Còn 10% tiền nữa, nên ta định làm một phi vụ cướp của người giàu, ta định vác dao ra nói: “Mau đưa tiền đây nếu không thì ta giết” cho nhanh chóng, xong xuôi sẽ làm việc khác. Nhưng ta nghĩ lại nên ăn trộm thỏa đáng hơn, đi vào âm thầm cuỗm hết rồi đi ra. Dù sao cũng định xây dựng thế lực, làm cao điệu, tỏa sáng quá sẽ gây nhiều rắc rối, mà ta thật sự không có thời gian giải quyết tất cả rắc rối.
– Sesshomaru… Ngươi có muốn đi làm ăn trộm không?
– Ta khinh không làm.
– Ngươi không đi thì một mình ta đi.
– Ngươi đi, ta cũng đi – Hắn khinh nhưng hắn cũng sợ rắc rối gì xảy ra với Rin.
Sesshomaru đồng ý đi, nhưng lại có vấn đề mới xảy ra. Dù ta có năn nỉ thế nào hắn cũng không chịu mặc bộ đồ màu đen vào, nó là trang phục của các ninja. Lúc trước ghé qua tiệm mua đồ mới, thấy nó nên mua thêm hai, ba bộ để dành khi cần dùng tới. Ta cũng không ngờ là lần dùng đầu tiên là đi ăn cướp, phá hủy cả hình tượng ninja.
Sesshomaru nói hắn không mặc đồ của con người, sau đó khuyến mãi thêm cái mặt khinh bỉ bộ đồ ninja nữa. Ta đành bó tay với hắn vì biết bệnh ghét con người của hắn đã là bệnh hiểm nghèo, không hề có thuốc giải rồi. Cứ tự tin rằng ta là trường hợp đặc biệt đi.
Ta thật sự đau đầu vì cái bộ đồ trắng của Sesshomaru. Y như muốn kêu gọi người khác là ta đang ở đây, các ngươi đến bắt ta đi. Đi ăn cướp mà chói sáng như vậy thì ta không còn gì để nói. Ta và hắn đang ở rất xa kinh đô của vương quốc Đại Huyền và Hoàng Hoa, nếu muốn tới nơi để buổi đêm có thể đi ăn cướp thì phải dùng tốc độ của hắn mới được. Thế là dù bất mãn đến cỡ nào thì ta cũng phải gật đầu đồng ý để hắn đi cùng với bộ đồ chói sáng. Hắn đã thích chói sáng thì ta cũng chẳng thay đồ để làm gì cứ mặc bộ đồ màu đỏ của ta thôi.
Ta và hắn đến kinh đô Đại Huyền, tìm hiểu tin tức về những người cường hào ác bá. Trên đường đi ta có nhìn tất cả địa điểm để thích hợp đặt cái gì nhất. Dù sao cũng có ngày mà những công trình của ta vươn tới kinh đô, để nắm huyết mạch của nó. Ta thấy kinh đô Đại Huyền thật giàu có. Nhà cứ san sát nhau như ở những thành phố lớn ở Việt Nam, chỉ khác là nó làm toàn bằng gỗ và cao nhất khoảng bốn tầng lầu mà thôi. Tuy nhiên cũng có những nhà có năm tầng và hầu hết chỉ là một, hai tầng nên khi lên tầng bốn, tầng năm của các tòa nhà thì có thể phóng tầm mắt ra xa. Mỗi nhà một kiểu kiến trúc nhưng đều đúng chuẩn của nhà truyền thống Nhật Bản. Hơn nữa, ở đây còn dùng phương tiện là xe ngựa nên không có tiếng còi xe đinh tai nhức óc.
Đi một hồi lâu, ta mải mê nhìn những kiến trúc cổ của Nhật Bản, có những kiến trúc đã bị thất lạc nên ở hiện đại không có. Những cổng vào đa dạng, những kiểu trạm trổ trên cổng mang đầy tính nghệ thuật. Những người bán hàng bầy những sạp hàng ở đầy đường với nhiều màu sắc và nhiều chủng loại. Ta ghé đông ghé tây mua đầy những thứ mới lạ mà ta chưa từng được thấy bao giờ. Hên là có vòng tay chứ không ta không thể nào mang nổi những thứ ta mua.
Sesshomaru đứng ở bên không nói gì. Hắn cảm thấy Rin bây giờ mới giống một đứa trẻ 6 tuổi hồn nhiên, ngây thơ, chạy lăng xăng thích thú cầm cái nọ, lấy cái kia chứ không phải là một đứa trẻ với sát khí làm yêu quái trăm năm hay thanh kiếm tà khí ngút trời sợ run, hay là một đứa trẻ với khí thế thuộc hàng vương giả khiến người khác quỳ rạp dưới chân, hoặc một đứa trẻ suốt ngày hễ có thời gian là cắm đầu vào tu luyện huyền lực. Hắn quyết định sau này phải thường xuyên dẫn Rin đi dạo mới được.
Đang đi trên đường vui vẻ, nhảy lon ton. Bỗng nghe một giọng nói đáng đánh đòn bay lên:
– Bổn thiếu gia đây, đánh ngươi là niềm vinh hạnh của ngươi.
– Đúng vậy… Đúng vậy – Một đám thanh niên choai choai hùa theo lời của hắn.
Gặp được một tên dựa hơi cha mẹ nữa rồi. Ta ngán ngẩm, lắc đầu đi tiếp.
– Đứng lại cho ta…
Ta vẫn cắm đầu đi với Sesshomaru, dù sao chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta.
– Ta bảo các ngươi đứng lại.
Ta nghe câu nói đó xong thì thấy một tên mập mạp chạy đến trước mặt chúng ta thở hổn hển.
Hắn thì lùn lắm khoảng chừng 1m45, tướng thì mập đến nổi mà ta tưởng tượng rằng nếu thêm mấy kilogam mỡ vào hắn thì hắn sẽ nổ tung mất. Mập thì ta không nói, có nhiều người mập rất dễ thương nhưng hắn không những không dễ thương mà còn xấu tệ hại. Mắt như một sợi chỉ nhỏ vắt ngang, mũi gãy và to, miệng nhỏ xíu, môi mỏng dính, mặt thì tròn như cái mâm, hai má vì quá mập mà phình to ra. Làn da thì tái nhợt, nó không phải là dấu hiệu của một người bệnh mà là một người chuyên sống về đêm và lao lực quá độ. Lao lực về chuyện gì thì chắc không cần phải nói thì ai cũng hiểu.
Hắn, với vẻ mặt có thể làm người ta phun bất cứ khi nào nhìn vào, chạy tới làm như một cô dâu nhỏ nhắn, dễ thương đang làm nũng với chồng, mặt đỏ lên, vặn vặn tay áo, hai mắt thì long lanh làm ta muốn ói. Vậy mà hắn dường như muốn thử sức chịu đựng của ta, buông thêm một câu động trời:
– Chàng đẹp trai ơi, có muốn đi cùng với ta đêm nay không, ta sẽ yêu chiều chàng hết mực…
– Ha ha ha… – Ta cất tiếng cười to, cười ngất ngây, cười như chưa bao giờ được cười, ta ôm bụng mà cười lăn.
Sesshomaru nổi giận lắm, nhưng trên mặt thì vẫn bình thường, như bình yên trước cơn bão táp vậy. Nghe bên tai tiếng cười trong trẻo của Rin làm hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịnh xoa xoa mái tóc, rồi nói:
– Cười đã chưa?
– Ha ha… Chưa… Ha ha ha… Tức cười chết ta.
– Vậy cười cho tử luôn đi. Hừ.
– Cái này không phải do ta mà do sắc đẹp của Sesshomaru đại nhân quá lớn, nam nữ đều không cưỡng lại được, không thấy lúc nãy mấy cô cứ nhìn ngươi mà hận không thể nhào lên đem ngươi đè xuống hay sao? Ha ha…
– Còn cười. Ta sẽ ko đi trộm với ngươi nữa.
Mọi âm thanh bỗng nhiên im bặt. Mặt ta có ba vạch đen chạy xuống, vâng, ăn trộm công khai giữa thanh thiên bạch nhật để sau này nhà nào bị trộm có thể biết được thủ phạm. Mà nhìn mặt hắn ta càng muốn đánh cho hắn tỉnh hơn, khi trên gương mặt đó không biết mình đã nói ra chuyện kinh thiên động địa và nó vẫn cứ trơ trơ như bình thường.
Tên mập ấy thấy hai ngươi nói chuyện không xem ai ra gì, chính xác hơn là không xem hắn ra gì. Hắn lại nói:
– Ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, còn không mau đi cùng với ta.
– Đúng… đúng… – Đám thanh niên choai choai lúc trước, khoảng bảy, tám người tiếp tục phụ họa.
Đúng là một đám sợ thiên hạ chưa loạn mà. Sesshomaru định bỏ qua cho hắn vì đã có thể chọc cho Rin cười sảng khoái như vậy nhưng thêm câu nói đó thì hắn không thể bỏ qua được. Sesshomaru giơ tay lên định bóp nát cổ hắn thì một bàn tay nhỏ ngăn lại, lắc lắc đầu. Rin ra hiệu cho Sesshomaru. Sesshomaru ôm Rin lên rồi biến mất khỏi nơi ấy, bỏ lại một đám người ngơ ngác.