tiền này thì làm sao có thể bù đắp lại đủ ah." Diệp Khiêm nói.
"Được, anh sáu tôi bốn, đừng có lại cò kè mặc cả nữa a." Lâm Phong nói.
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Một ngụm giá, tôi bảy anh ba, muốn hay không thì tùy anh."
"Mịa, xem như anh lợi hại, cứ như vậy đi." Lâm Phong nói.
Hai người cò kè mặc cả giống như là đang mua bán thức ăn. Bất quá, chuyện này cũng là thú vui giữa hai người bọn họ, bọn họ cũng không quan tâm số tiền ít ỏi như vậy. Thế nhưng mà, cả hai đều cảm thấy cùng đối phương tranh luận mới là chuyện có ý tứ nhất.
Sau khi đi ra ngoài, hai người lại lôi thi thể hai gã đàn ông lực lưỡng vào trong văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó lại hướng cầu thang đi đến.
Sau khi đi đến cuối hành lang, hai người lại tiếp tục đi lên lầu.
Mà lúc này, trọng một căn phòng rất lớn ở trên lầu, một đám nam nhân đang ôm nữ nhân cười nói vui vẻ. Đây có lẽ là tập tục xấu nhất của người Nhật Bản, một khi bọn họ giành được thắng lợi bọn họ sẽ quên hết tất cả, mất đi tính cảnh giác, chỉ biết thỏa thích phóng túng.
Bỗng nhiên, mấy con chó săn ở bên cạnh bọn họ sủa to vài tiếng, sau đó liền chạy ra ngoài. Những gã nam nhân đều không khỏi an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn sang. Hành lang quá dài, lúc những con chó săn đi vào khúc quẹo liền mất đi bóng dáng. Ngay sau đó, liền nghe vài tiếng "Ngao ngao" âm thanh thống khổ của chó săn kêu lên. Những gã nam nhân kia hơi sững sờ, cuống quít lấy ra súng lục của mình.
Diệp Khiêm là ai? Là Sói, mà còn là vua của loài sói, ngay cả chó ngao Tây Tạng cũng có thể giải quyết, thì nói chi là mấy chó săn này. Lúc nhìn thấy mấy con chó săn xông tới, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cơ hồ không tốn chút sức lực gì, liền đơn giản dọn dẹp bọn chúng.
Những gã nam nhân bên trong phòng khẩn trương nhìn cuối hành lang, bọn họ đều là nhân vật trọng yếu của Yamaguchi Group tại thành phố Murmansk, lần này dbon5 họ được phái tới để hiệp trợ gia tộc Tư Lạp Đạt đối phó gia tộc Khố Lạc Phu Tư. Hôm nay, bọn họ đã đánh thắng một trận chiến, bọn họ chỉ tốn chút hơi sức đã chiếm được một con phố vốn do gia tộc Khố Lạc Phu Tư khống chế, chuyện này làm cho bọn họ vui vẻ không thôi. Cho nên, buổi tối liền ở chỗ này phóng túng, thỏa thích phóng túng một đêm, bởi vì bọn họ đều biết rõ, kế tiếp nhiệm vụ của bọn họ sẽ rất nặng.
Một lát sau, liền trông thấy một con chó săn từ cuối hành lang xuất hiện, hướng bọn họ chạy vội mà đến. Trong nội tâm của bọn họ không khỏi tràn đầy nghi hoặc, bất quá cũng không có buông lỏng cảnh giác, vẫn giơ súng chỉ vào phía hành lang đối diện.