Đồng hồ trên tường chạy đến mười một giờ.
Tôi ôm lấy hai chân cuộn tròn trên chiếc sofa trong phòng khách, tay trái kéo quần ngủ, tay phải thì nắm chặt điện thoại.
Chiều nay Nhậm Lung không tới công ty, đến giờ anh vẫn chưa trở lại.
Tôi biết, tối nay anh sẽ đi gặp mặt cô gái nào đó.
Nửa tiếng trước, tôi gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh Lung, anh đang đâu thế, bình nước nóng trong nhà hỏng rồi.”
Mãi chẳng thấy anh trả lời tôi, tôi vùi đầu giữa hai cánh tay, khẽ khàng thở dài một hơi.
Tôi cá chắc anh sẽ về nhà, anh chưa qua đêm bên ngoài bao giờ.
Nhưng với căn bệnh kia thì anh không thể ở bên ngoài quá lâu, tôi sợ sau khi ngủ anh phát bệnh sẽ xảy ra chuyện.
Ngày trước anh đi hẹn hò với con gái, thường thường tôi sẽ ngồi trên sofa đợi anh. Mãi đến hừng đông anh mới trở về, trên người tỏa ra hương sữa tắm xa lạ. Anh sẽ hỏi tôi tại sao không đi ngủ, tôi bèn giả bộ mải coi phim nên không chú ý thời gian.
Mỗi lần như thế là anh lại dạy bảo tôi.
Mắng người mà nom anh cũng ngầu lắm.
Giờ tôi chỉ hi vọng anh có thể lập tức về mà mắng tôi thôi.
Khung trò chuyện wechat xuất hiện một cái chấm đỏ, tôi vội vàng nhấn mở.
Long: Đồ ngốc, mở nước lâu chút là được.
Ông mặt trời: Lâu lắm rồi, lần này hỏng thật đấy.
Ông mặt trời: Anh Lung, thợ sửa máy nước nóng nghỉ làm rồi. Anh nhẫn tâm để một đứa da thịt mỏng manh như em tắm nước lạnh sao?
Rất lâu sau anh mới trả lời tôi.
Long: Khách sạn Kim Hoa 1302
Ông mặt trời: Yo, anh Lung, này ngại lắm, anh đang theo ong đuổi bướm kia mà, làm phiền chuyện tốt của Nhậm tổng nhà chúng ta rồi.
Ông mặt trời: (meme)
Long: Cút
Tôi siết chặt điện thoại, mặc quần ngủ loạt xoạt đi giày, chạy như bay xuống lầu gọi một xe taxi.
“Bác tài! Mau mau! Khách sạn Kim Hoa.”
“Chàng trai trẻ, làm gì mà vội vội vàng vàng thế?”
“Đi bắt gian.”
Bác tài giật mình, rồi cứ khuyên tôi phải bình tĩnh mãi, bác nói lưới luật lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Tôi thì thấy bác nghĩ nhiều quá rồi.
Khách sạn Kim Hoa là một khách sạn cao cấp, tôi tìm hết cả hơi mới thấy phòng 1302. Đứng trước cửa phòng, tôi hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp giơ tay gõ cửa, cửa phòng đã bị ai đó kéo ra.
Là một cô gái tóc ngắn, mặc một chiếc váy liền thân, trang điểm sương sương, mắt một mí.
Lại là mắt một mí, ai cũng mắt một mí, rõ ghét.
Tôi cũng mắt một mí đây, ngủ với tôi không được à?
Tôi và cô gái đó nhìn nhau chằm chằm, chẳng ai mở miệng.
Đột nhiên cô ấy bật cười rồi kéo tôi vào phòng, lớn tiếng nói: “Nhậm tổng nè, đừng bắt tôi đi mà, sao anh không nói sớm người bạn này của anh trông cũng đẹp trai thế chứ? Vào đây vào đây, ba người chúng ta cùng nhau!”
Chưa đợi tôi phản ứng thì cô ấy đã kéo tôi đến bên giường.
Tôi hú hết cả hồn.
Lúc này tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng im bặt, Nhậm Lung cuốn khăn tắm từ bên trong bước ra, lồng ngực vương bọt nước, mài tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước vuốt ra đằng sau.
Cô gái kia đang khoát tay trên vai tôi, ngón tay mân mê vành tai tôi.
“Thẩm Giai Giai!”
Nhậm Lung nhăn tít lông mày, dáng vẻ hung dữ, giọng nói cũng trầm trầm: “Cô về trước đi.”
Cô gái mắt một mí ấy bèn bĩu môi, lưu luyến rời đi, lúc đóng cửa còn rầm một cái rõ to.
Tôi và Nhậm Lung đứng trong phòng im lặng, không ai nói chuyện.
Dọa người quá trời ơi, xém chút nữa 3p luôn rồi.
Khoảng độ một phút sau tôi mới hoàn hồn, cười hi hi nói: “Anh Lung, nồng nhiệt vậy cơ à, thân thể này của anh có chịu được không? Ngày mai em nấu cho anh bát canh ngưu tất nhá.”[1]
[1] Một trong những công dụng của canh ngưu tất: bổ thận tráng dương
Nhậm Lung bước qua cho tôi một phát đạp, anh đi dép lê, đạp chả đau tẹo nào.
“Em còn không biết ngượng mà nói?”
“Ôi dào, em nào có biết anh gạo trắng chẳng nấu nổi thành cơm, em mà biết trước thì đã ở ngoài cửa chờ anh làm xong chuyện mới vào rồi, đã thế còn có thể ở ngoài cửa nghe trực tiếp không thu phí nữa.”
Nhậm Lung hừ một tiếng: “Não em bị chập mạch à? Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà không nói được câu nào đứng đắn, suốt ngày linh ta linh tinh. Trước đây anh đã nói em nghiêm chỉnh lên bao lần rồi, em có nghe lời được lần nào không? Lúc thốt mấy câu vô sỉ thì hiên ngang khí phách lắm, vừa rồi bị con gái người ta ấn bên giường sao không thấy hiên ngang nữa? Còn nữa, năm ngoái lúc đi gặp nữ khách hàng…”
Ảnh lại bắt đầu rồi. Lúc dạy bảo anh cứ mắng riết, rồi còn thích chọc đầu lưỡi vào hai bên quai hàm, gợi cảm chết đi được.
Tôi ngồi bên giường nghe anh mắng mỏ, gật gù cái đầu, lắc lắc cái chân, qua loa lấy lệ với anh.
Đó giờ tôi chưa từng cãi tay đôi với anh. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tôi thấy mắng người là một chuyện cực kì lãng phí thời gian, thứ hai, tôi nào có mắng nổi anh.
Nhậm Lung nói xong thì nghiến răng búng trán tôi một cái: “Cút đi tắm cho anh!”
Nhận lệnh của anh, tôi tức khắc chạy đi tắm rửa.
Tôi để trần thân trên, cuốn một cái khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, ngồi bẹp xuống bên cạnh Nhậm Lung. Trên eo anh cũng cuốn khăn tắm, tay thì đang lướt điện thoại, anh đang xem PPT.
“Anh Lung, anh đồng ý phương án của tổ A rồi sao?”
“Ừm.”
“Ha ha ha, hôm nay anh xem nhóm chat chưa. chị Hoàng gửi tin nhắn trong nhóm rồi lại xóa.”
“Ừm, đúng lúc anh nhìn thấy.”
Tôi vỗ vai anh một cái: “Anh đừng trách chị ấy, tấm meme đó của anh là em làm đấy.”
Anh liếc tôi: “Anh biết, trừ em ra thì con ai vào đây nữa?” Ngừng một lát, anh lại bảo: “Anh còn biết các em có một nhóm chat khác, trong nhóm không có anh.”
“Má! Chuyện này mà anh cũng biết. Ôi dào, mong anh hiểu cho, công ty nào mà chẳng có nhóm chat không có sếp chứ. Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh giám sát. Anh có muốn xem meme của anh không? Trong điện thoại em nhiều lắm.”
Tôi lấy điện thoại đưa cho anh xem, cười nghiêng cười ngả, ấy vậy mà mặt anh chẳng có biểu cảm gì.
Anh không nhìn điện thoại của tôi nữa mà quay sang nhìn tôi.
“Mắc chi nhìn em! Anh xem tấm này nè, tấm này chụp lúc anh đang trừng người ta đấy há há há.”
Nhìn vẻ mặt anh có vẻ nghiêm trọng.
Trước đây tôi chọc anh, có quá đáng hơn chuyện này đi nữa anh cũng chả giận.
Nhưng giờ tôi cảm thấy bầu không khí có vẻ sai sai.
“Ầy, đừng giận mà. Anh Lung, sau này em không chế nữa, không chế nữa.”
Anh gật đầu, hình như anh muốn nói gì đó song lại chẳng thốt thành lời. Tôi đợi mãi anh mới mở miệng: “Về nhà thôi.”
Cứ là lạ sao ấy.
Trên đường hai chúng tôi tích lời như vàng.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên tôi làm là khóa trái cửa. Hơn nửa năm nay tôi đã hình thành cái thói quen này, tôi sợ sau khi anh mắc Sexsomnia, buổi tối đi ngủ sẽ chạy ra ngoài, sợ anh xảy ra chuyện.
Nhậm Lung tựa bên sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của chiếc ghế, chẳng biết anh đang nghĩ điều gì.
“Dương Dương.”
Tôi quay đầu nhìn anh, anh rất ít khi gọi cả tên lẫn họ của tôi.
“Dương Dương, em có bạn gái tại sao lại không kể với anh?”
Tôi bật cười: “Anh Lung, anh nói gì thế?” Em sùng bái cuộc sống độc thân rõ nhiều năm, con người em thế nào người khác không biết chứ anh còn không rõ hả?”
“Bớt giả bộ.”
“Em không có thật mà. Anh Lung, em có bạn gái sao có thể không nói cho anh biết?”
“Dương Dương, tuần trước em còn bảo anh tìm bạn giường là thô tục, thế em xem xem, em của hiện tại là thế nào? Cũng tìm bạn giường à?”
Anh cười một lát rồi nói tiếp: “Bị vả mặt chưa? Em đừng có giả ngốc nữa, cái trước ngực em kia làm gì phải vết muỗi cắn.”
Cả người tôi bỗng run rẩy.
Thôi toang, mới nãy để trần ở khách sạn, dấu hôn trước ngực bị Nhậm Lung nhìn thấy mất rồi.
Tôi lắp ba lắp lắp đáp lời anh: “À, anh Lung, anh nói cái này á hả. Cái này thì, ờm, cái này là bởi em tìm bạn giường.”
Tôi vò đầu bứt tóc, tiếp tục nói: “Lớn tướng ra rồi sao mà thủ thân như ngọc mãi được. Em không nên bảo anh thô tục, em sai rồi. Ha ha ha, là em bị vả mặt.”
Nhậm Lung chả tiếp lời tôi.
Tôi nhìn mặt đất không dám ngẩng đầu, bầu không khí có hơi ngượng ngùng.
Haizz, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Muộn lắm rồi, anh Lung, anh đi ngủ sớm đi kẻo cả hai chúng ta đều hói đầu đấy, ngủ ngon.”
Thế rồi tôi chuồn nhanh như thỏ, chạy về phòng mình.
Ôi! Xém chút nữa là bị lộ tẩy!
Ngày thứ hai.
Hai cái bát trên bàn ăn tỏa khói nghi ngút, là hoành thánh đông lạnh tôi vừa mới nấu.
Không khí trên bàn ăn vẫn hơi kì lạ, Nhậm Lung dùng thìa múc hoành thánh, im lặng suốt.
Tôi hắng hắng giọng: “Anh Lung, chiều nay em với mấy người chị Hoàng đi gặp Trần tổng.”
“Ừm, nhớ chuẩn bị cây thuốc.”
“Chuẩn bị từ lâu rồi. Hôm qua anh xem PPT của Tiểu Trương rồi sao?”
“Ừm.”
“Anh thấy sao?”
“Ừm, cũng được.”
“Thế anh thấy cái của Tiểu Lý thế nào?”
“Ừm, cũng được.”
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo, tôi vắt óc nghĩ một cái chủ đề khác để nói.
Bỗng Nhậm Lung lên tiếng: “Cô gái kia là người thế nào?”
“Hả?”
“Người ngủ với em ấy.”
Tay cầm đũa của tôi bỗng run rẩy, chỉ một giây sau, vẻ mặt tôi đã phục hồi: “Sao? Anh Lung, anh định 3p với bọn em à? Em không chơi được kiểu này đâu à nha.”
Anh trừng tôi chằm chặp, tôi cười ha ha tiếp tục nói: “Cô ấy tốt lắm, dáng cao nè, thích vận động, có cơ bắp. Không biết anh có thích hay không, anh mà thích thì để em giới thiệu cho các anh hẹn gặp.”
Nghe được những lời này của tôi, Nhậm Lung quá nửa là đang muốn chửi người rồi.
Anh Lung cứ mắng là tinh thần sảng khoái.
“Thế thì gửi anh wechat của cô ấy đi.”
Giề?
Tôi nuốt luôn cả miếng hoành thánh trong miệng, rồi nó kẹt ở thực quản làm tôi phải ôm ngực, tôi cảm giác tôi sắp bị nghẹn chết mất thôi.
Nhậm Lung bước lẹ tới bên bàn trả nhấc ấm rót cho tôi một ly nước. Cướp lấy ly nước từ tay anh xong, tôi uống ừng ực ừng ực, tránh khỏi thảm kịch nghẹn hoành thánh mà chết.
Tôi niết cái ly sứ, lắc đầu diễn sâu: “Chậc chậc, anh Lung, anh thay đổi rồi.”
Nhậm Lung khẽ giương cằm, giành lấy cái ly trong tay tôi rồi quay người, nói: “Chọc em đấy, anh không tranh với em.”
Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống.
Chao ôi.
Cái chứng Sexsomnia này thật là đau não mà.