Nguyễn Tinh Trầm thở dài. Dù cách một màn hình cô cũng cảm nhận được Cố Húc đang tức giận. Quả nhiên nam thần đã tức giận.
Lâm Hạ hết nhìn di động lại nhìn Nguyễn Tinh Trầm, lựa lời nhẹ giọng hỏi:
“Chị Tinh, chị không định dùng tài khoản chính ra mặt thật chứ?”
Đã ở trong giới giải trí nhiều năm nhưng cô nàng chưa thấy ai tự thân đi giải tán CP của mình như này. Nhóm fan CP này rất biết ý, chỉ chơi trong không gian của mình. Nếu là thế thật thì chắc chắn chị Tinh sẽ đắc tội với nhóm fans này.
Quan trọng chính là, nếu chị Tinh dùng tài khoản thật của mình thì chuyện này sẽ không giấu được công ty.
Vốn chuyện trước đó chị Tinh đã nháo loạn với công ty tới mức khiến họ không thoải mái rồi, giờ lại thêm chuyện này thì thật là. Tuy ngoài mặt công ty sẽ không làm gì nhưng ai biết được sau lưng sẽ len lét dạy dỗ như nào?
Cô nàng không muốn chị Tinh vì Cố ảnh đế mà phá hoại tiền đồ của bản thân.
“Nếu tài khoản phụ không được thì dùng tài khoản chính ra mặt.”
Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu, đùa bỡn ngón tay chờ Cố Húc trả lời. Giọng nói trầm thấp vang lên, lẫn trong đó chút suy sụp. Cô biết, nếu Cố Húc biết chuyện fan CP sẽ không vui.
“Chị Tinh, chị có từng nghĩ tới hậu quả của việc này không? Chị làm thế không chỉ đắc tội với fans CP mà còn đắc tội với cả công ty nữa. Bây giờ chị đang bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào đấy. Một chuyện bé như hạt mè thôi cũng có thể bị bọn họ phóng đại ra. Nếu giờ chị ra mặt thì chắc chắn kết cục sẽ là bị antifan vây quanh tấn công.”
Lâm Hạ hết dùng tình cảm để lay chuyển lại quay sang dùng lý lẽ để thuyết phục.
Tuy cô nàng biết hiệu quả của việc khuyên nhủ này cực kỳ bé nhưng vẫn cố hết sức mà khuyên.
Tình huống đó đâu phải Nguyễn Tinh Trầm chưa nghĩ đến.
Có lẽ, mọi chuyện giống như những gì Lâm Hạ nghĩ. Chỉ cần là chuyện liên quan tới Cố Húc, cô không có khả năng quản nhiều được như thế. Cô mím môi, nói:
“Em yên tâm đi. Nếu Maggie tức giận, chị sẽ chịu trách nhiệm.”
Lâm Hạ vội nói: “Chị Tinh, không phải là em sợ chị ấy trách mình.”
“Chị biết là em lo lắng cho chị…”
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lâm Hạ, cười dịu dàng: “Nhưng, chuyện này không liên quan gì tới em cả. Hơn nữa, Maggie và công ty sẽ không phạt chị vì chuyện này đâu.”
Lâm Hạ thở dài.
Hiện giờ, độ nổi tiếng của chị Tinh càng lúc càng tăng cao, công ty không thể nào vì chuyện này mà bỏ mặc chị Tinh được.
Có điều, cô thấy chị Tinh làm vậy là không đáng giá.
Thích một người mà người kia lại không hề hay biết. Không biết mình vì anh đã cố gắng nói lý với công ty bao nhiêu lần. Vì sợ anh chú ý tới tai tiếng nên ngày nào cũng dùng tài khoản phụ chiến đầu với fans CP.
Anh cũng chẳng biết rằng, nỗ lực, kiên trì suốt ba năm qua của cô là để mong ngóng một ngày anh trở về.
Cô nàng rất lo lắng. Lo là những gì chị Tinh bỏ ra cuối cùng đều hóa thành công cốc.
Trong xe bật đèn. Ánh đèn hơi yếu nhưng Lâm Hạ vẫn có thể thấy được rõ đường nét trên khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm.
Cô cúi đầu, nửa khuôn mặt lộ ra trắng sáng như ngọc vậy. Ánh mắt ôn hòa chẳng có lấy chút gì gọi là kiêu ngạo. Không biết vì sao, nhìn được một lúc cô nàng lại thấy khó chịu.
Cô nàng nhịn không được mở miệng hỏi: “Chị Tinh, có đáng giá không ạ?”
Câu nói này lấp lửng, không đầu không đuôi nhưng Nguyễn Tinh Trầm hiểu.
Tay đang gõ chữ khựng lại. Không bao lâu sau, cô ngẩng lên nhìn Lâm Hạ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt ấy trở nên xinh đẹp rung động lòng người, đôi môi đỏ mọng mấp máy liên tục. Giọng nói dịu dàng thốt ra từ đó:
“Đáng giá.”
“Anh ấy đáng giá để chị làm thế.”
Giọng nói kiên định, chẳng hề do dự.
Với cô mà nói, Cố Húc là người mà cô đã thích mười năm, là hi vọng mà cô gửi gắm khi thời niên thiếu chẳng chỗ nương tựa, là người mà sở hữu tất cả những gì tốt đẹp trong lòng cô.
Khi cô rơi vào giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời, Cố Húc là người đã đánh thức cô, là anh nói cho cô biết:
“Có lẽ, thế giới này không tốt đẹp nhưng phải đi tiếp em mới có thể thấy được hi vọng.”
Anh đã nói với cô rằng: “Cô gái nhỏ, em phải tin vào bản thân, cũng như phải tin rằng trên cõi đời này có thứ đáng giá để em sống tiếp.”
Lúc ấy, cô như một cái xác không hồn sinh hoạt trong bóng tối, ngày nào cũng vậy. Còn anh thì sao? Anh đã nổi tiếng, là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước.
Ban đầu, khi gửi bức thư đó đi, cô đã chuẩn bị tinh thần rằng nó sẽ như đá chìm trong đáy biển.
Nhưng người đàn ông đó không chỉ nhận được mà còn trả lời lại cô. Nếu không có lá thư hồi âm của Cố Húc, rất có khả năng, cô chẳng còn trên cõi đời này nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh cậy tài khinh người, tính tình lạnh nhạt trời sinh, rất khó ở chung nhưng cô biết, nội tâm anh dịu dàng hơn bất kỳ ai khác.
Người tốt như vậy, cô làm thế là đáng giá.
Nguyễn Tinh Trầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe đi rất nhanh, khiến cô chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của cảnh vật lướt qua. Vừa nhìn cô vừa chậm rãi nói:
“Trên đời này, không phải tất cả những gì mình bỏ ra đều được đền đáp. Huống hồ, chuyện thích anh ấy lại là chuyện của một mình chị.”
Cô thích anh đã mười năm.
Cô vì anh mà xông vào trong giới giải trí.
Cô tranh đấu với công ty một mình, tất cả dịu dàng đều dành cho anh.
Cô làm tất cả những việc này, không phải là muốn lấy được chút gì đó từ trên người anh mà là muốn đến gần hơn chàng trai mình đã thích cả thời niên thiếu. Đương nhiên, nếu một ngày nào đó, khoảng cách ấy khiến anh thấy phiền phức, cô sẽ đi thật xa.
Lâm Hạ không biết tình cảm chị Tinh dành cho Cố Húc là như thế nào.
Tuy trước kia cô nàng cũng từng hâm mộ thần tượng nhưng chỉ cần qua một khoảng thời gian là cô nàng chẳng còn chút cảm giác gì nữa.
Không giống như chị Tinh, có thể kéo dài được như vậy. Dù là bản thân hay người bên cạnh, cô nàng cũng chưa từng thấy qua kiểu đó.
Thật ra, cái cảm tình này có chút không hiểu nổi.
Nhưng không thể không thừa nhận, cái tình cảm thuần khiết không bị tạp chất vấy bẩn này cần được bảo vệ.
Cô nàng hít sâu một hơi, không nhiều lời mà chỉ nói:
“Chị Tinh, em lúc nào cũng sẽ đứng về phía chị.”
Nguyễn Tinh Trầm nghe vậy, quay đầu cười với cô nàng một cái. Cô không nhiều lời nữa, tiếp tục mở di động lên gõ nốt đoạn tin nhắn dang dở. Nhưng còn chưa viết xong, cô đã nhận được tin nhắn mới từ Cố Húc:
[Không cần để ý tới mấy thứ trên weibo. Em về nhà rồi thì đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon.]
Tay đánh chữ khựng lại. Ý của Cố Húc là gì?
Lâm Hạ cũng nghe thấy tiếng thông báo wechat. Cô nàng nghiêng người sang, hỏi: “Chị Tinh, Cố ảnh đế gửi cái gì sang thế ạ?”
Nội dung trong wechat làm cô nàng thở phào nhẹ nhõm. Tuy vừa rồi đã quyết định mình sẽ đứng về phía chị Tinh dù chị ấy ra quyết định nào đi chăng nữa, nhưng bớt được chút phiền toái gì thì bớt đi vẫn tốt hơn.
“Em biết mà, Cố ảnh đế sao nhỏ mọn như thế được. Nếu tức giận thật thì anh ấy đã để phòng làm việc đăng thông cáo.”
Nói xong, cô nàng vội vàng khuyên nhủ: “Chị Tinh, nếu Cố ảnh đế đã nói vậy thì chị đừng liên lạc nữa.”
Biết cô để ý cái gì nên Lâm Hạ bổ sung thêm:
“Vất vả lắm nhiệt độ của chuyện này mới hạ xuống, giờ mà chị đăng cái gì lên có khi lại lên thẳng hot search đấy. Đến lúc ấy, có khi Cố ảnh đế lại nghĩ chị muốn tạo tai tiếng.”
Từ trước tới nay, Nguyễn Tinh Trầm luôn nghe lời Cố Húc. Anh đã bảo cô không cần xen vào thì cô sẽ không xen vào nữa.
Nhưng mà…
Cô cảm thấy rõ là Cố Húc đang tức giận. Thích Cố Húc đã mười năm, có thể nói, anh tức giận hay vui vẻ cô đều có thể suy đoán ra. Mặc dù đây là đánh chữ nhưng cô cảm nhận được cảm xúc của anh toát ra từ con chữ.
Dù sao thì tiếp theo vẫn còn phải hợp tác.
Nếu giờ mà đăng thông cáo lên thì sau này ở đoàn làm phim, hai người ở chung sẽ thấy mất tự nhiên.
Cô thở dài, tắt di động đi. Cô thầm nghĩ trong lòng, ngày mai gặp Cố Húc, mình sẽ trực tiếp nói lời xin lỗi với anh. Ít nhất, cô phải cho anh thấy rằng, mình kiên quyết không muốn có tai tiếng với anh.
..............
Có điều, ngày hôm sau Nguyễn Tinh Trầm không chờ được Cố Húc tới.
Nguyên nhân là vì trước đó Cố Húc đã ký hợp đồng chụp chân dung, nhiếp ảnh gia đã bay về từ nước ngoài nên thời gian được điều chỉnh lại. Thế nên, anh xin nghỉ phép ba ngày. Hạ Hồng Phi không nói gì. Mấy tháng nay đóng phim, Cố Húc chưa từng xin nghỉ. Người có đẳng cấp như anh đâu chỉ có mỗi công việc này.
Vì vậy, ông không nói hai lời đã thả người đi.
Dù sao cảnh diễn của Cố Húc cũng không còn nhiều, giờ cứ quay cảnh của người khác trước đã, chờ Cố Húc về bổ sung sau là được.
Cố Húc đi làm Nguyễn Tinh Trầm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hiện tại, cô đang ngồi trong phòng trang điểm lướt weibo.
Sáng nay, phòng làm việc của Cố Húc có đăng ảnh anh, phía dưới là một đám fans “gặm nhấm” nhan sắc gào khóc
[Chồng mị đẹp trai quá!]
[Mỗi ngày đều chìm đắm trong nhan sắc của chồng.]
Nhưng, có người đã phát hiện ra trạng thái của Cố Húc không đúng lắm.
“Các chị em, mấy người có nhìn ra không? Từ mấy tấm ảnh này có thể thấy, ông xã mình không vui. Tuy bình thường ông xã cũng hay trưng ra vẻ mặt này nhưng theo tôi thấy, lần này ông xã vô cùng không vui đấy.”
“+1, mị không dám nhìn vào đôi mắt của chồng mình luôn. Ai chọc chồng tức giận thế?”
Lướt tới bình luận này, Nguyễn Tinh Trầm dừng tay. Cô cũng nhìn ra được nam thần còn tức giận. Chống cằm, tựa người vào ghế sofa, nghĩ thế nào cô lại mở bàn phím lên gõ mấy chữ [Nam thần tức giận thì phải làm sao?].
Đủ các thể loại câu hỏi hiện ra, nhìn một lúc, cô ấn vào cái đầu tiên.
[Câu hỏi: Vì một chuyện mà mị đã chọc cho nam thần tức giận, giờ phải làm sao? Online chờ. Gấp lắm rồi!]
Ừm, vấn đề này chả khác cô là bao. Nhìn hàng nghìn bình luận phía dưới, cô ấn luôn vào cái nhiều lượt thích nhất.
[Lầu một: Người chị em, đừng khẩn trương, tôi sẽ truyền lại cho cậu tuyệt chiêu của mình, đảm bảo thành công ngay lập tức, khiến cơn giận lớn có thể hóa thành hư ảo. Vừa hay hôm nay là thứ sáu, cậu làm một bữa cơm tối đi, muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm được dạ dày…]
Hả?
Nấu cơm cho nam thần? Không thực tế lắm.
[Cậu tưởng chỉ nấu cơm thôi đã xong rồi sao? Không không không, tuyệt chiêu sao có thể có chút thế được. Làm bữa tối xong, cậu hãy thay một bộ quần áo không giống như thường ngày đi. Mặc một bộ nội y sexy bên trong, sau đó khoác bên ngoài một bộ lụa mỏng màu đen. Cả đường đi đều toát lên sự quyến rũ đấy. Mặc như thế xuất hiện trước mặt anh ấy, đảm bảo có thể khiến anh ấy ngây người. Đúng rồi! Nhớ xịt chút nước hoa lên người nha, dù sao thì cũng chẳng giống ngày thường chút nào mà.]
[Sau đó, khi anh ấy xuất hiện, hãy kéo lấy cà vạt của anh ấy rồi nói thầm bên tai rằng: “Chồng à, em sai rồi, đừng tức giận nữa có được không?”. Người chị em, cậu hiểu rồi chứ? Nếu người đàn ông của cậu còn tức giận thì, ừm, có khả năng anh ấy không phải đàn ông. Lúc đó thì đề nghị cậu nên đổi sang một người đàn ông khác. Thật đấy!]
“Này…này là cái gì thế?”
Nguyễn Tinh Trầm xem xong, không nhịn được mà mặt đỏ tim đập thốt lên.
Ném điện thoại sang một bên. Cô chỉ muốn biết nên làm gì khi nam thần tức giận thôi mà, sao nó lại ra cái này chứ? Cô với Cố Húc đâu phải quan hệ như thế.
Điện thoại của cô đột ngột đổ chuông.
Nguyễn Tinh Trầm đang xấu hổ lại càng hoảng sợ hơn. Mắt thấy tên hiển thị trên màn hình là Tô Mạt, cô hắng giọng, nhận điện thoại:
“Alo, Mạt Mạt, sao thế?”
Có thể nghe ra được ngay giọng cô không ổn lắm.
Tô Mạt sửng sốt, hỏi: “Tinh Tinh, cậu sao thế? Sao giọng cứ là lạ vậy.”
Nhớ tới nội dung mình vừa xem được, Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt, miễn cưỡng lắm mới duy trì được giọng mình: “Tớ không sao, mới vừa rồi đang luyện lời thoại.”
Nói xong, cô dịu dàng hỏi thêm một câu: “Cậu không đi làm à? Sao lại gọi tới cho tớ vào lúc này? Có chuyện gì sao?”
Lúc này, Tô Mạt mới nhớ ra chuyện chính. Nghĩ tới đây, cô hơi do dự:
“Tinh Tinh, tớ vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Hà. Anh ấy trở về rồi. Anh ấy có liên lạc gì với cậu không?”
Thẩm Tinh Hà về rồi?
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt. Đang định nói không có thì điện thoại cô nhận được tin nhắn.
[Thẩm Tinh Hà: Anh về rồi.]