Em sao thế?A Dương tựa vào đầu giường chờ cho bả vai Tiểu Dã ngừng run rẩy, lại chờ đến lúc cô cúi gằm mặt lặng lẽ mặc quần áo vào chỉnh tề
liền hỏi cô, ánh mắt đăm đắm không cho cô trốn tránh.
- Không sao hết. Bởi vì em xấu hổ thôi.
- Thật sao? Vậy em nói cho tôi biết, ban nãy rốt cuộc em đến đó làm gì?
- Không làm gì cả. Em bị rơi mất đồ vật, định đến đó để tìm thôi.
- Ha!
A Dương tức đến mức cười gằn, lần đầu tiên cô nghe thấy sự mai mỉa trong giọng nói của anh, lúc này là dành cho cô.
- Thứ gì quan trọng đến nỗi em bất chấp nguy hiểm, cãi lại lời căn dặn của tôi để đi tới đó. Tôi cũng không phải là con nít ba tuổi, đừng có dùng cái lý do qua quýt ngờ nghệch này mà qua mặt tôi!
Tiểu Dã nhìn ánh mắt nghiêm khắc và thái độ nóng nảy này của anh ta, cảm giác mình sắp không giữ được sự bình tĩnh mà đối đáp bình thường nữa. Sự áy náy lẫn thương tiếc tồn tại suốt buổi tối giờ này đang bị mài mòn từng chút một. Cô không muốn tiếp tục tranh cãi, cô cần ở một mình để lắng lại cơn sóng kinh hoàng đang gầm gào trong cô từ khi nghe tin Hinh Mai mất rồi.
Sao cô ấy lại làm thế? Cô ấy nghĩ gì mà lại làm chuyện quyết tuyệt như vậy? Sao cô ấy lại lựa chọn từ bỏ khi đang có một tia hy vọng rời khỏi nơi này? Tiểu Dã không hiểu, càng không muốn tin đó là sự thật.
- Không tin thì thôi. Tôi cũng không mượn anh tin tưởng, cũng không hề nhờ anh cứu giúp gì cả. Anh giúp thì tôi cảm ơn, để anh bị thương thì tôi thật sự áy náy lắm. Nhưng xét cho cùng chúng ta không là gì của nhau hết, anh đừng có lúc nào cũng cho mình cái quyền sắp đặt cuộc sống của tôi như vậy.
Lần này A Dương tức giận thật sự rồi. Có trời mới biết, trái tim anh đã gần như ngừng đập khi nghe tiếng đạn lên nòng và tiếng đầu đạn cày xới đất đá dưới chân, khiến vỏ cây xung quanh vỡ tung tóe. Nếu như anh không lo xa mà theo dõi hành tung của cô, thì lúc này trong căn phòng cuối dãy ấy đã không chỉ có một bộ thi thể.
Cô gái này hoàn toàn không biết đến những hình phạt tàn khốc và dơ bẩn mà Quý Thành Chí sẽ sử dụng đối với những kẻ cứng đầu muốn khiêu khích giới hạn của ông ta. Đàn ông thì còn đỡ, cùng lắm thì mất một phần cơ thể hay nặng nhất là mất mạng mà thôi.
Phụ nữ thì khác.
Có nhiều người phụ nữ đã rơi vào địa ngục trần gian ở chốn này, sống những ngày đau đớn và hoàn toàn không có tôn nghiêm của một con người. Họ bị xem như thú nuôi nhốt trong lồng để mặc cho người ta chà đạp và đánh chửi, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Anh không muốn cô gái mình nâng niu trong ngực có ngày phải biến thành như vậy.
- Đồ phụ nữ cứng đầu cứng cổ. Nếu như em đã nói thế, thì từ hôm nay, từ giây phút này tôi sẽ mặc xác em. Em nói đúng, tôi không dư hơi đâu mà lo lắng cho người ngoài. Bước ra khỏi cánh cửa này thì em sẽ chẳng còn là gì của tôi hết. Không tiễn!
A Dương nói xong thì không nhìn cô một lần nào nữa, nằm xuống giường đưa lưng về phía cửa. Nóng giận mất khôn, anh đã quên mất bả vai mình mới được băng bó. Động tác nằm xuống thô lỗ khiến vết thương chạm vào ván giường cứng làm A Dương đau đến mức phải nhe răng.
Đây là anh ta đã bắt đầu xua đuổi cô ư?
Tiểu Dã ngước mắt ngăn dòng nước mắt chực trào, hít một một hơi rồi trả lời:
- Được lắm. Cứ như vậy đi!
Nói xong liền sập cửa đi ra ngoài. Cô không dám ở lại thêm, sợ mình sẽ không khống chế được mà bật khóc. Trong lòng cô gái lúc này đang trách móc bản thân mình dạo này đã trở nên mềm yếu quá đỗi, cô không còn giữ được bản tính cứng rắn vốn có của mình. Cho nên, cách xa anh ta vào lúc này là lựa chọn đúng đắn nhất.
Tiểu Dã quay lại nhìn căn nhà nhỏ sau lưng mà nghiến răng quyết định, anh ta đã đuổi cô lần này thì sau này có cầu xin cô cũng sẽ không quay lại một lần nào nữa.
Hai người chính thức chiến tranh, không khí xung quanh lạnh lẽo đến nỗi người luôn trông mong bọn họ tách ra như Quý Mộc cũng nhịn không được than thở về cảm giác quái dị và khó thở này.
Từ buổi tối gà bay chó sủa với màn truy lùng gắt gao và cái chết của cô gái trong căn phòng cuối dãy ấy, Tiểu Dã ở lì trong phòng không muốn gặp ai. Tiếu Nhiên thì trở bệnh lại, cả người sốt li bì làm Quý Mộc lo lắng chạy đôn chạy đáo tìm thầy thuốc. Trang thiết bị khám bệnh ở chỗ này cũng không có gì hiện đại, bác sĩ trong khu chỉ chẩn đoán do cô còn di chứng từ cơn bệnh mấy ngày trước, dặn dò phải để cô nghỉ ngơi thật thoải mái.
Trận bệnh kéo dài khiến Tiếu Nhiên gầy gò xơ xác, bây giờ thậm chí không còn sức để nói chuyện, cứ như người mất hồn nằm trên giường, Quý Mộc lúc nào cũng ở bên cạnh không rời nửa bước.
Một buổi sáng vào nửa tháng sau đó, khi Tiểu Dã đang rửa mặt thì cô ấy gõ cửa bước vào.
Đã lâu không gặp nhau, lúc này Tiểu Dã không khỏi há hốc miệng khi nhìn cô gái gầy trơ xương trước mặt mình. Vẻ bầu bĩnh trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là gương mặt hốc hác đến mức không thể gầy hơn. Hốc mắt cô ấy trũng sâu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ linh động và sôi nổi ngày nào. Cô ấy gượng cười nhìn cô, chất giọng trong trẻo như chim hoàng yến ngày nào đã trở nên khàn đục:
- Chị, chị dẫn em ra ngoài đi dạo được không?