“Tô Duyệt Duyệt, trò vui vẫn còn chưa bắt đầu, người đã muốn chạy trốn rồi sao?”Bắc Thần Hàn một tay giữ chặt cánh tay của nàng, cười cười nói.
Tô Duyệt Duyệt miễn cưỡng ho mấy tiếng, lại một lần nữa không chí khí nhìn hắn: “ôh, ta chỉ là thấy cảnh sắc bên ngoài đêm nay cũng không tồi, muốn ra ngoài thưởng trăng một lúc rồi lại quay vào tiếp tục nhìn cảnh sinh hoạt của các ngươi a”
Bắc Thần Hàn sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, góc miệng ngay lập tức cong lên: “vậy bổn vương để cho ngươi vừa thưởng trăng vừa nghe trò hay a!!”
Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn mắt nhìn Bắc Thần Hàn, nghe trò hay? là nghe cái trò gì: “uy, Thái tử điện hạ, người là có ý gì?”
“Đợi rồi người sẽ biết” nhìn nụ cười quỷ dị của Bắc Thần Hàn, Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức có một dự cảm bất an.
Đêm khuya—–
Trong căn phòng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, truyền ra thanh âm rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc vô cùng mờ ám của nam nhân, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác đỏ mặt tía tai, người nữ nhân dường như rên ngày càng kịch liệt, như là cố ý để cho tất cả mọi người bên ngoài biết họ đang làm cái sự tình gì.
Mà bên ngoài căn phòng tràn đầy cảnh sắc hương xuân này cư nhiên lại đang có một thân ảnh nhỏ nhắn, người dựa vào thân cây, ngẩng đầu vừa hay có thể thưởng thức được mặt trăng to tròn, nhưng cúi đầu lại bị những thanh âm mặn mà, ướt át, nồng đậm mùi giường chiếu làm cho đỏ mặt, những tưởng tượng xa vời cũng theo đó mà hiện ra.
“Thật biến thái, cư nhiên trói ta ở trên thân cây, không biết bị trói như vậy ngắm trăng rất thống khổ sao?” Tô Duyệt Duyệt hận ý trừng mắt nhìn về phía cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng, miệng không ngừng chửi rủa.
Tô Duyệt Duyệt ngửa mặt lên trời một góc 30 độ, ngắm nhìn ánh trăng vừa to vừa tròn, trong lòng tràn đầy nỗi oán hận lẫn buồn phiền, bản thân đến cổ đại này đã 2 tháng rồi, hoàn toàn không biết cách nào để trở về hiện đại, không biết ở thế kỷ 21 có ánh trăng nào to như thế này không?
Đột nhiên có một thân ảnh toàn thân vận trang phục đen sì không biết từ đâu ra, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Duyệt Duyệt, rất có lễ phép cúi đầu hành lễ hỏi: “Cô nương, xin hỏi cô nương cóp phải là Thái tử phi không?”
Tô duyệt Duyệt lại trút ra một tiếng thở dài, đã muộn như vậy rồi, sao vẫn còn có hắc y nhân chứ?
“Ta là thái tử phi, xin hỏi quý dánh của công tử a? tìm ta có việc gì?” nàng cũng phi thường lễ phép đáp lại.
Mâu quang của Hắc y nhân ngay lập tức xuất hiện ý cười sâu sắc, hài hước nói: “Tại hạ Uyên ương hồ điệp, đến giúp nàng phá thân”
Tô Duyệt Duyệt đang định mở mồm nói “xin chào, rất vui được gặp người”, chỉ là sau khi hắn nói xong, không đợi Tô duyệt Duyệt kịp phản ứng, trực tiếp một chưởng làm nàng hôn mê, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cởi dây trói, vác nàng trên vai lẩn đi không còn chút dấu vết, nhanh chóng rời khỏi Thái tử phủ.
Không bao lâu, âm thanh trong căn phòng cũng dần dần dừng lại, Bắc Thần Hàn mệt nhoài nằm ở trên giường, mà Vương Nghê Thường dường như vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục khơi dậy dục vọng của hắn: “Gia, Nghê Thường vẫn còn muốn”
“Không ngờ ngươi lại dâm đãng như vậy a!! Hảo, chúng ta tiếp tục” Bắc Thần Hàn lại một lần nữa quay người nằm đè lên thân thể của nàng ta, góc mắt lại liếc về phía cánh cửa.
Hắn phỏng đoán Tô Duyệt Duyệt khẳng định ở bên ngoài nghe rất khó chịu, cũng tốt, để cho nàng ta nghe thêm mấy lần nữa, nói không chừng nàng sẽ chịu không nổi mà đẩy cửa chạy vào cầu xin hắn muốn nàng.
Nghĩ đến đây, nội tâm Bắc Thần Hàn đột nhiên nổi lên một cỗ hưng phấn và kỳ vọng,đang chuẩn bị bắt đầu ôm ấp người đang ở dưới thân, đột nhiên…..
“cốc cốc cốc…” một tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn công việc của 2 người trong phòng.
Bắc Thần Hàn góc miệng ngay lập tức nở ra một nụ cười, hóa ra nữ nhân này đã chịu không được rồi a!!!
“có việc gì?” Hắn nhìn về phía cánh cửa trầm giọng hỏi.
“Thái….Thái tử điện hạ, nô…nô tài có việc gấp muốn bẩm báo với người” Thị vệ vô cùng sợ sệt nói, hắn biết Thái tử gia đang làm chuyện tốt mà có người phá đám nhất định sẽ muốn giết người, nhưng là hắn vẫn muốn đến bẩm báo.
__Hồng Trần__