Ba Sở cùng mẹ Sở im lặng đi theo người đàn ông đang cung kính dẫn đường phía trước. Kể từ khi xuống xe trước cửa khu nhà hàng cổ kính này, hai người bọn họ đều thống nhất bảo trì sự bình tĩnh bằng cách im lặng.
Ba ngày trước, người đàn ông có tên Bách Việt tự xưng là thư ký riêng của Tư lệnh khu 4 gõ cửa căn tiệm nhỏ của ba Sở, sau đó rất khách khí trình bày lý do đến và xin một cuộc hẹn gặp vào ngày hôm nay.
Ba Sở còn chưa hết bất ngờ vì cuộc hôn nhân bấy lâu nay tưởng như chung sống hòa thuận với con gái mình hóa ra lại là giả, con rể chỉ là trên danh nghĩa, giờ này lại tòi ra việc nhà chồng tai to mặt lớn muốn kết thông gia. Thế nhưng bản lĩnh của một người từng công tác trong quân ngũ khiến ông nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, còn trấn an mẹ Sở đang bất ngờ đến quýnh quáng. Hơn nữa, thái độ cung kính lẫn mềm mỏng mười phần của phía bên kia khiến cho hai ông bà cảm thấy được tôn trọng, vì thế sau một hồi im lặng suy nghĩ, ba Sở liền đồng ý.
Sở Trung Tín cũng muốn một lần được gặp thằng nhóc thối tha năm nào đã làm con gái ông đau khổ tột cùng, người mà mỗi lần nhớ đến ông lại muốn nghiến răng muốn tẩn cho nó một trận.
Đứa con gái yêu trở về nhà sau chuyến làm việc đầu tiên đột nhiên trở nên như một cái xác không hồn, đêm đêm lấy nước mắt rửa mặt, hỏi có người cha người mẹ nào mà không xót xa? Nếu như không có sự ngăn cản hết lời của mẹ Sở và sự xuất hiện của Thỏ Con, chắc chắn là ba Sở đã vác hàng nóng đi tìm Tần Tranh tính sổ rồi.
Bước qua mấy lần cửa gỗ lại vòng qua mấy dãy hành lang, rốt cuộc bọn họ cũng đến phòng tiếp khách lớn của nhà hàng. Trong phòng bày biện tối giản nhưng tinh xảo, phong cách cổ điển lại ưu nhã làm cho người làm nghề điêu khắc như ba Sở không khỏi gật gù trong lòng, sự căng thẳng lẫn khó chịu trong lòng được xoa dịu đôi chút. Cho nên, ngay khi bước vào cửa nhìn thấy Sở Nhiên đang vội vàng rời khỏi vòng tay của Tần Tranh với khuôn mặt đỏ lựng, ba Sở cũng chỉ nhíu mày khẽ.
Tần Tranh vuốt lại quần áo, cúi đầu chào ông bà một cách trang trọng:
- Cháu chào bác trai, bác gái! Cháu là Tần Tranh.
Ba Sở cũng không cho anh sắc mặc tốt đẹp, chỉ im lặng nhìn anh không nói. Mẹ Sở thấy vẻ khó xử lẫn nôn nóng của con gái, thế là đành trả lời:
- Chào cháu.
Giọng điệu không mặn không nhạt này không khiến Tần Tranh chùn bước, trên mặt anh vẫn giữ nụ cười hoàn hảo đã diễn luyện suốt một buổi chiều hôm qua, cung kính kéo ghế cho ba Tần và mẹ Tần. Ba Sở tinh ý nhận ra dáng đi còn hơi cứng nhắc của Tần Tranh, trong lòng nhịn không được trừ thêm mấy điểm.
Đẹp trai cao to để làm gì, chân có vấn đề cũng thế thôi. Đây chẳng phải là thân thể có chuyện mới quay trở lại tìm con gái của ông sao? Đời nào có chuyện dễ ăn như thế!
Tần Tranh kéo ghế, dâng trà chu toàn mọi bề xong cũng lúng túng không biết tiếp theo nên làm cái gì. Thường ngày anh cũng xem như lanh lợi nhất nhì, không sợ trời không sợ đất. Thế mà lúc này đứng trước ánh mắt nghiêm nghị lại sắc như dao bổ cau của ba Sở, mồ hôi bắt đầu tuôn ướt đẫm lưng áo sơ mi của anh. Sở Nhiên cũng lấy lại dáng vẻ bình thường, lúc này đứng bên cạnh Tần Tranh nhìn hai bên mắt to trừng mắt nhỏ mà không biết phải làm sao.
Sự xuất hiện của ông bà Tần đã phá vỡ tình trạng giao tiếp đóng băng này.
Hôm nay ông Tần không mặc quân phục mà chọn một bộ quần áo chỉn chu bình dị nhất, hẳn là để cho nhà gái không có cảm giác chênh lệch. Có thể nói trong cuộc gặp mặt hôm nay, ông bà Tần đã thể hiện mười phần thành ý muốn kết thân, người vừa bước vào cửa đã nghe ông Tần liên tục xin lỗi:
- Thật là ngại quá, chúng tôi gặp người quen của nên trò chuyện mất chút thời gian, đã để mọi người phải đợi. Xin lỗi, xin lỗi anh chị!
Người ta đã hạ thấp tư thái đến vậy, ba Sở cũng không thể nào giữ vẻ mặt lạnh tanh như khi vừa gặp mặt Tần Tranh, ông vội đứng dậy lịch sự bắt lấy bàn tay chìa sẵn của ông Tần. Khoảnh khắc bốn mắt chạm vào nhau, cả hai đều ngẩn người:
- Anh Tín?
- Cậu là… Tần Chinh?
Thế giới này đôi khi nhỏ hẹp đến bất ngờ. Thì ra xưa kia hai người là đồng đội chung một đơn vị tác chiến, quan hệ thân thiết như anh em ruột thịt. Họ tách rời nhau khi ông Tần được thăng hàm trước hạn rồi chuyển đi đơn vị khác, không bao lâu thì ba Sở cũng giải ngũ vì chấn thương nặng, họ mất liên lạc từ đó. Chẳng ngờ hai mươi mấy năm sau, đồng đội thân thiết lại gặp nhau trong hoàn cảnh dở khóc dở cười này.
- Tần Tranh là con trai cậu?
- Nó là con trai nhỏ của tôi, từ nhỏ được nuông chiều nên tính cách có phần ương gàn. Nhưng thật sự tính tình nó cũng… đơn thuần lương thiện lắm.
Ba Sở nghe thấy thế thì không nhịn được giật giật khóe miệng, rất muốn nói với Tư lệnh Tần là con trai của ông ấy cũng không phải lương thiện như vậy, nếu không thì đã không khiến con gái ông đau khổ sống dở chết dở như năm xưa. May mà mẹ Sở dù đang cười hi ha trò chuyện cùng bà Tần về sở thích may vá thủ công vẫn để mắt quan sát ông chồng mình, kịp thời giật gấu áo ngăn ông lại.
Sở Nhiên nghe ông Tần vớt vát thể diện cho con trai cũng không nhịn được nghĩ ngợi, trong lòng muốn nói với Tư lệnh Tần rằng con trai ông ấy cũng không “đơn thuần” như ông nghĩ. Cứ nhìn địa điểm hai bên hẹn gặp hôm nay sẽ thấy đứa con trai “lương thiện” của ông tâm cơ đến cỡ nào rồi.
Số là sau khi biết được bố vợ tương lai có một gian tiệm điêu khắc đồ gỗ, sở thích là chiêm ngưỡng các tác phẩm đồ gỗ có tuổi đời xưa cũ, Tần Tranh đã chạy ngược chạy xuôi tìm cho bằng được cái nhà hàng lâu đời này, chọn một phòng khách trang hoàng đánh đúng tâm lý bố vợ tương lai. Vì thế cho nên mặc dù lúc nãy ba Sở hơi lạnh nhạt với anh nhưng cũng không còn thái độ ác liệt như hai hôm trước.
Hai người đàn ông trung niên cứ thế ngồi ôn chuyện xưa suốt buổi. Chỉ là khi ông Tần muốn đề cập đến chuyện đôi trẻ thì ba Sở lại khéo léo lái sang chuyện khác. Đến một lúc sau ông Tần cũng mất dần kiên nhẫn, quyết định thẳng thắn luôn cho rồi.
- Anh Tín, hôm nay đã định mời anh chị ra gặp mặt một lần, nếu như được sẽ bàn đến chuyện kết hôn của hai đứa chúng nó. Tuổi của con trai tôi cũng không còn nhỏ nữa, nó muốn lập gia đình ổn định cuộc sống thì tôi cũng bớt lo. Chẳng hay ý anh chị thế nào?
Ba Sở nhìn vẻ lo lắng và hồi hộp trên mặt con gái, cũng không đành lòng làm Sở Nhiên thất vọng. Vì thế sau một lúc suy nghĩ liền từ tốn trả lời.
- Trai lớn thì lấy vợ, gái lớn thì gả chồng. Nếu như con cái đã lựa chọn thì tôi cũng không nỡ lòng ngăn cản…
Vừa nghe đến đó thì sắc mặt những người trong phòng giãn ra lập tức, nhất là Tần Tranh đang nín thở chờ đợi, bàn tay Sở Nhiên bên cạnh cũng siết chặt tay anh trong cái nắm tay đầy mồ hôi căng thẳng.
- Nhưng mà, vợ chồng chúng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất. Tôi từng nguyện với lòng sẽ thương yêu bảo bọc nó suốt đời, thực sự không nỡ gả đi. Nếu như con trai anh muốn kết hôn cùng Sở Nhiên, tôi cũng vui lòng cho nó ở rể.