Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng bị lời nói của Diệp Khiêm làm cho sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, không ngờ lần thứ nhất nhìn thấy Thất Tuyệt đao mà hắn lại có thể biết nhiều về nó như vậy. Kỳ thật, cô đâu có biết thanh Thất Tuyệt đao này vốn thuộc về Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cũng thật không ngờ, trên thế giới còn có thể phát sinh chuyện như vậy, hắn tân tân khổ khổ làm cả tất cả mọi thứ là vì lấy lại thanh Thất Tuyệt đao này, không nghĩ tới Phổ Hi Kim vậy mà lại đem nó tặng lại cho hắn. Có chút trầm mặc một lát, Diệp Khiêm chậm rãi nói: "Thất Tuyệt đao còn có tên gọi khác là Huyết Lãng, là do anh em của tôi lấy từ trong viện bảo tàng nước Anh, hiện tại vật quy nguyên chủ, tin tưởng ông sẽ không để tâm chứ?"
Toàn thân của Phổ Hi Kim chấn động, rất rõ ràng, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không phải theo con đường bình thường lấy được thanh Thất Tuyệt đao này, trong nội tâm không khỏi âm thầm nghĩ, chẳng lẽ Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng thành viên Cáo Bắc Cực đều chết ở trong tay người này? Trầm mặc một lát, Phổ Hi Kim ngượng ngùng cười cười, nói: "Nguyên lai ở trong đó còn có chuyện như vậy a, nếu như không phải Diệp tiên sinh nói rõ, thì tôi thật sự là không biết, nếu đã như vậy, thì thanh Thất Tuyệt đao này có lẽ nên trả lại chủ nhân của nó."
Dừng một chút, Phổ Hi Kim lại nói tiếp: "Còn không biết cậu Diệp là người ở đâu?"
"Tôi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, tôi cũng không dám ở trước mặt ông khoe khoang ah." Diệp Khiêm mỉm cười, nói, "Lần trước cũng bởi vì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không chịu mang nó trả lại cho tôi, hơn nữa còn mời thành viên Cáo Bắc Cực đối phó tôi. Ai, không có biện pháp, nên tôi đành tiễn đưa bọn họ đi Tây Thiên."
Hắc Quả Phụ Cơ Văn tuy đã sớm đoán được, nhưng khi nghe những lời Diệp Khiêm nói, cô vẫn không khỏi có chút sửng sốt. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không phải là người có thể dễ dàng đối phó a, nếu không cô đã không chờ đợi nhiều năm như vậy, cũng không có cơ hội giết chết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi. Huống chi, còn có thành viên Cáo Bắc Cực, bọn họ có lẽ cũng không phải là người đơn giản a.
Phổ Hi Kim thì càng thêm rung động, hắn vốn tưởng những chuyện này đều là do Hắc Quả Phụ Cơ Văn làm, nguyên lai cũng không phải. Quay đầu lại ngẫm lại cũng đúng vậy a, nếu Hắc Quả Phụ Cơ Văn có năng lực kia, thì đã không bị Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chèn ép không ngốc đầu lên nổi a. Thế nhưng mà, cho đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra Diệp Khiêm đến cùng là người nào, mà lại có năng lực như vậy, xem ra công tác chuẩn bị của hắn không có làm tốt, vậy mà không biết ở Đông Bắc còn có tồn tại một đại nhân vật là Diệp Khiêm.
Phổ Hi Kim có chút hối hận a, nếu như sớm biết sự tồn tại của Diệp Khiêm, thì hắn cần gì phải đi tìm Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Chỉ là, không biết hiện tại còn có cơ hội cứu vãn hay không, nhìn thấy thái độ của Diệp Khiêm đối với hắn cũng không có ghét bỏ. Sau khi có chút sửng sốt, Phổ Hi Kim nói: "Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi quả thật là tự tìm đường chết a, lúc trước tôi đã từng khuyên hắn cùng với bà chủ Cơ cùng chung sống hòa bình, mọi người cùng nhau phát tài, thế nhưng mà hắn lại khư khư cố chấp, muốn độc bá Đông Bắc. Cậu Diệp giết chết hắn, là vì dân trừ hại, không biết cậu Diệp có muốn hợp tác làm ăn với tôi hay không?"
Hắc Quả Phụ Cơ Văn có chút nhíu lông mày lại, nói: "Tôi nghĩ ông đã không còn nhận biết ai là chủ ai là khách nữa rồi. Đây là nhà của tôi, nếu như ông muốn cùng cậu Diệp nói chuyện hợp tác thì có thể ước hẹn thời gian khác, ông thấy tôi nói có đúng không?"
Kỳ thật Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng rất sợ hãi Diệp Khiêm thật sự cùng Phổ Hi Kim hợp tác, dù sao thông qua chuyện của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng đã nói lên năng lực của Diệp Khiêm, huống chi Vân Loan còn nói cho cô nghe thân phận của Diệp Khiêm, đó là người cô tuyệt đối không thể trêu vào. Nếu như Diệp Khiêm thật sự cùng Phổ Hi Kim hợp tác, mảnh đất kia chỉ sợ cô không thể giữ lại rồi, đến lúc đó thậm chí ngay cả sản nghiệp mà Dương Thiên để lại cho cô có lẽ cũng sẽ không còn.
Diệp Khiêm đương nhiên hiểu được suy nghĩ cũa Hắc Quả Phụ Cơ Văn, quay đầu nhìn cô có chút nở nụ cười, bất quá lại không có nói gì thêm. Diệp Khiêm cũng không có ý nghĩ hợp tác với Phổ Hi Kim, đây không phải là muốn chết sao, bất quá, Huyết Lãng đã tìm được, Diệp Khiêm cũng không cần phải đối đầu với hắn. Dù sao, sau lưng của Phổ Hi Kim còn có một thế lực khổng lồ, nói không chừng về sau bọn họ còn có thể hợp tác với nhau. Hơn nữa, thông qua cuộc đối thoại cùng Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm càng cảm giác được thái độ của cao tầng Hoa Hạ đối với hắn, hắn không thể không phòng ngừa chu đáo cho hoàn cảnh xấu nhất.
Chuyện này cùng yêu nước hay không yêu nước, không có bất kỳ quan hệ gì. Nếu như có người muốn xâm lấn Hoa Hạ, Diệp Khiêm khẳng định sẽ không chút do dự cầm súng lên đánh đuổi bọn họ, bất quá hắn cũng không hy vọng bản thân trở thành quân cờ của đám chính khách, là công cụ để bọn họ lợi dụng.
Phổ Hi Kim ngượng ngùng nở nụ cười, không biết nên nói cái gì cho phải. Kỳ thật Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói như vậy cũng đúng, đây là nhà của cô, hắn lại đi trao đổi hợp tác với Diệp Khiêm, quả thật có chút giống như cưu chiếm thước sào ah.Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Thời gian không còn sớm, ông muốn lưu lại ăn cơm chiều sao?"
Hắc Quả Phụ Cơ Văn ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, âm thầm thầm nghĩ hắn có ý tứ gì? Hắn muốn lưu lại ăn cơm sao? Hắc Quả Phụ Cơ Văn có chút không rõ ý tứ của Diệp Khiêm, hắn làm như vậy là vì cái gì?
Diệp Khiêm giống như nhìn ra ý nghĩ của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, quay đầu nhìn cô nở nụ cười, làm cho nội tâm của Hắc Quả Phụ Cơ Văn đột nhiên run lên một cái, cô có chút chột dạ liền nghiêng đầu sang một bên. Trên mặt của cô có cảm giác nóng lên, trong nội tâm của Hắc Quả Phụ Cơ Văn âm thầm kêu lên: "Mình bị gì vậy, mình đang bị gì vậy ah."
"Không cần, công ty của tôi còn có rất nhiều chuyện chờ xử lý." Phổ Hi Kim nói, "Tôi đây cáo từ trước, ngày khác tôi lại mời hai vị tới nơi của tôi làm khách, đến lúc đó hi vọng hai vị đều đến a."
Hắc Quả Phụ Cơ Văn hiển nhiên là không có tâm tư tiếp tục trò chuyện, nên chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, phất phất tay, liền có thủ hạ dẫn Phổ Hi Kim đi ra ngoài. Sau đó nhìn Diệp Khiêm, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói: "Tôi không biết làm cơm, nếu không thì chúng ta đi ra ngoài ăn đi?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không cần, mới vừa rồi tôi chỉ nói nói chơi mà thôi. Chỉ vì tôi không muốn cùng Phổ Hi Kim nói chuyện nên mới nói như vậy."
Hắc Quả Phụ Cơ Văn bất đắc dĩ cười cười. Dừng một chút, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói: "Cám ơn cậu đã giải quyết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.""Đừng cám ơn tôi, tôi đã nói rồi, tôi làm chuyện này cũng không phải vì giúp cô" Diệp Khiêm nói, "Tôi chỉ vì chính tôi mà thôi, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi dám chứa chấp Đường Duy Hiên, hơn nữa còn cướp lấy Huyết Lãng, tôi tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn. Thât ra thì tôi còn phải cám ơn cô, nếu như không phải Phổ Hi Kim muốn hợp tác với cô, đoán chừng cũng sẽ không dễ dàng đem Huyết Lãng lấy ra như vậy, thì tôi cũng sẽ không dễ dàng lấy nó về như vậy."
"Xem ra thanh Huyết Lãng này đối với cậu có ý nghĩa rất quan trọng ah." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
"Đương nhiên, nó là do một người anh em của tôi dùng một cánh tay đổi về, tôi nếu như ngay cả nó cũng ném đi, thì phần tình nghĩa anh em kia cũng đều ném đi. Cho nên, bất luận là người nào dám cướp nó đi thì tôi đều sẽ không bỏ qua, ai cũng không ngoại lệ." Diệp Khiêm nói.
Toàn thân của Hắc Quả Phụ Cơ Văn không khỏi run lên, cô có cảm giác tính tình của Diệp Khiêm rất giống Dương Thiên. Trầm mặc một lát, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói quanh co một chút, hỏi: "Nếu như giữa anh em cùng nữ nhân của cậu, cậu chỉ có thể chọn một người, thì cậu sẽ chọn ai?"
Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Hắc Quả Phụ Cơ Văn, tò mò hỏi: "Như thế nào mà cô lại hỏi vấn đề này?"
"Cậu cứ trả lời câu hỏi cũa tôi trước đi?" Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
Diệp Khiêm sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Hắc Quả Phụ Cơ Văn, hắn cảm thấy cô đối với vấn đề này rất quan tâm. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Vấn đề này không tốt trả lời a, hơn nữa còn phải xem tình hình lúc đó như thế nào nữa."
"Vậy nếu như anh em của cậu bị đối thủ của cậu bắt được, sau đó bọn họ lại uy hiếp cậu, nếu như cậu không đi thì sẽ giết chết người anh em của cậu. Mà nữ nhân của cậu lại không cho cậu đi, cô ấy biết rõ nếu như câu đi nhất định sẽ là cửu tử nhất sinh, lúc đó cậu sẽ đi sao?" Hắc Quả Phụ Cơ Văn hỏi.
Chuyện này, hình như là nói về Dương Thiên. Lúc trước, thủ hạ của Dương Thiên bị Tây Bắc Vương bắt được, uy hiếp Dương Thiên đi qua, nếu như Dương Thiên không đi qua sẽ giết chết thủ hạ của hắn. Dương Thiên đem chuyện này nói cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn nghe, Hắc Quả Phụ Cơ Văn biết rõ cách làm người của Tây Bắc Vương, cho nên đã khuyên Dương Thiên không nên đi qua đó. Dương Thiên tự nhiên cũng biết rõ Tây Bắc Vương đã bày Hồng Môn Yến đợi hắn, nhưng vì tình nghĩa anh em, hắn không thể không đi.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn dùng mọi cách khuyên bảo hắn đều vô dụng, thậm chí đã nói là sẽ đoạn tuyệt quan hệ cùng với Dương Thiên, nhưng vẫn không thể thuyết phục được Dương Thiên. Trong nội tâm một người đàn ông, anh em có một loại địa vị không thể thay thế, huống chi Dương Thiên lại là loại người trọng tình trọng nghĩa, nếu như hắn không đi, thì người trên giang hồ sẽ nói gì về hắn? Nói hắn là người nhu nhược, nói hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, không để ý tới mạng sống của anh em, nói trong mắt hắn chỉ có nữ nhân không có anh em. Người trong giang hồ đi, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.
Quả nhiên, Dương Thiên vừa đi liền không thể trở về, mà ngay cả tro cốt của hắn đến nay vẫn còn chôn trong sa mạc Tây Bắc. Lẻ loi trơ trọi đứng sừng sửng ở nơi đó, ngoại trừ nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, thì chỉ có hình ảnh chim nhạn bay về phương nam mà thôi. Chuyện này, cũng là gút mắc ở trong lòng Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Cô cũng hiểu rõ, đàn ông không nên sống ở bên trong ôn nhu hương, phải bước ra ngoài đời làm những chuyện lớn oanh oanh liệt liệt. Nhưng có một chuyện cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ, biết rõ phía trước là tử lộ, tại sao lại còn nhất định phải đi.