Nghe đến cái tên ấy, Tần Tranh thực sự ngây ngốc trong phút chốc. Đã mười mấy năm kể từ lúc cậu bé Thiệu Húc Khanh nhốt mình trong phòng không ăn không uống vì biến cố gia đình tan vỡ.
Bố mẹ của cậu ta đột nhiên quyết định ly hôn, bà Tần Thời An vào lúc đó là người chủ động ra đi. Không ai hiểu được nguyên nhân vì sao cuộc hôn nhân nhìn bình lặng và viên mãn của bọn họ lại kết thúc đột ngột như thế, để lại tổn thương cho hai đứa con một trai một gái vẫn còn ấu thơ. Thiệu Húc Khanh khi đó chỉ vừa tròn mười một tuổi cùng đứa em gái Thiệu Minh Hạnh vừa bước sang tuổi tiểu học chưa thể nào chấp nhận sự thật rằng mẹ bọn họ sẽ rời đi.
Sau ngày lấy quyết định ly hôn tại tòa án, Tần Thời An thật sự đã biến mất không một lần quay lại hay quan tâm gì đến người chồng cũ và hai đứa trẻ. Dư luận đồn đoán có lẽ ông Thiệu đã gây ra lầm lỗi gì to lớn khiến bà ấy tuyệt tình đến như vậy. Ngay đến Thiệu Húc Khanh cũng lớn lên với nỗi hiềm nghi canh cánh trong lòng, nhất là vào hai năm sau, khi ông Thiệu tái hôn cùng một quả phụ. Bà ấy vừa hay lại là mối tình đầu thời sinh viên của ông Thiệu, vì không vượt qua được rào cản gia đình mà không thể đến được với nhau. Bà ấy có một đứa con gái đã năm tuổi cùng người chồng đã khuất, tên của cô bé là Trần Tư Mỹ.
Thiệu Húc Khanh và Thiệu Minh Hạnh khi đó đã đem hết những uất ức tủi hờn trong hai năm trước đó quy tội cho người phụ nữ ấy, đứa con gái bé bỏng vô tri kia cũng vì thế mà bị liên lụy. Tần Tranh vừa là anh họ lại vừa là bạn chơi thân từ bé với Thiệu Húc Khanh, có rất nhiều lần anh đã ra tay che chở cho cô em họ ngang hông ấy trước những trò bẩn của Thiệu Minh Hạnh, dẫn đến sau này Trần Tư Mỹ tin tưởng và xem anh còn hơn anh trai ruột thịt.
Tần Tranh không nhớ chính xác thời điểm thái độ của Thiệu Húc Khanh đối với Trần Tư Mỹ có biến chuyển là lúc nào, dường như là khi anh ta bắt đầu tốt nghiệp đại học, khi ấy Tư Mỹ đã bắt đầu vào cấp hai và chọn học nội trú tại trường. Sau một chuyến du lịch dài ngày trở về, Thiệu Húc Khanh tìm đến gặp mẹ Trần Tư Mỹ, bảo bà ấy không cần bắt con gái vào học nội trú. Nhưng Trần Tư Mỹ từ chối, cô ấy đã bước vào giai đoạn không còn trông mong vào chút tình cảm gia đình nào với những con người vô cảm ấy. Tần Tranh đọc thấy sự hối hận lan tràn trong mắt Thiệu Húc Khanh khi đó, đến giờ phút này anh mới hiểu nguyên do. Năm ấy, Thiệu Húc Khanh hẳn đã từng tiếp xúc với mẹ ruột mình và phát hiện gì đó.
- Năm đó bà ấy hẹn gặp tôi, còn dắt theo một đứa bé, tên nó là Quý Lâm, tuổi của nó bằng tuổi tôi lúc bị bà ấy bỏ rơi. Chỉ khi đó tôi mới biết được bà ấy ra đi vì chạy theo tiếng gọi tình yêu, người đàn ông bà ấy yêu quay lại khiến bà ấy quyết tâm dứt áo ra đi. Quý Mộc… xét cho cùng nó là em trai cùng mẹ khác cha của tôi, đã biến thành người trơ trọi giữa thế gian này. Tôi lại không thể bỏ mặc, cũng không thể từ chối nguyện vọng cuối cùng của mẹ.
- Vậy là bà ấy mất rồi? Là… người quen mới qua đời dạo trước?
Thiệu Húc Khanh gật đầu, nở nụ cười đầy vẻ cay đắng:
- Thật mỉa mai phải không? Bà ấy vì mối tình đầu vừa gặp lại của mình mà lựa chọn bỏ rơi bố con tôi, lại có thể vì sự ra đi của đứa con trai lớn mà phát điên, vì đứa con trai nhỏ mà đem cái chết của mình ra đánh đổi. Tôi thật sự muốn hỏi, bà ấy xem tôi và Minh Hạnh là gì?
- Vậy hơn một năm nay là do anh đứng giữa chu toàn để cậu ta sống một cuộc sống thảnh thơi, là anh cho cậu ta những thân phận có thể sống nhởn nhơ dưới mắt cảnh sát, thậm chí qua mặt cả tôi. Lâm Mặc chính là thân phận bí mật nhất của cậu ta, chỉ xuất hiện vào ban đêm trên địa bàn của anh. Phải không?
Thiệu Húc Khanh cảm thấy bất ngờ vì không nghĩ Tần Tranh có thể suy nghĩ đến cả chuyện đó, anh ta nở nụ cười gượng gạo:
- Sao cậu lại nghĩ là Lâm Mặc?
- Vì sự trùng hợp. Lần đầu tiên tôi biết Lâm Mặc là khi dự buổi tụ tập bạn bè ở quán của anh, cậu ta lại đột nhiên làm theo yêu cầu của một cô gái chỉnh tivi từ chương trình giải trí sang tin tức kinh tế, để cho tôi biết được Sở Nhiên đã trở lại. Cũng chính cậu ta dính dáng đến việc đêm đó tôi phát sinh quan hệ với Sở Nhiên. Khi không lại đăng một tấm ảnh selfie có dính cả hai cô gái ở góc quán vào, dụ tôi chạy đến. Đêm đó cũng không phải thằng nhóc cấp ba bỏ thuốc vào ly cô ấy, mà mọi chuyện đều do bàn tay Lâm Mặc sắp xếp. Húc Khanh, anh vì em trai của mình cũng hy sinh nhiều quá rồi. Mắt lạnh nhìn tôi sa vào bẫy rập trả thù của em trai anh cũng được đi, sao còn đích thân bỏ thuốc mê cài tôi vào tội sát nhân?
- Tranh, là tôi có lỗi với cậu!
Thiệu Húc Khanh nghe lời phân tích đậm chất trách móc của Tần Tranh, chỉ biết cúi gằm mặt xấu hổ thừa nhận. Là anh ta phản bội lại tình bạn thâm giao hơn hai mươi năm của bọn họ, tự tay đẩy mối quan hệ bằng hữu thân thiết vào ngõ cụt. Giờ phút này mọi thứ đã không còn đường lui.
- Việc anh cần làm bây giờ không phải xin lỗi là xong. Đừng dong dài, đưa tôi đến gặp hắn. Có lẽ anh chưa hiểu hết Quý Mộc, hắn là dạng người khi điên cuồng lên sẽ bất chấp tất cả. Nếu như hắn đã đi đến mức không còn đường lui thế này, e rằng hắn đã không còn thiết tha với cuộc sống này nữa.
Thiệu Húc Khanh nhớ đến sự tuyệt vọng trong mắt Quý Mộc ngày em trai anh ta ôm lấy thân thể không còn sự sống của cô gái kia, bỗng dưng rùng mình bật dậy khỏi ghế. Tần Tranh nói đúng, thằng nhóc điên kia có lẽ muốn kết thúc tất cả tại thời điểm này rồi.