Mang hành lý vào nhà rồi mọi người thu dọn đơn giản một chút. Bốn cặp khách mời vợ chồng nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình, cả đoạn đường vừa ngồi máy bay vừa đổi xe, ai nấy đều đã thấm mệt.
Tiết Lam và Thời Chí là quản gia không có thời gian nghỉ ngơi, họ còn phải tới nhà ăn chuẩn bị cơm tối cho mọi người.
“Thời Chí, anh chuẩn bị xong chưa, chúng ta phải tới nhà ăn rồi.” Tiết Lam đứng ở cửa phòng Thời Chí gọi.
Cửa phòng Thời Chí căn bản không hề đóng, nghe thấy giọng Tiết Lam thì liền từ trong phòng bước ra.
“Được rồi, đi thôi.”
Hai người đi thẳng ra ngoài, dựa theo chỉ dẫn của tổ chương trình tìm được nhà ăn, bắt đầu chọn món.
Thời Chí hỏi tổ đạo diễn: “Những người khác không có kiêng khem gì chứ?”
Anh lần đầu tiên tham gia show kiểu này, không biết quy trình cụ thể, cho rằng tổ đạo diễn sẽ đưa ra chỉ dẫn cho họ.
Nhưng ai ngờ tổ đạo diễn lại trực tiếp lắc đầu, vô tội đáp: “Chúng tôi không biết, đây không phải là việc mà quản gia nên quan tâm hay sao.”
Thế nên, hỏi họ mần chi?
Thời Chí: “…….”
Tiết Lam kéo Thời Chí, “Đừng hỏi bọn họ, không có ích gì đâu. Họ đều là đạo tặc á, gì cũng sẽ không nói đâu. Có điều may mà tôi sớm đã có chuẩn bị.”
Dứt lời, Tiết Lam lấy ra quyển sổ nhỏ tùy thân luôn kè kè bên mình ra bắt đầu lật, sau đó chuẩn xác báo cáo mỗi vị khách mời sẽ không ăn đồ gì, thuận lợi chọn xong món.
Hôm nay lúc cô vừa gặp bốn cặp vợ chồng khách mời thì đã nhân cơ hội hỏi thăm thói quen ăn uống và phương diện cuộc sống của họ, tỷ như món ăn kiêng kỵ, có dị ứng với thứ gì hay không v..v.., vừa hay việc này phát huy tác dụng.
Tiết Lam nói với Thời Chí: “Yên tâm, trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị đầy đủ, có gì cứ hỏi tôi. Hừ, chúng ta không cầu xin người khác!”
Dứt lời, Tiết Lam còn cố ý hươ hươ quyển sổ con trong tay với tổ đạo diễn.
Thời Chí cười, “Được, vậy tôi phải dựa vào sự che chở của cô rồi.”
Tiết Lam vỗ vỗ ngực mình, bộ dạng “yên tâm, có tôi đây”.
Mọi người trong tổ đạo diễn thấy quyển sổ con kia của Tiết Lam dày cùi cụi, nhất là trên đó ghi những điều kiêng khem của từng vị khách mời, rõ ràng còn viết rất nhiều thứ, vì vậy trong lòng hết sức ngứa ngáy, thật sự tò mò quyển sổ kia của cô rốt cuộc ghi chép những gì.
Một người trong tổ đạo diễn cười ha ha đi qua: “Tiết lão sư, quyển sổ này của cô có thể cho chúng tôi xem thử chứ, muốn quay ống kính ở cự ly gần.”
Tiết Lam cất quyển sổ vào, kiêu ngạo nhìn họ, “Dựa vào đâu phải cho mọi người xem, đây không phải là chuyện mà quản gia tụi tôi nên quan tâm hay sao, mọi người quản nhiều thế làm gì.”
Tổ đạo diễn: “…………”
Dứt lời, Tiết Lam phớt lờ phản ứng của mọi người trong tổ đạo diễn, hơn nữa còn đặc biệt nhướn mi với Thời Chí, tựa như đang nói: Nhìn đi, tôi giúp anh báo thù rồi đó.
Khóe miệng Thời Chí khẽ nhếch lên, ý cười tràn ngập giữa khoé mắt hàng mi.
Rất nhanh đã tới giờ cơm tối, Tiết Lam bắt đầu gõ cửa từng phòng một, gọi mọi người đi dùng cơm.
Sau khi tới nhà ăn, bữa tối phong phú khiến trước mắt mọi người sáng bừng. Nhất là sau khi nhìn thấy món mình yêu thích thì càng cười rạng rỡ hơn.
“Đào lão sư, em biết chị không mấy thích hải sản, nhưng nhà ăn chỗ này của chúng ta chỉ có thể chuẩn bị món chính là hải sản, cho nên em đặc biệt chọn món khác cho chị, đều là món chị thích.” Tiết Lam nói với Đào Văn Quân
Đào Văn Quân cười đáp: “Khiến tụi em nhọc lòng rồi, đừng gọi chị Đào lão sư, nhìn vẻ ngoài chắc chị lớn hơn em một chút, em cứ gọi chị là chị đi.”
Tiết Lam cười hì hì trả lời: “Được ạ, chị Văn Quân.”
Hứa Giai Dao cũng cười ha ha nói: “Lam Lam có lòng rồi, chẳng trách vừa gặp đã hỏi thăm khẩu vị của mọi người. Hành trình du lịch tiếp theo, có em thì tụi chị cũng quá an tâm.”
Nghe câu này, những người khác cũng vui vẻ phụ họa. Tiết Lam được mọi người khen đến độ có chút xấu hổ.
“Không đâu không đâu, là em và Thời Chí cùng nhau chuẩn bị.” Tiết Lam kéo Thời Chí qua.
Thời Chí cười cười, cũng không nói gì, bắt đầu bảo mọi người ngồi vào bàn dùng cơm.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Tiết Lam và Thời Chí ngồi ở vị trí ngoài cùng, như vậy cũng tiện đi ra đi vào.
Ai nấy bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Đôi vợ chồng ảnh đế ảnh hậu Triệu Vệ và Đào Văn Quân trước đây đều từng hợp tác với Thời Chí, cho nên ba người khá thân quen.
Triệu Vệ nhìn Thời Chí, hỏi: “Bộ điện ảnh em và đạo diễn Vương quay thế nào rồi, đóng máy rồi sao?”
Thời Chí gật đầu, “Dạ, hai ngày trước vừa sát thanh.”
Đào Văn Quân cũng nói: “Kịch bản <Vô hoa> đó trước đây đạo diễn Vương từng cho chị xem, rất hay. Có em diễn vai nam chính, cùng với đạo diễn Vương, bộ phim này rất đáng để kỳ vọng đấy.”
Thời Chí cười đáp: “Em cũng rất mong chờ.”
Dứt lời, anh theo bản năng liếc nhìn Tiết Lam, đúng lúc nhìn thấy cô đang len lén cầm một con tôm hùm to lên lột vỏ.
Tiết Lam cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm thì theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Thời Chí. Bốn mắt nhìn nhau, cô có chút chột dạ cười cười.
“Tôi không có muốn ăn, chỉ thuận tiện bóc một con tôm giúp chị Giai Dao.”
Dứt lời, Tiết Lam lập tức đem con tôm vừa lột xong đặt vào trong đĩa của Hứa Giai Dao, đôi mắt ấy còn lưu luyến không nỡ nhìn thêm một tẹo.
Thấy dáng vẻ Tiết Lam như vậy, Hứa Giai Dao không khỏi bật cười: “………Lam Lam, em ăn đi, chị tự mình lột được rồi.”
Nói rồi, Hứa Giai Dao định để con tôm vào lại đĩa của cô, nhưng Tiết Lam vội xua tay.
“Chị Giai Dao, em không được ăn hải sản. Cánh tay bị thương nên phải kiêng.”
Vì vậy lúc bắt đầu Thời Chí đã giúp Tiết Lam gọi thêm món, cùng với món kia của Đào Văn Quân. Hôm nay cô định sẵn là vô duyên với bữa đại tiệc hải sản này rồi.
Hứa Giai Dao có hơi bất ngờ, “Cánh tay em bị thương? Vậy hôm nay em làm thế nào còn xách được đồ nặng như vậy, có gặp khó khăn gì không?”
Tiết Lam đáp: “Không ạ không ạ, bị chút vết thương trong đoàn phim thôi, đã tốt hơn nhiều rồi. Thực ra thì ăn chút hải sản cũng không sao.”
Lúc này, Thời Chí bỗng thản nhiên bổ sung một câu: “Ừm, vết thương nhỏ, khâu hết sáu mũi.”
Tiết Lam: “……..”
Sao trước đây cô không phát hiện Thời Chí biết cách phá đám thế nhở!
Thời Chí vừa dứt lời thì mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về hướng hai người. Thế nên, sao anh biết rõ thình hình của Tiết Lam vậy?
Tiết Lam: “….”
Ánh mắt mọi người dzậy là sao?!
Tiết Lam vội giải thích: “Tụi em vừa hợp tác trong một bộ điện ảnh, chính là phim <Vô hoa> mà Triệu lão sư và chị Văn Quân vừa nhắc đấy ạ. Em bị thương lúc ở đoàn phim.”
Đào Văn Quân có phần ngạc nhiên, “Lam Lam cũng diễn trong bộ điện ảnh <Vô hoa> này sao? Em diễn vai nào trong đó thế?”
Triệu Vệ và Đào Văn Quân hai người bình thường ít khi lên mạng, thuộc phái tốc độ 2G, cho nên rất chi tụt hậu với tin tức mạng. Vì vậy, chuyện thời gian trước Tiết Lam vào đoàn <Vô hoa> hai người thật sự không biết.
Tiết Lam gật đầu, trả lời: “Dạ, em đóng một nhân vật nhỏ trong đó, là vũ nữ nổi tiếng tên Chu Nhân Nhân.”
“Em diễn Chu Nhân Nhân sao, nhân vật đó chị biết,” Đào Văn Quân bất giác nhìn về phía Thời Chí, “Đó không phải…”
Nói được một nửa, Đào Văn Quân bỗng liếc thấy camera bên cạnh thì lời tới miệng cũng cố nuốt xuống.
Điện ảnh của đạo diễn Vương trước khi chính thức công chiếu thì vẫn luôn giữ bí mật với bên ngoài, cho nên chị sợ nói nhiều sẽ spoil.
“Lúc đó khi đọc kịch bản, chị rất thích nhân vật này. Mặc dù phân đoạn không nhiều nhưng nhân vật rất đặc sắc, cũng có cảm giác rất riêng.” Đào Văn Quân nói.
Khi ấy đạo diễn Vương có ý để Đào Văn Quân thử một vai khách mời, nhưng sau khi chị đọc xong kịch bản thì cảm thấy tuổi tác của mình không quá phù hợp với nhân vật và tạo hình, nhưng bởi vì nghĩ đến giao tình với đạo diễn Vương nên chị vẫn tới thử trang phục.
Quả nhiên cả chị lẫn đạo diễn Vương đều không mấy hài lòng với hiệu quả mang lại, vì vậy chuyện này mới kết thúc.
Nghĩ tới đây, Đào Văn Quân lại trên dưới quan sát Tiết Lam, phần nào gật đầu khen ngợi.
“Hình tượng của em trái lại hết sức phù hợp với nhân vật này, ánh mắt của đạo diễn Vương vẫn tinh chuẩn như vậy, để em diễn chắc chắn không tệ.”
Đào Văn Quân trước đây từng hợp tác với đạo diễn Vương, đương nhiên cũng hiểu biết phần nào tính cách của đạo diễn, cũng biết ông coi trọng vai diễn Chu Nhân Nhân này thế nào. Lúc đó đạo diễn Vương cũng từng tiết lộ riêng với chị, ông cũng nhắm giải thưởng cho nhân vật này.
Cho nên, mặc dù không biết cụ thể Tiết Lam diễn xuất ra sao, nhưng chỉ dựa vào việc cô có thể thuận lợi sát thanh thì có thể thấy Chu Nhân Nhân do cô thủ vai được sự công nhận của đạo diễn Vương, như vậy chắc chắn sẽ không tệ chút nào.
Tiết Lam cười nói: “Cảm ơn lời khẳng định của chị Văn Quân, có câu này của chị thì em cũng vững bụng rồi.”
Đây là bữa cơm đầu tiên tất cả các khách mời cùng ăn trong <Chuyến lữ hành yêu thương>, bầu không khí hết sức hài hòa, mọi người ăn ăn uống uống, rất nhanh cũng trở nên thả lỏng.
Sau khi mọi người đã no lưng lửng thì cũng bắt đầu chính thức bước vào phần trò chơi của chương trình, bốc thăm trả lời câu hỏi.
Tiết Lam nhận hộp thăm từ tay tổ đạo diễn, để bốn cặp khách mời vợ chồng mỗi cặp rút một lá, sau đó cô đọc đề, hai vợ chồng cùng nhau viết đáp án của mỗi người lên bảng trả lời, cuối cùng xem đáp án của đối phương có trùng khớp hay không.
Đây cũng là thời khắc khảo nghiệm sự ăn ý của vợ chồng.
Nhưng tổng thể mà nói, phần này đối với các đức ông chồng tuyệt đối là hạng mục khiêu chiến cực lớn. Nếu như trả lời sai, các bà vợ có phản ứng thế nào cũng không dễ nói đâu nhé.
Đỗ Nguyên Văn tiên phong cất lời kháng nghị: “Tôi cảm thấy tổ chương trình đang gây sự, mới ngày đầu đã không tính cho tụi tôi yên ổn trải qua rồi mà.”
“Chứ gì nữa, đây nào có phải trò chơi đâu chứ, rõ ràng là đang đùa giỡn mấy người làm chồng tụi tôi mà. Thế nào, muốn cho khán giả cả nước biết địa vị trong gia đình của tụi tôi ư?”
“Tổ chương trình, lương tâm mấy người thật sự không có răng à?”
“Đúng đó đúng đó, bà xã, chúng ta ngàn vạn lần không thể để tổ chương trình đạt được ý đồ, cho nên bất luận anh trả lời thế nào, chúng ta cũng không thể trở mặt, được không em?”
Bốn đức ông chồng trước khi trò chơi bắt đầu đã ồ ạt bày tỏ sự bất mãn của mình, nhưng vẫn như cũ không thay đổi được kết cuộc, trò chơi vẫn phải tiến hành.
Tiết Lam mặc dù thầm lo lắng đồng cảm với họ, nhưng quả thực cũng không thể làm gì, cũng chỉ có thể chúc họ may mắn.
Vợ chồng rút thăm đầu tiên là diễn viên Bành Quận và thiên kim nhà giàu Phương Thiến Thiến.
Đề mục họ rút được: Xin hỏi lần đầu tiên hai người gặp nhau ở đâu?
Nhìn thấy câu hỏi này thì ba cặp vợ chồng khác đều hô lên quá đơn giản, nhất là mấy ông chồng, vẻ mặt hâm mộ nhìn Bành Quận.
Chờ sau khi hai người họ viết xong đáp án lên bảng của mỗi người, Tiết Lam sửng sốt, câu trả lời vậy mà lại khác nhau!
Đáp án của Bành Quận là ở hậu đài đêm hội cuối năm của đài nào đó, mà câu trả lời của Phương Thiến Thiến là tại tiệc gặp mặt của bạn bè.
Tiết Lam nhìn Bành Quận bằng biểu cảm “anh thảm rồi”. Dựa theo tin tức mà cô thu thập được, đáp án của Phương Thiến Thiến hẳn là chính xác.
Lúc Tiết Lam đọc lên hai đáp án, quả nhiên Phương Thiến Thiến trực tiếp quay qua trừng Bành Quận: “Hậu đài đêm hội cuối năm là lần gặp thứ hai của chúng ta!”
Mọi người đồng loạt nhìn Bành Quận bằng vẻ đồng cảm. Câu hỏi đơn giản thế này mà cũng có thể đáp sai, bà xã này e là không dễ dỗ đâu nhen.
Ai ngờ Bành Quận lại trả lời bằng vẻ ung dung: “Anh nói là đêm hội cuối năm của một năm trước đó, tiệc bạn bè là lần thứ hai.”
Vì vậy, Bành Quận bắt đầu chia sẻ câu chuyện về lần gặp mặt đầu tiên của hai người.
Thì ra lần mà Bành Quận nói thì Phương Thiến Thiến không hề nhìn thấy anh nhưng anh lại chú ý tới Phương Thiến Thiến, còn chính xác kể chi tiết lúc đó bên cạnh Phương Thiến Thiến có những ai, mặc y phục màu gì v..v…
Không ngờ vậy mà còn lật ngược tình thế cơ đấy, có điều Tiết Lam rất thích. Miếng cơm chóa này bị đút bất ngờ không kịp đề phòng eeiiii.
“Vậy em có câu hỏi muốn hỏi anh Bành. Lần gặp mặt thứ hai của anh và chị Thiến Thiến tại tiệc bạn bè là trùng hợp sao?” Tiết Lam hỏi bằng vẻ hiếu kỳ.
Trực giác nói cho cô biết, Bành Quận lần đầu tiên gặp Phương Thiến Thiến đã có thể chú ý chi tiết tới vậy, có thể thấy khi ấy đã rung động rồi, cho nên lần gặp mặt thứ hai là trùng hợp hay là cố ý thì còn phải tranh luận.
Bành Quận sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tiết Lam sẽ hỏi vấn đề này.
Mọi người nghe Tiết Lam hỏi vậy thì cũng bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt dựng ngón cái với Tiết Lam. Không hổ là “tiểu thiên tài thường xuyên đào đường không sót miếng nào” được cộng đồng mạng phong tặng.
“Không phải tình cờ, lúc đó tôi nghe nói Thiến Thiến sẽ tới buổi gặp mặt nên mới đi.” Bành Quận sượng sùng nói.
Bành Quận trên phương diện tình cảm là kiểu người nội tâm, không giỏi bày tỏ cảm xúc, chỉ biết tẩm ngẩm thực hiện. Cho nên giữa anh và Phương Thiến Thiến thì Phương Thiến Thiến vẫn luôn trông có vẻ là bên khá chủ động.
“Trước đó anh từng nói với em, anh nhất kiến chung tình với em nhưng em không tin.” Bành Quận trong mắt tràn đầy yêu chiều nhìn Phương Thiến Thiến.
Phương Thiến Thiến nghe thấy câu này thì vô cùng cảm động, đã bắt đầu rút khăn giấy chấm nước mắt.
Nói thực, trước khi đến tham gia chương trình này, trong bốn cặp cp vợ chồng thì Tiết Lam cũng chỉ gặm mỗi đường của đôi Đỗ Nguyên Văn và Hứa Giai Dao, nhưng cặp khác gần như không có chút khái niệm nào.
Nhưng thấy hai người Bành Quận và Phương Thiến Thiến đan chặt tay vào nhau, Tiết Lam bày ra nụ cười bà thím.
Cô có dự cảm mãnh liệt, có lẽ sau chương trình này thì danh sách cp cô ship lại nhiều thêm mấy đôi.
Rút thăm thứ hai là vợ chồng quán quân Olympic Lý Uy Long và Tôn Lộ.
Chủ đề họ rút được: Hai người lần đầu tiên nắm tay là lúc nào?
Câu hỏi này cũng không khó mấy, hai người dễ dàng qua ải.
Cặp vợ chồng thứ ba là Đỗ Nguyên Quân và Hứa Giai Dao.
Đề mục họ rút cũng không khó lắm, hỏi: Hai người khoảng thời gian tình trong như đã mặt ngoài còn e thì địa điểm hẹn hò lần đầu tiên là ở đâu?
Không chút nghi ngờ, độ ăn ý của đôi bên hoàn toàn như Tiết Lam dự đoán, cũng dễ dàng thông qua.
Rút thăm cuối cùng là vợ chồng Triệu Vệ và Đào Văn Quân, câu hỏi của họ: Ngày tháng cầu hôn cụ thể là khi nào?
Câu hỏi này cũng hết sức đơn giản. Từ đó có thể thấy tổ chương rình cũng không thật sự mới ngày đầu tiên đã hành họ.
Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hai người vậy mà lại trả lời sai hết.
Mặc dù trong bốn cặp vợ chồng thì họ có thời gian kết hôn dài nhất, nhưng cũng không đến mức ngày quan trọng nhất trong hôn nhân cũng nhớ sai chứ, hơn nữa còn là cả hai cùng nhớ sai.
Chuyện này nếu không phải lúc đó Triệu Vệ cầu hôn Đào Văn Quân bị cánh ký giả lộ ra, trên mạng đưa tin liên quan thì tổ chương trình thật sự không cách nào đoán được ai đúng ai sai.
Xem tới đây, Tiết Lam không khỏi bật cười. Thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa, trí nhớ này của hai người họ cũng đỉnh quá rồi.
Mọi người cũng nhịn không được bật cười.
Đào Văn Quân trừng mắt với Triệu Vệ, “Ngày cầu hôn mà anh có thể nhớ sai, anh được lắm đấy, có phải anh căn bản không để tâm chuyện về em không?”
Triệu Vệ ngạc nhiên: “Không phải em cũng nhớ sai đó sao?”
Đôi bên cùng nhớ sai, không phải nên trừ qua bớt lại ư. Trách cứ thế này cũng có chút quá đáng rồi á.
Đào Văn Quân đúng lý hợp tình trả lời: “Là anh cầu hôn em, em nhớ sai không phải là điều đương nhiên ư. Nhưng sao anh lại nhớ sai, có thể thấy lúc cầu hôn anh không hề thành tâm!”
Triệu. không-dám-tin. Vệ: “……….”
“Em có nói lý không thế, không phải em cũng sai ư, anh còn chưa….”
Đào Văn Quân lạnh lùng liếc qua, khí áp có phần thấp xuống: “Cho nên, anh muốn nói lý với em?”
“Bà xã, anh sai rồi!”
Triệu Vệ đại trượng phu có thể co có thể duỗi, thấy đại sự không ổn lập tức nhận sai là đúng đắn nhất.
Thấy tình thế như vậy, mọi người trong phòng cười đến nghiêng ngả, anh một câu tôi một câu trêu chọc hai người.
Tiết Lam nhìn họ bằng vẻ hâm mộ. Chậc chậc chậc, cục đường này có chút khé cổ rồi phải làm sao phải làm sao!
Hai tay Tiết Lam khoanh trước ngực, dùng khuỷu tay đụng Thời Chí đang đứng cạnh cô, “Nhìn thấy không, không ngờ người kiên cường như anh Vệ cũng có lúc sợ hãi như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy anh Vệ như thế rất tốt.”
Bên ngoài mạnh mẽ, nhưng trong nhà lại là thê nô, cục đường này cô trước tiên gặm vì kính trọng!
Thời Chí cười đáp: “Rất tốt, đáng để học hỏi.”
Bốn cặp khách mời vợ chồng rút thăm trả lời đều đã hỏi xong, Tiết Lam vốn tưởng phần này tới đây là kết thúc, ai ngờ tổ đạo diễn bỗng nhiên lại đưa tới hai hộp thăm.
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác: “Làm gì ạ, không phải đều hỏi xong rồi sao. Khuyên tổ đạo diễn mấy vị làm người đi, bỏ qua cho các anh chồng nhé.”
Tổ đạo diễn: “Đây là câu hỏi dành cho hai vị quản gia, cô và Thời lão sư mỗi người một hộp, câu hỏi bên trong đều là cộng đồng mạng bảo chúng tôi hỏi.”
Tiết Lam: “………..”
Có ma mới tin mấy người, dân mạng căn bản đâu biết Thời Chí sẽ tới tham gia chương trình đâu cơ chứ!
Rõ ràng là tổ chương trình đã ủ mưu từ trước, hơn nữa hộp thăm còn chia ra, câu hỏi bên trong chắc chắn là nhằm vào hai người họ.
Xin các đồng chí đừng có cái gì cũng bắt giang cư mận gánh, chin cảm ơn!
Bốn cặp vợ chồng khách mời cũng quạt gió thổi lửa. Hết cách rồi, Tiết Lam và Thời Chí chỉ có thể nhận lấy hộp thăm, chuẩn bị trả lời câu hỏi.
Tiết Lam tiên phong rút một lá thăm trong hộp của mình, chỉ là lúc cô đọc được câu hỏi thì không khỏi ngỡ ngàng.
Hứa Giai Dao tiến lên, “Tự mình đọc câu hỏi tự mình trả lời có hơi kỳ, nào, Lam Lam, đưa lá thăm của em cho chị, chị đọc câu hỏi cho.”
Tiết Lam “à” một tiếng, đem giấy câu hỏi đưa cho Hứa Giai Dao. Tự hỏi tự trả lời quả thực rất kỳ, nhất là vấn đề thế này.
Hứa Giai Dao nhận tờ giấy, trực tiếp đọc lên: “Xin hỏi, lần gần đây nhất bạn rung động là khi nào?”
Tiết Lam thở dài đáp: “Câu hỏi này có thể để lộ em có chút hoa tâm ầy. Em không có bất kỳ sự kiên định nào, rung động với em mà nói là chuyện hết sức dễ dàng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra.”
Tổ đạo diễn không định bỏ qua cho cô, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên, lần trước là khi nào thế?”
Tiết Lam nghẹn lời hết một lúc, không thể lừa gạt cho qua.
“Đại khái là hơn mười ngày trước.” Tiết Lam chỉ có thể có sao đáp vậy.
Hơn mười ngày trước là lúc cô vừa quay nhân vật Chu Nhân Nhân, lúc đó vẫn không thể phân rõ là trong phim hay ngoài phim, đối với Hạ Phương Phàm do Thời Chí diễn có phần nào rung động.
Thời Chí đứng cạnh sau khi nghe được đáp án này thì trong đôi mắt đang rũ xuống lóe lên một tia sâu thẳm.
Đáy mắt mọi người trong tổ đạo diễn vụt qua vẻ bà tám. Mười ngày trước, không phải chính là lúc xuất hiện tin đồn của cô và Đàm Tuyên Bạch hay sao?
Hai người đêm khuya ngồi dưới đèn đường uống rượu, lẽ nào lúc đó cô cũng có động lòng tí ti rồi?
Tổ đạo diễn: “Có thể nói đại khái là vì sao, chuyện gì không?”
Tiết Lam lắc đầu từ chối. Đùa chắc, nói ra mình vì vai diễn trong phim mà động lòng, há không phải là cô quá không chuyên nghiệp rồi.
Hơn nữa vừa nghĩ tới Thời Chí đang ở bên cạnh, lúc nói, không biết vì sao cô bỗng thấy còn có hơi mất mặt.
“Không được, vấn đề tôi rút đã trả lời xong rồi, câu hỏi này của anh không nằm trong nhiệm vụ của tôi.”
Tiết Lam từ chối một cách hợp tình hợp lý, tổ đạo diễn hết cách, chỉ có thể tiếp tục trò chơi, để Thời Chí bốc thăm.
Sau khi Thời Chí rút xong, không hề đọc mà liền đưa cho Hứa Giai Dao.
Sau khi Hứa Giai Dao đọc được câu hỏi, ánh mắt liền sáng rực, “Xin hỏi, bạn thích niên thượng hay niên hạ?”
Tiết Lam: “………”
Tổ chương trình quả nhiên dụng tâm gây rối, trong câu hỏi này vậy mà còn đào sẵn một cái hố cho Thời Chí.
*Niên thượng hay niên hạ thường được dùng trong BL (boy love) nhiều hơn.
Xin hỏi, vấn đề này trong mắt nhóm cp fan Thiên nhân có khác gì hỏi thẳng ai trên ai dưới hay không?!
Lông mày Thời Chí khẽ nhíu, giọng nói bình thản: “Câu này tôi không hiểu lắm, niên thượng và niên hạ nghĩa là gì?”
Mọi người sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Thời Chí trẻ như vậy nhưng cũng là phái 2g, ngay cả “niên thượng” “niên hạ” là gì cũng không biết.
Tiết Lam thấy cơ hội tới rồi, lập tức chặn cửa: “Ý là anh thích con gái lớn tuổi hơn anh hay thích con gái nhỏ tuổi hơn anh ấy?”
Thời Chí “à” một tiếng, không chút do dự nói: “Tôi thích người lớn tuổi hơn tôi.”
Tiết Lam: “……..”
Đệch, hai chữ “con gái” phía sau anh có thể nói luôn không hở!
Mất công cô liều mạng bít cửa, nhưng một câu nhẹ nhàng “thích người lớn tuổi hơn tôi” của anh, sao anh không báo thẳng số chứng minh nhân dân của Thịnh Lâm luôn cho rồi!
Đào Văn Quân và Thời Chí khá thân thiết, trực tiếp trêu chọc: “Uầy Thời Chí, không ngờ em lại là kiểu thích chị gái nhỉ. Haizzz, chị kết hôn sớm rồi, hết cơ hội rồi.”
Triệu Vệ nghe vậy thì không vui nói, “Sao nào, gả cho anh còn ủy khuất em nữa à, thời trẻ anh cũng có chỗ nào thua kém Thời Chí đâu chứ?!”
Đào Văn Quân bĩu môi, lấy lệ nói: “Ừm ừm, thời trẻ cũng rất đẹp trai, thua Thời Chí có xíu xiu thôi.”
Triệu Vệ: “………”
Đào Văn Quân và Triệu Vệ chêm qua chọc lại như vậy khiến mọi người có mặt đều bật cười, Tiết Lam cũng nhịn không được thở phào, cũng coi như miễn cưỡng che đậy được cho Thời Chí!
Haizz, nghe anh trả lời câu hỏi sao còn mệt hơn so với cô tự mình trả lời thế không biết.
Sau khi phần trò chơi kết thúc, tổ đạo diễn bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ và kinh phí sinh hoạt ngày mai cho họ, Tiết Lam thấy kinh phí không mấy nhiều thì mặt mày lo lắng.
Tổ đạo diễn nhân cơ hội nói: “Tiết lão sư, hiện giờ có cơ hội có thể kiếm tiền, cô có muốn hay không?”
Tiết Lam ngẩn ra, vô tình vạch trần: “Mấy người tốt bụng vậy á? Chắc chắn là lại bày trò xấu xa gì đây.”
Tổ đạo diễn: “………….”
“Được thôi, mọi người nói nghe thử nào, tôi xem chút tiền này có đáng kiếm hay không.” Tiết Lam nói.
Tổ đạo diễn; “Rất dễ kiếm, chỉ cần cô trả lời một câu hỏi của tụi tôi thì có thể kiếm được một ngàn tệ.”
Tiết Lam do dự một lúc, đưa ra hai ngón tay: “Hai ngàn, không chấp nhận trả giá!”
Tổ đạo diễn cắn răng, “Được, thành giao.”
Tổ đạo diễn: “Xin hỏi cô thích kiểu con trai như thế nào, cún con hay là sói con?”
Tiết Lam nghệch ra, phản ứng đầu tiên chính là trong câu hỏi này có bẫy!
Đừng tưởng cô không biết, lúc tin đồn liên quan tới cô và Đàm Tuyên Bạch dạo trước lan truyền đầy trên mạng, có giang cư mận rảnh rỗi sinh nông nổi còn mở vote, đoán xem cô thích kiểu cún con hay là kiểu sói con.
Mà Lý Thư được liệt vào type cún con, còn Đàm Tuyên Bạch thì được dân mạng cho vào kiểu sói con.
Tiết Lam suy nghĩ, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: “Tôi không thể nào thích con người được à?”
Tổ đạo diễn: “……….”
Mọi người: “……”
Thấy Tiết Lam tránh nặng tìm nhẹ, tổ đạo diễn vẫn không buông tha, “Vậy được, xin hỏi cô thích kiểu người như thế nào?”
Tiết Lam nhún vai, “Xin lỗi, đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Tổ đạo diễn: “………”
“Tụi tôi thêm tiền.” Tổ đạo diễn nói.
Tiết Lam: “Thêm bao nhiêu?”
“Năm trăm?”
“Không làm, quá ít, cho ăn xin à, mấy người liệu có thể có chút thành ý hay không?”
“Mỗi người năm trăm?”
“Thành giao!”
Tiết Lam chân thành đáp: “Thật ra tôi là một cẩu mê nhan sắc, hình mẫu nào cũng không sao, vẻ ngoài đẹp là được, tóm lại chính là “type bề ngoài đẹp”!”
Tổ đạo diễn: “…..”
Đệch, tiền này coi như mất lãng nhách rồi!