Sáng sớm hôm sau, lúc Phổ Hi Kim tỉnh lại, phát hiện đang nằm ở trên giường. Nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, thật đúng là có chút mạo hiểm ah. Mặc dù hắn được người cứu ra khỏi công trường, nhưng vẫn bị người cục Quốc An truy kích, sau khi chạy trốn thời gian dài thì hôn mê bất tỉnh vì mệt mỏi, hắn cũng không nhớ rõ làm sao mà hắn trốn thoát được.
Kế hoạch đã triệt để thất bại, số tiền đầu tư vào kế hoạch lần này chỉ sợ cũng không giữ được a. Lúc này, chỉ sợ cục Quốc An Hoa Hạ đã niêm phong toàn bộ sản nghiệp của hắn rồi, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cho dù ông của hắn thậm chí là chính phủ nước Nga cũng không thể nói gì, hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi. Hiện tại chuyện mà Phổ Hi Kim lo lắng nhất chính là hắn phải đối mặt với ông chủ của hắn như thế nào, không biết hắn có bị ngũ mã phân thây vì đã làm tổn thất số tiền lớn như vậy không?. Lúc trước hắn đã cam đoan nhất định hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hắn còn phân tích kế hoạch lần này ẩn chứa lợi nhuận cực lớn, thật vất vả mới có thể thuyết phục ông chủ của hắn đáp ứng. Mà hôm nay, hết thảy đã tan thành bọt nước, ngay cả số tiền mà hắn tân tân khổ khổ tích lũy cũng không còn, hơn nữa còn tạo thêm kẻ thù cho ông chủ của hắn, nếu như ông chủ của hắn vì chuyện này mà có ý nghĩ giết chết hắn thì cũng là chuyện đương nhiên a.
Huống chi, chuyện này nếu làm không tốt, thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế. Bất quá, cũng may chính phủ Hoa Hạ cũng không cường ngạnh giống như chính phủ nước Nga, bọn họ lâu nay đều áp dụng chính sách ôn hòa, nhiều nhất thì chỉ khiển trách một chút là xong.
Không về nước Nga thì Hoa Hạ khẳng định đã không còn có nơi để hắn sống yên ổn rồi, hơn nữa, coi như hắn không quay về, thì ông chủ của hắn cũng có thể nhẹ nhõm tìm được hắn, vô luận là hắn trốn ở địa phương nào cũng sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông chủ hắn. Thế nhưng mà nếu như hắn trở về nước Nga, thì rất có thể ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng không còn. Danh hiệu chó săn của hắn, lần này xem như triệt để thất bại.
Đang lúc Phổ Hi Kim nghĩ ngợi lung tung, thì có hai thanh niên trẻ tuổi từ bên ngoài đi đến. Một người trong đó chính là Diệp Khiêm, mà người còn lại chính là người tối hôm qua đã cứu hắn. Người đó không phải là ai khác, mà chính là thủ lĩnh Thất Sát, Lâm Phong.
Sau khi chuyện đêm qua chấm dứt, Hoàng Phủ Kình Thiên liền để cho người trách giám sát Diệp Khiêm Quốc rút về. Kỳ thật, cho dù hắn không đi thì Diệp Khiêm cũng hoàn toàn có lòng tin thoát khỏi hắn.
Phổ Hi Kim cuống quít từ trên giường bước xuống, hành lễ, cảm kích nói: "Tôi xin cảm ơn hai vị đã cứu mạng tôi."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Tôi thật ra cũng không có làm gì, đều là công lao của anh Lâm, nếu như ông muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh ấy."
"Tôi xin cảm ơn cậu Lâm đã cứu mạng tôi, nếu như không phải được cậu Lâm cứu giúp, thì chỉ sợ hiện giờ tôi đã ở trong nhà giam của cục Quốc An." Phổ Hi Kim nói.
"Tôi cũng chỉ làm theo kế hoạch mà anh Diệp đã an bài mà thôi." Lâm Phong mỉm cười, nói, "Ông bây giờ không có việc gì, tôi cũng có thể nhẹ nhàng thở ra."
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nhìn nhau cười cười, cái gì cũng không có nói.
"Cậu Diệp, tôi có thể mạo muội hỏi cậu một vấn đề hay không?" Phổ Hi Kim dừng một chút, nói."Ha ha, ông muốn biết chuyện gì thì cứ việc hỏi." Diệp Khiêm kỳ thật đã sớm biết rõ câu hỏi của Phổ Hi Kim là gì, chắc là hỏi tại sao lại để cho Lâm Phong cứu hắn.
Sở dĩ Diệp Khiêm cứu Phổ Hi Kim, là vì Phổ Hi Kim có giá trị lợi dụng rất lớn, sau lưng hắn là Tác Lạc Duy Ước Phu. Đây chính là ông trùm dầu mỏ lớn nhất nước Nga, hắn có quan hệ mật thiết với chính phủ nước Nga cùng với Mafia nước Nga, Diệp Khiêm muốn tới nước Nga hoạt động, tự nhiên phải cùng với vị đại nhân vật này chắp nối quan hệ.
Bất quá, thân phận của Tác Lạc Duy Ước Phu có chút đặc thù, dùng cách bình thường chỉ sợ không dễ dàng gặp được hắn, nếu như mạo muội lẻn vào nhà của hắn tìm hắn, thì lại lộ ra quá mức đường đột. Cho nên, để Phổ Hi Kim làm người trung gian là sự lựa chọn tốt nhất.
Hiện tại Diệp Khiêm đã biết rõ thái độ của chính phủ Hoa Hạ đối với hắn, cho nên hắn không thể không vì bản thân mà lo lắng nhiều một chút, chuyện này không liên quan gì đến trung hiếu nhân nghĩa, không liên quan đến chuyện hắn có yêu nước hay không, Diệp Khiêm chỉ muốn vì anh em Nanh Sói tranh thủ thêm một ít cơ hội, để bọn họ có thể bước lên đỉnh phong, không thể để cho bọn họ già rồi mà còn phải nhìn sắc mặt của người khác làm việc.
"Lần này người muốn đối phó tôi chính là người cục Quốc An Hoa Hạ, vì cái gì cậu Diệp lại cam nguyện mạo hiểm đối đầu cùng cục Quốc An để cứu tôi? Chẳng lẽ cậu Diệp không sợ người cục Quốc An sẽ tìm cậu gây chuyện?" Phổ Hi Kim đem nghi hoặc trong lòng nói ra. Hoàn toàn chính xác, tuy hắn cũng không rõ thân phận của Diệp Khiêm, nhưng sau vài lần cùng Diệp Khiêm gặp mặt, hắn vẫn có thể cảm giác được phân lượng của Diệp Khiêm tại Hoa Hạ.
"Ngồi đi, ngồi đi!" Diệp Khiêm ha ha cười cười, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống. Lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Phổ Hi Kim một điếu thuốc, hắn sau khi tỏ vẻ biết ơn liền lắc đầu; sau đó Diệp Khiêm lại đưa cho Lâm Phong, Lâm Phong cũng giống như vậy khoát tay áo. Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Hai người đều là nam nhân tốt a, ha ha." Vừa nói, vừa châm lửa hút thuốc, chậm rãi hít một hơi. "Thực không dám giấu giếm, tôi muốn cùng ông chủ của ông gặp mặt một lần, cho nên hi vọng ông hãy giúp tôi dẫn kiến." Diệp Khiêm chậm rãi nhổ ra một đám sương mù, nói.
"Chỉ vì chuyện này?" Phổ Hi Kim không khỏi sửng sốt một chút, nói, "Chẳng lẽ cậu Diệp không sợ cục Quốc An tìm cậu làm phiền? Lại nói tiếp, tôi còn không biết thân phận thật sự của cậu Diệp là gì a?"
Có chút cười cười, Lâm Phong nói: "Ông chắc có nghe đến Lang Vương Diệp Khiêm?"
Toàn thân của Phổ Hi Kim chấn động, hắn đương nhiên nghe qua cái tên này, chỉ là hắn căn bản không có nghĩ Lang Vương Diệp Khiêm lại là người đang ngồi ở trước mặt hắn. Không khỏi ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, nói: "Chẳng lẽ cậu Diệp là thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm?"
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói ra: "Đúng vậy. Tôi cũng không ngờ lần này tới Đông Bắc lại có thể gặp ông, lần trước tôi tìm Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi gây phiền toái, mới biết được hắn đem đồ đạc của tôi tặng cho ông, vốn tôi có ý định đi thương lượng với ông một chút để lấy lại đồ đạc của mình, lại thật không ngờ ông lại sảng khoái đưa nó lại cho tôi như vậy. Tôi rất thích người sảng khoái, người khác cho tôi mặt mũi, thì tôi sẽ trả lại cho họ gấp trăm nghìn lần. Lần này cứu ông, là vì muốn cùng ông chủ của ông gặp mặt một lần, nhưng trọng yếu hơn là muốn cùng ông kết giao bằng hữu."
Lông mày của Phổ Hi Kim có chút nhíu lại, hắn cũng không đơn giản liền tin tưởng Diệp Khiêm như vậy, ai cũng biết Lang Vương Diệp Khiêm là người Hoa Hạ, hắn lo sợ Diệp Khiêm cùng người cục Quốc An là cùng một phe, đang cố gắng lừa gạt hắn? Bất quá, Phổ Hi Kim cũng không rõ mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì. Là muốn đối phó ông chủ của hắn? Phổ Hi Kim cảm thấy chuyện này không có khả năng, cục Quốc An Hoa Hạ cho dù lợi hại thế nào, thì cũng chỉ có thể ở Hoa Hạ, nếu đến nước Nga sẽ bị coi là gián điệp a.
Diệp Khiêm cũng không có hỏi tới, hắn biết rõ có một số việc cần phải cho đối phương thời gian châm chước, nếu như thúc ép quá thì sẽ không thể đạt tới hiệu quả mong muốn.
Về phần Lâm Phong, hắn chẳng muốn quản những chuyện này, mục tiêu của hắn không giống với Diệp Khiêm, hắn không thích tham gia những chuyện tranh giành này, hắn chỉ muốn quản lý tốt tổ chức Thất Sát là được rồi. Chuyện này không quan hệ đến vấn đề có chí hướng hay không, mà là theo cách nghĩ của Lâm Phong, thì hiện tại Thất Sát đã rất tốt rồi, nếu như tham dự vào những tranh đấu này thì sẽ liên lụy ra rất nhiều chuyện phiền toái, đây không phải là kết quả mà hắn muốn. Vì tình nghĩa anh em, Lâm Phong có thể đi giúp Diệp Khiêm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đem nguyên tổ chức Thất Sát đổ vào đó, hắn không muốn bọn họ trở thành mục tiêu bị đuổi giết của các quốc gia trên thế giới.
"Cậu Diệp có chỗ không biết, nhiệm vụ của ông chủ giao cho tôi đã bị tôi làm hỏng rồi, tôi cũng không còn mặt mũi trở về gặp ông ấy. Cho dù tôi trở về gặp ông ấy, thì chắc hẳn cũng sẽ bị đày vào lãnh cung, nên tôi cũng không thể giúp cậu Diệp làm việc được." Phổ Hi Kim nói.
"Ha ha, ông đã quá lo lắng, làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, có đôi khi thất bại cũng không có nghĩa là không có thu hoạch. Tôi tin tưởng lòng chân thành của ông đối với ông chủ của ông sẽ được ông ấy biết rõ, ông ấy chắc hẳn cũng sẽ không làm khó ông đâu." Diệp Khiêm nói, "Thực không dám giấu giếm, lần trước bởi vì cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi xảy ra mâu thuẫn, thành viên Cáo Bắc Cực đã giết chết một người anh em của tôi, nên tôi phải đi đòi lại một cái công đạo. Đương nhiên, nước Nga là phạm vi thế lực của ông chủ ông, nếu như tôi không thông báo trước cùng ông ấy một tiếng thì không hay cho lắm. Cho nên, mới phiền toái ông giúp tôi dẫn kiến một chút."
Đương nhiên, những chuyện này bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi, Diệp Khiêm cũng làm bộ giống như không biết thành viên Cáo Bắc Cực là người do Phổ Hi Kim phái tới, mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi. Về phần Cáo Bắc Cực, Diệp Khiêm biết rõ giũa Phổ Hi Kim cùng bọn họ cũng không có quan hệ sâu sắc gì, có lẻ chỉ là quan hệ thuê mướn mà thôi, Tác Lạc Duy Ước Phu cũng sẽ không bởi vì Cáo Bắc Cực mà cùng hắn gây ra mâu thuẫn.