Đội trưởng đội cảnh sát hình sự này, là thủ hạ của Lí Hạo khi hắn đảm nhiệm chức khu cục trưởng cục công an. Lúc ấy Diệp Khiêm vừa mới trở lại Hoa Hạ, bị bắt vào trong cục cảnh sát của Hồ Dược, Diệp Khiêm sau khi được Lí Hạo cứu ra liền mang hắn về cục cảnh sát do Lí Hạo quản lý, lúc ấy đội trưởng đội cảnh sát hình sự này cũng ở đó, cho nên biết rõ mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Lí Hạo.
Hơn nữa, hắn là đội trưởng cảnh sát hình sự, cùng những nhân vật trên đường liên hệ tương đối nhiều, cho dù là bắt người hay là tìm hiểu tin tức, vì vậy đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng biết rõ một chút. Người giống như Diệp Khiêm, hắn tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không chỉ cần Diệp Khiêm nói một câu, chỉ sợ đồng phục cảnh sát trên người hắn liền phải cởi ra.
Huống chi, dựa theo tình hình hiện trường, Diệp Khiêm cũng chỉ là phòng vệ mà thôi, thậm chí còn phải tặng giấy khen cho hắn nữa. Nếu như Diệp Khiêm không giải quyết những kẻ khủng bố này, thì bọn họ sẽ gây ra thương vong đối vối dân chúng, lúc đó chuyện này sẽ náo lớn.
"Diệp... Diệp tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự phất tay để cho thủ hạ đem súng thu lại, sau đó đi tới trước mặt Diệp Khiêm, hỏi.
Diệp Khiêm vừa rồi cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, đối phương đã khách khí như thế, Diệp Khiêm cũng không có làm khó hắn. Huống chi, Diệp Khiêm cũng nhớ rõ đội trưởng đội cảnh sát hình sự này, lúc ở khu cục công an Diệp Khiêm còn cùng hắn trò chuyện vui vẻ. Có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Chuyện nơi đây ngươi xử lý một chút, ta còn có việc, đi trước."
"A, cái kia... Cái kia... Diệp tiên sinh, có thể giúp chúng ta ghi lại một bản khẩu cung?" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự yếu ớt nói.
Lông mày Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói: "Ghi khẩu cung cái gì? Ngươi chỉ cần đem những thi thể này mang về, sẽ có người xử lý chuyện này. Đừng có làm phiền ta nữa, ta còn có việc bận." Nói xong, Diệp Khiêm kéo tiểu nha đầu vào trong xe, hắn cũng chui vào xe. Những người này đều là thành viên của tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, chuyện này không cần cảnh sát hình sự nhúng tay vào, sẽ do cục Quốc An phụ trách giải quyết, dù sao chuyện này liên lụy khá rộng, không phải một đội trưởng đội cảnh sát hình sự có thể xử lý được.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Khiêm, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đâu còn dám nói chuyện, khúm núm nhẹ gật đầu, nói: "Diệp tiên sinh, đi thong thả!"
Sau khi xe nổ máy chạy nhanh rời khỏi hiện trường, Diệp Khiêm lập tức bấm số điện thoại của Jack, nói. "Jack, ngươi nói với Vương Hổ kêu hắn điều người đi bao vây nhà của Âu Dương Thành lại cho ta. Nhớ rõ, chỉ cho vào, không được ra, ta muốn một con ruồi cũng không thể từ bên trong bay ra. Còn có, bên trong nhà có khả năng có thành viên của tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, ngươi cũng điều thêm thành viên công ty bảo an Thiết Huyết đi qua, để phòng ngừa vạn nhất."
Nghe thấy Diệp Khiêm nói như vậy, Jack tựu biết chắc đã phát sinh chuyện gì rồi, lên tiếng hỏi: "Lão đại, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hừ, chuyện lớn, mới vừa rồi ta bị thành viên tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ ám toán, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma." Diệp Khiêm nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nếu như tiểu nha đầu không đủ linh cơ thì chỉ sợ nàng đã bị giết chết rồi. "Đợi xử lý xong chuyện bên này, ta muốn tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ biến mất khỏi nhân gian. Đúng rồi, còn có, ta nghe lén Đằng Tỉnh Thiên Hương nói chuyện, hình như phía sau lưng nàng còn có một tổ chức thần bí nào đó, ngươi giúp ta điều tra một chút."
Diệp Khiêm bị ám toán, Jack không khỏi run rẩy toàn thân, đây chính là chuyện lớn rồi, khó trách Diệp Khiêm lại tức giận như vậy. Dám ám toán lão đại Nanh Sói, đúng là muốn chết a. Sau khi đáp ứng, liền cúp điện thoại.
Tiểu nha đầu mở to đôi mắt bóng bẩy nhìn Diệp Khiêm, làm cho Diệp Khiêm có chút không hiểu thấu, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Con muốn sau này cũng giống như ba ba vậy, chỉ điểm giang sơn, muốn cho tất cả mọi người thần phục dưới chân của con." Diệp Lâm dị thường kiên định nói.
Diệp Khiêm không khỏi ngẩn người, lập tức có chút cười cười sờ lên đầu của nàng, nói: "Chuyện này cũng không dễ dàng ah, bất quá ba tin tưởng con có thể làm được, bởi vì con là con gái của Diệp Khiêm ta, ba tin tưởng không có chuyện gì có thể làm khó con." Diệp Khiêm nói rất thật lòng, từ ngày hắn thu dưỡng Diệp Lâm, hắn đã từng nghĩ tới nếu như tiểu nha đầu đối với phương diện này cảm thấy hứng thú thì sẽ bồi dưỡng nàng trở thành một nữ cự kiêu. Đương nhiên, Diệp Khiêm sẽ không dùng lực lượng của hắn đi trợ giúp nàng, như vậy đối với sự phát triển của nàng sẽ không tốt, chỉ cần vào lúc nàng gặp khó khăn thì kéo nàng một tay là được.Trông thấy tiểu nha đầu như vậy, Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm nghĩ, không biết con của mình sinh ra sau này sẽ có dạng gì? Dù sao mặc kệ là dạng gì, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng biến thành nhị thế tổ quần là áo lượt, nếu không, Diệp Khiêm tình nguyện tự tay giết chết bọn chúng đi, miễn cho về sau đi ra ngoài làm hại người khác.
Tiểu nha đầu chăm chú cắn môi, không nói câu nào, phảng phất giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Diệp Khiêm cũng không có quấy rầy nàng, đối với tiểu nha đầu quá sớm thành thục này, Diệp Khiêm đã có chuẩn bị tâm lý rồi, cũng đã tập mãi thành thói quen.
Sau khi trở lại biệt thự của Tống Nhiên, các nàng còn chưa có về nhà. Diệp Khiêm vội vàng bắt đầu bố trí, tiểu nha đầu cũng ở một bên hỗ trợ, giống như đã quên chuyện xãy ra vừa rồi. Sau khi bố trí xong phòng khách, Diệp Khiêm lại tiến vào trong bếp bắt đầu bận rộn nấu ăn, tiểu nha đầu ở một bên cười trộm lấy, thỉnh thoảng lại vụng trộm lấy đồ ăn nhét vào trong miệng.
Diệp Khiêm cũng không trách nàng, ngược lại cảm thấy nàng như vậy càng giống trẻ con rất đáng yêu.
Mặc kệ chuyện của tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ có khẩn trương thế nào, thì Diệp Khiêm cũng muốn cùng Tống Nhiên trãi qua sinh nhật của nàng một cách an ổn. Diệp Khiêm tin tưởng, Đằng Tỉnh Thiên Hương khẳng định vẫn còn ở trong nhà Âu Dương Thành, Jack đã cho người bao vây quanh nhà Âu Dương Thành, tin tưởng không có người nào có thể từ bên trong nhà đi ra. Ngay cả Đằng Tỉnh Thiên Hương. Cho dù là cao thủ cũng không chịu nổi nhiều người liên thủ, Đằng Tỉnh Thiên Hương cho dù lợi hại, cũng không có khả năng chạy thoát khỏi sự liên thủ của nhiều người như vậy, cho dù là Diệp Khiêm cũng không làm được.
Đợi đến sau khi kết thúc buổi tiệc sinh nhật của Tống Nhiên, lại đi xử lý Âu Dương Thành cùng Đằng Tỉnh thiên Hương cũng không muộn, lần này Diệp Khiêm sẽ không làm giống như lần trước, chỉ đem Âu Dương Thành đưa vào Ban Thanh Tra Kỷ Luật, Diệp Khiêm quyết định trảm thảo trừ căn. Nếu không, không chừng Âu Dương Thành sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
Dù sao hiện tại bên Đài Loan cũng không có chuyện gì cần phải xử lý gấp, nên Diệp Khiêm cũng an tâm xử lý tốt chuyện ở Hoa Hạ, chỉ có bên trong ổn định, mới có thể đối ngoại phát triển. Nếu không một khi khai chiến, nội bộ bốc cháy thì trận chiến này làm sao có thể đánh ah. Hiện tại chuyện cần giải quyết càng ngày càng nhiều, mà hắn thì không thể phân thân để xử lý ah.
Sau khi gặp Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm lại muốn dùng võ thuật khuếch trương thế lực tiến vào tỉnh Quảng Đông, chuyện này đối với sự phát triển của Nanh Sói là phi thường có lợi. Còn về phần tổ chức thần bí mà Đằng Tỉnh Thiên Hương đã nói, chuyện này cũng làm cho Diệp Khiêm phi thường đau đầu, một tổ chức có thể để cho Yamaguchi Group cùng lính đánh thuê Bát Kỳ đều cam nguyện nghe lệnh, tuyệt đối không phải là một tổ chức đơn giản.Ngày hôm qua thời điểm, Diệp Khiêm cũng đã đem tình huống của Phùng Quốc Phú nói cho Jack, để cho hắn phụ trách điều tra một chút. Cũng thuận tiện để cho Vương Hổ phân phó đệ tử Hồng Môn cũng cùng một chỗ điều tra. Tin tưởng dưới sự điều tra của ngành tình báo Nanh Sói, cùng mạng lưới quan hệ khổng lồ của Hồng Môn, tư liệu của Phùng Quốc Phú sẽ rõ ràng rành mạch rơi vào tay hắn.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Diệp Khiêm đã có tâm tư mở rộng thế lực Nanh Sói, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Huống chi, Hồng Môn ở phía nam vẫn có một chút thực lực, tin tưởng dưới sự trợ giúp của Hồng Môn, Nanh Sói sẽ rất nhanh tiến vào chiếm giữ Quãng Đông.
Sau khi nấu ăn xong, Diệp Khiêm hào hứng bừng bừng lôi kéo tiểu nha đầu đem đồ ăn dọn ra bàn ăn, sau đó lại từ trong tủ rượu láy ra một chai rượu đỏ mở ra. Bởi vì thời gian quá ít, Diệp Khiêm bố trí cũng không tốt lắm, không có giống như lúc Lâm Nhu Nhu về nước, bất quá quan trọng là tâm ý, tin tưởng Tống Nhiên sẽ không quá chú ý.
Sau khi bố trí tốt mọi thứ, bên ngoài liền truyền đến âm thanh xe ô tô, sau đó liền nghe thấy âm thanh của Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu. Diệp Khiêm cùng tiểu nha đầu nhìn nhau cười cười, tắt đi tất cả đèn, trốn ở phía sau cánh cửa, cầm trong tay pháo giấy kim tuyến đã chuẩn bi trước.
Tống Nhiên cảm giác được có chút không đúng, vừa mới rồi đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, bây giờ lại bỗng nhiên tắt hết. Sau khi có chút sửng sốt, Tống Nhiên hiểu rõ, đoán chừng là Diệp Khiêm lại đang làm cái gì đó, trong nội tâm không khỏi bay lên một cổ tình cảm ấm áp. Nàng biết rõ, đây nhất định là Diệp Khiêm vì nàng chúc mừng sinh nhật, ngẫm lại nàng đã yên lặng trả giá nhiều năm như vậy, Tống Nhiên cảm thấy vẫn rất đáng giá.
Chậm rãi đẩy cửa ra, Diệp Khiêm cùng tiểu nha đầu bỗng nhiên bật đi ra, pháo giấy kim tuyến trong tay hướng đỉnh đầu Tống Nhiên phun tới. Đồng thời, Diệp Khiêm cũng mở đèn biệt thự lên. Chuyện này bất ngờ xảy ra, làm cho Tống Nhiên hoảng sợ, một quyền theo phản xạ tự nhiên liền đánh ra ngoài. May mắn thu nhanh, nếu không tiểu nha đầu đoán chừng sẽ bị nàng đánh bay.
"Muốn hù chết người à?" Tống Nhiên có chút giận dữ nói. Bất quá, bên trong giọng nói lại lộ ra nồng đậm cảm kích cùng ngọt ngào.
Dừng một chút, Tống Nhiên nhu tình nhìn Diệp Khiêm, tiến đến hôn trên mặt hắn một cái, nói: "Cảm ơn!" Sau đó sờ lên đầu của tiểu nha đầu, nói: "Lâm Lâm, cám ơn nha!"
"Nhiên tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ!" Tiểu nha đầu tiến đến hôn trên mặt Tống Nhiên một cái, nói.
"Thực nghe lời!" Tống Nhiên vừa cười vừa nói.
"Đến đây đi, đây là món ăn vùng Caribbean do chính tay đệ làm, mọi người khẳng định đã lâu không có ăn rồi a? Hôm nay mọi người lại có lộc ăn." Diệp Khiêm cười hướng bàn ăn đi đến.
Tống Nhiên quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhu, nói: "Đi thôi, món ăn vùng Caribbean do tiểu tử này làm thực sự rất tuyệt, đúng là đã lâu rồi không có ăn nha."
"Chúng ta cũng là dính phúc của Nhiên tỷ, bằng không thì không biết lúc nào anh ấy mới cam lòng xuống bếp làm cho chúng ta ăn." Lâm Nhu Nhu mỉm cười nói. Vốn Lâm Nhu Nhu hôm nay không có ý định trở về, muốn để cho Tống Nhiên cùng Diệp Khiêm có cơ hội ở riêng với nhau, thế nhưng mà Tống Nhiên lại kiên trì lôi kéo nàng trở về, Lâm Nhu Nhu không lay chuyển được nàng, cũng chỉ đành đáp ứng.