Sau khi Tiết Lam vào nhà thì gửi tin cho Thời Chí, rất nhanh anh đã đi lên.
Lần này anh không nhấn chuông mà lựa chọn lúc tới trước cửa thì nhắn tin cho Tiết Lam, để cô ra mở.
Sau khi Tiết Lam mở cửa, trông thấy Thời Chí bộ dạng như kẻ trộm thì nhất thời có chút buồn cười.
“Không cần tránh né, Thịnh Lâm biết anh sẽ lên đây.” Tiết Lam cười nói.
Thời Chí ngạc nhiên, sau đó hình như nghĩ tới việc gì thì khẽ bật cười, hiển nhiên là cũng không hề bất ngờ khi Thịnh Lâm đoán được anh sẽ lại chạy lên.
Tiết Lam thấy thế thì trong lòng không khỏi nhủ thầm, xem ra câu kia của Thịnh Lâm cũng có mấy phần đạo lý, quả nhiên đàn ông là hiểu đàn ông nhất.
Aizzz, với sự ăn ý một cách xuất thần này giữa hai người họ, không ở bên nhau đúng là đáng tiếc.
Thời Chí hiển nhiên nhận ra được Tiết Lam đang thất thần, xoa đầu cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?
Tiết Lam lấy lại tâm trí, chớp chớp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú ngắm mãi cũng không chán trước mặt.
Hừ, không đáng tiếc chút nào, làm bạn trai của mình cũng rất rất ổn.
“Không có gì, chỉ là định nhắc anh là anh chỉ có thời gian nửa tiếng mà thôi.” Tiết Lam nói.
Hai hàng mày Thời Chí khẽ nhíu, “Có ý gì?”
Tiết Lam lấy điện thoại ra, tìm wechat của Thịnh Lâm đưa tới trước mặt Thời Chí.
Trong mục trò chuyện của hai người, cuối cùng Thịnh Lâm còn nhắn một tin: “Sau nửa tiếng còn chưa rời đi, hậu quả tự chịu!”
Thời Chí: “……..”
Ngập ngừng một lúc, Thời Chí lại hỏi: “Thế nên, hậu quả là gì?”
Tiết Lam có sao nói vậy: “Hậu quả ấy à, nó sẽ đem chuyện của chúng ta mách với ba mẹ em.”
Thời Chí trầm ngâm mấy giây, hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Tiết Lam không hiểu cho lắm, “Hả? Cái gì không được?”
Thời Chí nhìn cô chăm chăm, hỏi bằng giọng bình thản: “Vì sao không muốn cho ba mẹ em biết quan hệ của chúng ta?”
Tiết Lam cũng không nghĩ gì nhiều, thuận miệng đáp: “Cũng không phải là không thể, em chỉ cảm thấy hai đứa mình hiện giờ mới bắt đầu, quan hệ vẫn chưa ổn định nên khoan hãy nói với người lớn, lỡ như…”
Lỡ như sau này xảy ra biến cố gì, tới lúc đó giải thích cũng hết sức phiền phức.
Thời Chí lặng lẽ nhìn Tiết Lam, không nói lời nào.
Bắt gặp ánh mắt của Thời Chí, Tiết Lam liền ngây ngốc, “Chuyện đó, ý của em là, cũng không phải không nói mà là đợi qua một thời gian nữa cũng không muộn.”
Sợ không đủ sức thuyết phục, Tiết Lam bắt đầu nói tình nói lý.
“Anh nghĩ thử xem, nếu như ba mẹ em biết chuyện thì em dám đảm bảo, sáng sớm ngày mai hai người sẽ bay qua đây, em thì không có gì, nhưng anh thì khác đấy. Em đây chẳng phải là cho anh thời gian để chuẩn bị hay sao.”
Thời Chí thở dài, “ Bỏ đi, cũng không vội, em không muốn nói thì không nói, chờ tới khi em cảm thấy thích hợp rồi lại thông báo cũng không muộn.”
Chuyện gặp mặt người lớn, Thời Chí vốn cũng không vội. Như Tiết Lam nói, hai người ở bên nhau chưa lâu, chuyện này không nhanh chóng báo cáo cũng bình thường.
Nhưng Thời Chí không thích từ “lỡ như” kia, giữa hai người sẽ không có lỡ như.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng sau khi Tiết Lam thốt lên từ này thì trong lòng anh bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt, như thể có một cảm xúc lạ lùng nào đó nháy mắt xộc lên, tim đập loạn nhịp.
Sự hoảng loạn kinh hãi này hệt như cảm giác trong giấc mơ kia, tựa như đã từng xảy ra chuyện “lỡ như” nào đó.
Thời Chí nán lại nhà Tiết Lam nửa tiếng mới rời đi.
Sau khi tiễn người đi rồi, Tiết Lam tắm rửa, trước khi ngủ còn nằm trên giường nghịch di động.
Không hề bất ngờ, từ khóa #tiệc mừng công vẫn nằm trên hot search weibo. Từ khóa này đã chễm chệ trên weibo cả ngày, độ hot vẫn cao không hề giảm.
Có điều nghĩ sơ cũng có thể hiểu được, bất kể là với độ hot gần đây của hay là hai diễn viên chính Thịnh Lâm và Thời Chí thì mức độ chú ý kia đều là điều đương nhiên.
Trong lúc Tiết Lam đang lướt mạng thì Miêu Y Y gửi wechat cho cô hỏi thăm.
Miêu Y Y: “Đồng chí, ngủ rồi hỉ?”
Tiết Lam tiện tay rep lại: “Vẫn chưa, gì vậy đồng rận?”
Miêu Y Y: “Hong có gì, chỉ là hôm nay ship cp hơi high nên ngủ khum được.”
Sau khi đọc tin nhắn của Miêu Y Y thì Tiết Lam không khỏi có chút chột dạ. Aizz, chuyện cô và Thời Chí bên nhau, cô vẫn chưa nói với Miêu Y Y.
Không vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu là sợ Miêu Y Y đau lòng vì bị sập nhà, dù sao Miêu Y Y cũng từng giống mình, [Thịnh Thời Thiên Hạ] là OTP của con bé mà.
Vì vậy, Tiết Lam lựa chọn lánh nặng tìm nhẹ: “Thế nên cần chị hát ru em ngủ không?”
Miêu Y Y: “Miễn đi ạ, em sợ nghe chế hát xong càng ngủ không được.”
Tiết Lam: “……..”
Mấy giây sau, Miêu Y Y bỗng gửi một tin: “Chế, em phát hiện hôm nay chế có chút không bình thường!!!”
Tiết Lam nhìn thấy ba dấu cảm thán to đùng thì tim hụt mất một nhịp, có một loại dự cảm không lành.
Tiết Lam vờ bình tĩnh đáp: “???”
Miêu Y Y: “Không, chính xác mà nói, dạo gần đây chế có gì đó bất bình thường. Đã một thời gian dài chế không tìm em chat chit ship cp.”
Tiết Lam suy nghĩ mấy giây, trả lời: “Bà nhỏ, dạo gần đây chị ngày nào cũng bận túi bụi, không có thời gian eei.”
Miêu Y Y: “Cũng phải, chế vừa vào đoàn, còn là nữ chính, chắc chắn là bận tối mắt tối mũi. Trước đó coi như bỏ, có điều hôm nay nhất định phải high lên, dù sao với Thiên nhân chúng ta mà nói, hôm nay chính là năm mới mà, nào, chúng ta gặm đường nào.”
Trong tiệc mừng công, Thịnh Lâm và Thời Chí xuất hiện chung với nhau, đương nhiên là một ngày Thiên nhân ăn mừng khắp chốn, hiển nhiên chính là HAPPY NEW YEAR!
Vì vậy, Tiết Lam để tránh bị lộ tẩy, ôm tâm lý áy náy vào siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ], cùng Miêu Y Y “ăn tết”.
Đương nhiên, Tiết Lam cũng tiện thể ghé thăm cp của cô và Thời Chí.
Sau đó Tiết Lam phát hiện một chuyện cực kỳ bất ngờ, Thời Chí cứ như là con rối, chỗ nào cần thì chỗ đó có mặt.
Tỷ như cùng là một tấm ảnh, trong siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ], cô bị p mất tiêu, nhưng trong siêu thoại [Cp thị huyết] thì Thịnh Lâm bốc hơi.
Tối nay, Thời Chí giống như chạy show, Thời-con-rối-Chí không sai chút nào.
Chiều hôm sau Tiết Lam lên máy bay về đoàn phim. Thời Chí cùng cô ăn sáng và ăn trưa.
Thịnh Lâm bởi vì còn có công việc nên sáng sớm đã được Linh tỷ đón đi, không có thời gian quản họ, hai người cũng xem như thực sự dính nhau hơn nửa ngày.
Buổi chiều, Thời Chí đích thân tiễn Tiết Lam tới sân bay, thấy cô và Trương Giai gặp nhau rồi mới rời đi.
Trương Giai nhìn theo hướng xe của Thời Chí, lẩm bẩm: “Lam Lam, em phát hiện Thời Chí anh ấy thay đổi rồi!”
Tiết Lam nhướn mày, “Đâu có đâu, anh ấy không phải vẫn luôn thế ư.”
Trương Giai chắc như đinh đóng cột: “Có! Lẽ nào chị không phát hiện ư, chị ngẫm kỹ lại xem, anh ấy liệu có phải trở nên dính người rồi không.”
Dáng vẻ lưu luyến không rời vừa rồi khi Tiết Lam xuống xe, làm gì còn chút nào bóng dáng của một ảnh đế lạnh lùng!
Tiết Lam thử ngẫm lại, hình như thiệt sự có một chút.
Chẳng qua thành thật mà nói thì từ sau khi hai người yêu đương, trở nên bám người không chỉ có mình Thời Chí, mỗi lần phải tách ra thì trong lòng cô cũng lưu luyến không rời.
Đại khái là bệnh chung sau khi biết yêu đi, không phân nam nữ.
Lúc Tiết Lam tới khách sạn của đoàn phim, sắc trời đã hơi muộn.
Cô và Trương Giai xuống xe trước cửa khách sạn, khi ngang qua sảnh, Trương Giai đi lấy thẻ phòng, Tiết Lam đi ấn thang máy trước.
Thang máy còn đang ở tầng trên nên xuống có hơi chậm, Tiết Lam nhàm chán đứng đó chờ thang máy, đồng thời đợi Trương Giai.
Vào lúc này, trong cầu thang bên cạnh truyền tới tiếng ai đó nói chuyện.
“Mẹ, mẹ đừng lo, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, mẹ cứ yên tâm nằm viện. Có chuyện gì cứ tìm dì hộ lý, con đang ở trong đoàn phim, một thời gian nữa rảnh rỗi con sẽ tới thăm mẹ.”
Tiết Lam sửng sốt. Sau khi ý thức được đang có người nói chuyện điện thoại thì theo phản xạ tránh đi.
Nhưng bởi vì không gian có hạn, mặc dù Tiết Lam đã dịch chuyển tới vị trí sâu nhất thì âm thanh nơi cầu thang vẫn thi thoảng có thể nghe được rõ ràng.
Thang máy rất nhanh đã sắp xuống tới, Trương Giai lúc này cũng chạy qua, ngoại trừ thẻ phòng thì cô ấy còn xách cả hàng giao đến từ chỗ sảnh.
Trương Giai: “Lam Lam, đồ ăn vặt em mua tới rồi, có hạt dẻ thịt bò khô, lát nữa cùng nhau nhâm nhi nhé.”
Tiết Lam xua tay, “Không được không được, tối qua ở tiệc mừng công ăn hơi nhiều, Trần tỷ bảo chị ba ngày không được ăn tối, phải cân bằng lại.”
Ăn tối còn không thể ăn, vậy càng đừng nhắc tới ăn vặt.
Aizzz, nhắc đến chuyện này Tiết Lam không khỏi phiền não. Nữ minh tinh chính là có điểm này không tốt chút nào, thoải mái một bữa cần dùng ba bữa bù lại, hết cách rồi, đều là để duy trì vóc dáng.
Trương Giai “à” một tiếng, “Thế thì thôi vậy, có điều thịt bò khô này thật sự ngon lắm, hay là em chừa lại một ít cho chị, đợi khi nào chị có thể ăn thì ăn nhé?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không cần, em ăn trước đi, sau này có thể ăn rồi chị lại nhờ em mua giùm là được.”
Trương Giai gật đầu, “Vậy cũng được.”
Cửa thang máy mở ra, hai người vừa đi vào thì cửa cầu thang bên cạnh liền mở, một người từ trong đi ra, nhìn dáng vẻ cũng muốn vào thang máy.
Tiết Lam tiện tay giúp ấn giữ nút mở cửa.
“Cảm ơn.” Người đó là nam, sau khi vào thang máy thì gật đầu cảm tạ Tiết Lam.
Tiết Lam khẽ gật đầu đáp lại.
Người này Tiết Lam biết, hình như tên Chu Hạo, cũng là diễn viên của <Thành phố phiêu bạt>, trong phim đóng vai bạn của nam chính, từ số lượng cảnh diễn thì xem như là một vai phụ của phụ của phụ. (nam bốn)
Trước đây Tiết Lam từng có mấy cảnh diễn chung với Chu Hạo, người này khả năng diễn xuất thực sự không tệ, cho nên ấn tượng của cô đối với anh ta rất sâu sắc.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng của họ. Bởi vì đều là diễn viên của đoàn phim nên họ đều ở chung một tầng.
Đương nhiên, phòng cho diễn viên nam nữ chính vẫn khác với các diễn viên khác, tỷ như phòng của Tiết Lam là phòng tổng thống tốt nhất của khách sạn.
Chu Hạo hết sức lịch sự, sau khi cửa thang máy mở ra thì anh ấy tỏ ý mời Tiết Lam và Trương Giai ra trước.
Sau khi chờ hai người ra rồi thì anh ấy mới vội vàng bước ra.
Về tới phòng, Tiết Lam nhớ tới nội dung nghe được ở cửa cầu thang chỗ thang máy, không khỏi có chút tò mò về Chu Hạo.
“Trương Giai, diễn viên mà chúng ta gặp mới rồi trong thang máy ấy, em biết chứ?” Tiết Lam hỏi.
Trương Giai đang mở gói hàng chuyển phát, vừa mở vừa nói: “À, chị nói Chu Hạo ấy hả, em từng nghe người trong đoàn phim kể một chút. Nghe nói anh ta cũng được lắm, diễn xuất cũng rất tốt, có điều vận may hơi kém, gặp phải công ty quản lý như vậy cũng quá chi xúi quẩy.”
Trương Giai là trợ lý, bình thường ngoại trừ lúc ở cạnh Tiết Lam thì khi ở trong đoàn phim cũng chủ động giao lưu với các nhân viên khác, mục đích chính là để nắm bắt tin tức nhanh nhạy.
Nghe vậy, Tiết Lam hỏi: “Công ty quản lý của anh ta là công ty nào?”
Trương Giai đáp: “Chính là Giải trí Thế Thông ấy, quy mô ổn, trong showbiz cũng coi như chiếm được thị phần nhưng đối xử với nghệ sĩ dưới trướng thì chèn ép ghê lắm.”
Giải trí Thế Thông? Tiết Lam nhíu mày, trước nay cô không mấy quan tâm các công ty trong showbiz, đối với công ty này quả thực cũng không có ấn tượng gì.
Trương Giai nói, “Hình như trước đây Chu Hạo bởi vì chọc giận sếp lớn của công ty nên hiện giờ căn bản ở trong trạng thái bị công ty bỏ bê, tài nguyên gì đấy cơ bản không tới lượt anh ta.”
“Nghe nói bây giờ đều tự một mình anh ta chạy tới đoàn phim casting, bên cạnh ngay cả một trợ lý cũng không có. Vai diễn trong bộ phim này của chúng ta cũng là anh ta tự mình giành được, nhưng thu nhập về tay phần lớn phải chia cho công ty, chị nói xem có tức không.”
Tiết Lam gật đầu, tức quá đi chớ.
Chẳng qua cô đối với tình cảnh của Chu Hạo cũng đại khái đã hiểu được một chút.
Tình hình như anh ấy trong giới giải trí thực sự không ít, nếu hỏi anh ấy vì sao không chấm dứt hợp đồng, ước chừng cũng chỉ có một nguyên nhân, không gánh nổi tiền hủy hợp đồng, vì vậy cũng chỉ có thể cứ thế dây dưa với công ty.
Nghĩ tới đây, Tiết Lam cảm thấy thật ra vận khí của cô tốt thật, ít ra chưa tới mức bị công ty quản lý chèn ép.
Bằng không, sau khi cô trở thành chính chủ, đoán chừng cô còn phải xử lý một cục diện rối rắm hơn nhiều.
Về phần chuyện của Chu Hạo, Tiết Lam cũng chỉ nghe qua rồi thôi. Dù sao là chuyện riêng của người khác, cô có tội nghiệp thì cũng sẽ không cảm thấy bản thân có năng lực của Bồ Tát cứu thế.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Tiết Lam như bình thường xuất hiện ở đoàn phim.
Đạo diễn Đường gặp Tiết Lam thì rất hưng phấn, “Về rồi à, chú còn tưởng cháu phải buổi chiều mới có thể đến được đấy.”
Hôm qua lúc phó đạo diễn nói với ông Tiết Lam có thể bắt kịp các cảnh diễn của buổi sáng, đạo diễn Đường quả thực hết sức bất ngờ.
Đoàn phim sắp xếp cho Tiết Lam hai ngày nghỉ, bởi vì hôm thứ bảy cô quay suốt buổi sáng rồi mới rời đi, vì vậy, bình thường cũng phải tới chiều mới xuất hiện.
Tiết Lam cười đáp: “Tối qua đã tới rồi ạ, bên ấy vừa xong thì liền về ạ.”
Hiện giờ tiến độ quay của đoàn phim gấp rút như vậy, hồi đầu Tiết Lam cũng không dự định thật sự xin nghỉ hai ngày, xong việc đương nhiên không có lý do nán lại lâu.
Đạo diễn Đường cười, liên tục bảo “tốt”, sau đó đoàn phim liền bắt đầu quay như thường.
Tiết Lam vừa bắt tay vào thì lại quay từ sáng tới tối, không khác gì trước đây.
À đúng rồi, có một điểm khác, có lẽ là lời nói hôm đó có tác dụng nên cả ngày Lâm Uy không lởn vởn cạnh cô nữa.
Chính là chạm mặt ở đoàn phim thì cũng sẽ đi vòng tránh cô, điểm này khiến Tiết Lam hết sức hài lòng.
Hôm nay sau khi xong việc, xe bảo mẫu của Lê Vũ bỗng nhiên bị hỏng, Tiết Lam ngang qua liền tiện thể đề nghị cho anh đi nhờ.
Quan hệ của cả hai khá tốt, cũng vô tư thẳng thắn, Lê Vũ không hề nghĩ ngợi liền lên xe.
Chỉ là trước khi cửa xe khép lại, Tiết Lam để ý thấy Lâm Uy đứng gần đó, mà anh ta cũng đang nhìn về phía họ.
Sau khi xe lăn bánh, Lê Vũ nhíu mày hỏi: “Cô với Lâm Uy kia sao vậy, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh ta không bình thường.”
Mọi người đều ở chung trong một đoàn phim, trước đây Lâm Uy quấn Tiết Lam, Lê Vũ đương nhiên cũng biết rõ. Anh cũng từng hàm xúc nhắc nhở Tiết Lam cẩn thận người này.
Trong showbiz không có bí mật tuyệt đối, chuyện kim chủ sau lưng Lâm Uy, quản lý của Lê Vũ vừa hay biết được chút ít, vì vậy thấy anh tay dạo gần đây có ý đồ với Tiết Lam thì đại khái đã đoán được bảy tám phần.
“Không có gì, mấy ngày trước anh ta muốn ngồi nhờ xe của tôi cùng về nhưng bị tôi từ chối, xem ra là ghi hận trong lòng.” Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Lâm Uy, Tiết Lam có chút bực bội.
“Không sao, tôi đã hỏi phó đạo diễn, phần diễn của anh ta qua hai ngày nữa sẽ quay xong.”
Lê Vũ gật đầu, người sắp đi là được.
“Vậy hai ngày này cô vẫn nên cẩn thận một chút, không thể lơi lỏng đề phòng.”
Tiết Lam gật đầu đồng ý.
Hai hôm tiếp theo, Tiết Lam quả thực nâng cao cảnh giác, quay xong liền về khách sạn, nhân viên bên cạnh cũng luôn kè kè.
Cuối cùng tới ngày thứ ba, phần diễn của Lâm Uy kết thúc chuẩn bị rời đoàn, trái tim lơ lửng của Tiết Lam rốt cuộc được thả lỏng.
Hôm ấy sau khi xong việc, Tiết Lam thậm chí còn bảo Trương Giai đi mua ít đồ ăn vặt, hai người chuẩn bị ăn mừng một phen. Chứ sao, rốt cuộc đã thoát khỏi một kẻ phiền phức.
Nhưng hai người vừa bày đồ ăn ra thì Trương Giai “Í” lên một tiếng.
Tiết Lam ngẩng đầu nhìn, “Sao vậy?”
Trương Giai nét mặt ngơ ngác ngỡ ngàng, “Chu Hạo add wechat của em.”
Tiết Lam ngạc nhiên, “Anh ta add em làm gì?”
Trương Giai lắc đầu, xòe tay nói: “Không biết ạ, em trước giờ chưa nói chuyện quá năm câu với anh ta.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Trương Giai bỗng nhiên cả kinh: “Úi, không phải anh ta có mục đích giống Lâm Uy, muốn thông qua em bám lấy chị chứ?”
Tiết Lam: “……….”
Đừng nói vậy chứ, cô sợ á!
Cô khum muốn trở thành máy gặt trai đểu đâu!
Có điều Tiết Lam ngẫm lại thì cảm thấy Chu Hạo không phải kiểu người như vậy. Trực giác của cô trước giờ rất chuẩn, bất kể là Lâm Uy hay Lý Gia Dương, cảm giác đầu tiên của cô đều không mấy tốt.
Nhưng với Chu Hạo thì không. Người này mặc dù trầm lặng kiệm lời, nhưng trên người luôn mang một cảm giác chính nghĩa, ngược lại không giống có ý xấu.
“Chúng ta đừng đoán mò, em chấp nhận rồi xem thử không phải là biết rồi ư.” Tiết Lam nói.
Là người hay là quỷ, để anh ta hiện nguyên hình không phải được rồi sao.
Trương Giai gật đầu, vì vậy ở trước mặt Tiết Lam, có chút nghiêm trọng nhấn đồng ý lời mời kết bạn của Chu Hạo.
Sau đó, hai người ngừng thở, bốn mắt nhìn chằm chằm không chớp màn hình điện thoại.
“Ting” một tiếng, đối phương ngay cả chào hỏi cũng không có đã trực tiếp gửi qua một đoạn clip, ảnh nền có hơi mờ, căn bản nhìn không rõ là gì.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt ngơ ngác.
Tiết Lam: “Hay là, ấn xem thử trước?”
Trương Giai: “Sẽ không phải là clip “không thích hợp với trẻ nhỏ” chứ?”
Tiết Lam dở khóc dở cười, trực tiếp thò tay cốc trán cô ấy, “Em nghĩ gì vậy, anh ta cũng đâu phải biến thái, mau ấn mở đi, xem thử là chuyện gì.”
Trương Giai “ò” một tiếng, cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi. Chu Hạo trông rất đứng đắn, hẳn sẽ không làm mấy chuyện xấu xa.
Sau khi mở clip, mấy giây đầu có hơi mờ, nhưng lúc có thể nhìn rõ người bên trong thì nét mặt Tiết Lam không khỏi sầm xuống, chính là Tần Văn và Lâm Uy.
Tần Văn: “Lâm Uy, cậu hiện giờ quay cũng quay xong rồi, người cũng sắp đi rồi, rốt cuộc là có dự định gì, không phải chơi tôi đấy chứ.”
Lâm Uy: “Chơi khăm cô thì được gì? Tôi tự có tính toán của mình, cô cứ chờ kết quả là được.”
Tần Văn: “Đừng có mà nói nhảm, cụ thể định làm gì cậu nhất định phải nói rõ cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sao. Nghe nói cậu muốn Tiền ca giúp cậu nhận tài nguyên phim thần tượng, cậu nói xem nếu tôi ở trước mặt anh ấy nhắc hai câu, anh ấy sẽ nghe tôi hay là nghe cậu, hả?”
Lâm Uy nháy mắt nổi giận đùng đùng, “Tần Văn, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô chặn đường của tôi thì được lợi gì hả?”
Tần Văn cũng không chịu yếu thế, “Vậy cậu nói kế hoạch của mình cho tôi biết, cậu biết đó, người tôi muốn chỉnh chỉ có Tiết Lam, chỉ cần xác nhận cô ta sẽ không yên ổn thì tôi liền vui vẻ. Còn nữa, chúng ta ngồi chung một con thuyền, cậu giấu giếm thì có tác dụng gì?”
Lâm Uy do dự một lúc, dường như bị thuyết phục, nhưng cũng có thể là thỏa hiệp, cuối cùng gật đầu.
Lâm Uy: “Tiết Lam hiện giờ rõ ràng đang đề phòng tôi, hai ngày này không tiện ra tay, tôi định chờ sau khi cô ta lơ là mới lại hành động.”
Nghe tới đây, Tần Văn liền có chút mất kiên nhẫn: “Đừng vòng vo với tôi, cụ thể hành động là gì?”
Lâm Uy liếc chị ta một cái, “Gấp gì chứ, trước khi tôi rời đi đã xem qua lịch quay của đoàn, ngày mốt không phải có một cảnh quay ở ngoại ô hay sao, tôi chuẩn bị khi đó sẽ ra tay…”
Tiếp theo, Lâm Uy đem kế hoạch vẽ trong đầu mình nói ra, làm thế nào để làm hỏng xe của Tiết Lam, sau đó làm thế nào để sắp xếp xe book trên mạng ở gần đó, chờ họ vừa book xe thì liền nhận đơn, sau đó tự nhiên nhân cơ hội đánh thuốc mê bắt cóc v..v..
Nghe tới đây, Tiết Lam và Trương Giai toàn thân toát mồ hôi lạnh. Không phải nói chứ, từng bước từng bước thật sự đều bị Lâm Uy tính toán chuẩn xác.
Tần Văn sau khi nghe xong kế hoạch thì hỏi: “Có thể cam đoan sẽ không xảy ra sai sót sao?”
Lâm Uy vô cùng tự tin: “Yên tâm, tôi có mấy đại ca nhận mấy việc này, cũng không phải lần đầu, cam đoan vạn lần không một lần trật.”
Nghe vậy Tần Văn nở nụ cười độc ác: “Mấy thủ đoạn này của cậu tôi cũng biết được sơ sơ, những thứ khác tôi mặc kệ, CHỤP. ẢNH. KHỎA. THÂN nhất định phải thêm vào cho tôi, yên tâm, tôi cũng không chắn đường cậu, chờ hôm nào cô ta không còn giá trị lợi dụng với cậu, tôi muốn bảo đảm cô ta hết cách trở mình, còn cậu, cũng không muốn giẫm lên lối mòn của Lý Gia Dương chứ.”
Lâm Uy trả lời cũng hết sức dứt khoát, “Được.”
Clip tới đây thì kết thúc, Trương Giai giận tới độ suýt nữa ném bay điện thoại, nhưng Tiết Lam thì ngược lại, hết sức hết sức bình tĩnh.
Trương Giai: “Lam Lam, sao chị lại không giận vậy? Loại người tệ hại như thế phải băm vằm trăm mảnh mới được!”
Sao Tiết Lam có thể không nóng, chỉ là cô trước nay chính là người như vậy, càng giận thì càng phải khiến bản thân trở nên bình tĩnh.
Trước tiên cô nhận lấy điện thoại của Trương Giai, soạn một tin nhắn, gửi lại cho Chu Hạo.
“Tôi là Tiết Lam, cảm ơn, ân tình này tôi xin ghi nhớ.”
Tin của Chu Hạo rất nhanh đã gửi tới, “Không cần, tiện tay mà thôi.”
Tiết Lam cười, tiện tay của anh nhưng với cô mà nói thì giúp cô tránh được tai bay vạ gió, thậm chí có thể nói, nếu như bị Lâm Uy đạt được mục đích, nói là tai bay vạ gió cũng chưa đủ để miêu tả.
Ân nghĩa này nợ chắc rồi, hơn nữa còn không nhỏ, nhất định phải trả, chẳng qua chuyện này trước mắt tính sau.
Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách chính là phải xử lý hai kẻ xấu xa Tần Văn và Lâm Uy.
Tiết Lam dùng điện thoại của Trương Giai trực tiếp chuyển tiếp clip cho Trần tỷ và Cao Thông.
Mấy phút sau, điện thoại của hai người trước sau liền gọi tới.
Tiết Lam không nhận điện thoại của ai, đều ngắt máy, sau đó kéo cả ba vào một group, bắt đầu trò chuyện nhóm.
Giọng của Trần tỷ truyền tới trước tiên, “Lam Lam, em dự định xử lý thế nào?”
“Em định mời họ bữa cơm,” Tiết Lam cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Cơm tù!”