A Dương tỉnh dậy vì một trận ho sặc sụa, trong khoảnh khắc mở mắt ra đã ngỡ như mình đang ngủ trong một đám cháy. Khói mù lan tỏa khắp căn nhà, kèm theo đó là tập hợp những loại mùi khét lẹt gay mũi. Có tiếng vật gì đó rơi trên nền đất vỡ toang, kèm theo đó là tiếng ho khù khụ rồi thở hắt đầy chán chường của một cô gái.
A Dương vơ vội chiếc quần vắt trên chiếc ghế cạnh giường, vội vàng lao xuống bếp. Đúng như anh nghĩ, cô gái vừa nãy mệt mỏi ngủ thiếp trong lòng anh bây giờ đang đứng bối rối trong bãi chiến trường tan hoang. Hai trong số những chiếc bát ít ỏi của A Dương giờ đây nằm chia năm xẻ bảy trên mặt đất, còn cô gái với khuôn mặt dính đầy bụi than đang lớ ngớ nhìn chiếc chảo với những vật đen thùi nhìn không ra hình dạng, vẻ mặt bất lực không biết phải làm sao.
- Em đang làm gì thế? Gọi anh dậy thì không phải là xong hết sao, tiểu thư hậu đậu?
Vỗ yêu vào mông cô một cái, không để ý đến sự phản đối yếu ớt và bàn tay dính đầy dầu mỡ của cô chống đẩy trên bộ ngực trần trụi của mình, A Dương mở cửa sổ tản bớt khói rồi bắt đầu thu dọn chiến trường.
Bát đũa lộn xộn trên chiếc bàn được dọn dẹp, nhìn vào số nguyên liệu còn lại, A Dương nhẩm tính trong đầu phải làm những gì để sửa chữa sự nghiệp bếp núc hỏng bét của bạn gái. Bước tới thêm chút nước vào chiếc nồi đang sôi sùng sục trên bếp rồi khuấy nhẹ, nhìn tình trạng trong nồi thì bạn trai toàn năng A Dương quyết định rất nhanh, với độ nhão nhoẹt này thì cơm nấu thành cháo cũng được. Rút bớt những thanh gỗ đang cháy bên bếp lửa bên cạnh, lấy ra một chiếc chảo nhỏ rồi đổ phần thịt may mắn còn sót lại vào rim lên.
Mùi thơm ngào ngạt bốc lên thay thế cho cảm giác ngột ngạt ban nãy, tiếp theo là căn bếp dần trở lại vẻ ngăn nắp sạch sẽ như cũ. Bốn năm phải tự chăm sóc mình nơi nắng gió xa xôi này khiến A Dương trưởng thành hơn rất nhiều, từ một anh chàng ăn bám cả luộc trứng cũng không biết biến thành một người đàn ông tự lập, tề gia nội trợ thành thục. Một loạt động tác thành thạo miễn chê của anh khiến cho cô gái đứng sững sờ quên cả bước đi, mải đến lúc anh dọn dẹp xong xuôi mới nhớ ra đẩy cô ra ngoài rửa mặt.
Bữa cơm tối trôi qua giữa nụ cười tùm tỉm của A Dương và vẻ mặt hờn dỗi của Tiểu Dã. Biết nấu ăn thì ghê gớm lắm sao?
- Sau này đừng có vào bếp nữa. Bàn tay của em để dành làm việc khác, không cứ nhất thiết phải làm nội trợ. Anh cũng không cần một người vợ để nấu cơm quét nhà, mấy thứ đó tự anh làm rất tốt rồi.
- Ai quan tâm anh cần người vợ thế nào! Cái đồ khoe mẽ!
Cô nhếch môi xem thường, nhưng vệt đỏ ửng lan dần trên gò má rồi đến chóp tai bán đứng cô. A Dương chỉ nhướng mày nhìn cô không nói, bàn tay túm lấy hai ngón tay của cô xoay tròn rồi vuốt ve, bắt chước động tác “làm việc” ái muội của ai đó lúc trưa. Tiểu Dã ăn không nổi nữa, vội rụt tay về vỗ mạnh lên cánh tay anh muốn đi nhưng bị túm lại.
Chiếc bàn ăn với chén dĩa ngổn ngang bị bỏ mặc, màn trên giường lại bắt đầu lung lay…
- Ngày mai anh sang nhà Quý Mộc dọn đồ em sang đây, được không?
A Dương ôm lấy cô gái vẫn còn đang thở dồn dập vào lòng, hôn lên lòng bàn tay cô rồi dò hỏi. Tiểu Dã suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng đồng ý. Cô vốn có nhiều chuyện muốn hỏi A Dương, thế nhưng lại lưu luyến những phút giây bình yên như thế này. Thỉnh thoảng làm rùa rụt cổ cũng không sao, có một số việc không thể gấp gáp.
Vài ngày sau khi A Dương trở về, trong căn cứ truyền đến tin tức chấn động. Sau khi nằng nặc muốn ở lại thay A Dương xử lý việc buôn bán và giao hàng ở Tây Nam lần này, Cao Sơn đã làm hỏng chuyện làm ăn đó. Cảnh sát phát hiện khiến giao dịch bị hủy bỏ, người của hai bên may mắn lắm mới chạy thoát hơn phân nửa. Phía Lục Tuân rất tức giận, hai lần làm ăn không đi đến đâu lại tổn thất người và của nghiêm trọng như thế, ông ta phái người đến gặp Quý Thành Chí muốn một câu trả lời thuyết phục.
Quý Thành Chí nhẫn nại tiếp đón, lại dùng lời mềm mỏng thuyết phục Lục Tuân dời lại lịch giao hàng, đích thân ông ta sẽ đến gặp Lục Tuân. Việc này bị đám đàn em phản đối kịch liệt, bởi vì từ khi thế lực bành trướng vào mười mấy năm trước Quý Thành Chí chưa một lần nào ra mặt trong bất kỳ chuyến làm ăn nào, có việc gì đều sai tâm phúc đi làm. Kể cả trong lần bị bố ráp vào bốn năm trước, người ông ta cử đi gặp khách hàng để tỏ thành ý cũng chỉ là đứa con trai vừa tròn mười tám Quý Lâm của mình. Quý Lâm mất mạng, Quý Thành Chí càng thêm cẩn thận hơn, hầu như chỉ ở căn cứ không đi ra ngoài.
Lần này là tình thế bắt buộc, đám người Lục Tuân ở Lam Sơn không dễ đụng chạm, vì việc làm ăn không thành mà gây ra hiềm khích lớn thì bọn họ khó mà mở rộng con đường sau này. Lúc này dù có cho đứa con trai duy nhất còn lại ra mặt cũng vô dụng, Lục Tuân sẽ cho rằng bên này thiếu tôn trọng ông ta, dám để một đứa nhóc miệng còn hôi sữa ra mặt cùng ăn cùng ngồi.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Tuân bất mãn về chuyện đó, ban đầu khi A Dương chịu trách nhiệm việc này cũng bị làm khó dễ, Cao Sơn nhân dịp đó mới chen chân vào lãnh nhiệm vụ. Có ai ngờ cơ hội chứng tỏ mình thì chưa thấy, lại dẫn lửa đốt nhà mình.
Song song với việc chuẩn bị cho việc tái xuất giang hồ lần này, Quý Thành Chí còn cho người điều tra ráo riết và phát hiện người để lọt tin tức ra ngoài là cháu vợ của Cao Sơn, chính là tên thủ hạ bị Quý Mộc ra tay dạy dỗ trong rừng lần trước.
Nghe nói Cao Sơn bị thương không nhẹ nên đến giờ vẫn đang trên đường trở về đến căn cứ, lúc nghe tin dữ này thì đột ngột quay đầu biến mất. Như vậy chứng tỏ việc này có liên quan đến ông ta. Quý Thành chí nổi giận xung thiên lập tức sai A Dương truy tìm rồi xử lý hắn ta. Mệnh lệnh được ban ra, không cần mang người sống trở về.
Chiều hôm đó A Dương mang Tiểu Dã đến nhà Quý Mộc tá túc rồi thu dọn lên đường ngay, hai ngày sau lại xuất hiện trước cửa với vẻ mệt mỏi và vô số vết thương trên người. Cao Sơn đã mất mạng, cái xác còn bị đẩy xuống khe suối sâu trong rừng. Một đời toan tính luồn cúi, bán mạng vì danh lợi cứ thế kết thúc trong lặng lẽ.
Tiểu Dã nhìn người đàn ông đang im lìm lau súng trước mặt, lại nhìn đôi bàn tay rắn rỏi đang thành thạo tháo lắp kia, bỗng nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu hết con người trước mắt này. Thì ra người đầu ấp tay gối với cô cũng có một bộ mặt tàn nhẫn mà cô chưa từng nghĩ đến.