Sau khi show vợ chồng kết thúc không lâu, Tiết Lam phát hiện cô đã mang thai.
Trong thời gian thai kỳ, toàn bộ công việc của cô đương nhiên đều dừng lại, tới lúc thai nhi đã bảy tám tháng thì ba Thịnh và mẹ Tiết cũng chuyển tới để dễ chăm sóc Tiết Lam.
Họ ở nhà Tiết Lam, còn cô và Thời Chí thì bình thường sẽ ở lầu dưới, như vậy cũng thuận tiện hơn.
Thấy đã sắp tới ngày sinh dự kiến, ai nấy trong nhà ngày ngày đều hết sức cẩn thận. Tiết Lam cũng trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, bên cạnh gần như một ngày hai mươi tiếng đều có người ở cạnh.
Hôm nay, Tiết Lam và Thời Chí ở tầng trên ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị về nhà thì mẹ Lam giữ Thời Chí lại, bắt đầu dặn dò.
“Tiểu Chí này, thời gian dự sinh của Lam Lam sắp tới rồi, cộng thêm con bé mang thai đôi, rất có khả năng sẽ sinh sớm, thời gian này buổi tối lúc ngủ con phải chú ý con bé nhiều hơn nhé.”
Nghe vậy, Tiết Lam vội nói: “Mẹ, mẹ đừng dọa anh ấy, bây giờ mỗi ngày tinh thần anh ấy đều căng như dây đàn, giờ mẹ còn dặn vậy nữa, dám chừng buổi tối anh ấy không cần ngủ luôn ấy ạ.”
Tiết Lam phát hiện từ khi cô mang thai thì Thời Chí so với thai phụ là cô còn căng thẳng hơn, đặc biệt khi thai kỳ càng ngày càng lớn thì anh càng trở nên khẩn trương, ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không vào, không biết còn tưởng anh mới là người mang thai cơ đấy.
Lời dặn của mẹ Tiết, Thời Chí đương nhiên không ngừng đồng ý, “Mẹ, mẹ yên tâm, con ngủ rất tỉnh, nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đương nhiên mẹ Tiết yên tâm. Đối với con rể như Thời Chí, hiện tại bà hài lòng trăm phần trăm. Mấy ngày nay, thấy anh che chở lại kiên nhẫn với con gái mình như vậy, bà hết lòng tán thưởng.
Thế nhưng thật sự đã bị mẹ Tiết nói trúng, tối đó Tiết Lam chuyển dạ, cả nhà tay chân luống cuống tức tốc đưa đến bệnh viện, cô thuận lợi sinh một cặp trai gái.
Lúc Tiết Lam tỉnh lại thì cô đã được chuyển tới phòng bệnh.
Ba mẹ cô mỗi người đang ẵm một đứa trẻ, dưới sự hướng dẫn của y tá đút sữa cho bé. Thời Chí vẫn luôn ở cạnh giường trông chừng cô, vì vậy, cô vừa mở mắt anh liền phát hiện.
Giọng Thời Chí có phần khẩn trương: “Em tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?”
Tiết Lam nhếch miệng cười, “Đừng lo, em ổn lắm.”
Lúc cô sinh, Thời Chí cùng cô tiến vào phòng sinh. Nhớ lại dáng vẻ Thời Chí ở trong phòng sinh bị doạ đến nhũn chân, đó là lần đầu tiên cô thấy anh chật vật như vậy, có điều, nội tâm cô không khỏi ấm áp.
Còn có hiện tại, không cần hỏi cũng biết, nhất định là anh một bước cũng không rời, luôn ở cạnh trông chừng cô.
Lúc này, những người khác trong phòng cũng phát hiện Tiết Lam đã tỉnh, mẹ Tiết và ba Thịnh liền vội bế hai đưa trẻ qua.
“Lam Lam, mau nhìn xem, cả hai đứa đều ổn cả, bú sữa cũng hăng lắm.” Mẹ Tiết cười vui vẻ nói.
Thời Chí dìu Tiết Lam ngồi dậy, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của hai đứa trẻ, chỉ là nét mặt cô không khỏi giật giật.
“Mẹ, mọi người chắc chắn không ôm nhầm chứ?” Tiết Lam khó hiểu hỏi.
Mẹ Tiết ngạc nhiên, đáp: “Nói bậy gì thế, sao có thể ôm nhầm được, hai đứa từ phòng sinh bế ra, mẹ và ba con có mắt mũi kèm nhèm đâu.”
Thời Chí tưởng cô lo lắng nên cũng lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, không có chuyện bế nhầm đâu. Tối qua sản phụ sinh con trong bệnh viện chỉ có mình em, nên sẽ không có sai sót.”
Tiết Lam bĩu môi, vẫn không muốn tin cho lắm, “Nhưng cả hai đứa sao lại xấu vậy ạ, chẳng giống con của con với Thời Chí tẹo nào.”
Trước khi em bé ra đời, cô từng tưởng tượng rất nhiều lần con của họ sẽ trông như thế nào, thậm chí còn từng xem ảnh mà netizen ghép đặc điểm của hai người họ, nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ cô thấy hiện tại, nhăn nhăn nheo nheo, trông cứ như hai người già tí hon.
Mẹ Tiết khinh bỉ nhìn cô, không vui nói: “Con nít mới sinh đều như vậy, lớn rồi sẽ ổn, con và em con hồi nhỏ cũng y hệt.”
Y tá ở cạnh cũng giải thích, nói gì mà trẻ sơ sinh nhiều nếp nhăn là vì bị bọc trong nước ối trong bụng mẹ, từ từ sẽ hết.
Tiết Lam vừa nghe giải thích, “à” một tiếng, cũng không quá mức băn khoăn nữa.
Mẹ Tiết vừa trêu đứa bé trong ngực vừa nói: “Lo lắng của con nuốt vào bụng đi, với tướng mạo của con và Thời Chí, trẻ con nhà chúng ta chắc chắn không xấu được.”
Tiết Lam gật đầu tán đồng, nhìn Thời Chí nói: “Em hi vọng chị gái và em trai sau này bề ngoài sẽ giống anh.”
Thời Chí xoa đầu cô, cười nói: “Con gái vẫn nên giống em thì hơn.”
Mẹ Tiết đứng cạnh nghe đối thoại của hai người, vội ngắt lời: “Có phải tụi con nhầm rồi không, y tá nói là anh trai và em gái, là bé trai ra trước.”
Tiết Lam xua tay, nói bằng vẻ không sao hết: “Chuyện này không quan trọng ạ, trước đây con và Thời Chí đã bàn xong, nếu như là thai trai gái thì bất kể ra trước ra sau thế nào, đều sẽ là chị gái và em trai, dù gì cũng không cách nhau bao lâu.”
Mẹ Tiết: “…….”
Chuyện này không quan trọng? Thế cái gì quan trọng?
Ba Thịnh do dự nói: “Thế không hay cho lắm, dù sao vẫn là con trai ra trước mà.”
“Đúng đó, anh trai em gái tốt biết bao, sau này lớn rồi, em gái còn có anh trai chăm sóc chống lưng. Nhà người ta không phải đều mong như vậy sao, sao tới tụi con lại làm ngược thế.” Mẹ Tiết khó hiểu nói.
Tiết Lam vẫn thấy bình thường, “Em trai cũng có thể chăm sóc chị mà, con với Thịnh Lâm không phải thế ư. Hơn nữa, sinh đôi nếu như bé gái là chị thì sau này còn có thể dựa vào ưu thế hơn tuổi mà bắt em trai nghe lời, tốt biết nhường nào ạ.”
Dù sao từ kinh nghiệm của chính mình, cô lớn hơn Thịnh Lâm ba phút đã khiến Thịnh Lâm ấm ức mấy chục năm, ngược lại cô cảm thấy sướng lắm.
Mẹ Tiết nhìn Thời Chí, hỏi: “Con cũng đồng ý?”
Thời Chí khẽ cười gật đầu, dáng vẻ “nghe nóc nhà chỉ đâu đánh đó.”
Tiết Lam cười hì hì nói: “Đại khái mọi người đều không có ý kiến, vậy chúng ta bàn xong rồi, thống nhất với nhau, sau này Nặc Nặc là chị, Mặc Mặc là em.”
Nặc Nặc và Mặc Mặc là tên Tiết Lam Thời Chí đặt cho hai đứa trẻ, Nặc Nặc là bé gái, Mặc Mặc là bé trai.
“Tôi không đồng ý!”
Trong lúc mọi người trong phòng đều âm thầm gật đầu thì cửa phòng bỗng truyền tới âm thanh phản đối.
Thịnh Lâm không biết xuất hiện trước cửa phòng bệnh từ lúc nào, chỉ thấy cậu mặt mày đen thùi đi vào, rõ ràng là đã nghe được lời họ vừa nói.
“Tiết Lam, có phải đầu you bị cửa kẹp không hả, Mặc Mặc dựa vào bản lĩnh của chính mình ra đời trước, dựa vào đâu mà một câu của you đã đem nó từ anh trai trở thành em trai, dù sao tôi không đồng ý, cũng sẽ không thống nhất khẩu cung với mọi người!”
Tiết Lam: “……..”
Ơ hay, sao mà lại trùng hợp thế chứ lị, lại bị Thịnh Lâm bắt gặp!
—
Một tuần sau, Tiết Lam từ bệnh viện chuyển vào trung tâm ở cữ, phòng làm việc của cô và Thời Chí đăng weibo báo tin vui này cho các fan.
Các fan bắt đầu hồ hởi ở trên mạng gửi lời chúc phúc, thai long phụng ó, đây là chuyện vui cỡ nào nha.
Có điều theo yêu cầu của Tiết Lam, weibo của phòng làm việc chỉ nói cô sinh một cặp trai gái chứ không nói rõ hai đứa bé ai lớn ai nhỏ. Bởi vì một tuần đã trôi qua nhưng cô vẫn không cách nào thuyết phục được Thịnh Lâm.
Thế nhưng, sau khi hai người công bố tin vui ra ngoài thì account weibo ngoại trừ quảng cáo chứ cơ hồ không có bất cứ hoạt động gì khác của Thịnh Lâm bỗng đăng một sờ-ta-tút.
Thịnh Lâm: Tiết Lam, you từ bỏ đi, tôi sẽ không bị you thuyết phục đâu, là anh trai em gái, chính là anh trai em gái, tuyệt đối không phải chị gái em trai!
Weibo này đăng lên, cộng đồng mạng và các fan ban đầu còn có chút không biết đầu cua tai nheo, nhưng rất nhanh đã mau chóng đoán được đái khái từ câu chữ trong weibo của Thịnh Lâm.
[Đệch, trong weibo này của Thịnh Lâm chứa lượng tin tức rất lớn đó nhé, vậy là Tiết Lam muốn thay xà đổi cột, anh trai biến thành em trai?]
[Êu, nhìn tình hình thì chắc hết tám chín chục phần trăm là vậy rồi, không thấy phòng làm việc Tiết Lam chỉ nói là sinh đôi trai gái chứ không hề nói ai lớn ai nhỏ à, nhưng Thịnh Lâm tức tốc đăng weibo này, rành rành rồi còn gì]
[Tui thấy Thịnh Lâm đang đồng cảm thân phận ó, anh í vẫn luôn bởi vì ra sau Tiết Lam ba phút mà bị đè đầu, cho nên mới mẫn cảm như vậy với tình cảnh của cháu trai!]
[Đồng ý với cách nói của lầu trên, há há há há, không được ròi, cười chớt tui ròi. Oán niệm của ca ca nhà tui lớn tới vậy ư, vốn dĩ là một người không thích đăng weibo nhưng lại lựa chọn phương pháp này để chiêu cáo thiên hạ!]
[Cười ná thở, cách một màn hình còn cảm nhận được sự quật cường của Thịnh Lâm, đây chính là thề sống chết cũng phải bảo vệ vị trí anh trai cho cháu]
Trung tâm ở cữ, Thời Chí lúng túng đưa điện thoại cho Tiết Lam, màn hình chính là bài đăng weibo của Thịnh Lâm.
Mấy ngày nay, anh ở cạnh nhìn chị em nhà này bàn tới bàn lui đủ cách, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Tiết Lam tức giận phì phò nói: “Thằng nhóc thúi vậy mà lại giở chiêu này với em, nó chờ đó, về sau đừng có hòng cầu xin em chuyện gì!”
Chuyện đã tới nước này, Tiết Lam biết đã không cách nào xoay chuyển. Thịnh Lâm để cộng đồng mạng rộng lớn làm chứng cho cậu, xem như dứt khoát cắt đường lùi của cô.
Thời Chí cười an ủi: “Đừng tức giận, anh trai em gái cũng tốt mà, mấy ngày nay anh thấy Mặc Mặc tương đối trầm tính, vừa hay có thể chăm sóc em gái.”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng phải, anh trai em gái cũng được nhỉ.
Đúng lúc này, nôi em bé bên cạnh truyền tới tiếng khóc trẻ con.
Tiết Lam nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Nên cho bú rồi, em cho Mặc Mặc bú trước, anh pha sữa cho Nặc Nặc nhé.”
Chăm hai đứa trẻ, sữa của Tiết Lam không đủ, mỗi lần cần có một đứa uống sữa bột, vì vậy bình thường hai đứa trẻ sẽ đổi qua đổi lại cho nhau.
Thời Chí “ừ” một tiếng, nhanh chóng bế Nặc Nặc trong nôi lên đưa cho Tiết Lam.
Tiết Lam sửng sốt, “Anh bế nhầm rồi, em nói là Mặc Mặc.”
Thời Chí cười nhẹ, nói: “Nặc Nặc khóc dữ quá, em cho con bú trước đi, hơn nữa con bé không quen uống sữa bột, vẫn nên để Mặc Mặc uống sữa bột thì hơn.”
Tiết Lam vừa định lên tiếng thì Nặc Nặc trong lòng đã cất tiếng khóc, hết cách, cô chỉ có thể cho con bé bú trước.
Phía Thời Chí cũng rất nhanh đã pha sữa xong, sau đó, anh ẵm Mặc Mặc trong nôi lên, thành thục đút sữa cho thằng bé.
Tiêt Lam nhìn Nặc Nặc đang chụt chụt bú sữa trong lòng, lại nhìn Mặc Mặc im lặng uống sữa, bỗng sâu sắc hiểu được một câu, đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống.
“Thời Chí, em cảm thấy anh như vậy đặc biệt không tốt!” Tiết Lam bỗng nói.
Thời Chí ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tiết Lam nghiêm túc: “Anh trọng nữ khinh nam, lần nào cho bú anh đều để Mặc Mặc uống sữa bột, anh không thể bởi vì Mặc Mặc quá hiểu chuyện mà xem nhẹ thằng bé, như vậy không đúng.”
Tính cách Mặc Mặc hết sức yên tĩnh, rất ít khi khóc lóc ầm ĩ. Ngoại trừ những lúc muốn thay tã bị ẩm sẽ ọ oẹ hai tiếng, còn thì những lúc khác đều hiếm khi khiến người khác phải bận tâm.
Nhưng Nặc Nặc thì hoàn toàn khác. Chỉ hơi đói hoặc thay tã cho con bé trễ một chút thì tiếng khóc của con bé có thể lật tung cả mái nhà.
Vì vậy, người lớn tự nhiên sẽ dồn lực chú ý lên Nặc Nặc nhiều hơn một chút.
Thời Chí nghe thế thì ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: “Anh không trọng nữ khinh nam, cũng không hề xem nhẹ Mặc Mặc.”
Tiết Lam hỏi: “Thế sao lần nào cũng tìm đủ loại lý do ngăn em cho Mặc Mặc bú sữa mẹ?”
Mặc dù mười lần thì hết năm sáu lần là vì Nặc Nặc khóc ầm ĩ, nhưng cũng có lúc Nặc Nặc không khóc, khi ấy Tiết Lam sẽ chủ động nhắc cho Mặc Mặc bú, nhưng lần nào Thời Chí cũng ngăn cản.
Thời Chí liếc nhìn Tiết Lam đang cho con bú, do dự trong giây lát mới nói: “Bởi vì, Mặc Mặc là con trai.”
Tiết Lam không hiểu, “Con trai thì làm sao?”
Hừ, còn nói không có trọng nữ khinh nam!
Thời Chí ngập ngừng một lúc, mới thấp giọng nói: “…….Anh sẽ ghen.”
Tiết Lam trước tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra thì nhất thời dở khóc dở cười.
“Thời Chí, Mặc Mặc là con trai anh!”
Người này là vại giấm chắc, ngay cả giấm của con trai mà cũng xơi!
“Ừm, anh biết thằng bé là con trai anh,” Thời Chí khe khẽ ngước lên, nói: “Nhưng mà, vẫn nhịn không được.”
Tiết Lam: “………”