Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 98: Huyện Bình Dương. Bốn



Nghe thấy tất nhiên là Phương Kỳ không thể tin phục, vứt bát quệt mồm, nói Oman: “Vậy ta với cậu thử so tay không xem nào.”

Oman chắp tay cười nói: “Chỉ tỉ võ thôi, chạm đến là thôi, không cần phân thắng bại, sao?”

“Được.”

Phương Kỳ lùi lại mấy bước, thủ thế ngay trong phòng bếp.

Tử Thanh bưng bát, lùi lại đứng cạnh tường, cẩn thận kéo mấy hũ lọ đựng thuốc sắc bày trên bếp lại bên người, cả ngọn đèn cũng kéo tới.

Ngoài kia, nước mưa theo mái hiên chảy xuống, nương theo tiếng sấm chớp, rơi rất nhanh như những dải ngọc châu.

“Oman, tuyệt đối cẩn thận, nếu vỡ đồ Hình Y Trưởng sẽ bực đấy.” Tử Thanh nhắc nhở, “Đá cái sọt bên chân cậu sang một bên đi.”

Oman khẽ đá mấy cái, đá giỏ trúc sang bên phải đống củi, chau mày nhìn Phương Kỳ, không thủ thế bắt đầu mà sấn tới, hai ngón như móc câu…

Ngón tay xẹt qua trước mắt Phương Kỳ, hắn ngửa mặt tránh, đồng thời quẹt chân đá vào chỗ hiểm Oman.

Oman không vội không hoảng, hai tay ôm lưng Phương Kỳ, thuận thế khom người xuống, chân bay móc một móc, toàn bộ cơ thể giống như cánh cung đã giương, vừa tránh khỏi một đá kia của Phương Kỳ, gót chân gõ mạnh vào vai Phương Kỳ.

Nhìn vào, Tử Thanh thầm biết Oman đã nương tình, nếu không chỗ gõ đã là chỗ ót Phương Kỳ chứ không phải vai hắn.

Đầu vai ăn một phát đau điếng, Phương Kỳ lùi hai bước, cười nói: “Thằng nhóc giỏi lắm, không nhìn ra cậu cũng là thâm tàng bất lộ.”

Oman khẽ cười cười, đưa tay xin mời, tất nhiên là mời Phương Kỳ ra tay trước.

“Bình thường ta đều dùng binh khí, tay không tấc sắt thế này quả thực không quen, ” Phương Kỳ cúi đầu lấy một nhánh củi mảnh, “Tạm thời cho là kiếm đi, cậu cũng nhặt một cây, miễn cho ta chiếm lợi thế.”

Tùy ý nhặt một nhánh củi, Oman ước lượng, nhẹ, không vừa tay lắm nhưng cũng có thể miễn cưỡng. Truyện Nữ Cường

Đao pháp Oman còn cao hơn quyền cước một bậc, cộng thêm ra tay có chừng mực, mạnh hơn chính mình, tất nhiên Tử Thanh không lo lắng, chỉ đánh giá xung quanh xem còn món đồ nào cần cất mà chưa cất không.

Trước đây khi còn ở Vũ Lâm Quân Phương Kỳ cũng xem như là nhân vật nổi bật, cộng thêm cha anh đều từng đi theo Vệ Đại Tướng quân xuất chinh, cũng xem như có dòng dõi nhà tướng, cung tiễn kỵ xạ, kiếm pháp kích pháp đều luyện rèn khá nhuần nhuyễn. Không ngờ rằng đến khi vào quân doanh mới biết nơi đây ngọa hổ tàng long, Cao Bất Thức hắn không phải là đối thủ, Tử Thanh hắn cũng không phải đối thủ. Hai người này không nói, một là Giáo Úy một là Trung Lang tướng, thua họ xem như miễn cưỡng chịu. Bây giờ, một tên Oman vô danh tiểu tốt, lại còn không phải là người Hán, nếu thua dưới tay hắn quả là mất mặt.

Nghĩ vậy, Phương Kỳ nghĩ phần binh khí tuyệt đối không thể kém cậu ta, nắm chặt khúc củi bày thế.

Oman linh hoạt xoay khúc củi mấy vòng trong tay, nét mặt như cười như không, hơi dịch bước chân, tấn công lên.

Khúc củi hắn nhặt hơi ngắn hơn của Phương Kỳ, gần giống với loan đao, thích hợp tấn công gần. Kiếm pháp Phương Kỳ khá thành thạo, nhưng binh khí sử dụng là khúc củi, dễ bẻ gãy, hai người đều không dùng tới sức mà thuần túy chỉ tỷ thí chiêu thức thôi.

Tiếng mưa rơi càng gấp, rào rào rầm rầm bên tai không dứt.

Hai người đánh nhau cũng càng thêm kịch liệt, áo bào trên người Phương Kỳ có mấy chỗ bị khúc củi xẹt qua, không khỏi hư tổn. Trái lại bộ bào đỏ hơi cũ của Oman lại không thấy nửa dấu vết.

Nhưng thấy Phương Kỳ cầm củi quét ngang tới, Oman có kệ bếp sau người không thể lui, đạp một cước vào lò xuôi theo, mượn lực bay vọt lên không. Trong khu bếp rất thấp bé, thế mà hắn có thể vọt sát xà nhà lộn qua đỉnh đầu Phương Kỳ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.



Bồ hóng tích trên xà nhà năm này tháng nọ bị hắn cọ nhẹ, rơi lả tả…

Oman ném thanh củi, vỗ bồ hóng trên người, cười nói: “Không thể múa may tiếp nữa, ra tay tiếp bồ hóng rơi vào bình thuốc, Hình lão đầu mắng chắc.”

Nếu là lâm trận đối địch thật, ban nãy cậu ta ở sau lưng mình, muốn đưa mình vào chỗ chết thật sự là dễ như trở bàn tay, Phương Kỳ thở một hơi, chậm rãi xoay lại, không khỏi có chút mất mát trong lòng.

“Thật không ngờ…” Hắn cười cay đắng, dừng đoạn, có vẻ như không biết nên nói thế nào, nhìn Tử Thanh và Oman hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được thở dài nói, “Mấy năm nay ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng mặt mũi nào với tới chức Giáo Úy, thật nên về ngoan ngoãn luyện thêm mấy năm.”

Thấy hắn tự coi nhẹ mình, Tử Thanh vụng ăn nói, không biết nên khuyên thế nào, bèn ngó Oman cầu cứu.

Oman cười nói: “Ngươi làm như mấy món nghề này ngồi xổm trong nhà có thể luyện ra à, đều là luyện từ sống sống chết chết cả đấy. Cứ từ Thanh nhi mà xem kìa, còn đi dạo trước quỷ môn quan mấy lần…”

Thật chẳng giống như đang an ủi, Tử Thanh ngầm giật tay áo hắn, ra hiệu hắn chớ nói thêm gì nữa.

Phương Kỳ im lặng một lát, nhướng mắt hỏi: “Trận đánh ở núi Cao Lan ấy, nghe nói cực kì thảm liệt, có thể kể một chút không?”

Tử Thanh đờ ra mãi lâu, mới chậm rãi nói: “Trận đó chết rất nhiều người, đầy đất đều là máu, tay chân đứt lìa… Người Hán, người Hung Nô…”

Tiếng sấm ầm ầm lăn qua chèn trên nóc nhà, thoảng như cô lại nghe thấy tiếng trống trận ầm vang hôm đó.

“Thiết Tử, người anh em cùng Ngũ của ta, tiếng trống cậu ấy gõ rất giống tiếng sấm này.”

“Cậu ta…đã chết?” Phương Kỳ hỏi.

“Ừm, chết rồi.” Tử Thanh dựa vào tường chầm chậm ngồi xuống, hồi ức rót vào trong suy nghĩ, “Lúc nhỏ Thiết Tử vì nhảy xuống giếng cứu em gái, ngâm trong nước quá lâu nên đầu óc không lanh lợi như người thường. Cậu ấy luôn bắn tên không trúng, lúc thao luyện thường bị chê cười.”

Phương Kỳ nhíu mày: “Những người như thế cũng ở lại trong quân sao?”

“Anh không biết nỗi khổ của việc đi lính trong dân gian rồi, Thiết Tử là vì chữa bệnh cho mẹ, được người ta mua đi thay.”

“Còn có chuyện thế sao?!” Phương Kỳ hiển nhiên không biết.

Oman cũng ngồi xuống sát bên Tử Thanh, cười lạnh: “Hán đình điều binh nhiều năm, dân gian cũng đã gần như bị ép khô, chuyện như thế cũng đâu gọi là hiếm lạ.”

Phương Kỳ thở dài: “Người như thế mà bắt đi đánh trận không phải là đi chịu chết sao.”

“Cậu ấy vốn dĩ là Cổ thủ, khi chết trên người không có vết thương, là kiệt sức mà chết.” Tiếng trống vẫn gõ dày đặc trong sâu thẳm ký ức cô, cố chấp mà kiên trì, bóng người cao lớn gần như kiệt sức từng chút từng chút lại hiển hiện trong đầu, Tử Thanh cau chặt mày, “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu ta là Cổ thủ, chỉ sợ cũng không tận trung ở vị trí mình như cậu ấy, chuyện ấy thì có liên quan gì đến thân thủ có được hay là không được.”

Phương Kỳ nghe xong, lặng im hồi lâu, mới từ từ gật nhẹ: “Cậu nói đúng, cho dù thân thủ có tốt, cũng không làm được điều đó.”

Oman thọt Tử Thanh, vừa lo lắng vừa bất mãn, nói: “Suy nghĩ ít thì được, cậu cũng đừng làm ra chuyện gì điên rồ đấy!”

Tử Thanh không trả lời, cúi đầu khẽ cười.

“Nhớ chưa?!” Oman không buông tha, tiếp tục thọt cô.



“… Ừm, nhớ rồi.”

Tử Thanh hết cách bèn đáp.

Mấy hôm sau, Hoắc Khứ Bệnh từ Trường An về, đi cùng chàng còn có Hợp Kỵ Hầu Công Tôn Ngao. Ông ở Trường An rảnh rỗi đã quen, đột nhiên theo Hoắc Khứ Bệnh chạy hai ngày đường đến quận Bắc Địa, sắc mặt Công Tôn Ngao đã có chút khốn đốn*, ngay cả ý tốt của Hoắc Khứ Bệnh muốn ở yến tiếp đãi trong đêm ông cũng từ chối, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi cho khỏe, lấy lại sức.

(*) thanh hoàng bất tiếp 青黄不接: hoa màu chưa chín hẳn mà đã ăn hết lương thực cũ.

(*) Công Tôn Ngao, tra ra thì là thời Vệ Thanh, Lý Quảng nên hẳn là bậc chú bác, wiki

Ngay sau đó Hoắc Khứ Bệnh lệnh Triệu Phá Nô đi thu xếp cho Công Tôn Ngao nghỉ ngơi, nhìn bóng Công Tôn Lưng lê bước, cười lắc đầu, quay về đại trướng.

Trên chiếc bàn trong lều bày một hộp gỗ cũ, nét bút trên ấy thanh tú, viết rõ là chuyển lên Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, không biết là đưa tới khi nào. Hoắc Khứ Bệnh trút áo choàng sang bên cạnh, tiện tay mở hộp gỗ, liếc qua, lập tức ngẩn người, bên trong đó là ba mũi tên Điêu Linh, còn có một cây bút lông.

Tử sương hào, chàng không nhịn được cười. Mấy tháng trước sai người về y thất trong doanh ở Lũng Tây lấy thứ này, không ngờ trong quân doanh Lũng Tây đã có quân Hán khác vào chiếm đóng, những món trong y thất không biết đã bị dời đi nơi nào, chàng đã sai người tỉ mì tìm kiếm. Mãi đến hôm nay, chàng mới xem như nhìn thấy cây bút mùa thu năm ngoái Tử Thanh nhận lời làm tặng mình.

Đang ngắm nghía tỉ mỉ cây bút, Triệu Phá Nô vén rèm vào đến, nhỏ giọng hỏi: “Sao Hợp Kỵ Hầu lại cùng đến đây?”

Hoắc Khứ Bệnh chẳng hề ngước mí mắt: “Anh cứ nói đi?”

“Sao ông ấy lại muốn chen một chân vào nữa?” Triệu Phá Nô than thở, “Tướng quân, ngài nói xem sao ông ấy không chịu yên tĩnh đi, lẽ nào là Vệ Đại Tướng quân lại cầu tình ông ấy?”

“Ý chỉ của Thánh thượng, nhận đi.” Hoắc Khứ Bệnh nhún vai, “Ta cũng đã đồng ý… Đúng rồi, cho người gọi Tử Thanh đến đây.”

“Cậu ta không ở trong doanh, lúc qua giờ Ngọ tôi thấy cậu ấy đi ra doanh cùng với đám Phương Kỳ.”

Hoắc Khứ Bệnh nhướn mày: “Ai cho họ tự ý ra doanh?”

“Hôm nay là Mười lăm tháng này, Tướng quân ngài quên à, được phép ra doanh.”

Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt liếc anh ta, không lên tiếng.

Triệu Phá Nô như nhớ đến chuyện gì, đứng đấy cười khà khà vui vẻ.

“Cười ngơ ngốc gì thế, nói!” Tướng quân lên tiếng.

“Tướng quân, ngài đoán đám Phương Kỳ dẫn thằng khờ Tử Thanh kia đi làm chuyện gì?”

“Cưỡi ngựa đi săn, không thì còn có thể làm gì.” Nơi đây không phải Trường An, muốn chơi trò gì cũng cực kỳ có hạn, Hoắc Khứ Bệnh bỗng thấy buồn cười, “Sao, hiện giờ họ không còn ghen tỵ với Tử Thanh nữa rồi hả?”

“Không, cực kỳ chịu phục rồi, giao tình ấy…” Tiếp đó, Triệu Phá Nô lại cười khặc khặc, lại gần Hoắc Khứ Bệnh nói, “Tôi nghe nói bọn hắn tìm cô nương, còn là người lão luyện, định cho thằng bé kia khai trai tí.”

“Cái gì!”

Tướng quân vỗ bàn đứng dậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv