Showbiz Trong Tay, Em Trong Tim

Chương 33: Bí Mật Năm Đó



Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã vang lên giọng Ngô Nguyệt:

“Anh Cố, chuyện anh bảo em điều tra có chút manh mối rồi. Chị Nguyễn là người thành phố B. Bố ruột qua đời lúc chị ấy ba tuổi, mẹ tái hôn. Nhưng đến khi chị ấy 15 tuổi, mẹ cũng rời đi…”

Cái này, Cố Húc biết.

Vì vậy, anh không nói gì, cứ đứng yên ở trong vườn, im lặng ngắm cô gái nhỏ thông qua lớp kính cửa sổ sát đất.

Cô gái nhỏ cần cù như chú ong mật vậy.

Đầu tiên, cô dọn thức ăn và trái cây vào bếp, sau đi tìm bình hoa sạch sẽ, rót đầy nước, cắm hoa hướng dương vào.

Bây giờ đang tìm chỗ thích hợp để đặt.

Ngô Nguyệt không hề thấy kỳ quái khi không nghe được giọng anh, tiếp tục báo cáo những gì mình điều tra:

“Cái chết năm đó của mẹ chị ấy chẳng vẻ vang gì. Nghe nói, bà ấy bị giết chết do tranh chấp khởi kiện người chồng thứ hai. Cha dượng chị Nguyễn cũng vì hành vi giết người mà bị tống vào tù.”

Nghe tới đây, Cố Húc không nhịn được cau mày, giọng điệu lạnh tanh:

“Có tra ra được nguyên nhân cụ thể là gì không?”

“Việc này qua đã lâu, muốn đào sâu hơn cần một chút quan hệ…”

Ngô Nguyệt chần chừ:

“Có điều, em đã thử liên hệ với mấy hộ gia đình gần đó rồi. Họ kể rằng, cha dượng chị Nguyễn nhìn bề ngoài khá thật thà, hiền lành nhưng lại có khuynh hướng bạo lực. Có người còn nói, năm đó, họ thấy mấy vết thương trên người chị Nguyễn và mẹ.”

Sắc mặt Cố Húc vốn đã không tốt nay lại thêm âm trầm.

Bạo lực gia đình?

Không lẽ, vì nguyên nhân này nên cô gái nhỏ mới cực lực phòng bị người khác, tâm trạng rối bời khi phải diễn cảnh thân mật?

Trong điện thoại, giọng Ngô Nguyệt không hề bị gián đoạn.

“Năm đó, vào lúc mẹ chết, chị Nguyễn có mặt ở nhà. Hẳn chính chị ấy đã chứng kiến chuyện này.”

“Cảnh sát kể rằng, khoảng thời gian ấy, chị Nguyễn nhốt mình trong phòng, không nói năng gì. Một năm sau đó, chị Nguyễn liên tục phải tiến hành trị liệu các vấn đề về tâm lý. Hình như lúc đó,… chị ấy có khuynh hướng tự sát.”

Nói đến đây, Ngô Nguyệt bất giác đè thấp giọng xuống.

Có thể là do chuyện này xảy ra với người mình quen biết. Nên khi điều tra, cảm xúc của cô nàng luôn không ổn định.

Cô nàng không tài nào tưởng tượng nổi những chuyện chị Nguyễn phải trải qua khi chỉ mới 15 tuổi, cũng không hiểu sao năm đó chị ấy có thể đi qua được…

“Nhưng có một chuyện lạ lắm.”

“Nói.”

Ngô Nguyệt tạm ngừng chút mới nói:

“Lúc em tới địa phương điều tra, hỏi thăm mấy người hàng xóm, họ đều bảo mẹ chị Nguyễn rất nhu nhược, bị đánh chẳng dám phản kháng. Lần đó là lần đầu tiên bà ấy cầm dao phản kháng”

“Thế nên, em đang nghĩ, có khi chuyện năm đó còn có ẩn tình khác.”

Cố Húc giữ im lặng đến tận khi nghe được câu cuối cùng mới mở miệng, gió ngoài vườn rất lớn nhưng giọng anh còn lạnh hơn cả bầu không khí xung quanh:

“Không cần điều tra nữa.”

Dựa vào gia thế của anh, muốn tra rõ chuyện năm đó không có gì khó.

Nhưng nếu tiếp tục điều tra, anh không dám đảm bảo là mình không xúc phạm đến cô gái nhỏ.

Anh không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào. Nếu cô muốn không nói, hẳn là không thích để người khác biết.

Vậy thì không cần điều tra nữa.

Anh sẽ chờ.

Chờ đến một ngày, chính miệng cô gái nhỏ nói cho anh biết.

Mà đợi không được cũng không sao.

Anh sẽ bảo vệ cô, không để cho cô chịu bất cứ tổn thương nào.

Ánh mắt lại nhìn về hướng cửa sổ sát đất.

Gương mặt cô gái nhỏ tươi tắn rạng rỡ, đẹp như đoá hoa hướng dương trong tay, không có chút tuyệt vọng nào với thế giới, chỉ có hi vọng vô ngàn.

Tựa như, từ trước đến nay, cô chưa từng phải trải qua chuyện gì tối tăm.

Dường như cô đã tìm được vị trí thích hợp để đặt xuống nên vui vẻ cầm di động chụp mấy tấm.

“Đừng để ai biết tôi điều tra chuyện này. Đặc biệt là cô ấy.”

Ngô Nguyệt nghe ra được cảm xúc trong giọng anh, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn:

“Anh Cố yên tâm đi, em làm việc rất cẩn thận. Mấy người hàng xóm ở xung quanh em đều boa tiền. Bọn họ sẽ không nói linh tinh đâu.”

Nghe đến đây, Cố Húc không nói thêm nữa, chỉ “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Anh không đi vào ngay.

Bây giờ, cảm xúc của anh không tốt, đi vào luôn có khi lại làm cô gái nhỏ sinh nghi nên đứng im tại chỗ ngắm cô.

Chẳng biết Bình An tỉnh dậy từ lúc nào, giờ đang quấn lấy chân cô, ngẩng đầu kêu “meo meo”.

Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve Bình An.

Từ đầu đến cuối, gương mặt cô duy trì nụ cười dịu dàng, bao dung.

Xuất thân của Cố Húc tốt.

Từ bé đến lớn, anh muốn gì liền có được cái đó, đến cả việc vào giới giải trí cũng được nhiều người nịnh bợ. Cho nên, anh luôn tùy hứng làm bậy, không cố kỵ cái gì. Nhưng bây giờ, anh lại cảm nhận được sự vô lực một cách sâu sắc.

Nếu anh có thể biết đến cô gái nhỏ sớm hơn, có phải anh sẽ giúp cô che được bóng tối vây quanh không?

Cô có thể sống vui vẻ.

Sẽ không chìm trong bóng tối, trải qua cảm giác cái chết cận kề, hít thở không thông. Cô có thể giống như người bình thường, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Vốn dĩ, cô gái nhỏ của anh nên được sống một cuộc đời yên bình.

“Thầy Cố?”

Nguyễn Tinh Trầm ôm Bình An trêu chọc một lúc liền đưa mắt nhìn ra vườn, thấy Cố Húc ngẩn ngơ, sợ anh cảm mạo nên lập tức ra ban công gọi:

“Anh nói chuyện điện thoại xong chưa?”

“Bên ngoài lạnh lắm. Em mau vào đi, đừng để bị cảm.”

Cô gái nhỏ cười tươi, không giấu được sự quan tâm của mình. Đột nhiên, Cố Húc muốn ôm cô vào lòng, chẳng cần nói gì hết, để mặc cô vùi trong lòng mình, giơ tay vuốt ve nỗi bất an cùng hồi ức không tốt của cô.

Anh ở trong làng giải trí đã nhiều năm, chưa chuyện xấu hay u ám nào anh không thấy. Lúc trước không thèm để tâm đến chúng nên anh không có cảm xúc nào khác lạ.

Về căn bản, thế giới này đã nhuốm màu đen tối, bọn họ tốt hay xấu thì liên quan gì đến anh?

Có điều, giờ người xảy ra chuyện lại biến thành cô gái nhỏ. Anh rất tức giận, ngọn lửa lòng đang cháy hừng hực.

Năm mẹ cô qua đời, cô mới bao nhiêu tuổi chứ? 15 tuổi, ngay cả sức để bảo vệ bản thân cũng không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ ra đi, không làm gì được.

Lúc ấy…

Cô đã đau khổ tới mức nào?

“Thầy Cố?” Nguyễn Tinh Trầm ôm Bình An, nghi hoặc quan sát anh.

“Đến đây.”

Cố Húc nén suy nghĩ trong lòng lại, đi vào. Chờ đóng cửa ban công rồi, anh mới giương mắt nhìn cô tiếp, biểu cảm trên mặt không khác ngày thường là bao, hơi cười, giọng điệu dịu dàng:

“Quyết định ăn món nào chưa?”

Anh không có cách để quay ngược thời gian.

Nhưng anh sẽ tìm mọi cách làm quãng đời còn lại của cô yên ổn, hạnh phúc.

Nguyễn Tinh Trầm không biết Cố Húc đã biết quá khứ của mình, chẳng chút phòng vệ anh.

Cô vừa vuốt lông Bình An vừa nói với Cố Húc:

“Lúc nãy em vào phòng bếp xem thử thì thấy dì giúp việc đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng hai người chúng ta ăn không hết đâu…”

Nghiêng đầu, thương lượng với anh: “Chúng ta làm hai mặn một canh, thêm chút sủi cảo thôi.”

Dứt câu, cô hỏi đệm: “Thầy Cố, anh thấy sao?”

Thật ra, Cố Húc rất kén chọn nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ lại rất dễ nói chuyện: “Em thích là được. Chỉ cần em làm, tôi ăn được hết.”

Một câu nói bất thình lình làm Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt.

Nam thần còn chưa hỏi cô nấu cái gì mà?

Nguyễn Tinh Trầm hết sức thẹn thùng. Đồng thời, con tim cô cũng cảm thấy rất ấm áp khi có tín nhiệm mình như vậy. Cô không nhiều lời nữa, đặt Bình An xuống đất xong nói với anh: “Em vào bếp đây.”

Cũng đến giờ rồi! Chờ gói sủi cảo, nấu nướng xong là vừa lúc ăn cơm.

Cô vào phòng bếp, Cố Húc đi theo sau.

Mới đầu, Nguyễn Tinh Trầm không phát hiện. Đợi vào phòng bếp rồi cô mới thấy Cố Húc đi theo sau mình, thậm chí còn đeo tạp dề lên. Cô ngơ ngác nhìn anh, hỏi với giọng nghi hoặc:

“Thầy Cố, anh vào đây làm gì?”

Chẳng lẽ nam thần định xuống bếp?

Cố Húc sẽ không xuống bếp.

Anh nhìn ra được sự nghi hoặc trong ánh mắt Nguyễn Tinh Trầm, nhướng mày, cười:

“Xuống bếp thì không nhưng trợ giúp một tay tôi vẫn làm được.”

Vừa nói anh vừa đưa mắt quan sát bàn, trên đó bày biện không ít đồ ăn. Anh không biết phải xuống tay từ đâu nên quay lại hỏi cô:

“Muốn tôi làm gì đây?”

Thật ra, Nguyễn Tinh Trầm muốn nói anh ra phòng khách ngồi là được. Hành động cùng nhau xuống bếp quá thân mật, cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ miên man mất. Lại nói, có Cố Húc ở cạnh, cô thấy không được tự nhiên lắm.

Nhưng…

Thấy biểu cảm Cố Húc như viết “Em bảo tôi ra ngoài thử xem”, Nguyễn Tinh Trầm không nói được câu nào.

Ban nãy vào bếp xem qua nguyên liệu nấu ăn, cô đã nghĩ trước việc phải nấu những món gì. Vậy nên, cô chọn mấy quả cà chua cùng cà tím trong túi ra, nói:

“Thế này đi thầy Cố. Anh rửa chúng rồi cắt miếng, cà chua cắt thái hạt lựu, cà tím cắt sợi là được.”

Tuy Cố Húc chưa xuống bao giờ nhưng anh là một đệ tử tốt.

Nguyễn Tinh Trầm bảo gì anh làm đó, thái độ cực kỳ khiêm tốn. Nhưng, đồ được thái trông hơi khó coi. Cần thái hạt lựu lại cắt thành miếng lớn, cà tím cần thái sợi cũng bị anh làm cho đoạn dài đoạn ngắn, chẳng đồng đều chút nào.

Mới đầu, Nguyễn Tinh Trầm hơi mất tự nhiên vì có Cố Húc ở bên cạnh.

Nhưng nhìn thành quả của anh, cô không nhịn được muốn cười. Nếu để các fan khác thấy chúng, hẳn cái danh “đóa hoa cao ngạo lạnh lùng” của anh khó mà giữ nổi.

Cố Húc thấy cô mím môi cười, nhướng mày, kéo dài giọng: “Cô gái nhỏ, em cười gì thế?”

“Không, không có gì.”

Nguyễn Tinh Trầm nín cười rất khó khăn mà còn không nén được hết, thỉnh thoảng tiếng cười lại bật ra từ cuống họng. Sợ anh giận, cô che miệng, nói lời khen ngợi trái lương tâm:

“Thầy Cố, anh thái giỏi ghê.”

Rồi sợ anh không tin, cô còn gật đầu như gà mổ thóc, chân thành nói: “Em nói thật đó.”

Ban đầu, Cố Húc nghĩ mình thái chẳng có vấn đề gì.

Nhưng quan sát biểu cảm của cô gái nhỏ xong, anh lại thấy mình làm chưa tốt, đành hắng giọng, miễn cưỡng vớt vát chút tôn nghiêm cho bản thân:

“Lần đầu làm ấy mà. Về sau luyện nhiều lần sẽ khá hơn.”

Nguyễn Tinh Trầm nghe xong, vội nói: “Nhất định sẽ khá hơn!”

Dứt lời lại nghĩ đến câu mình nói trước, cô bổ sung thêm: “Thật ra, bây giờ cũng khá ổn.”

Cố Húc:…

Đột nhiên, anh không muốn nói chuyện chút nào.

Có điều, đôi mắt cong cong, điệu cười tủm tỉm của cô gái nhỏ lại làm tâm trạng anh thoải mái hơn.

Mất mặt thì sao chứ? Dù sao anh cũng không mất mặt trước người khác. Nghĩ đến đây, anh không nói thêm nữa, còn tỏ thái độ hiếu học, hỏi:

“Muốn tôi làm gì nữa không?”

Có câu nhờ vả phía trước làm bước đệm nên giờ Nguyễn Tinh Trầm chẳng do dự chút nào. Cô đẩy hết đồ cần rửa cho anh còn bản thân đi cán vỏ sủi cảo.

Hai người mỗi bên một việc, dù động tác không nhanh lắm nhưng bầu không khí rất hài hòa.

Cố Húc rửa đồ xong nhìn sang thấy cô đang làm sủi cảo. Anh nổi hứng thú, đặc biệt là khi thấy bên cạnh đặt một đồng xu được rửa sạch, tò mò hỏi:

“Cái này để làm gì thế?”

“Quê em có phong tục gói sủi cảo sẽ thả đồng xu vào. Ai là người ăn trúng thì thể hiện cho việc năm đó người ấy vạn sự như ý, bình an khỏe mạnh.”

Nguyễn Tinh Trầm vừa gói sủi cảo, vừa cười kể chuyện: “Trước kia em…”

Vốn chỉ vô tình nhắc đến nhưng nói tới đây, sắc mặt cô khẽ biến, khựng lại.

Cố Húc nhìn biểu cảm là biết cô đang nghĩ cái gì, không hỏi nhiều, cười nói:

“Em đi nấu món khác đi, để tôi gói sủi cảo cho.”

“Hả?”

“Vâng.”

Nguyễn Tinh Trầm nói xong lập tức di chuyển, đứng chống hai tay vào bồn tắm, sắc mặt hơi khó coi. Thật ra, cô đã lâu rồi không nhớ đến những chuyện đó. Vừa rồi là do bầu không khí quá tốt, làm cho cô bất giác nhớ về ngày tết năm đó, khi mẹ vẫn còn.

May thay…

Cố Húc không nhìn ra sự không thích hợp đó.

Cố Húc nhìn theo bóng cô, cảm xúc cũng bất ổn. Có điều, anh không nói nhiều, chỉ cúi đầu gói sủi cảo. Anh nhớ kỹ lời cô nói nên lẳng lặng đánh dấu vào miếng sủi cảo mình nhét đồng xu vào.

Bởi vì có chuyện trước đó nên hai người không còn gì để nói. Dù vậy, trong phòng bếp vẫn vang lên tiếng nấu nướng nên không cũng không đến mức quá quạnh quẽ, có chút hương vị của đời sống.

Bữa cơm tối của hai người chính thức bắt đầu vào khoảng tám giờ.

Mì Ý sốt cà chua, thịt băm xào cà tím, có cả bát thịt kho tàu nhỏ, vị trí trung tâm là bát sủi cảo lớn. Do đều mới được mang ra từ phòng bếp nên hơi nóng nghi ngút bốc lên liên tục.

Cố Húc muốn ăn.

Mấy món đồ ăn trên bàn làm anh thèm đến chảy nước miếng. Thừa dịp cô gái nhỏ còn ở phòng bếp, anh chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng: [Bữa cơm cuối cùng của năm cũ.]

Khi chụp ảnh, anh còn âm mưu chụp cả bát đũa dành cho hai người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv