Lúc Tiết Lam và Thẩm Lãng tới địa điểm ghi hình, bốn vị khách mời thường trú của đã có mặt.
Khi nhìn thấy họ đi qua, ai nấy đều hồ hởi tiến lên chào hỏi.
Bốn khách mời thường trú gồm hai nam hai nữ, “tiểu hoa phim thần tượng” Thang Y, thành viên của nhóm nữ đang nổi Giản Ngữ Nhu, tuyển thủ e-sport chuyên nghiệp Phương Hạo Sơ.
Người cuối cùng Tiết Lam khá thân quen, chính là Lý Thư trước đây từng hợp tác trong , cp Con lười của hai người vẫn như trước có rất nhiều fan đang chèo hăng say.
“Chị Lam Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lý Thư rất vui cất tiếng chào.
Tiết Lam cười đáp: “Đúng vậy, lại gặp rồi. Hôm nay nhờ em chiếu cố nhiều nhiều nhé.”
Phải đến hôm qua trên đường tới đây cô mới biết Lý Thư cũng tham gia chương trình này. Chẳng qua có thể gặp được người quen, Tiết Lam thật sự cũng rất vui.
Lý Thư cũng thoải mái, trực tiếp đáp: “Không thành vấn đề, chị Lam Lam, hôm nay chị đi theo em là được.”
Chuyện này cũng không phải Lý Thư khoa trương phóng đại, cậu quả thực là trùm mật thất, luôn là người đảm nhiệm IQ, chủ lực giải đáp câu đố trong chương trình.
Nhưng có một điểm là gan cậu lại hơi bé, nhưng điều thần kỳ chính là, lúc cậu càng sợ thì não hoạt động càng nhanh, tốc độ giải mã cũng tăng vọt.
Thang Y đứng cạnh nhịn không được trêu: “Ầy, Lý Thư thế này là định anh hùng cứu mỹ nhân đây nha, vậy hôm nay cậu không thể sợ hãi, không thể lại bị NPC hù tới nhấc chân không nổi nhé.”
Lý Thư xấu hổ gãi đầu: “Vậy để em tranh thủ giải đố nhanh một chút, như vậy chúng ta cũng có thể mau chóng thoát ra ngoài.”
Rất nhanh chương trình đã bắt đầu ghi hình, tổ đạo diễn bắt đầu phổ biến nội dung của kỳ này.
Chủ đề của kỳ này là cứu viện nhà ma.
Bé gái mười ba tuổi Lily sau khi xích mích với ba mẹ thì rời nhà, chủ động tiến vào nhà ma này, hiện đã bị kẹt ở đây ba ngày ba đêm, người lớn trong nhà hết sức sốt ruột.
Mà nhiệm vụ của sáu người bọn họ chính là phải vào trong nhà ma tìm người, trong thời gian chỉ định phải đưa người bình an vô sự ra ngoài.
“Nhà ma? NPC lần này không phải toàn là ma quỷ các loại đấy chứ?” Lý Thư hoảng hồn.
Tổ đạo diễn trả lời: “Không sai, nhà ma này chính là hang ổ của ma quỷ, bách quỷ tề tựu, phân bổ trong mỗi ngóc ngách của căn nhà. Hơn nữa số ma quỷ này cũng là lực cản lớn nhất trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ của các vị.”
Mọi người: “……..”
Xin hỏi, cả trăm con quỷ tụ lại trong một căn nhà bé tẹo, hợp lý hở, mấy người thiệt tưởng đây là Điện Diêm vương đó phỏng!
Tiết Lam suy nghĩ rồi hỏi, “Nếu cô bé đó không muốn cùng chúng tôi ra ngoài, chúng tôi có thể cưỡng chế mang cô bé đi không?”
Nếu như cô bé chủ động vào trong, vậy khả năng bản thân cô bé không muốn ra ngoài cũng không hẳn là không tồn tại.
Tổ đạo diễn đáp: “Không thể, nhất định phải khiến cô bé tự nguyện ra ngoài mới được. Về phần làm thế nào để cô bé đồng ý, đây là việc mà mọi người cần làm.”
Thẩm Lãng nghe thế liền nhíu mày. Chuyện này độ khó có vẻ không ít, “Còn có gợi ý nào khác không, ví dụ cô bé này và người trong nhà vì sao lại xảy ra xích mích?”
Tổ đạo diễn: “Đương nhiên là có, chẳng qua những gợi ý này cũng cần các vị tự mình đi tìm.”
Lý Thư vội hỏi: “Chúng tôi bị tách ra đi vào trong sao?”
Tổ đạo diễn nở nụ cười thần bí, “Lát nữa các vị sẽ biết, tuyệt đối là có kinh hỉ hờ hờ.”
Mọi người: “………..”
Có ma mới tin lời mấy người, kinh hỉ cái mung í, đoán chừng là kinh hãi thì có.
Sau khi phổ biến xong quy tắc, bên tổ đạo diễn lập tức có nhân viên công tác đi tới, dùng bịt mắt che mắt mỗi người lại, sau đó chia nhau dẫn họ tới các nơi khác nhau.
Trước mắt Tiết Lam một mảng tối hù, chỉ có thể để nhân viên dẫn dắt, đi một đoạn đường dài thật dài, cuối cùng sau khi để cô ở lại một nơi thì rời đi.
Lúc Tiết Lam định tháo bịt mắt xuống thì từ tai nghe truyền tới âm thanh máy móc chỉ thị ù ù: “Chào mừng bạn tới nhà ma bách quỷ tề tựu, xin một phút sau mới gỡ che mắt, bằng không tự gánh hậu quả.”
Phòng khách trong nhà Thời Chí.
Hải ca ở ngoài ban công gọi điện thoại xong quay lại, Thời Chí đang ngồi trên sofa, cúi đầu không biết là nghĩ gì.
Hải ca khụ một tiếng, nói: “Chuyện đó, anh có hỏi Cao Thông rồi, cậu ấy bảo Tiết Lam đang quay show nên không mang theo điện thoại. Vì vậy cô ấy không trả lời tin nhắn của em chắc là vì nguyên nhân này.”
Hẳn là vì lý do này, về phần có phải hay không, Hải ca thật sự không dám cam đoan.
Thời Chí ngước lên, hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Biết cô ấy đang quay chương trình nào không?”
Hải ca đáp: “Hình như gameshow tên, nghe tên chắc là kiểu người chơi giải mã chạy trốn, chương trình thế này bình thường đều lấy kinh dị khủng bố làm chủ đề.”
Nghe vậy, lông mày Thời Chí khẽ cau lại. Sấm chớp thôi cô ấy đã sợ đến thế, chương trình có chủ đề kinh dị, cô ấy chắc chắn có thể chịu nổi sao?
Hải ca thấy bộ dạng anh như vậy thì vội khuyên: “Không phải hiện tại em đang gấp gáp muốn qua đấy đó chứ? Thời Chí, anh khuyên em ngàn vạn lần không được. Hôm qua em vừa tỏ tình, dù thế nào cũng phải cho người ta cơ hội để xả hơi một chút. Theo đuổi gắt quá sẽ chỉ khiến người ta nảy sinh tâm lý phản nghịch mà thôi.”
Nhớ tới hành động của Thời Chí trước đây, chân trước lừa người ta vào đoàn phim, chân sau lại theo tới tận show giải trí, Hải ca cảm thấy lo lắng của anh hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thời Chí đương nhiên biết đạo lý này, không cần Hải ca nhắc nhở anh cũng không thể chạy qua đó. Đạo lý tác dụng ngược anh đương nhiên hiểu.
Anh hờ hững nhìn Hải ca một cái, hỏi: “ Bao lâu rồi anh chưa yêu đương?”
Hải ca sửng sốt, không biết Thời Chí sao tự nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ước chừng ba năm rồi.”
Khóe miệng Thời Chí nhếch lên, thờ ơ nói: “Vậy anh còn dám dạy em yêu đương, là ai cho anh dũng khí vậy hửm?”
Hải ca: “………”
Coi như anh đã hiểu, sau ngày hôm qua liên lụy Thời Chí bị Tiết Lam đuổi khỏi nhà, Thời Chí vẫn luôn ngứa mắt anh.
Hải ca không khỏi thấy may mắn. Hôm qua lúc bị Tiết Lam đóng sập cửa cho ở ngoài, may mà anh chạy nhanh, bằng không Thời Chí máu nóng xộc não, đoán chừng có cả ý định khử anh luôn.
Trước khi rời đi, Hải ca quật cường than thở một câu, “Anh ba năm chưa yêu đương, nhưng tóm lại vẫn rành hơn mấy người solo từ trong bụng mẹ.”
Thời Chí: “………..”
Sau khi nhân viên của tổ đạo diễn rời đi, Tiết Lam im lặng đứng tại chỗ một phút rồi mới từ từ tháo che mắt.
Hiện cô đang ở trong một trạch viện lớn, giống kiểu viện của mấy hộ nhà giàu thường đi ra đi vô xuất hiện trong phim cổ trang. Tiết Lam dạo quanh một vòng, bối cảnh được tổ chương trình bày trí âm u như vậy, gan mà hơi bé thì quả thực sẽ bị dọa sợ bay màu.
Đúng lúc này một trận gió thổi qua, cây hòe già cạnh Tiết Lam rung lên xào xạc xào xạc. Cô không cần đoán cũng biết cây hòe chắc chắn đã bị chương trình động tay động chân.
Có điều, không khéo chính là gan Tiết Lam mặc dù không lớn, cũng sẽ sợ này sợ kia, nhưng lại không hề sợ ma.
Đặc biệt là giả thần giả quỷ như vậy càng là kiểu múa rìu qua mắt thợ êi.
Vì vậy, cô bình thản ngước lên, quả nhiên trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu thì bên trên bỗng rớt xuống một hình nhân, vắt vẻo trên cây, kiểu ma thắt cổ.
Có điều hình nhân này làm thật sự giống thật vãi hồn, trên mình còn mặc trang phục cổ đại, chân mang đôi hài thêu hoa.
Tiết Lam sửng sốt một lúc, chăm chú nhìn hình nộm đong đưa tới lui trên đầu, một hồi lâu vẫn không hề cử động.
Lúc này bên ngoài hiện trường, tổ đạo diễn đang ngồi trước một đống máy móc, quan sát biểu hiện của các khách mời trên sáu camera khác nhau. Ngoại trừ Tiết Lam, năm khách mời khác nhìn chung đều bị đạo cụ mở màn do tổ chương trình dựng sẵn dọa sợ thét hãi hùng liên tục.
Lý Thư thì ôm chặt cameraman bên cạnh, sống chết cũng không thả ra.
Đạo diễn nhìn monitor của Tiết Lam, lông mày nhíu lại, “Tiết Lam không phải là sợ đến điếng người rồi chứ, sao cô ấy chẳng có chút phản ứng gì vậy?”
Dứt lời, đạo diễn cầm bộ đàm bên cạnh lên, nói: “Quay phim, cậu bước lên kiểm tra thử xem. Đúng đúng, trước đem cái đầu lâu giả kia của cậu tháo xuống đi.”
Tổ chương trình để đạt được hiệu quả siêu chân thực nên toàn bộ nhân viên cùng vào trong đều phải ngụy trang, đủ loại yếu tố kinh dị mặc hết lên người họ.
Nếu đạo diễn đã đoán Tiết Lam bị sợ tới đứng hình, đương nhiên không thể để cameraman đội đầu lâu đi lên, bằng không thật sự khiến khách mời điếng hồn thì xôi hỏng bỏng không.
Sau khi cameraman quay Tiết Lam nhận được chỉ thị của đạo diễn thì vội tháo trùm đầu xuống, nhưng lúc chuẩn bị lên kiểm tra thì Tiết Lam bỗng cử động.
Sau đó, đạo diễn thấy giọng nói bình tĩnh như không của cô truyền vào tai nghe.
“Ma treo cổ này có chút vấn đề, không được, tôi phải tháo nó xuống xem thử mới được.”
Đạo diễn bên ngoài: “……….”
Manh mối quan trọng nhất mà họ bố trí cứ thế bị lộ?
Cameraman tại hiện trường: “……..”
Khách mời này có phải gan hơi lớn quá rồi không. Khung cảnh âm âm u u thế này, đờn ông đờn ang to cao như anh còn hơi hãi, vậy mà cô ấy còn muốn tháo “ma thắt cổ” xuống nghiên cứu?
Dứt lời, Tiết Lam chuyển bục gỗ bên cạnh qua, sau đó giẫm lên đấy, chuẩn bị thử gỡ hình nộm gỗ xuống.
Vốn tưởng còn phải tốn chút sức lực, ai ngờ cô kéo nhẹ một cái đã rớt.
Tiết Lam có chút bất ngờ, “Đây là tổ đạo cụ ngầm thả hả?”
Đạo diễn bên ngoài lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn người trong tổ đạo cụ.
Anh trai trong tổ đạo cụ vội giải thích: “Đạo diễn, tụi tôi thiệt sự không có. Lúc đó khi bố trí bối cảnh không có nói đoạn này phải tăng độ khó mà.”.
Vì vậy, họ cứ thế treo hờ lên, nghĩ chỉ cần không rớt xuống là được.
Đạo diễn vừa nghĩ cũng thấy có lý, tổ đạo cụ quả thực không có lý do để “thả” khách mời.
Chẳng qua lúc ông thấy Tiết Lam nhẹ nhàng lấy được manh mối quan trọng trên hình nhân gỗ như vậ thì nhất thời cảm thấy có chút hói đầu.
Dù sao, căn cứ theo trình tự mà họ thiết kế, muốn có được manh mối này, khách mời trước đó cần phải giải ba câu đố mới được.
Hiện đạo diễn hi vọng Tiết Lam ngàn vạn lần đừng phát hiện manh mối gì mới được, bằng không sắp xếp của họ đi tong cả dây.
Tiết Lam đã lôi ra được một túi giấy trên người hình nhân gỗ, bên trên có logo của tổ chương trình, cô mở túi lấy ra một tấm thẻ bên trong.
Mặt trái của tấm thẻ là hình ảnh gì đó, nhưng bởi vì không đầy đủ nên trước mắt vẫn không nhận ra có tác dụng gì.
Tiết Lam suy nghĩ một lúc rồi lại đem tấm thẻ nhét vào trong túi, cầm lấy chuẩn bị đi tìm các manh mối khác.
Dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, không có gì phải gấp.
Đảo một vòng nhỏ gần đó không chút mục đích, ngoại trừ bầu không khí có hơi âm u thì Tiết Lam cũng không phát hiện có gì bất thường, cũng không thu hoạch được gì.
Lúc Tiết Lam chuẩn bị khám phá khu vườn bên cạnh thì bỗng nghe thấy một tràng tiếng hét, đứt hơi khản tiếng, trong khung cảnh thế này không khỏi khiến người ta nổi da gà da vịt.
Dường như không chút do dự, Tiết Lam nhấc chân chạy thẳng về phía phát ra tiếng thét, nhanh đến độ cameraman suýt nữa đuổi theo không kịp.
Đạo diễn ở ngoài: “………..”
Có thể tôn trọng hiệu ứng âm thanh và tổ đạo cụ bọn họ một chút không bạn ơi!
Âm thanh truyền tới từ viện bên cạnh. Tiết Lam tới nơi thì đúng lúc trông thấy Lý Thư đang ôm cameraman cứng ngắc, sống chết cũng không chịu thả tay.
Mà phía trước cậu ấy là NPC người thật, nhìn tạo hình trên người hẳn là ác quỷ mặt xanh nanh vàng, mặt mày trắng nhợt giống như mới từ trong chậu bò ra, khóe mắt còn rỉ mấy giọt máu đỏ rực, nhìn thật sự rợn người.
Có điều ác quỷ như thế hình như bị cột vào cây cột, không động đậy được.
Lý Thư vừa ôm cameraman vừa gào: “Quản lý, em không quay nữa, mau đón em về nhà đi.”
Tiết Lam “chậc chậc” hai tiếng. Dọa thằng bé như vậy, tổ chương trình thiệt hông phải người mà.
“Lý Thư, là chị.” Tiết Lam đi qua nói.
Lý Thư vừa trông thấy Tiết Lam thì lập tức giống như gặp được người thân, thả cameraman ra đi kéo Tiết Lam.
“Chị Lam Lam, chỗ này thật đáng sợ quá.” Lý Thư tội nghiệp nói.
Tiết Lam không ngờ Lý Thư lại nhát tới vậy, gắng lắm mới nhịn được để không bật cười.
“Không sao, là giả cả thôi. Đều do người thật đóng giả, ai nấy đều là người, sợ họ làm gì chứ.”
Lý Thư dù biết là vậy nhưng vẫn thật sự rất sợ. Chẳng qua có thể có Tiết Lam bên cạnh nên cậu cũng từ từ lấy lại bình tĩnh.
Tiết Lam sau khi an ủi Lý Thư thì dời sự chú ý lên người “ác quỷ” bị trói chỗ cây cột.
Không biết trên người quỷ này có manh mối gì không ta.
Đạo diễn ở bên ngoài nhìn Tiết Lam đi từng bước từng bước về phía ác quỷ kia thì căng thẳng đến độ từ trên ghế đứng bật dậy.
Tiêu rồi, hình như thật sự bị cô ấy phát hiện manh mối rồi.
Trong lúc đạo diễn kinh hồn táng đảm thì Tiết Lam thuận lợi từ trên người ác quỷ lấy được đầu mối, vẫn như cũ là một tấm thẻ.
Lý Thư có thêm dũng khí chạy tới nhìn, “Đây là gì ạ?”
Tiết Lam đưa tấm thẻ cho cậu, “Không biết, nhưng chị đoán là manh mối quan trọng.”
Bằng không tổ đạo diễn sẽ không để chúng trên người NPC và đạo cụ hù người.
Lý Thư nhận lấy tấm thẻ xem một lượt. Cậu là trùm chơi của chương trình, đương nhiên rất nhanh đã nhận ra được manh mối, trước mắt không khỏi rực sáng.
Vì vậy cậu tắt mic trên người, cũng ra hiệu cho Tiết Lam tắt mic, sau đó hai người chụm đầu xì xà xì xào với nhau, cuối cùng khi cả hai ngước lên, trên mặt đều là vẻ mừng rỡ.
Đạo diễn ở ngoài cau mày: “Quay phim, mấy cậu có thể nghe được họ đang nói gì không?”
Cameraman: “Họ cố ý tránh tụi tôi, không nghe được.”
Đạo diễn: “………..”
Đạo diễn: “Bảo họ không thể tự tiện tắt mic, bằng không sẽ bị kéo vào phòng tối giam lại.”
Sau khi cameraman nhận được chỉ thị thì đi qua nhắc nhở hai người, sau đó cả hai lại mở mic lên.
Lúc này bên trong tai nghe của tất cả các khách mời vang lên tiếng nhắc nhở, cảnh cáo họ không thể tự tiện tắt mic, bằng không sẽ bị cảnh cáo phòng tối.
Tiết Lam và Lý Thư ngoan ngoãn đồng ý: “Được, đạo diễn.”
Nhìn thái độ này của hai người, đạo diễn bên ngoài bỗng có một dự cảm không lành, tóm lại cảm giác tiếp theo cả hai chắc chắn sắp tung chiêu lớn gì đó.
Mà trong thời gian kế tiếp, quả thực không hề như đạo diễn đã dự đoán. Họ lần lượt tìm thấy ba người Thang Y, Phương Hạo Sơ, Giản Ngữ Nhu, cũng từ trong lời họ kể thu hoạch được tin tức về ba manh mối khác, cũng thành công tìm được tấm thẻ thứ ba.
Mãi tới lúc này, đạo diễn ở bên ngoài mới ý thức được điều bất thường. Sắp đặt của tổ chương trình đoán chừng đã bị hai người họ phá giải, nếu như lại để họ tìm được Thẩm Lãng, thu hoạch được tấm thẻ manh mối cuối cùng, như vậy thật sự hỏng bét.
Đạo diễn lập tức đưa ra quyết định: “Bảo tất cả NPC hành động, chặn họ lại, quyết không thể để họ dễ dàng tìm được Thẩm Lãng!”
“Đúng rồi, cố gắng lùa họ tới viện mà chúng ta đã bố trí câu đố, khó khăn lắm mới sắp đặt được cảnh này, không thể lãng phí.”
Vì vậy, một mệnh lệnh này của đạo diễn vừa ra, mấy người Tiết Lam liền gặp tai ương. Lúc họ vừa mới ra khỏi viện chỗ Giản Ngữ Nhu thì đã có một đống lớn npc lao về phía họ.
Mọi người thấy tình hình không ổn, tản ra tháo chạy, nhưng chuyện chạy nhảy thế này suýt khiến Tiết Lam mệt chết, cuối cùng trốn vào trong một cái viện, đóng cửa thật chặt, mọi người lúc này mới thở phào.
Thang Y thở hồng hộc nói: “Tổ chương trình đang làm gì vậy, mới ghi hình được bao lâu đâu mà đã bắt đầu dí tới vậy rồi.”
Chiếu theo tiết tấu của mà đoán, phần đầu lấy việc giải mật mã mật thất là chính, tới phần sau sau khi họ cứu được người thì tất cả npc mới ùa ra đuổi bắt họ, nhưng hiện tại họ rõ ràng còn chưa cứu được người mà.
Tiết Lam và Lý Thư đưa mắt nhìn nhau, cả hai đại khái đã biết được vì sao. Từ phản ứng của đạo diễn, đoán chừng mười phần hết tám chín là bị họ đoán trúng rồi.
Lý Thư chiếu theo hai tấm thẻ mà Tiết Lam tìm được lúc trước đưa ra suy đoán, tấm thẻ cùng với hai mặt trái phải, một mặt nhìn giống bản đồ, mặt kia nhìn giống một bức họa.
Nếu như đoán không nhầm, mặt bản đồ hẳn là vị trí cô bé bị nhốt, mặt bức họa chắc là lý do mà cô bé bỏ nhà đi.
Cho nên thẻ chắc chắn là manh mối cuối cùng, về phần những manh mối này đặt ở đâu, họ đoán là trên người hoặc vật hù dọa các khách mời lúc vừa mới xuất hiện.
Hiện tại xem ra hai người họ đoán không sai, thành công tìm được tấm thứ ba, chỉ cần tìm thấy Thẩm Lãng thì họ cách thành công không xa.
Chỉ là hiện tại tổ đạo diễn để một đống npc bao vây họ, chuyện đi tìm Thẩm Lãng có chút phiền phức đây.
Hơn nữa với thể lực hiện tại của Tiết Lam, cô thật sự không muốn chạy, quá mệt, cho nên hiện giờ nhất định phải nghĩ cách mới được.
Thế nên, sau khi cô đảo một vòng trong viện thì gọi bốn người kia qua.
Năm người tập hợp cùng nhau, ở trên mặt đất vạch vạch vẽ vẽ, không biết đang bàn chuyện gì.
Khiến đạo diễn uất nghẹn nhất là lần này họ không hề tắt mic nhưng cũng không hề nói gì, cho nên căn bản không biết được họ lại định làm gì.
Hơn nữa cameraman đi theo quay năm người thì mới rồi trong lúc hỗn loạn hoàn toàn bị chặn ngoài cửa, lúc này đang cùng một đám quỷ npc mắt to trừng mắt nhỏ, nếu không phải trong viện có bố trí camera trước đó thì phần tư liệu này e là cũng chẳng có.
Năm người ở bên này dường như cuối cùng đã bàn bạc xong.
Lý Thư không yên tâm, xác nhận lại: “Chị Lam Lam, chị Thang Y, hai chị thật sự không sao chứ?”
Tiết Lam làm tư thế ok, “Yên tâm đi, giao cho bọn chị.”
Thang Y cũng gật đầu.
Mấy người khác thấy cả hai quả thực không có vẻ miễn cưỡng thì cũng không nói gì nữa. Dù sao mic cũng không tắt, vạn nhất bị tổ đạo diễn biết được kế hoạch của họ, vậy thì đại sự không ổn.
Sau khi quyết định, năm người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đem cửa lớn của viện mở ra, năm người chễm chệ đứng ở trong viện.
Đạo diễn bên ngoài nhìn mà không khỏi cau mày, hoàn toàn không rõ năm người này định làm gì.
Nhưng đôi bên cứ như thế chòng chọc nhìn nhau cũng không phải kế sách lâu dài, vì vậy đạo diễn chỉ có thể ra chỉ thị cho npc trong bộ đàm.
Đạo diễn: “Vài NPC đi bắt hai người Tiết Lam và Thang Y, tuyệt đối không để hai người họ rời đi.”
Trong đoạn đối thoại vụn vặt của họ vừa rồi, đạo diễn đại khái đoán được Tiết Lam và Thang Y có nhiệm vụ quan trọng gì đó, cho nên cả hai người này nhất định phải giám sát chặt chẽ.
Thế nên mấy npc chạy về phía Tiết Lam và Thang Y, hai người thấy thế thì liên tục né trước tránh sau, ba người khác cũng tiến lên trước chắn cho họ.
Đúng vào lúc này, cả hai bỗng nhiên dùng sức, chạy thẳng về phía bên phải, hình như là muốn xông ra khỏi viện.
Vốn dĩ vừa rồi sau khi nhận được chỉ thị của đạo diễn, lực chú ý của tất cả npc đều dồn hết trên người Tiết Lam và Thang Y, thấy cả hai có hành động như vậy thì vội vàng xông lên chặn lại.
Nhân lúc này, ba người khác tranh thủ cơ hội từ bên trái vòng qua, trực tiếp lao khỏi viện, tiện thể còn đem cửa viện khóa lại từ bên ngoài.
Sau đó tất cả npc cùng với Tiết Lam và Thang Y đều bị nhốt ở bên trong.
Đạo diễn bên ngoài: “……….”
Thế nên, ông ấy bị chơi khăm ư?
Đạo diễn tức tối nói: “Mau báo cho các NPC còn lại bên trong đi chặn mấy người Lý Thư trực tiếp đi tới chỗ Thẩm Lãng.”
Nhân viên công tác bên cạnh vội đi điều các NPC khác. Có điều bởi vì thời gian gấp gáp, e là chờ tới khi họ tìm được Lý Thư thì đoán chừng họ đã tập hợp được manh mối cuối cùng rồi.
Đạo diễn hiển nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng cũng chỉ có thể tận lực ngăn cản.
Sau khi thấy nhóm Lý Thư thành công chạy thoát, Tiết Lam và Thang Y hai người thở phào một hơi. Nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, tiếp theo chỉ việc an tâm ngồi đây chờ là được.
Về phần chờ cái gì, đương nhiên là chờ ghi hình kết thúc, hai người họ thành công giữ chân được nhiều NPC thế này, đáng giá.
Thang Y nhìn chúng “ma quỷ” hình thù quái dị đầy trong viện, mặc dù biết chỉ là giả nhưng phối hợp với khung cảnh xung quanh, thực sự tim vẫn hơi hãi.
Nhưng Tiết Lam ngược lại hết sức thư thái. Cô không chỉ không sợ, còn đi tới bên cạnh mấy “quỷ” chỉ vẽ.
“Mới rồi tôi quan sát anh rất lâu, nhìn hóa trang này của anh chắc là ma treo cổ nhỉ. Vậy tại sao anh còn nhảy nhảy, lại còn duỗi cánh tay, không biết còn tưởng anh là cương thi cơ đấy.”
“Còn có đồng chí quỷ bệnh lao, ánh mắt này của anh không đạt. Đừng quên anh bị bệnh tật giày vò thống khổ tới chết, trong mắt nhất định phải chứa đựng vẻ tuyệt vọng tối tăm mới được.”
“Diễm quỷ tạo hình này của chị được lắm, rất hợp với thân phận của chị, nhưng tư thế đi của chị vẫn chưa đủ yêu mị, qua đây qua đây, tôi chỉ cho chị…”
Thang Y: “………..”
Chúng “quỷ”: “………..”
Alo, cô đây là đang dạy quỷ làm quỷ đấy à?
Cứ thế đại khái sau hai tiếng đồng hồ, trong tai nghe của Tiết Lam và Thang Y cuối cùng nghe được âm thanh chỉ thị “nhiệm vụ giải cứu thành công”.
Hai người nhìn nhau cười, từ trên bậc thềm đứng dậy, chờ người của tổ chương trình tới thả họ ra.
Cứ vậy lúc hai người cùng chúng “quỷ” ra ngoài, đạo diễn nhịn không được đỡ trán. Trước khi quay dù thế nào cũng không ngờ được cuối cùng sẽ kết thúc bằng cách như vậy.
Trước đây chương trình đều cần phải quay tới bảy tám tiếng, hôm này cần chưa tới năm giờ đồng hồ, ba cửa bố trí trước đó đều bị Tiết Lam nhảy cóc ngay từ đầu.
Vốn dĩ căn cứ theo dự liệu của tổ chương trình, họ hẳn là phải từ trong ba câu đố ở ba cửa đầu để có được vị trí của sáu tấm thẻ, nhưng ai ngờ vừa mới bắt đầu, Tiết Lam đã lấy được manh mối quan trọng này.
Xem ra trên mạng nói không sai, Tiết Lam quả nhiên là bug!
Chẳng qua may mà tư liệu quay vẫn đủ. Mặc dù không theo đúng hướng họ đã dự liệu, nhưng các cú twist cũng đủ đặc sắc.
Cuối cùng, đạo diễn nhịn không được hỏi Tiết Lam: “Cô nói “ma thắt cổ” kia có chút vấn đề, cuối cùng nó để lộ sơ hở chỗ nào?”
Đây cũng là điểm mà đạo diễn nghĩ mãi không ra. Mở màn đã kích thích thị giác khách mời kinh khủng như vậy, đồng thời còn đem manh mối quan trọng nhất giấu ở đây, vốn định chơi trick đầu cuối kết hợp, ông trăm suy vạn nghĩ vẫn không biết Tiết Lam rốt cuộc làm thế nào nhìn thấu được?
Nghe câu hỏi này, Tiết Lam vội xua tay, nói: “À chuyện đấy à, là tôi ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi. Trước đó tôi ở trên mạng từng được được một câu của pháp y, bảo là “đáng sợ nhất chính là mũi chân của người treo cổ sẽ hướng về phía bạn”, bảo như vậy chắc chắn là có oan khuất, cho nên tôi còn tưởng là phải giúp ma giải tỏa mối oan.”
“Nhưng sau đó khi gặp được Lý Thư, tôi và Lý Thư bàn bạc, cảm thấy khả năng này chắc là hiểu lầm, đơn giản là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Dù sao nhiệm vụ của họ lần này là cứu người, thật sự không chút dính dáng gì tới rửa oan.
Đạo diễn: “……..”
Thế nên, cô cứ thế chó ngáp phải ruồi tìm được manh mối chủ chốt?!
Cái lùm mía, toàn thể tổ đạo diễn đều không muốn nói gì.