Diệp Khiêm đi qua đem cửa mở ra, liền nhìn thấy ở trước cửa có hai người đàn ông Nga đang đứng. Một người trong đó nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, sau khi có chút sửng sốt, liền mở miệng nói: "Xin hỏi anh có phải là Diệp Khiêm không? Chúng tôi là người do ông Phổ Hi Kim phái tới đón các anh." Mặc dù tiếng Hán của hắn Không phải rất thành thục, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu.
Diệp Khiêm có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, thì Phổ Hi Kim nhất định sẽ tự mình đến đón tiếp bọn họ, mà hôm nay lại phái hai thủ hạ tới đón bọn họ, chuyện này làm cho Diệp Khiêm cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có gọi điện thoại cho Phổ Hi Kim để xác nhận, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Phổ Hi Kim, cho dù hắn có phải thủ hạ tới đón bọn họ thì cũng không thể nói là hắn đã làm gì sai.
Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Diệp Khiêm, nói tiếp: "Ah, sáng hôm nay ông Phổ Hi Kim có cuộc họp quan trọng, cho nên không thể tự mình đến đây được. Nên ông ấy để cho chúng tôi đón các anh tới biệt thự trước, sau khi họp xong ông ấy sẽ lập tức quay về gặp các anh."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, xoay người gọi Lâm Phong, sau đó hai người theo sau lưng hai người kia hướng dưới lầu đi tới. Lúc ở trong thang máy, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người rõ ràng trông thấy hai người kia để tay vào trong quần áo, rất rõ ràng bọn họ đang cầm cái gì đó.
Một người là vương giả lính đánh thuê, một người là bá chủ giới sát thủ giới, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nếu như ngay cả chút cảnh giác ấy cũng không có, thì đâu có thể sống cho đến bây giờ. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, thì thân hình của bọn họ lóe lên, lập tức hiện ra sau lưng hai người kia, dao găm nơi tay đang gác ở trên cổ của bọn họ.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong giơ tay vào trong quần áo hai người kia lục soát, lấy ra hai khẩu súng lục. Lông Diệp Khiêm có chút nhíu lại, cuống quít ấn xuống nút mở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, bọn họ liền cuống quít chạy ra ngoài sau đó lại tiến vào một thang máy khác.
Chuyện này làm cho Diệp Khiêm có chút không hiểu thấu, tin tức hắn đến Nga ngoại trừ thành viên Nanh Sói cùng Lâm Phong ra, thì cũng chỉ có Phổ Hi Kim biết rõ, thành viên Nanh Sói cùng Lâm Phong nhất định là sẽ không bán đứng hắn, như vậy chỉ còn lại Phổ Hi Kim mà thôi. Diệp Khiêm có chút nghĩ không thông, không biết Phổ Hi Kim tại sao lại bán đứng hắn?
Sau khi dừng một lúc, Diệp Khiêm nắm thật chặt thanh dao găm trên tay, lưỡi dao Huyết Lãng mát lạnh làm cho gã đàn ông Nga không khỏi rùng mình một cái. "Nói, bọn mày là ai? Bọn mày làm sao biết tao?" Diệp Khiêm lạnh giọng hỏi.
"Tôi... Chúng tôi không hiểu ý của anh là gì, chúng tôi là người do ông Phổ Hi Kim phái tới đón các anh a." Người nọ ấp úng nói.
"Ông Phổ Hi Kim chưa nói với bọn mày tao là người như thế nào sao? Vừa rồi tao rõ ràng nhìn thấy sát ý ở trên người bọn mày, bọn mày cho rằng có thể giấu giếm tao sao? Bọn mày hãy thành thật khai báo, bằng không mà nói, đừng trách tao hạ thủ vô tình." Diệp Khiêm nói.
"Anh Diệp, cùng những kẻ này nói nhiều như vậy không có tác dụng gì đâu, trực tiếp giết chết là được rồi." Lâm Phong vừa mới nói xong, dao găm trong tay liền cắt đứt cổ họng gã đàn ông Nga mà hắn đang khống chế. Máu tươi lập tức phun ra ngoài, thân thể cao lớn của gã đàn ông Nga chậm rãi ngã xuống.
Nói giết liền giết, hoàn toàn không có một chút do dự, không hổ là thủ lĩnh của tổ chức Thất Sát ah. Gã đàn ông Nga đang bị Diệp Khiêm khống chế không khỏi có chút khẩn trương, mồ hôi trên trán hắn đang không ngừng chảy ra. "Còn không chịu nói sao?" Diệp Khiêm lạnh giọng hỏi.
"Ai nha, anh Diệp, nếu như anh không muốn ra tay, thì cứ giao cho tôi. Một đao chẳng phải là giải quyết xong rồi sao." Lâm Phong nói.
"Được rồi, anh xem rồi xử lý a." Diệp Khiêm nói xong, đem gã đàn ông Nga giao cho Lâm Phong.
"Tôi nói, tôi nói, tôi sẽ khai ra toàn bộ." Gã đàn ông Nga cuống quít nói.Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói, "Nói đi, rốt cuộc là ai phái bọn mày tới? Mục đích là cái gì?"
"Chúng tôi... Chúng tôi là thủ hạ của Phổ La Đỗ Nặc Oa, cô ấy muốn chúng tôi mang anh tới gặp cô ấy, còn chuyện cụ thể như thế nào thì chúng tôi cũng không biết. Chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi." Gã đàn ông Nga nói.
"Phổ La Đỗ Nặc Oa? Cô ấy là ai?" Diệp Khiêm mờ mịt liếc nhìn người nọ, hỏi.
"Cũng giống như Phổ Hi Kim, cô ấy là thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu." Lâm Phong nói. Dù sao, căn cứ của Thất Sát cũng giáp với nước Nga, cho nên Lâm Phong đối với việc phân bổ thế lực của nước Nga cùng với tư liệu của một số đại nhân vật đều biết một chút.
"Đúng, đúng, anh ấy nói không sai." Gã đàn ông Nga cuống quít nói.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, xem ra thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không chung sống hòa hài a. Chỉ sợ thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu cũng đều có phe phái riêng a? Chắc hẳn Phổ La Đỗ Nặc Oa cùng Phổ Hi Kim là người ở hai phe phái khác nhau, bọn họ đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Nếu là vậy như vậy thì chuyện Phổ La Đỗ Nặc Oa biết hắn đến nước Nga ở trong khách sạn này cũng không phải là chuyện lạ gì.
Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi tiếp: "Bọn mày có bao nhiêu người tới nơi này?"
"Chỉ có hai người chúng tôi." Gã đàn ông Nga nói."Vậy người của Phổ Hi Kim người đâu?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.
"Chúng tôi được lệnh đến nơi này đón các anh, còn những người khác thì phụ trách đi ngăn cản bọn họ lại, chắc hẳn bọn họ bây giờ còn đang ở trên đường." Gã đàn ông Nga hồi đáp.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nhìn Lâm Phong, Lâm Phong nhún vai, ý tứ rất rõ ràng. Quay đầu nhìn gã đàn ông Nga, Diệp Khiêm nói: "Nhớ kỹ, kiếp sau cho dù muốn làm chuyện gì, thì cũng phải điều tra rõ ràng thân phận của đối phương. Mày ngay cả tao là người như thế nào cũng không biết, mà cũng dám tìm tao gây phiền toái, dũng khí cùa mày để cho tao cảm thấy rất bội phục ah." Diệp Khiêm vừa nói xong thì thanh Huyết Lãng trong tay hiện lên một đạo huyết hồng, lập tức đâm thấu trái tim của gã đàn ông Nga.
Khách sạn đều là có camera giám sát, chuyện vừa rồi chỉ sợ đã bị bảo vệ khách sạn nhìn thấy rõ ràng rồi, cho nên Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không dám dừng lại, cuống quít rời khỏi khách sạn. Nếu như bị cảnh sát Nga bắt được, sẽ chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái, bất quá cũng may Diệp Khiêm cùng Lâm Phong bởi vì đã quá quen thuộc vối những chuyện này, cho nên tại những nơi có camera đều cố ý nghiêng người né tránh, cho nên camera trong khách sạn cũng không có qauy được diện mạo của bọn ho.
Diệp Khiêm đối với chuyện này cũng không có cảm giác phẫn nộ gì, ngược lại còn có chút mừng rỡ. Sau khi biết những thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu đang đấu đá lẫn nhau, Diệp Khiêm cảm thấy đây là một chuyện rất tốt. Bởi vì tổ chức có mâu thuẫn nội bộ thường dễ dàng công phá nhất, đế quốc buôn bán của Tác Lạc Duy Ước Phu rất lớn, có rất nhiều chuyện hắn cũng không thể tự mình giải quyết, nên hắn vẫn cần dựa vào những thủ hạ của hắn. Mà những thủ hạ này bởi vì phe phái khác nhau, nên sẽ sinh ra chuyện tranh giành lợi ích, chuyện này đối với đế quốc buôn bán là một tai hoạ ngầm rất lớn.
Đương nhiên, bất kỳ tổ chức cùng đoàn thể nào cũng không có cách nào tránh khỏi chuyện như vậy. Dù cho là Nanh Sói, thì bên trong cũng sẽ có chuyện chia phe phái, chỉ có điều do tính chất bất đồng, cho nên bên trong Nanh Sói sẽ không xuất hiện loại cạnh tranh tàn khốc này. Mà trong tập đoàn Hạo Thiên thì loại hiện tượng này rất rõ ràng, chỉ có điều do Tống Nhiên có một đám nhân viên lợi hại bên cạnh, nên những phe phái kia cũng chỉ là dám đùa bỡn một ít thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng không dám làm gì quá phận.
Kỳ thật, chuyện này là chuyện mà Diệp Khiêm cảm thấy rất đau đầu, tập đoàn Hạo Thiên càng lớn, loại này mâu thuẫn này sẽ càng trở nên gay gắt. Vì phân biệt chủng tộc, cừu thị dân tộc, cùng với phong tục tập quán khác nhau, nên hình thành những phe phái khác nhau. Nếu như muốn tiêu trừ loại phe phái này, thì không phải chuyện một hay hai ngày có thể hoàn thành.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Phong cười cười, nói: "Anh Diệp, anh không phải cũng muốn xen vào chuyện này chứ?" Hắn nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, cũng cảm giác Diệp Khiêm tựa hồ có loại ý tứ này. Đối với loại đấu tranh buôn bán này, Lâm Phong không hiểu, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, hắn lần này sở dĩ đáp ứng cùng Diệp Khiêm đến Nga, hoàn toàn là xuất phát từ tình nghĩa anh em, muốn cùng Nanh Sói kề vai chiến đấu, cùng nhau phá tan Cáo Bắc Cực. Về phần, Tác Lạc Duy Ước Phu, Lâm Phong không có chút hứng thú nào. Trừ phi, có người thuê hắn đi ám sát Tác Lạc Duy Ước Phu.
"Người hiểu tôi chỉ có thể là anh Lâm a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói, "Chúng ta đã đến nước Nga, như thế nào cũng phải náo lớn một lần a? Nếu không chẳng phải là có lỗi với sự hợp tác giữa hai chúng ta sao?"
Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tùy anh thôi, nếu như anh muốn chơi, thì tôi đây liền liều mình bồi quân tử. Bất quá, Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không phải là người đơn giản, hơn nữa Mafia nước Nga cũng không phải là xã hội đen Hoa Hạ có thể so sánh, một khi gây chuyện không tốt, rất có thể sẽ không thể vãn hồi cục diện a."
"Chúng ta tùy tiện náo loạn là được rồi, tôi cũng không có ý định nhổ tận gốc thế lực Mafia nước Nga, đây chính là một chuyện rất phiền phức. Bất quá, nếu đã đến Nga, thì cũng phải để cho thế lực nước Nga biết rõ danh tiếng của Nanh Sói cùng Thất Sát a? Thuận tiện coi như là giết một người răn trăm người, để cho những người không an phận từ bỏ đi ý nghĩ của bọn họ." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
Mặc dù Nanh Sói cùng Thất Sát có danh tiếng rất vang dội trên thế giới, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là không có người muốn đối phó bọn họ. Ví dụ như Bát Kỳ, biết Nanh Sói là vương giả lính đánh thuê thế giới, lại còn đi khiêu chiến Nanh Sói? Bởi vì, chỉ cần ngươi đánh ngã người lợi hại nhất, như vậy ngươi liền có thể trở thành người lợi hại nhất.
Cũng đã lâu rồi Nanh Sói không có hành động gì để chấn nhiếp đám lính đánh thuê thế giới, cho nên hiện tại tiểu miêu tiểu cẩu cũng dám đi khiêu khích Nanh Sói, đây là chuyện Diệp Khiêm không thể thứ sự được.