“Con mãnh thú” trong phòng ngủ ấy đang dùng bàn tay to lớn mang theo độ ấm mơn trớn lồng ngực tôi.
Tôi khuất dưới tay anh, mặc người xâu xé.
Từ khi hai chúng tôi từ Hàng Thành trở về, tôi chưa thấy Nhậm Lung phát bệnh thêm lần nào. Mà một tuần sau, cũng chính là ngày hôm nay, anh đột nhiên bổ nhào về phía tôi.
Có khi anh sẽ mở mắt, có khi lại nhắm chặt mắt lại.
Tôi thì thích khi anh mở mắt hơn. Cái hành động nguyên thủy này không hề có màn dạo đầu gì cả, chỉ là khi ngủ, anh dựa theo kí ức mô phỏng khắc họa lại thôi.
Thậm chí anh còn chẳng chủ động hôn tôi. Tôi đoán có lẽ lúc lên giường anh cũng ít khi hôn con gái người ta.
Ôi chao! Quên mang ba con sói mất rồi!
Tôi còn chưa kịp nghĩ, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm đã càn quét khắp người, phỏng chừng có thể hòa tan toàn thân tôi.
Trong đêm đen tịch mịch, chúng tôi đang làm chuyện mà giữa người yêu với nhau mới làm.
Mới nghĩ có vậy thôi mà máu trong người tôi đã sôi sùng sục, tôi trầm mề giữa khoái lạc vô cùng vô tận, thậm chí còn không nhớ hai chúng tôi đã làm được mấy lần.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, người tôi như người mượn, mông đau nhức, cơ thể cũng không được thoải mái.
Rồi xong, tối qua tôi quên xử lí sạch sẽ rồi.
Tôi khó khăn bò xuống giường, chạy tới phòng vệ sinh rửa sạch, sau đó chậm rì rì tới phòng bếp nấu bữa sáng. Chiều nay anh Lung phải đi gặp một khách hàng quan trọng, không thể chậm trễ.
Tôi muốn làm một bát cơm rang thịt, sau đó nấu một bát cháo trắng cho mình.
Không lâu sau, anh Lung thức dậy rồi.
Anh bước tới phòng bếp, lúc nói chuyện giọng điệu mang theo chút vui vẻ: “Tối qua em lại xem phim khủng bố à?”
Tôi đứng trong phòng bếp, quay lưng với anh, lắc đầu.
“Thế sao lại sang phòng anh ngủ? Em có biết… tối qua lúc em ngủ, quần em bay mất tiêu không?”
Tôi quay phắt đầu lại.
Đúng như dự đoán, trên tay Nhậm Lung xách cái quần nhỏ tối qua tôi mặc, lại còn là quần tam giác.
Trời ơi!
Anh nhìn khuôn mặt tôi, hai đầu mày chau lại, nhanh chóng bước tới: “Sắc mặt em tệ vậy, bị ốm à?”
Tôi cười với anh: “Hơi bị cảm, này sếp, hôm nay em xin nghỉ nhé.”
Nhậm Lung giành lấy cái xẻng đảo đồ ăn trong tay tôi, nhẹ nhàng niết tai tôi mấy cái: “Để anh làm cho, em đi nghỉ đi.”
Mặc Lung xuống bếp là một câu ngạn ngữ.
Mặc Lung xuống bếp— chắc chắn toang.
Tôi bất đắc dĩ nhìn bàn ăn, bát cháo trắng của tôi còn có thể coi là cháo lỏng, nhưng cơm rang thịt trong bát của anh thì không khác gì một đống chè mè đen đen sì, hơn nữa còn cứng ngắc.
Thế mà anh ăn ngon lành, vừa nhai vừa lên lớp: “Ngủ có giấc thôi em cũng bay mất cái quần nhỏ, em nói xem em không bị cảm thì ai bị cảm? Lớn tướng ra rồi mà vẫn không biết chăm sóc bản thân sao cho tốt, trước đây anh bảo em bao lần rồi, có lần nào em nghe lời không? Năm ngoái lúc mới vào đông anh đã bảo em…”
“…. Ăn lẹ đi, ăn xong đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
Tay cầm thìa của tôi bỗng khựng lại, tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
“Không cần đâu… anh Lung, em chỉ cảm vặt thôi, tự em lượng được. Chiều này anh còn có hẹn với Nhiếp tổng cơ mà.”
“Mới nãy báo với Tiểu Lý dời lại rồi.”
“Ơ… không được, anh Lung, anh xem giờ em khỏe như vâm, còn có thể nhảy Nhị Nhân Chuyển nữa, anh cứ đi…”
“Im mồm, mau ăn.”
Tôi nhìn cháo loãng trong bát, lòng dạ bồn chồn, phải đi bệnh viện, phải khám bác sĩ, rồi tôi phải giải thích với anh thế nào? Còn chẳng bằng tự tôi nói dối!
“Anh Lung!”
Miệng anh nhai cơm đen ngòm, ngước mắt nhìn tôi.
“Anh Lung, anh đừng đi với em. Ờm gì nhỉ, em không tiện nói cho lắm.”
“Em nói đi.”
“Em bị trĩ!”
Nhậm Lung nuốt cái đống đen sì sì mới nãy nhai xuống, bật cười: “Lừa ai đấy?”
Chao ôi, ảnh không tin tôi.
Tôi gấp như kiến bò chảo nóng!
Nhậm Lung vuốt ve cái đồng hồ, anh giơ tay định xách tai tôi: “Tốt nhất là em thành thật đi.”
Tôi đỏ mặt cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt cái thìa, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, tôi chỉ đành nỗ lực bịa: “Tối qua em lăn giường với một người đàn ông, ổng lưu lại dịch thể trăng trắng trong người em, giờ em khó chịu.”
“Keng” một tiếng, Nhậm Lung không nắm vững cái thìa, để nó rớt xuống trên mặt bàn.
Giờ khắc này đôi mắt hung dữ của anh xoẹt một tia mông lung, nhìn anh như một con dã thú đang nhe răng ra ngây ngốc.
Mãi sau anh mới phản ứng lại, mạnh bạo đập bàn cái bốp, bát đũa trên bàn thậm chí còn phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nhậm Lung cau chặt hai đầu mày, cắn chặt khớp hàm, tay siết thành nắm đấm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, lồng ngực phập phồng lên xuống, như một con thú đang phẫn nộ gầm gừ.
Nhìn anh như vậy, tôi cá chắc anh đang định la tôi.
Mà chẳng ngờ giọng nói của anh lại cực kì bình tĩnh, không hề ăn khớp với dáng vẻ nổi giận đùng đùng lúc này của anh.
“Dương Dương, cánh em cứng rồi có phải không?”
Tôi cúi gằm cái đầu nho nhỏ, cắn chặt môi không dám hé lời.
Anh lại tiếp tục nói: “Em bảo em thích đàn ông, chuyện này khác người đấy nhưng suy cho cùng cũng không có gì to tát. Thế nhưng em lại để bản thân em thế kia… Đệt, em con mẹ nó…”
Tôi hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, tôi biết đến nước này thì anh giận thật rồi, tôi hối hận vì đã nói dối anh.
Nhậm Lung không thích nói tục, kể cả lúc mắng người anh cũng không mắng tục. Lần cuối cùng nghe anh chửi bậy đã là hai năm trước, khi ấy là bởi tôi bị người ta bắt nạt.
Anh không nói tiếp nữa, đầu lưỡi chống bên quai hàm trái, bàn tay vẫn siết chặt, cơ bắp trên cánh tay dần dần lộ rõ, ánh mắt anh rơi trên người tôi khiến lòng tôi ân ẩn xấu hổ.
“Con mẹ nó giờ em đi thay quần áo ngay cho anh, anh đưa em tới bệnh viện.”
Tôi lập tức bật dậy khỏi chiếc ghế, ngoan ngoãn đi thay quần áo. Nhậm Lung cũng thay một chiếc sơ mi, cước bộ cực nhanh, lúc đóng cửa rầm một tiếng rõ to, suýt chút nữa tôi còn tưởng cả tầng nhà này đều chia năm xẻ bảy.
Ngồi trên xe, anh nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm về phía trước, lông mày xoắn tít lại.
Tôi thót tim, cả đường không dám mở miệng.
Đợi tôi lấy thuốc từ chỗ bác sĩ xong, đi ra thấy Nhậm Lung đang đứng trước cổng bệnh viện, trên tay anh kẹp một điếu thuốc, miệng nhả khói trắng, điếu thuốc kia đã cháy gần hết, bị anh tiện tay ném bay vào thùng rác bên cạnh.
Trong lòng tôi lại càng tủi hổ hơn.
Thực ra từ năm ngoái anh đã cai thuốc rồi.
“Anh Lung…”
Anh cúi đầu đứng nguyên tại chỗ, dường như đang ngắm mũi giày của chính mình.
Tôi dùng ngón tay khẽ chọc cánh tay anh, thấp giọng bảo: “Anh Lung, xong chuyện rồi, về nhà thôi.”
Đột nhiên anh túm cánh tay tôi lại, kéo tôi tới một góc khuất gần đó, dùng lực đẩy bả vai tôi ấn tôi lên tường.
Anh cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt hơi phức tạp. Rất lâu rất lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói trầm trầm: “Hôm qua bảy giờ sáng em ra ngoài, buổi tối chín giờ rưỡi về nhà. Em nói xem, chuyện xảy ra khi nào? Ở công ty à? Người nào?”
Vai tôi có hơi đau, nhưng giờ tôi chẳng dám kêu, tôi cúi đầu, lấy tay khẽ khàng xoa cánh tay anh, mỉm cười nói: “Không phải ở công ty của chúng ta, buổi chiều em gặp được trên đường thôi…”
“Rầm” một tiếng, nắm đấm của anh nện trên vách tường, cả bức tường dường như cũng đang run rẩy.
Đáy mắt Nhậm Lung lộ vẻ hung dữ, nom anh như một con sói hoang dã. Tôi quay đầu nhìn cánh tay anh, gân xanh trên đó biểu thị rõ ràng cho lửa giận lúc này của anh, thậm chí mu bàn tay anh còn chảy máu.
“Anh Lung, chảy máu rồi!”
Anh dùng bàn tay dính máu ấy túm lấy cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Dương, anh vẫn luôn không biết, ngày ngày em đều lăn lộn với đàn ông như thế sao?”
Cả người tôi cứng ngắc, trong lòng tôi tủi thân xiết bao. Nhậm Lung túm cổ tay tôi cực kì đau, tôi nhỏ giọng đáp: “Anh Lung, không phải anh cũng làm với nhiều cô gái khác nhau hay sao?”
Tay anh bỗng run rẩy.
Dần dần, anh buông cổ tay tôi ra, Nhậm Lung nhìn mặt đất, tôi không đoán được anh đang nghĩ điều gì.
“Anh Lung, em xin lỗi, em sai rồi. Chúng ta đi xử lí cái tay của anh trước được không? Tay anh cần phải bôi thuốc.”
Nhậm Lung vẫn nhìn chằm chặp mặt đất, anh duỗi tay vuốt ve cổ tay bị siết đỏ bừng của tôi: “Về nhà thôi.”
Trên đường về nhà, tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó lái. Xe băng qua một khu công viên đô thị, bên ngoài cửa sổ xe là một biển hoa, ở giữa còn có hồ nước lóng lánh, hồ đó tên là hồ Tình Nhân, phía xa xa có mấy chấm nhỏ màu trắng, chắc là chim, tôi đoán có lẽ là thiên nga.
Làn gió êm đềm thổi qua đầu ngón tay tôi, vỗ về gò má và cả cổ tay vẫn ửng đỏ của tôi. Tầng mây âu yếm bao phủ lấy đỉnh núi phương xa, ánh nắng ấm áp rải khắp đất trời.
Sống lưng người đàn ông đang ngồi bên ghế lái thẳng tắp, tay anh nắm vô lăng, mày cau chặt, trong mắt ngập tràn vẻ dữ dằn.
Đột nhiên tôi có một phỏng đoán.
Rằng trừ lo lắng cho tôi ra, có phải anh hơi ghen ghen rồi không?
Có phải hay không?
Ý nghĩ ấy bén rễ trong lòng tôi, rõ ràng tôi biết đây chỉ là hư ảo không có thật, song máu trong người tôi như thể không chịu khống chế, sục sôi nhộn nhạo.
Anh từng nói tình yêu là thứ đồ nhạt nhẽo, tôi vẫn luôn phản đối anh.
Giống như giây phút này đây, tình yêu như biển hoa hải đường rung rinh dưới ráng chiều đỏ rực, còn tôi thì trầm mê giữa hương hoa bạt ngàn.
Trong lòng tôi lại tưởng tượng xa vời với anh thêm chút nữa, mong mỏi về anh thêm chút nữa.
Còn anh thêm biết bao ấm áp, biết bao tình cảm, biến biển hoa hải đường khắp trời này trở thành một hồ nước mùa xuân dịu dàng.
Biển hoa hòa tan.
Tôi cũng sẽ hòa tan.