Sau khi hai người dùng bữa xong thì lại nghỉ ngơi một chút, kế đó đạo diễn liền phái người tới gọi họ đi quay.
Lần này quay trong phòng, cũng chính là nhà của Chu Nhân Nhân trong phim.
Theo nội dung kịch bản, Chu Nhân Nhân hiện tại là thiếu nữ trưởng thành hai mươi lăm tuổi, mà Hạ Phương Phàm là thanh niên trẻ mới hơn hai mươi. Ban đầu Chu Nhân Nhân cũng chỉ thấy anh ngây ngây ngô ngô nên muốn trêu ghẹo cho vui.
Nhưng cô không biết thật ra tất cả đều là vẻ ngụy trang bên ngoài của Hạ Phương Phàm, mục đích chính là từng bước từng bước tiếp cận Chu Nhân Nhân nhằm đạt được mục đích của mình.
Chiếu theo tiến triển, sau cảnh này thì quan hệ của Hạ Phương Phàm và Chu Nhân Nhân chuyển thành người yêu, Hạ Phương Phàm về sau cũng mượn thân phận này thành công hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sau khi hiện trường chuẩn bị hoàn tất, chuẩn bị quay.
Trong tay Tiết Lam cầm hai ly rượu vang, đánh eo từng bước từng bước đi về phía Thời Chí, “Thế nào, khuê phòng của tôi cậu hài lòng chứ?”
Dứt lời, cô liền đưa ly rượu, nhướn mày với Thời Chí, ý bảo anh nhận lấy.
Hai người chạm ly, sau khi Tiết Lam khẽ nhấp một ngụm thì đem ly trong tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Kế đó, cô tựa người vào bàn, nở nụ cười phong tình vạn chủng với anh, “Đêm nay lúc ở Bách Lạc Môn, cậu nói ở ngoài không được, bây giờ không phải bên ngoài, thế nên?”
Thời Chí nghe vậy liền sửng sốt, xúc cảm nơi đáy mắt nháy mắt trở nên cuồn cuộn, chầm chậm đặt ly rượu trong tay xuống.
Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, sau khi yết hầu lên xuống mấy lần, kề sát tai cô thốt ra lời thoại của Hạ Phương Phàm.
“Thế nên, chị, hôn nhé?”
*Những chỗ “chị” in nghiêng nguyên văn là tỷ tỷ. Mình để thế này để các bạn dễ phân biệt chị (tỷ) và chị (tỷ tỷ) ở khúc sau nha.
—
Trong phòng khách sạn, sau khi Tiết Lam tách khỏi Trương Giai, một mình đi đi lại lại trong phòng.
“AAAAAAAAA, bị gì vậy, sao mình lại như vậy!”
Tiết Lam ủ rũ ôm đầu, trực tiếp ngã xuống sofa bên cạnh, nằm ngay đơ như cuộc đời không còn gì để lưu luyến.
Chuyện này phải nói từ cảnh hôn kia của cô và Thời Chí. Bởi vì cảnh này ống kính vốn được quay từ phía sau, cộng thêm nửa bên tóc Tiết Lam che chắn, nên dù là nụ hôn nhờ góc độ quay thì cũng không lo bị lộ.
Cho nên, cảnh hôn này trong ống kính thực chất là đánh lừa thị giác, nụ hôn kia của Thời Chí cuối cùng chỉ dừng trên má Tiết Lam.
Quá trình quay hết sức thuận lợi, cảnh hôn ấy cũng hai lần là qua, mọi thứ trông rất bình thường, nhưng vấn đề xuất hiện từ chỗ Tiết Lam.
Bởi vì thời khắc Thời Chí hôn má cô, tim cô vậy mà lại đập thình thịch mới chết!
“Thời Chí là em dâu của mày, sao mày lại hồi hộp vì anh ấy chứ. Oa oa oa, tui tội lỗi quá.” Tiết Lam thút thít rê.n rỉ, nằm nhoài trên sofa.
“Không được, chắc chắn là thời gian này mình bận rộn quá, không có lượn siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ], cho nên gặm đường quá ít, quên mất người xứng với Thời Chí chỉ có mình Thịnh Lâm nên mới có suy nghĩ không an phận như vậy.”
Tiết Lam cố gắng tự thuyết phục bản thân, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Đúng, chính là như vậy. Mình nhất thời phạm sai lầm, chỉ cần kịp thời quay đầu là bờ là được.”
Lại nói, làm diễn viên cũng nào phải thánh nhân, một khi nhập vai thì khó lòng tự mình thoát ra.
Trước đây cô cũng từng nghe nói có một vài diễn viên bởi vì quá mức nhập vai, cho nên hoặc là trong quá trình quay, hoặc là sau khi quay xong thì trong một khoảng thời gian dài vẫn luôn đắm chìm trong vai diễn không cách nào dứt ra.
Nếu nói như vậy, phản ứng lúc đó của cô cũng không phải là đối với Thời Chí mà là phản ứng của Chu Nhân Nhân – nhân vật cô đóng đối với Hạ Phương Phàm do Thời Chí diễn.
Còn nữa, chủ yếu vẫn là Hạ Phương Phàm kia quá mức cuốn hút, người bình thường ai mà chịu cho nổi. Cho dù cô thật sự động lòng thì cũng là đối với Hạ Phương Phàm.
Sau khi nghĩ thông, Tiết lam không tiếp tục nằm vật trên sofa, một lần nữa trở nên tràn đầy sức sống.
Nhưng vừa trở lại bình thường thì bụng Tiết Lam cũng không chịu thua kém bắt đầu réo lên. Bữa tối ăn có trái táo tí tẹo bằng ấy, hiện giờ cô sớm đã đói đến da bụng dán cả vào da lưng rồi.
Nhưng cô biết mình không thể tùy tiện, lén ăn chắc chắn không được. Như Cao Thông đã nói, màn ảnh lớn sẽ không bỏ qua một chút khiếm khuyết nào của cô.
Aizzz, làm một diễn viên hết mình vì nghệ thuật, cô vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó, nhưng nhịn đói thì vẫn có thể gắng gượng.
Tiết Lam đứng dậy đi tới trước bàn, rót cho mình một ly nước đầy, trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
Ô….Uống hết quả nhiên đủ nhiều, cũng không đói đến vậy nữa, Tiết Lam hài lòng đặt ly thủy tinh trong tay xuống.
Chỉ là không biết vì sao, lúc ánh mắt quét qua ly thủy tinh thì cô đột nhiên lại nhớ tới hiện trường cảnh quay ngày hôm nay. Thời Chí một hơi uống cạn ly rượu vang trong chiếc ly đế cao.
“Chị, hôn nhé?”
Biên kịch tuyệt đối là nhân tài, thử hỏi lời thoại thế này ai mà chịu cho nổi, quả nhiên khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Hơn nữa lời thoại này còn thốt ra từ miệng người có tướng mạo yêu nghiệt như Thời Chí.
Tiết Lam vội lắc đầu xoành xoạch, “Tiết Lam, mày phải trấn định, trấn định, không thể nghĩ nữa, vui lòng thầm niệm “sắc tức thị không, không tức thị sắc!””
Một lúc sau, “thanh tâm quyết” này của Tiết Lam quả nhiên phát huy tác dụng, cuối cùng đã thanh tẩy hình ảnh “thiếu nhi không nên xem” trong đầu cô.
Chuông cửa đúng lúc vang lên, Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Trương Giai bị cô phái ra ngoài mua đồ quay lại nên trực tiếp mở cửa.
“Em lại không mang…”
Tiết Lam còn chưa nói hết câu, ngước lên đã trông thấy Thời Chí đứng trước cửa phòng cô.
Cha mạ ơi, con tim nhỏ bé lại bắt đầu không nghe lời THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH đập loạn. Mắc gì mà còn chưa thoát vai thế, tác dụng chậm của cảnh hôn này liệu có phải hơi bị lớn rồi không?
Hơn nữa, còn là cảnh hôn im lìm nhờ góc quay!
Trông thấy dáng vẻ ấy của Tiết Lam, đầu mày Thời Chí nhíu lại, không hài lòng nói: “Tính cảnh giác của cô kém quá, khách sạn vốn là nơi ngư long hỗn tạp, buổi tối ngay cả người gõ cửa phòng là ai cũng không hỏi rõ đã tùy tiện mở cửa như vậy, vạn nhất gặp phải kẻ xấu thì làm sao?”
Tiết Lam sửng sốt, thấy vẻ nghiêm túc này của Thời Chí thì không rõ vì sao cô lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đã làm sai gì đó, không khỏi có chút chột dạ.
“Chuyện này, tôi tưởng là trợ lý của tôi, cho nên…”
Thời Chí tựa như thở dài, “Chỉ một lần này, lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?”
Tiết Lam vội gật đầu. Trong khoảnh khắc, cô bỗng cảm thấy Thời Chí và Thịnh Lâm đột nhiên hơi giống nhau, thật sự là “em trai hệ daddy” á. Rõ ràng cô mới là người lớn hơn, nhưng lần nào lần nấy tóm lại đều bị người nhỏ hơn mình quản.
Aizz, lẽ nào thật sự như Thịnh Lâm nói, cô trông như người thiểu năng, tóm lại cảm thấy sẽ dễ bị người ta lừa ư?
Tiết Lam hỏi: “Muộn vậy rồi anh tìm tôi có việc gì sao?”
Thời Chí nhấc kịch bản trong tay lên: “Giúp cô tập cảnh quay ngày mai một lúc.”
Tiết Lam “ò” một tiếng, nhưng cô cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, cũng không đủ bình tĩnh, tóm lại tạm thời hình như vẫn không quá thích hợp ở gần Thời Chí. Vạn nhất não cô chập mạch làm ra hành động kỳ quái nào đó thì đại sự không ổn rồi.
“Chuyện này… hôm nay cũng muộn quá rồi, không nên làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của anh, hay là để tôi tự mình nghiên cứu kịch bản đi.” Tiết Lam ngập ngừng nói.
Thời Chí liếc nhìn cô: “Không sao, bình thường tôi không ngủ sớm như vậy.”
Tiết Lam: “……….”
Cứu mạng! Anh không sao nhưng cô có sao á!
Thời Chí nhận ra vẻ do dự của Tiết Lam, giải thích: “Tôi đã đồng ý với đạo diễn Vương phải có trách nhiệm với cô trong đoàn phim, cho nên cảnh quay ngày mai vẫn phải tập trước.”
Được rồi, có đôi khi con người ta thật sự quá giữ lời hứa cũng là một loại phiền não.
Tiết Lam cuối cùng vẫn để Thời Chí vào phòng, hai người nghiêm túc tập luyện cảnh quay ngày mai.
Trải qua hoạt động tâm lý trước đó, Tiết Lam cũng gần suýt soát thuyết phục được bản thân, dần dần, trái lại bất giác không cảm thấy ngại nữa.
Thời Chí cúi đầu lật kịch bản, nói: “Nhìn từ tình hình cảnh quay chiều nay thì những cảnh khác đều vẫn ổn, chỉ là phân đoạn quyến rũ vẫn có chút vấn đề. Đạo diễn Vương cũng nói rồi, còn thiếu chút kí.ch thích.”
Sau đó, Thời Chí ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Vậy tập diễn cảnh này đi, Chu Nhân Nhân quyến rũ Hạ Phương Phàm ở hành lang cửa Bách Lạc Môn.”
Tiết Lam: “………..”
Sao anh có thể nghiêm trang đứng đắn mà thốt ra hai chữ “quyến rũ” thế?
Thời Chí nhìn biểu cảm chết trân của Tiết Lam, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì ư?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không có không có, vậy trước để tôi xem kịch bản rồi chúng ta tập?”
Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng. Tiết Lam cầm kịch bản của mình lên, tìm tới cảnh đó bắt đầu đọc.
Mười phút sau, Tiết Lam đã thuộc lời thoại, “Tôi chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu chứ?”
Thời Chí gật đầu, đặt kịch bản trong tay xuống, sau đó hai người đứng đối diện nhau, Tiết Lam hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tiến vào trạng thái.
Cảnh này là Chu Nhân Nhân kéo Hạ Phương Phàm tới cửa sau Bách Lạc Môn, cố ý muốn trêu ghẹo cậu em này để nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của anh, cho nên ở hành lang vũ trường Bách Lạc Môn liền cố tình quyến rũ anh.
Cảnh này chính là phân đoạn ngay trước cảnh hôn ấy, cũng chính là câu “bên ngoài” mà Hạ Phương Phàm đã nói với Chu Nhân Nhân.
Thật ra, làm thế nào để diễn một vũ nữ đi quyến rũ người khác, đối với Tiết Lam mà nói kỳ thực cũng không quá khó.
Cô làm ma nhiều năm như vậy, lượn lờ lầu xanh thời cổ đại cũng không ít, vũ trường thời dân quốc cũng thường xuyên ghé thăm, cho dù là mấy câu lạc bộ ngầm ở hiện đại thì cô cũng từng ghé qua mấy lần.
Cho nên, mặc dù chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy không ít, cô dựa vào trải nghiệm của bản thân cũng có thể bắt chước được vài phần tinh túy.
Tiết Lam cố gắng tưởng tượng bản thân mình thành Chu Nhân Nhân, xem Thời Chí là Hạ Phương Phàm.
Cô nhếch môi cười, tay đặt lên vai Thời Chí: “Em trai à, em thế này là không được đâu, tới vũ trường lại không khiêu vũ, trốn ở hành lang này làm gì đấy?”
Thời Chí theo phản xạ lùi về sau hai bước, ánh mắt lấp lánh, chỉ là không dám nhìn Tiết Lam: “Chị Nhân…Nhân Nhân, chị đừng thế, đang ở bên ngoài.”
Tiết Lam vừa thấy bộ dạng anh như vậy thì lập tức cười đến gập người, sau đó đột nhiên tiến lên trước vài bước, trực tiếp dồn Thời Chí tới góc tường, hai tay còn không yên phận đặt lên ngực anh.
Cô khẽ thổi một hơi bên tai Thời Chí, giọng nói cố tình nũng nịu điệu đà: “Vậy ý của em trai là, lúc không có người thì chị có thể muốn gì làm nấy, hửm?”
Một khắc này tim Thời Chí bắt đầu dồn dập, hai tay Tiết Lam đặt trước ngực anh, hiển nhiên phát hiện manh mối, đáy mắt vụt qua một tia trêu chọc.
Có điều, cô cũng không tiếp tục trêu nữa, mà ý tứ sâu xa nhìn Thời Chí, sau đó quay người nghênh ngang rời đi.
Cảnh này tới đây cũng kết thúc.
Tiết Lam hãy còn đắm chìm trong vai diễn, thấy nét mặt Thời Chí ở bên cạnh vẫn bình thường như trước, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ vẻ hoảng loạn tay chân lúng túng nào trước đó của anh.
Cô không khỏi thầm cảm khái trong lòng. Nhìn đi, đây chính là ảnh đế đó, nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, hơn nữa nhìn trạng thái thì căn bản không hề bị phim ảnh hưởng, quả nhiên là chuyên nghiệp mà.
Cô quyết định rồi, sau này Thời Chí chính là mục tiêu của cô. Thời khắc chân chính luận bàn bồi dưỡng bản thân thành diễn viên tới rồi.
Tiết Lam cảm thấy vừa rồi mình phát huy không tệ, hình như tìm được loại cảm giác vui sướng khi diễn xuất thành thục, cho nên cô không khỏi có chút lâng lâng.
“Thời Chí, hay là đoạn này chúng ta diễn lại lần nữa nhé, tôi thấy mình mới rồi có chỗ xử lý chưa tốt lắm, lần này tôi nhất định có thể diễn càng tốt hơn.” Tiết Lam tự tin ngập tràn nói.
Thời Chí sững người, đáy mắt vụt qua một tia sâu thẳm: “Không cần, cảnh này cô biểu hiện đã rất tốt rồi.”
Tiết Lam “Ò” một tiếng, có hơi cụt hứng.
Cô vẫn không chết tâm, vì vậy trực tiếp cầm kịch bản bên cạnh lên bắt đầu lật mở: “Vậy hay là chúng ta đổi một cảnh khác, tôi nhớ hình như còn có…..”
Thời Chí thấy vậy thì bước lên đè kịch bản cô đang lật giở, “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải quay, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Tiết Lam ngớ ra, sao cô chỉ bận tâm đến sự “nghiện” diễn của chính mình mà không chịu buông tay. Ngày mai phân cảnh của Thời Chí không nhẹ, vẫn nên để người ta nghỉ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức mới phải.
“À à cũng phải, hôm nay anh quay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau về nghỉ đi.” Tiết Lam vội đốc thúc Thời Chí về phòng.
Phòng của hai người cạnh nhau, Tiết Lam tiễn Thời Chí tới cửa, vẫy tay nhìn anh đi vào phòng, sau đó xoay người đóng cửa phòng, ngâm nga khúc hát, tiếp tục xem kịch bản của mình.
Mà phía Thời Chí, sau khi cửa phòng khép lại, anh trực tiếp tựa người vào cửa, tay trái đặt lên lồng ngực, thở mạnh một hơi.
Một lúc lâu sau, khóe môi anh khẽ nhếch, cất tiếng cười trầm thấp.
Anh biết rõ vừa rồi lúc tập diễn, anh không hề trấn định như biểu hiện bên ngoài. Hơn nữa một khắc đó, nhịp tim dồn dập cũng không phải là Hạ Phương Phàm.
Hôm sau, Tiết Lam vui vui vẻ vẻ tới đoàn phim.
Trải qua hoạt động tâm lý tối qua, cô đã hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái của mình.
Cô chỉ cần nghe đạo diễn hô “ACTION” thì liền biến mình thành thế thân của Chu Nhân Nhân, vì vậy, trong thời gian đóng phim, bất luận xảy ra chuyện gì đều không chút quan hệ với Tiết Lam cô.
Ôm tâm lý như thế, lúc Tiết Lam và Thời Chí diễn chung với nhau cũng không còn mất tự nhiên nữa. Mặc dù nhập vai còn hơi chậm, sức lôi cuốn vẫn còn chút khiếm khuyết, nhưng tổng thể mà nói thì đã có tiến bộ rất lớn.
Một ngày này quay phim cơ bản xem như thuận lợi, có đạo diễn Vương và Thời Chí ở cạnh hướng dẫn, Tiết Lam cảm thấy mình thật sự thu hoạch được rất nhiều, phương diện diễn xuất cũng hiểu biết thêm kha khá.
Tiết Lam biết mình không phải là kiểu diễn viên có thiên phú đặc biệt, cho nên đối với diễn xuất, cô cực kỳ nghiêm túc.
Bất kể là ở đoàn phim nào, chỉ cần có cơ hội thì cô đều sẽ chăm chỉ học tập các diễn viên có kỹ năng diễn xuất tinh túy, lúc rảnh rỗi căn bản đều ở lì trong đoàn phim, cầm quyển sổ nhỏ, khi ngộ ra gì đó thì việc đầu tiên chính là ghi lại.
Thói quen này của Tiết Lam nhận được sự khen ngợi và công nhận của đạo diễn Vương.
Sau khi Tiết Lam vào đoàn được mấy ngày, phân cảnh của cô cơ bản gần như đều đã quay xong. Đất diễn của nhân vật Chu Nhân Nhân trong phim này không nhiều, nhưng cũng có đủ điểm nhấn.
Sau khi cô và Hạ Phương Phàm bên nhau, thực ra đã mơ hồ nhận ra thân phận của đối phương, nhưng cô không lựa chọn vạch trần mà vờ như vô tình lộ ra tin tức anh cần cho anh, cuối cùng giúp Hạ Phương Phàm hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Trong phim, kết cục cuối cùng của Chu Nhân Nhân cũng không được yên lành. Sau khi Hạ Phương Phàm thu được tình báo, ngay cả cơ hội nói thật mọi chuyện với Chu Nhân Nhân cũng không có thì đã bị tổ chức cấp tốc gọi về.
Quân Nhật sau khi bị mất tin tình báo quan trọng thì truy tìm nguồn căn, tra được tới chỗ Chu Nhân Nhân, chỉ là trước khi bọn chúng tới nhà tróc nã thì Chu Nhân Nhân đã uống thuốc độc tự vẫn.
Tiết Lam vừa quay xong cảnh uống thuốc độc, kết thúc cảnh thì đúng lúc thấy Thời Chí cũng ở đó, đang đứng sau lưng đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương vẫy vẫy tay với cô, nói: “Lam Lam này, qua đây nói chuyện.”
Tiết Lam gật đầu, xách cái ghế đẩu ngồi xuống cạnh đạo diễn Vương, bộ dạng chột dạ lắng nghe thỉnh giáo.
Đạo diễn Vương hỏi: “Cô cảm thấy vì sao Chu Nhân Nhân lựa chọn kết cục cuối cùng này?”
Tiết Lam suy nghĩ một lúc, trả lời: “Ừm, chắc chắn là vì Hạ Phương Phàm, nhưng cháu cảm thấy cũng bởi vì bên trong cô ấy là trái tim và cốt khí của người Trung Quốc, đồng thời còn là sự phản kháng cuối cùng của cô ấy đối với vận mệnh.”
Mặc dù trong kịch bản không đề cập rõ ràng, nhưng rất nhiều hành động cử chỉ của Chu Nhân Nhân đều minh chứng cho những điểm này.
Đáy mắt đạo diễn Vương vụt qua một tia tán thưởng: “Cho nên trong cảnh vừa rồi cô đã lộ ra nụ cười chứa đựng sự thanh thản cùng giải thoát trước khi lâm chung của Chu Nhân Nhân?”
Tiết Lam gật đầu, “Dạ, cháu cảm thấy chỉ có như vậy mới là lời giải thích hợp lý nhất cho việc cô ấy uống thuốc độc.”
Nhìn bóng Tiết Lam rời đi, đạo diễn Vương quay qua Thời Chí khen ngợi: “Cô nhóc này đối với diễn xuất thực sự có chút ngộ tính, cũng đủ nỗ lực, đủ nghiêm túc, được lắm được lắm.”
Dứt lời, đạo diễn Vương lại vỗ vai Thời Chí: “Còn có cậu nữa, lần này cũng khiến tôi hết sức bất ngờ đấy. Trước đó tôi còn lo lắng nhiều cảnh thân mật như vậy cậu sẽ không thích ứng được, xem ra vẫn là tôi đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ mấy năm qua cậu tiến bộ rõ rệt như thế.”
Đây không phải lần đầu đạo diễn Vương hợp tác với Thời Chí, đương nhiên cũng biết anh không thích có tiếp xúc thân thể với người khác. Nhưng may mà Thời Chí đủ chuyên nghiệp, nếu như tình tiết yêu cầu thì anh cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành.
Nhưng trải qua quan sát mấy ngày nay, đạo diễn Vương phát hiện lúc Thời Chí diễn cặp với Tiết Lam thì hình như cũng không có tình huống không thích ứng gì, vì vậy cho rằng anh đã khắc phục được vấn đề này.
Thời Chí cười cười, liếc nhìn về phía Tiết Lam rời đi, cũng không giải thích điều gì.
Tiếp theo không có phân cảnh của Tiết Lam, cô chuẩn bị tới phòng hóa trang thay sườn xám trên người, đổi sang trang phục thoải mái, sau đó thì xách chiếc ghế chuyên dụng của mình đi xem Thời Chí quay, tiêu đề: học lén!
Thay đồ xong, cô vừa ra khỏi phòng hóa trang thì chạm mặt một diễn viên nhí của đoàn, bộ dáng chừng sáu bảy tuổi, là một bé trai trông hết sức đáng yêu, Tiết Lam nhịn không được trộm nhìn mãi.
Nhìn trang phục trên người cậu nhóc, chắc là đóng tiểu thiếu gia nhà giàu nào đó trong phim rồi.
Cậu nhóc cũng không sợ người lạ, vui vẻ chạy tới trước mặt Tiết Lam, ngước đầu lên, cặp mắt tròn xoe nhìn cô.
Tiết Lam thấy cậu nhóc xinh xắn đáng yêu như vậy thì nhịn không được muốn trêu nhóc, kế đó ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn với nhóc.
“Bạn nhỏ, chào em, em là diễn viên nhí trong đoàn sao, nhìn chị như vậy làm gì?” Tiết Lam cười hỏi.
Cậu nhóc nghe vậy thì mặt nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em không phải bạn nhỏ, em đã sáu tuổi rồi, là bạn lớn rồi.”
Tiết Lam nhịn không được phì cười, “Được, vậy thì người bạn lớn, em nhìn chị làm gì thế.”
Cậu nhóc vừa nghe xưng hô này thì lập tức cười đến mắt híp lại thành một đường: “Chị ơi, chị thật sự rất đẹp ấy.”
Tiết Lam sửng sốt, sau đó nhịn không được có hơi ảo nảo. Quá bất bình thường!
Hiện tại cô vừa nghe một tiếng “chị” này thì trong đầu toàn là câu “Chị, hôn sao”!
Tiết Lam không khỏi ôm trán thở dài. Aizz, đột nhiên có chút không thể nhìn thẳng vào tiếng “chị” này, làm sao bây giờ?
Cậu nhóc thấy dáng vẻ Tiết Lam như vậy thì khó hiểu hỏi: “Chị ơi, sao vậy ạ, có chỗ nào không khỏe sao ạ. Có cần Tiểu Huy gọi điện cho bác sĩ giúp chị không ạ.”
Tiết Lam vội lắc lắc đầu để giũ bỏ mấy thứ láo nháo trong não, tận lực để bản thân biểu hiện giống người bình thường.
Tiết Lam: “Em tên Tiểu Huy đúng không, không cần gọi bác sĩ đâu, chị không sao, chính là thấy Tiểu Huy nói rất đúng thôi.”
Tiểu Huy có hơi mông lung, thập phần khó hiểu hỏi: “Tiểu Huy nói gì mà rất đúng ạ?”
Tiết Lam cười đáp: “Mới rồi em không phải khen chị rất đẹp sao, câu này cực kỳ đúng, chị cũng thấy thế.”
Tiểu Huy vừa nghe vậy thì cũng đồng ý gật gật đầu, “Dạ, Tiểu Huy không nói dối, chị thật sự rất đẹp ạ.”
Được cậu nhóc khen ngợi chân thành như vậy khiến tâm tình Tiết Lam thực sự quá tốt, cảm thấy cùng cậu nhóc này trò chuyện quả thật hết sức thoải mái.
Đúng lúc này, thiết bị bên cạnh đột nhiên bị nghiêng, mắt thấy sắp ngã thẳng xuống về phía Tiểu Huy thì Tiết Lam vội nhoài về trước dùng cánh tay bảo vệ Tiểu Huy.
Thiết bị đó bằng sắt có đầu nhọn, trông có vẻ khá nặng, may mà lúc Tiết Lam che chắn Tiểu Huy thì hơi dịch chuyển vị trí nên nó cũng không trực tiếp đập thẳng lên cánh tay Tiết Lam.
Nhưng đầu nhọn của nó rạch một đường dài trên cánh tay cô, máu tươi từ vết thương túa ra.
Sau khi cảm thấy một cơn đau nhói thì Tiết Lam vội quay đầu nhìn vết thương, suy nghĩ đầu tiên chính là, tiêu rồi, chảy máu nhiều như vậy, cô sẽ không vì mất máu mà ngất đấy chứ.
Cô dùng tay không bị thương theo bản năng che mắt Tiểu Huy. Cậu bé còn nhỏ, bất ngờ thấy nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, không chừng buổi tối còn mơ thấy ác mộng ấy chứ.
Người bên cạnh cuối cùng cũng hậu tri hậu giác lấy lại bình tĩnh, nhân viên trước đó ở cạnh Tiểu Huy cũng vội chạy lên. Tiết Lam sau khi giao Tiểu Huy cho người đó thì mới có cơ hội dùng tay chặn lấy vết thương.
Mới rồi thiết bị kia đập mạnh xuống bên cạnh Tiểu Huy, mặc dù Tiết Lam che chở cậu bé nhưng cậu bé cũng bị giật mình, đang khóc dữ dội.
“Chị mau dẫn Tiểu Huy sang bên cạnh dỗ em ấy đi ạ, em ấy sợ quá rồi.” Tiết Lam căn dặn.
Nhân viên đó vội đồng ý, tay chân luống cuống kéo Tiểu Huy tới gần đấy dỗ cậu bé.
Lúc này, Trương Giai ở cạnh cũng quýnh quáng đến phát khóc, “Lam Lam, chị đừng sợ, em gọi 120.”
Nhân viên đoàn phim ở bên cạnh vội vã chạy tới, thấy vậy liền nói: “Gọi 120 tới còn cần mất một lúc, đoàn phim có xe, tôi biết một bệnh viện gần đây, tôi dẫn các cô trực tiếp tới đó nhé.”
Vì vậy, Tiết Lam, Trương Giai, còn có vài nhân viên công tác của đoàn phim vội vội vàng vàng đi tới bệnh viện.
Mà những nhân viên khác ở lại, nhìn Tiểu Huy hãy còn nức nở bên cạnh, nháy mắt lấy lại phản ứng.
“Các cậu phụ trách trông chừng Tiểu Huy, tôi chạy đi báo chuyện này với đạo diễn Vương một tiếng.”