Đứa bé chun mũi mấy lần, lập tức oa một tiếng khóc lớn, Zashim không màng tới Oman nữa, cuống quýt quay lại ôm con, sờ đầu sờ tay, cho là bé không thoải mái chỗ nào.
Tử Thanh nhíu chặt mày, bắt mạch lại cho nó, mạch tượng đã ổn hơn trước rất nhiều, thực sự không hiểu sao nó lại khóc lớn.
“Hay là đói bụng?” Cô suy đoán.
Nhưng đứa bé đang khó chịu vặn vẹo trong ngực Zashim, căn bản không để ý tới món sữa dâng trước miệng, chỉ lo khóc rống.
Mày Tử Thanh càng nhíu chặt hơn, vuốt ve trán bé từng hồi. Trẻ mới sinh không giống với những bệnh nhân khác, không nói được khó chịu ở đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó khóc rống, hoàn toàn không biết đến cùng nó đang chịu cơn tra tấn gì.
Zashim rờ xuống thân dưới của con, ướt sũng một mảng, lập tức thở phào, cười nói: “Là ảnh tè ướt.”
“Tè ướt…”
Tử Thanh không hề có kinh nghiệm chăm sóc bé nhỏ, ngẩn ra một lúc mới hiểu, thở phào.
Cầm khăn bông mềm mại sạch sẽ ở bên cạnh đến, Zashim đặt con trên giường, mở tã lót, nhẹ nhàng thay khăn tã ướt nước tiểu. Midi bận rộn đi bưng nước ấm lau đít cho thằng bé.
“Tới đây hơ lửa nào.” Oman gọi Tử Thanh.
Tử Thanh theo lời bước qua, ngồi quỳ nửa gối, hơ tay trên chậu than, sau một lát lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, quay sang nhìn Oman, trên mặt người sau không chút xúc động nào, vẫn như bình thường.
“Oman, có phải cậu đã sớm biết ta là…” Cô không thể không hỏi.
“Hửm?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, vừa vặn dựa vào vai cô, mệt mỏi ngáp.
Tử Thanh hơi mất tự nhiên, cũng không nhẫn tâm dịch ra, để hắn dựa vào, thấp giọng: “Từ lúc nào cậu biết ta là con gái?”
“Lần đầu nhìn thấy cô, ta đã biết.”
Tử Thanh sửng sốt: “Vậy sao cậu không vạch trần ta?”
“Cô chính là cô là được rồi, thích giả trang thành gì cũng được cả, ta đều cảm thấy rất tốt.” Oman nói thật đương nhiên, một lát sau lại cười, “Với cả, ta không nói toạc ra, thì họ mới không có ý nghĩ xấu với cô.”
Nghe vậy, Tử Thanh lúng túng nhích người. Oman ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn cô.
“Ta là bất đắc dĩ…” Tử Thanh nói nhỏ, “Nguyên do bên trong mai này ta sẽ kể cho cậu nhé?”
“Không nói, cũng đâu có sao.” Oman mỉm cười nói.
Nhìn mắt hắn, Tử Thanh biết hắn cũng không có ý trách, cúi đầu hổ thẹn cười trừ.
Được thay vải bông mềm mại khô mát, thằng bé khóc nhỏ dần, từ từ chuyển thành i ỉ nho nhỏ, Zashim nhè nhẹ vỗ về, cho nó bú sữa mẹ, ngay sau khi nó bú xong lại lạc vào mộng đẹp.
Tử Thanh quay lại, thấy đứa bé đã khỏe cả, yên tâm hơn nhiều. Nhìn qua bình đồng đồng hồ cát, đã nửa canh giờ trôi qua, trời sắp sáng rồi, nếu không có gì bất ngờ, hẳn cô và Oman có thể toàn thân đi ra. Cô đang nghĩ trời sáng còn phải đuổi theo đội buôn, bèn nhắm mắt cố ngủ, giữ chút tinh thần.
Trong cơn mơ màng, mơ hồ nghe được Midi nói chuyện với Oman bằng tiếng Hung Nô, đứt quãng không rõ. Đến khi cô mở mắt, chẳng biết từ lúc nào trên người đã nhiều thêm một tấm mền lông cừu thô, ánh sáng đã vào từ lỗ thông khí trên đỉnh trướng lọt vào.
Trời cuối cùng đã sáng…
Bởi tư thế ngủ không tốt, lúc tỉnh mới phát hiện hai chân đã tê cứng, Tử Thanh lảo đảo dậy, đánh thức Zashim.
“Các cậu, muốn đi à?” Zashim ngắm nhìn hài tử, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu bé không sốt lại thì tốt rồi.” Tử Thanh đứng tại chỗ, đợi cơn tê dại qua đi, “Ngài theo đơn thuốc uống ba ngày, chỉ cần bé chịu bú sữa hẳn sẽ không sao.”
“Lần này thật sự rất may đã gặp được các cậu.” Zashim cảm kích nói, vốn dĩ vì con trai mà nàng muốn giữ hai người họ lại mấy ngày, nhưng nghĩ tới thân phận thực tế của Tieliman, biết bọn họ ở đây quả quá nguy hiểm.
Oman cũng đứng dậy, mặt đã bịt khăn kín, nhìn Tử Thanh trước, sau đó miễn cưỡng duỗi lưng, thuận chân đá đá chậu than, đánh thức Midi ngủ say nhất bọn.
“Thanh nhi, đi thôi.” Hắn bảo Tử Thanh.
Tử Thanh gật đầu, cúi người buộc túi thuốc bên hông.
Midi vừa sửa sang lại áo bào đứng dậy bên cạnh, vội nói: “Không vội không vội, các cậu phải đuổi gấp lên đường, ăn vài miếng lót dạ rồi hãy đi.”
Tử Thanh từ chối: “Đa tạ ý tốt, nhưng bọn tôi chậm trễ đã lâu, đi đường quan trọng hơn.”
“… Các cậu có thể mang theo ăn trên đường mà?”
“Không cần, chúng ta có cầm theo lương khô.” Oman hờ hững nói.
Tử Thanh thi lễ cáo từ với hai người họ.
Zashim thấy họ muốn đi ngay, đứng dậy đi lại một chiếc hộp sơn mạ vàng bên cạnh, lấy một đôi hoa tai mạ vàng châu ngọc trĩu nặng ra; rồi một chuỗi hạt vàng trong túi gấm khác, định dúi tặng cho Tử Thanh.
“Đáng lý phải báo đáp các cậu thật hậu hĩ, nhưng Vương còn chưa về.” Zashim áy náy nói, “Mấy món nhỏ này, chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn trong lòng ta.”
Tử Thanh tất nhiên nhất quyết không cần, Zashim thì kiên trì muốn tặng. Không quen từ chối người, Tử Thanh lùi lại mấy bước, trốn nhanh ra trướng. Oman dĩ nhiên theo Tử Thanh, may mà Zashim từ đầu đến giờ vẫn giữ khoảng cách với hắn, không dám cố nài.
“Lần này, thật sự là đa tạ… các ngươi” Zashim nhỏ nhẹ bảo Oman.
Oman không lên tiếng, quay lại nhìn đứa bé, cười nhạt, cất bước ra trướng.
Midi vội ra cùng đưa tiễn.
Sau cả đêm gió tuyết, trời đất đã thành một mảnh trắng xóa, tuyết vẫn còn bay bay, chỉ không dày bằng trong đêm.
Midi bước đi bên cạnh Oman, hạ giọng khuyên nhủ từ tận đáy lòng: “Lần trước ta từng theo cha đến chỗ Thiền Vu, từng nghe Tát Mỗ Hãn nhắc đến cậu, rất không cam lòng, nghe nói ngài từng phái người đi đại mạc bắt cậu, mà người đi chưa trở lại.”
Oman hừ lạnh.
“Con đường này tốt nhất cậu chớ đi nữa, đi theo khách thương cũng không thể đảm bảo vạn vô nhất thất.” Midi tiếp tục khuyên, “Đừng về nữa…”
Oman liếc hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng là người Hung Nô, sao lại đến giúp ta?”
Midi ngẩn ra, thở dài: “Nói ra, cậu phải hận chúng ta mới đúng, nhưng không phải lần này may là có các cậu sao.”
“Ta cũng đâu phải là vì các ngươi.” Oman hờ hững.
“Nhưng ta vẫn nhờ ơn của cậu.” Midi kiên trì nói.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập cách đó không xa vọng tới, chỉ thoáng chốc đã tới trước mặt bọn họ, người đi đầu có thân hình cao lớn, khoác áo lông chồn, mũ mềm lông dê con, chính là Hưu Chư Vương cha của Midi.
“Cha!”.
||||| Truyện đề cử: Thấy Sắc Nổi Lòng Tham |||||
Đêm qua tuyết rơi rất dày, Midi thật không ngờ Hưu Chư Vương đã đi suốt đêm quay về.
“Thằng nhỏ đâu?” Hưu Chư Vương ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Đã cắt sốt, giờ đang còn ngủ, Zashim đanh canh chừng nó.” Midi vội đáp.
Nghe vậy, Hưu Chư Vương mới thở ra nhẹ nhõm, biết đứa con không sao, không phải vội nữa, bèn buông cương, nhảy xuống ngựa, dùng roi ngựa chỉ hai người Oman Tử Thanh, nhíu mày hỏi: “Người Hán à! Chúng là ai?”
Midi không dám giấu giếm, nói thật: “Họ là y công hôm qua thần chạy tới chỗ khách thương Hán triều mời tới, chính là họ đã chữa khỏi bệnh cho bé.”
“Ngươi đi mời người Hán đến chữa bệnh cho con ta?” Hưu Chư Vương nhíu mày.
Ngồi trên ngựa phía sau ông, Đại Vu sư do ông mời từ chỗ Thiền Vu tới, lạnh lùng nhìn hai người Tử Thanh chằm chằm.
Midi hạ giọng: “Thần… Thần cũng vì tình thế gấp gáp, cho nên…”
Hưu Chư Vương đánh giá hai người Tử Thanh, dầu sao cũng hiểu họ đã cứu được con mình nên không nói gì. Đại Vu sư ngồi trên ngựa, lạnh lùng nói: “Nếu đã là y công Hán triều, sao còn phải bịt mặt, chả lẽ có chỗ nào không muốn cho ai biết?”
Oman không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Tử Thanh căng thẳng cả người, chủy thủ trong tay áo đã trượt vào trong tay.