Edit & Beta: Yuki
________________________
Công việc đầu tiên của tôi ở phố Wall là nhờ Shawn lấy giúp.
Nói đúng hơn, là nhờ khách hàng của cậu lấy giúp.
Thập niên 80 thế kỉ 20, giới tài chính Mỹ ngập trong tình dục và thuốc phiện. Theo lẽ đương nhiên, một kỹ nam xinh đẹp sẽ có cơ hội tiếp xúc với những tên tuổi máu mặt hơn một tay môi giới chứng khoán gà mờ như tôi.
Tôi còn đang tìm kiếm thông tin tuyển dụng trên các trang báo thì Shawn đã xách theo chiếc túi mua sắm mới tinh, hệt một con chim nhảy vào căn nhà cho thuê chật chội rồi nói với tôi: “Tiên sinh, đêm nay ở khu Đông có tổ chức dạ hội, tôi vừa lấy được thư mời, anh đi cùng tôi chứ?”
Tôi liếc thấy cái tên trên thư mời, hai mắt sáng quắc. Shawn đưa túi giấy in logo nổi bật cho tôi, bên trong là bộ Âu phục tôi đang cần.
Đồng thời cậu cũng tự sắm cho mình một chiếc sườn xám mới toanh, chất vải nhung đen ôm vừa vặn, xẻ tà cao tôn lên làn da trắng như tuyết, đẹp đến rung động lòng người.
Đêm đến, tôi đi cùng Shawn tới một căn biệt thự hướng biển, tựa như lạc vào giấc mộng vàng son. Hàng dài xe sang đậu nối tiếp nhau, các nhà tư bản giàu có cùng giới thượng lưu phố Wall tụ thành nhóm với đám vũ nữ thoát y và người mẫu đồ lót, pha lẫn trong hương sâm panh đan xen thuốc phiện.
Shawn là mỹ nhân Hoa kiều hiếm hoi ở cái xứ này. Người người nhao nhao đòi cậu trình diễn một khúc nhạc Hoa, thế là cậu bèn hát một bài mà đám người ấy cả chữ bẻ đôi cũng chẳng hiểu. Cậu cất tiếng hát, không giống với chất giọng của người Hoa bình thường tôi từng nghe, giọng ca du dương êm ái, thậm chí có thể nói là quyến rũ.
Tiếc rằng tôi không rảnh để tâm quá nhiều đến những chuyện đó, bởi tôi vừa thấy một nhân vật tai to mặt lớn mình hằng ao ước lẫn trong đám người cười đùa náo nhiệt kia. Hắn ta đang sung sướng đê mê trong tầng tầng lớp lớp phụ nữ bán khỏa thân, mà đây chính là cơ hội tôi cần.
__
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shawn, cậu đã giúp tôi một việc lớn đấy!”
Mấy hôm sau, tôi phấn khích ôm lấy Shawn xoay một vòng khắp phòng, báo với cậu tôi vừa nhận được tin tuyển dụng. Từ tận đáy lòng cậu rất mừng cho tôi, cười tít cả mắt: “Chúc mừng anh, tiên sinh, anh chắc chắn sẽ thành công.”
“Ừm, chắc chắn.”
__
Tôi ngồi trong văn phòng mình khao khát đã lâu, mặc dù chỉ là một nhân viên cấp thấp ngày ngày phải gọi biết bao cuộc điện thoại mời chào cổ phiếu, nhưng tôi đang từng bước thấy được tương lai xán lạn đợi chờ phía trước.
Lần đầu nhận lương tôi đã mời Shawn đi ăn. Địa điểm do cậu chọn, trong một góc vắng lặng giữa phố người Hoa tấp nập, ăn mấy món thiên ngọt, chẳng phải món khoái khẩu của tôi, có điều Shawn lại ăn rất ngon.
Hiếm khi tôi thấy cậu mặc đồ nam. Cũng vào xuân rồi, cậu khoác nhiều lớp sơ mi đã sờn cũ, mái tóc đen dài chạm vai được buộc gọn sau gáy, để lộ gương mặt mộc mạc thuần khiết.
Tôi nhìn Shawn dùng đũa gắp thức ăn, bèn bắt chước cầm lấy hai cây que trước mặt, tiếc là tôi vụng hơn cậu nhiều lắm. Cậu đánh mắt qua tôi rồi bật cười khanh khách: “Tiên sinh, anh phải cầm như này nè.”
Có cậu làm mẫu nhưng tôi thử tận mấy lần vẫn bất lực, cuối cùng đành khoanh tay bỏ cuộc, đổi sang dùng nĩa.
Lát sau bọn tôi có uống chút rượu, cả hai đều đã ngà ngà say. Tôi say hơn Shawn nên được cậu tập tễnh đỡ ra khỏi quán. Tôi ngước lên nhìn màn đêm, từng tòa cao ốc chọc trời đang lập lòe chiếu rọi không gian tăm tối.
“Rồi sẽ có ngày tôi được ngồi trong văn phòng của tòa nhà xa hoa lộng lẫy nhất, khắp cả phố Wall đều biết đến tôi.” Tôi chỉ lên căn kiến trúc cao ngất ngưởng, mượn men say nói ra tham vọng của mình.
Xong, tôi cúi đầu hỏi: “Shawn này, ước mơ của cậu là gì?”
Cậu còn đang chật vật đỡ thân hình nặng trịch của tôi, suy tư một hồi mới khẽ đáp: “Sống, có thể sống thật bình an là tốt rồi.”
“Cái này mà gọi là ước mơ á? Làm ơn đi, đây là New York đấy chàng trai à!” Tôi như muốn cười phá lên, “Là trung tâm của thế giới, là thiên đường của tiền tài đấy!”
“Anh say rồi tiên sinh.” Shawn lắc đầu cười trừ, ánh mắt nhìn tôi mang theo nét dịu dàng đến lạ.
__
Chẳng lâu sau tôi đã tìm thấy một căn trọ gần nội thành bèn sửa soạn dọn đi. Đồ đạc tôi không bao nhiêu, một rương hành lý đã đựng đủ. Shawn lẳng lặng quan sát tôi sắp xếp hành lý, đôi mắt chất chứa nỗi buồn khó tả.
“Ha, cậu còn đợi gì thế? Không thu dọn hành lý đi?” Tôi khoá vali lại, khó hiểu nhìn cậu, cậu cũng khó hiểu nhìn tôi. Chờ khi ngộ ra, ánh mắt tăm tối lại tràn đầy xúc cảm bất ngờ đến mừng rỡ.
“Hay ý cậu là mấy thứ ở đây cậu đều muốn vứt hết? Vậy cũng được.” Tôi nở nụ cười, nói với cậu: “Chúng ta sắp được sống một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây rồi.”