Sở Nhiên để Trần Tư Thành đưa Hinh Hinh đi dạo chơi ở công viên đối diện khu nhà mình đang ở còn bản thân thì bước vào quán ăn sáng quen thuộc mấy bữa nay.
Vừa nhác thấy bóng cô bước vào, cậu phục vụ trẻ đã nhanh nhảu chuẩn bị hai phần ăn sáng quen thuộc. Nhận chiếc túi nặng trĩu trên tay, Sở Nhiên cười gượng gạo bảo cậu gói thêm hai phần nữa. Sáng nay thức dậy đã không thấy bóng dáng Tần Tranh đâu, cô cũng không tiện hỏi Trần Tư Thành. Nhưng chai rượu trống rỗng trên giá treo tường nói cho cô biết rằng tối hôm qua tâm trạng Tần Tranh không tốt lắm.
Có những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể thấy, Tần Tranh nói muốn gầy dựng lại tình cảm với cô cũng không phải chỉ nói suông. Quãng thời gian sống cùng nhau dưới danh nghĩa bạn giường, ngoài giờ làm việc hầu như anh chỉ quanh quẩn trong nhà cùng cô, căn phòng tuyệt nhiên không thấy khói thuốc lá. Thứ khiến anh thư giãn để giảm áp lực khi có nhu cầu chỉ có vài cốc rượu hoặc là … lên giường cùng cô. Hiển nhiên là Tần Tranh luôn luôn chọn lựa vế sau.
Không muốn thừa nhận bản thân mình ngày càng quan tâm đến sự tồn tại của Tần Tranh, Sở Nhiên tự an ủi rằng mình đang sống dưới mái nhà của người ta thì không thể không biết điều. Thở dài cất bước trên vỉa hè, Sở Nhiên dự định băng qua đường để gọi Trần Tư Thành và con gái về nhà, không chú ý đến một chiếc xe sang trọng vừa tấp vào phía sau. Có một người đàn ông ăn mặt lịch sự rảo bước theo cô rồi chắn ngang đường nói một cách nhẹ nhàng:
- Cô Sở, có thể làm phiền cô một lúc được không? Bà Tần muốn gặp cô.
Bà Tần? Thì phải là mẹ của Tần Tranh, hay có thể là… vợ của anh? Bây giờ Sở Nhiên mới giật mình nhận ra rằng mình đã quá sơ sót, cô chưa hề quan tâm tìm hiểu đến hoàn cảnh hiện tại của Tần Tranh. Bảy năm đã trôi qua, sao cô có thể nghĩ rằng anh ta vẫn một thân một mình chưa hề có người phụ nữ khác. Có lẽ anh cũng đã bước vào một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, đã thành hôn cùng vị hôn thê được hai nhà tán thành kia từ lâu.
Sở Nhiên hít sâu lấy lại bình tĩnh nhìn về phía chiếc xe kia. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một thiếu phụ trung niên với vẻ đẹp ung dung đang nhìn cô nở nụ cười hiền hòa. Sờ Nhiên gượng cười đáp lễ rồi bước lên một bên cửa xe đã mở sẵn. Người phụ nữ nhìn chiếc túi Sở Nhiên cầm trong tay, giọng nói dịu dàng vang lên trong không gian nhỏ bé:
- Có vẻ cháu vẫn chưa ăn sáng, cô cũng thế. Cùng đi chỗ nào đó dùng bữa được không, cô Sở?
- Nếu không phải việc gì quan trọng thì bà Tần cứ nói trên xe cũng được ạ. À, cháu xin phép một chút ạ.
Cô lấy điện thoại ra bảo với Trần Tư Thành là mình có chút việc về muộn, dặn anh chăm sóc Hinh Hinh cẩn thận. Bà Tần liếc mắt nhìn cô không nói, thế nhưng sự ấm áp trong đôi mắt như phai nhạt đi vài phần. Sở Nhiên nhạy cảm nhận ra điều đó, nhìn bà rồi nở một nụ cười thoải mái.
- Thật ngại quá, là chồng và con gái của cháu vừa đến thăm được vài ngày. Con bé cứ làm nũng, bám dính lấy cháu không rời.
Vẻ mặt kinh ngạc của bà Tần không qua được đôi mắt của Sở Nhiên, có lẽ bà ấy cũng không ngờ rằng người mà có mối quan hệ mập mờ với con trai bà ấy lại đã là vợ và là mẹ của người ta rồi.
Im lặng một lúc, bà Tần cũng bắt đầu chủ đề chính, gương mặt trang nhã ấy hiện lên một chút khó xử.
- Cô nghĩ có lẽ cháu cũng đoán ra được cô là mẹ của Tần Tranh. Cô cũng vừa mới biết được cháu đã trở lại thành phố C, cũng như biết được thằng bé ấy lại điên cuồng đeo bám cháu một lần nữa.
- Bà sẽ trả bao nhiêu?
Giọng Sở Nhiên rất khẽ, nhưng giống như câu thần chú định thân khiến bà Tần khựng lại, qua vài giây cũng không thốt được thành lời.
- Gì… trả gì cơ?
- Tiền. Để khiến cháu rời xa Tần Tranh. Chẳng phải phim ảnh hay tuồng hát xưa giờ vẫn là như thế sao?
Chẳng hiểu sao khi thốt lên câu nói ấy, Sở Nhiên lại cảm thấy rất khoan khoái, có lẽ vì không còn trải qua cảm giác lo được lo mất nên cô thả lỏng tâm tình rất nhiều. Vốn cũng không còn trông chờ vào một kết quả tốt đẹp gì trong mối quan hệ này, cho nên đứng trước người phụ nữ đầy quý phái này, cô càng lúc càng không biết sợ.
Trái với suy nghĩ của cô rằng bà Tần sẽ sảng khoái mà báo ra một cái giá, thế nhưng bà ấy đột nhiên lại cúi đầu che miệng cười, ban đầu rất khẽ nhưng âm thanh càng lúc càng vui vẻ.
Sở Nhiên lại thấy bối rối.
Bà Tần kềm chế một lúc lâu mới điều chỉnh được hơi thở rồi nhìn cô, lấy lại vẻ dịu dàng hiền thục như lúc ban đầu.
- Không một xu. Vốn cô muốn gặp cháu để hỏi xem, hai đứa định bao giờ sẽ kết hôn. Thế nhưng tình cảnh này chỉ có thể đổi một câu hỏi khác: Cháu định bao giờ sẽ ly hôn?
…
Trần Tư Thành nhìn mặt trời đã lên cao và khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhảy của Thỏ Con, anh quyết định không chờ Sở Nhiên quay lại mà sẽ đưa con gái lên nhà trước.
Ngã tư trước công viên bình thường vốn đã vắng vẻ, vào lúc trời nóng thế này cũng không có bao nhiêu người. Một người phụ nữ lớn tuổi đeo cặp kính đen lò dò bước trên vỉa hè đối diện, bà ấy nghiêng tai lắng nghe tín hiệu giao thông, nhìn động tác dò dẫm chậm chạp này thì có lẽ mắt bà ấy không còn nhìn thấy được rõ. Chắc do tuổi già lẫn lộn nên đèn còn chưa chuyển màu thì bà ấy đã dùng gậy khua khoắng rồi bước xuống lòng đường, mặc cho xe cộ thỉnh thoảng vụt qua.
Trần Tư Thành hết nhìn Thỏ Con đang mải mê chạy đuổi theo một chú bướm giữa bãi cỏ phía trong lại nhìn về phía bà cụ đang ngơ ngác giữa lối đi bộ, anh cũng không kịp nghĩ ngợi liền chạy băng về phía ngã tư.
Sau khi ra hiệu xin đường cho những chiếc xe đang chạy, anh đến bên bà cụ muốn dắt bà ấy qua đường. Thế nhưng bất thình lình bà ấy lại bảo mình không tìm thấy ví, khẩn khoản xin anh giúp đỡ. Trần Tư Thành nhìn thấy Thỏ Con đang chơi hăng say bên khu nhà hơi, cũng yên tâm quay ngược lại bên kia đường mà bắt đầu tìm chiếc ví cho bà cụ. Đến khi tìm thấy ví ở một khoảng cách khá xa và quay trở lại muốn đưa cho cụ thì đã không thấy người ở đâu cả.
Trái tim Trần Tư Thành đập điên cuồng, điều khiến anh lạnh toát cả người là nhân vật biến mất không chỉ có bà cụ ấy. Thỏ Con, con gái yêu Hinh Hinh của anh cũng biến mất rồi, chỗ cô bé đứng ban nãy chỉ còn lại cây vợt lưới và một chú bướm sặc sỡ bị giẫm đến biến dạng.