“chàng….chàng sao lại ở đây?” TDD kinh ngạc hoảng loạn muốn đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm càng chặt.
Nửa năm nay, BTH hoàn toàn không ghé qua Duyệt Tâm các, tối hôm nay hắn lại đến, hơn nữa còn phát hiện ra mái tóc trắng của nàng. Đều trách nàng, vừa nãy quá sơ ý, gấp muốn thử dược thảo mới, lại không nhìn kỹ xem trong phòng có ai không.
Bây giờ thì phải làm sao?
Nàng không ngừng giãy giụa trong vòng tay hắn, cho đến khi cảm nhận được khuôn mặt của hắn rúc vào hõm vai nàng, nàng lặng người đi, cũng không tự chủ ngừng giãy giụa.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, ai cũng không nói lời nào, rất lâu sau, đến lúc TDD cảm thấy nước trong thùng cũng sắp lạnh đi, BTH mới từ từ ngẩng đầu lên, bảo trì im lặng, dịu dàng giúp nàng lau chùi thân thể, sau đó ôm nàng từ trong thùng nước ra, giúp nàng mặc quần áo ngủ.
Cái nhìn của TDD từ đầu đến cuối đều không rời khỏi khuôn mặt của BTH, khuôn mặt của hắn không có bất kì biểu tình nào, nhưng hai hàng lông mày lại gắt gao nhăn lại, dường như không có dãn ra, giống như đang tức giận, nhưng cũng không giống, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn, bên trong đó có rất nhiều thắc mắc khiến nàng nhìn không hiểu.
Đang lúc TDD còn chưa quan sát xong, cả người đã bị hắn đặt lên giường, hai người cùng ngồi lên đó.
Lông mày BTH nhăn lại, đột nhiên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng của nàng, những ngón tay thon dài thâm nhập sâu vào bên trong da đầu, chậm rãi xoa lên xuống.
Bàn tay hắn cứ như vậy, không ngừng vuốt ve, như muốn xoa dịu, cũng có thương xót, vô cùng đau lòng, đau đến nỗi hắn không thể thở được.
TDD nhìn thấy hắn im lặng không nói lời nào, trong lòng mất đầu khẩn trương, hắn….sẽ không phải ghét nàng chứ? Sẽ không phải là bị bộ dáng quỷ này của nàng dọa cho sợ hãi chứ?
Nàng giơ tay lên nắm lấy bản tay của hắn, không chút do dự đẩy ra, không để cho hắn tiếp tục chạm vào mái tóc xấu xí này, ngày cả bản thân nàng cũng từng bị dọa cho sợ hãi, huống hồ là hắn.
BTH nhìn rõ được từng biểu cảm trên khuôn mặt của nàng, lại lần nữa giơ tay lên, lần này không phải là mái tóc, mà là khuôn mặt nhợt nhạt của nàng.
“chuyện này xảy ra từ lúc nào?” rất lâu sau hắn mới khó khăn nói ra mấy chữ.
Nàng trúng túy hồng nhan từ bao giờ, từ khi nào thì mái tóc trở nên bạc trắng.
Chết tiệt, hắn lại có thể hoàn toàn không biết gì, lúc này, chỉ cần nghĩ đến TDD một thân một mình ở trong Duyệt Tâm Các, một mình đối diện với nỗi đau đớn cùng dằn vặt khi độc phát tác, lòng của hắn lại giống như bị cắt đi một miếng thịt, đau vô cùng.
TDD đầu tiên là lặng người đi, sau đó mới hiểu được cái hắn muốn hỏi là về mái tóc của nàng, nàng vội vàng lắc lắc đầu, ép nỗi chua xót trong lòng xuống.
“Hàn, ta không sao!” nàng nở ra một nụ cười yếu ớt, chỉ hy vọng BTH không quá để tâm chuyện mái tóc của nàng.
Trong đôi mắt thâm sâu của BTH, lại xuất hiện thêm một tia đau đớn, hỏi lại một lần nữa: “chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
TDD lặng yên nhìn hắn, mũi cũng bắt đầu cay cay, thậm chí cay đến nỗi cả mũi đều đỏ lên.
Hắn tại sao lại cứ phải quan tâm nàng vào lúc này, hắn tại sao không giống như trước đây, không quan tâm để ý đến nàng, như vậy thì nàng sẽ không cảm thấy đau như thế này.
BTH nhìn thấy nàng trầm mặc không nói lời nào, kích động đến nỗi không kìm chế được nữa.
“tại sao lại không nói, tại sao không nói với ta, nàng trúng phải túy hồng nhan, tại sao không nói với ta, TDD, lẽ nào ở trong tim nàng, ta mãi mãi đều không đáng để nàng tin cậy?” đôi mắt hắn đỏ lên, hung ác trừng mắt nhìn nàng, nắm chặt lấy cánh tay của nàng, cả người cũng kích động đến run rẩy.
__Hồng Trần__