Edit & Beta: Yuki
________________________
Cuối tháng 9 năm 2001, tôi nhận tin Shawn đã qua đời.
Cách đây không lâu, có một cuộc tấn công khủng bố vào Trung tâm Thương mại Thế giới[1] ở New York. Và không may, công ty mới của tôi bị đánh sập.
Khi đó tôi đang nghỉ phép ở Miami. Vợ chồng tôi đã kết hôn tròn mười năm, từng có ba đứa con nhưng đều bất hạnh chết yểu. Gần đây cô ấy lại sẩy thai, tâm tình sa sút nên chúng tôi quyết định đi chơi cho khuây khỏa.
Không ngờ vậy mà lại thoát được một kiếp nạn. Sau đó, tôi tức tốc chạy về New York, cũng vì tai nạn lần ấy mà bận rộn muốn sứt đầu mẻ trán, rồi đột ngột nhận một giấy báo thừa kế.
Tôi đang dở việc thì nghe thấy tên người nọ, bèn dừng lại, âm thầm lắng tai nghe đôi ba câu trò chuyện chắp vá của luật sư và cảnh sát để thăm dò cuộc sống mấy năm này của Shawn, cũng như chân tướng cái chết của cậu.
Thì ra, sau khi tôi kết hôn, Shawn cũng kết hôn cùng một góa phụ đáng tuổi mẹ mình. Cậu đưa cho đối phương một khoản tiền, dùng hôn nhân trên danh nghĩa để đổi lấy tấm thẻ xanh.
Cuối cùng, cậu có được thân phận hợp pháp, mở một quán ăn ở phố người Hoa, vẫn sống trong căn hộ tôi cho cậu năm đó. Cậu nghiễm nhiên sống một cuộc sống bình bình ở nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến sau khi kết hôn lấy một lần.
Mãi tới ngày 11 tháng 9 năm 2001…
Shawn đang chào hỏi khách thì nghe trên TV đưa tin máy bay của phần tử khủng bố đã đâm vào tháp đôi[2]. Thình lình, cậu chạy ra ngoài, đón một chiếc taxi định đi đến Trung tâm Thương mại Thế giới. Nhưng bấy giờ có ai muốn đến nơi đó chứ?
Cậu đành dùng sức phóng đi như bay, chẳng ai rõ tại sao chàng trai ấy lại hốt hoảng đến vậy. Giữa ngã tư đường đông đúc người qua kẻ lại, chiếc ô tô không kịp phanh đã tông vào cơ thể bé nhỏ của Shawn…
“Anh sao thế?” Vợ hỏi tôi.
Tôi lau lau khóe mắt, đáp: “Một người bạn gặp tai nạn qua đời thôi.”
Cô ấy tỏ vẻ ái ngại: “Tiếc quá. Anh có định đến dự tang lễ không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Em yêu à, anh còn phải làm việc tiếp, New York không tin vào nước mắt đâu em.”
“Công việc, công việc, suốt ngày anh chỉ có công việc.” Trong lời cô nói mang theo nỗi thất vọng phảng phất. Tôi không quan tâm, hiện tại tôi chỉ muốn cứu vãn tình hình cổ phiếu đang lao dốc và nỗ lực đền bù tổn thất hết sức có thể.
Vì tai nạn lần này mà công ty tôi phải chịu thiệt hại nặng nề, may sao vẫn chưa phá sản, tôi còn đủ vốn liếng để có thể gầy dựng lại từ đầu.
Cùng lúc, vợ tôi cũng đệ đơn ly hôn.
“Em có cảm giác anh không thật sự yêu em. Nói thật đi, anh có từng yêu em không?”
Đôi mắt xanh xám của cô ấy như phủ một lớp sương mờ. Tôi lặng nhìn, rồi bất giác nhớ đến Shawn.
Tôi không tài nào trả lời câu hỏi ấy. Cô lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn do luật sư soạn thảo, hằng hà sa số những quy định phân chia tài sản dài dằng dặc, tôi thậm chí còn không xem qua mà trực tiếp ký tên mình vào cuối.
Sau khi giải quyết xong chuyện ly hôn, tôi một mình đến căn hộ của Shawn. Thấm thoát đã mười năm, quang cảnh nơi đây giờ đổi thay đến lạ.
Nhưng nội thất trong căn hộ vẫn được bố trí như cũ, ngay cả đồ dùng cũng bất di bất dịch, không khác gì so với lúc tôi rời đi. Bởi vì không có ai quản lý, nên tủ đồ đã bám một lớp bụi, dẫu vậy bên trong được dọn dẹp rất ngăn nắp.
Mở tủ ra, đập vào mắt tôi là bộ Âu phục xám được treo lên gọn gàng, phối với sơ mi trắng, tuy đã cũ nhưng được bảo quản tốt vô cùng.
Tôi cứ ngỡ mình đã quên được người con trai ấy, mà thật ra những ký ức kia như những giọt cà phê đọng lại, mãi mãi không thể tẩy sạch, qua nhiều năm vẫn ngoan cố bám trên ngực tôi.
Bên trong bộ Âu phục còn bọc một chiếc sườn xám đã ngả màu đỏ sẫm, tựa một đóa hồng điêu linh.
Chẳng hiểu sao, tôi bỗng bật khóc tức tưởi…
________________________
CHÚ THÍCH:
[1] Trung tâm Thương mại Thế giới ở thành phố New York, Mỹ nổi bật với hai tòa tháp đôi 110 tầng, trở thành tòa nhà cao nhất thế giới trước khi tòa tháp Sears ở Chicago hoàn tất. Trung tâm Thương mại Thế giới đã bị phá hủy trong vụ tấn công khủng bố ngày 11/9/2001 (cũng là thời gian diễn ra hiện tại trong câu chuyện)
[2] Là tòa tháp của Trung tâm Thương mại Thế giới đã nhắc ở trên.