Tầng mười sáu của chung cư Hằng Thịnh chìm trong ánh trăng sáng trung tuần. Kết hợp với khung cảnh được Quý Mộc tạo ra một cách hoàn hảo này, Sở Nhiên phảng phất cảm thấy như bọn họ lại trở về cái đêm trăng đớn đau của bảy năm về trước, nơi mà mọi niềm tin và tín ngưỡng hoàn toàn vụn vỡ.
- Làm sao cậu thoát khỏi đó được? Tôi nghe bảo khi trận hỏa hoạn ấy kết thúc, người bên quân đội đã tìm thấy hai thi thể nam nữ cháy đến không còn nhận dạng được. Không ngờ có một ngày lại gặp được cậu. Để tôi đoán, là chú Đoàn cứu cậu?
Khuôn mặt đang mỉm cười của Quý Mộc cứng lại, Tần Tranh biết mình đoán đúng rồi.
- Trong trận bao vây lần đó, bên phía cảnh sát không tìm thấy thi thể của Đoàn Phong, tôi cũng thấy là lạ. Không ngờ Quý Thành Chí thương yêu cậu đến vậy, chấp nhận để lại thuộc hạ tâm phúc nhất để bảo vệ cho cậu.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Quý Mộc chìm trong ân hận suốt cả bao năm qua. Vì cậu ta, vì ơn tình cứu mạng đứa con trai này mà Quý Thành Chí phải đánh đổi cả sự nghiệp và tính mạng của mình. Quý Mộc cũng chính thức trở thành người bơ vơ không nhà để về, tình yêu duy nhất cũng không còn, nhưng dường như đó chưa phải là sự trừng phạt đầy đủ nhất.
Quý Mộc đứng bên cạnh cửa sổ, ánh trăng sau lưng che giấu toàn bộ biểu tình trên khuôn mặt cũng như cơn sóng căm hận trong ánh mắt hắn ta.
- Anh phát hiện ra chỗ này cũng chẳng sao, còn phải thử xem anh bắt tôi bằng cách nào. Dù sao thì tôi mất hết tất cả rồi, chết chung cũng không sao.
Nói xong hắn ta cất giọng cười điên dại kéo mạnh tấm màn dọc vách tường. Một dãy dây nhợ lùng thùng chạy dọc theo vách tường, kéo dài rồi biến mất trong hệ thống thông hơi của tòa nhà.
Bản lĩnh chế tạo những thứ không tưởng của Quý Mộc là điều Tần Tranh chưa bao giờ nghi ngờ. Mặc dù có thể hắn ta ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, nhưng lại là người có một trí tưởng tượng vượt xa người thường, với bản tính được nuông chiều từ bé thì khi điên lên sẽ bất chấp mọi hậu quả.
Tần Tranh không dám đánh cược tính mạng mấy trăm con người ở nơi đây, vì vậy anh quyết định rất nhanh:
- Cậu đi đi. Quý Mộc, tôi vẫn muốn khuyên cậu thu tay lại trước khi quá muộn.
Quý Mộc nhếch môi khinh thường:
- Quá muộn rồi. Sếp Tần, hẹn gặp lại. Biết đâu trong lần gặp gỡ tới, anh sẽ trở nên còn thê thảm hơn tôi lúc này.
Vừa nói xong, hắn đã nhoài người ra ngoài cửa sổ. Sở Nhiên hét lên kinh hoảng, tập tễnh chạy đến bục cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy một chiếc dù lượn bung ra từ người Quý Mộc. Giữa ánh trăng và tia sáng tỏa ra từ trăm nghìn ngọn đèn lấp lóa, chiếc dù rẽ một đường cong trên nền trời đen chao nghiêng giống như một cánh én cô độc.
Nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt Sở Nhiên, cô nhớ đến người thiếu niên tính nết thất thường nhưng một lòng một dạ với những người cậu ta yêu thương, cũng nhớ đến cô gái nhỏ ngọt ngào từng ôm lấy cô thỏ thẻ gọi “chị Tiểu Dã”. Cô còn nhớ đến người đàn ông mình trao trọn cả tấm chân tình để rồi bị xem như một trò chơi rẻ mạt. Thời thanh xuân của cô xem như khép lại đau đớn từ ngày đó.
Những chiếc xe cảnh sát và xe cứu hỏa hụ còi vang dội khắp ngã đường xung quanh khu nhà. Bộ đội rà phá bom mìn chuyên nghiệp được điều đến để giải quyết mớ bòng bong mà Quý Mộc để lại. Gần năm giờ sáng, người chỉ huy công việc này rốt cuộc cũng uống được ngụm nước đầu tiên và nghỉ ngơi một chút.
Quý Mộc có một khả năng tưởng tượng phong phú và độ khéo léo tỉ mẩn hiếm người sánh bằng. Hắn ta đã dùng khoảng thời gian một năm này để bố trí một mạng lưới dẫn nổ hoàn hảo khắp tòa nhà Hằng Thịnh. Chỉ cần điểm kíp nổ ở bất cứ vị trí nào cũng có thể biến tòa nhà mười sáu tầng vững chắc này thành tro bụi trong chớp mắt.
Nhìn số lượng vật liệu nổ đã được vô hiệu nằm chất đống trước sân, thiếu tá Bách Việt âm thầm tặc lưỡi. May mà ông trời nhỏ lần này không bốc đồng muốn thi gan với hắn ta, nếu không thì công việc của anh ta không phải là gỡ mấy thứ này mà đã trở thành đi nhặt xác rồi.
Bách Việt nhìn cô gái ngồi ngây dại bên cửa xe cấp cứu đang nhận chai nước từ tay Tần Tranh với vẻ mặt vô cảm, anh ta lại cảm thấy quen thuộc kỳ lạ. Đến chừng nghe Tần Tranh bảo cô gái với vẻ nhẫn nhịn hiếm có:
- Sở Nhiên, em nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện!
Bách Việt mới nhận ra đó chính là cô gái nhỏ khóc sướt mướt đến tan nát cõi lòng mà mình từng đưa về vào bảy năm trước, thậm chí trong lần gặp gỡ ấy, lần đầu tiên anh ta đã phải vào vai người ác. Bách Việt ho nhẹ, mất tự nhiên lủi nhanh vào tòa nhà. Anh mặc xác cậu ta, có gan làm thì có gan lãnh hậu quả.
Mặt tiền căn nhà đã được phong tỏa nghiêm ngặt, toàn bộ cư dân trong tòa nhà được thông báo di chuyển khỏi căn hộ và tập trung ở một khu vực an toàn. Xung quanh nhốn nháo người đứng bàn tán rôm rả, ai ai cũng biết là đã có việc nghiêm trọng xảy ra.
Một người đàn ông tay kéo rương hành lý nho nhỏ, tay bế theo một bé gái xinh xắn lách qua dòng người lộn xộn, tầm mắt lướt mãi xung để tìm kiếm gì đó. Ở một góc sân đậu một dãy xe cấp cứu đang hụ còi inh ỏi, tiếng tranh chấp ngày càng lớn dần.
Tần Tranh tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh và kiên nhẫn hết mức khi đối diện với sự bài xích mạnh mẽ của Sở Nhiên lúc này. Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Quý Mộc đã khơi dậy những ký ức xưa mà hai người cố ý hay vô tình muốn vùi lấp, khiến cho bây giờ Sở Nhiên nhìn thấy anh lại xù lông nhím lên cảnh giác.
Anh biết chuyện khi xưa đã gây cho cô nhiều tổn thương không thể bù đắp, nhưng anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để khiến cô lại mở lòng và tha thứ cho anh.
- Tôi đã bảo là không đi. Anh có giỏi thì dùng quyền lực mà cưỡng ép tôi cũng được. Chúng ta đâu phải là gì của nhau.
- Em…
- Sở Nhiên!
Hai giọng nói phát ra cùng một lúc nhưng từ hai hướng khác nhau. Sở Nhiên xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng trong đám đông nhốn nháo đang bước vội vã về phía cô.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt cô đang từ vẻ cau có bướng bỉnh dần biến thành vui vẻ, cô nở nụ cười chạy tập tễnh về phía đó.
- Tân Thành, sao anh lại đến đây giờ này?
- Thỏ Con nhớ em, một mực đòi anh đưa đến. Bọn anh lên xe lửa vào sáng hôm qua, anh có gọi cho em nhưng không được.
Sở Nhiên bị một lực mạnh mẽ đập vào người khiến cô loạng choạng, người đàn ông đưa tay ra đỡ, nhìn từ xa cứ như là cô nhảy bổ vào vòng tay ôm ấp của anh ta. Một cô bé con mũm mĩm trong chiếc váy công chúa màu hồng xinh đẹp đang ôm chặt lấy chân Sở Nhiên đung đưa:
- Mẹ! Mẹ! Con nhớ mẹ, nhớ đến muốn hết thở được luôn.
Tần Tranh cảm thấy như có một luồng sét bổ thẳng xuống đầu mình, chỉ biết đứng phỗng ra nhìn trân trối vào cô gái đang nở nụ cười đầy vẻ yêu thương, cô ấy vươn tay bế cô bé lên thơm khẽ vào đôi má bầu bĩnh ấy.
- Thỏ Con ngoan ngoãn của mẹ, mẹ cũng nhớ con đến mức tim đau luôn rồi này!