Buổi tối, Mộc mời ba người bọn họ ăn cơm, tiện thể để cho Tiếu Nhiên chào hỏi lão đại được nhắc đến lâu nay, người này cũng chính là cha của cậu ta. Điều này trả lời cho thắc mắc của Tiểu Dã mấy hôm nay, là vì sao một thiếu niên mười mấy tuổi đầu như cậu ta lại có thanh thế và quyền lực lớn như vậy, có thể sai khiến quát tháo loại người nguy hiểm như bọn người Cao Sơn.
Tiếu Nhiên có vẻ rất hồi hộp, lại dường như rất mong chờ cuộc gặp mặt lần này, cô ấy cứ đứng ngồi không yên mà ra sức chọn lựa quần áo và phong cách trang điểm phù hợp.Tiểu Dã không khỏi cảm thấy thông cảm với cô bé, con dâu xấu đến mấy cũng sẽ phải có ngày gặp mặt bố mẹ chồng, nếu như đôi trẻ đã đi đến mức bám dính lấy nhau không rời thì cũng nên tính đến lúc gặp mặt cha mẹ hai bên rồi, không phải sao?
Từ những gì Tiếu Nhiên kể với cô, Tiểu Dã biết được sơ qua về tình trạng gia đình của Mộc. Cậu ta họ Quý, từ khi sinh ra đã ở tại căn cứ này, nhhưng hiện nay chỉ có cha của Mộc sinh sống ở nơi đây, mẹ của cậu ta đã chuyển sang sống ở một vùng hẻo lánh tại nước ngoài từ sau một biến cố hơn bốn năm trước.
Mộc từng có một người anh trai, so với cậu ta còn xuất sắc toàn diện hơn, nhưng chẳng may bốn năm trước người đó đã bỏ mình vì đạn lạc vào một trận bố ráp của cảnh sát. Mẹ của cậu ta vì chuyện này mà thần trí không còn được tỉnh táo nữa, cho nên Quý lão đại đưa bà ấy ra nước ngoài an dưỡng. Cách một đoạn thời gian, Mộc sẽ sang thăm bà ấy vài tuần rồi trở lại, ba năm vừa rồi cậu ta ra nước ngoài du học cũng chỉ gặp mẹ được một lần.
Cậu thanh niên trong thời kỳ mới lớn thiếu bàn tay chăm sóc của một người mẹ, thế nên khi va vào lưới tình đã hoàn toàn chìm đắm vào sự chăm sóc ôn nhu của cô bạn gái bằng tuổi. Khi Mộc kết thúc quá trình học tập ở trường và dự định trở về quê quán, cậu ta đã dùng mọi cách để thuyết phục cô bạn gái bé nhỏ dọn đồ theo mình trở về. Đang tuổi yêu đương cuồng nhiệt, cảm thấy không thể rời xa bạn trai nên Tiếu Nhiên quyết định nghe theo.
Những ngày đầu sống trong căn nhà nhỏ, cô gái thành phố sôi động vẫn chưa thích nghi với sự hoang sơ và vắng vẻ nơi đây. Sống trong sự bảo vệ tuyệt đối của Mộc, thậm chí cô còn chưa có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào cả. Vì thế khi Mộc đưa cô gái tên Châu Dã này trở về, Tiếu Nhiên mừng như bắt được vàng, sẵn sàng chia sẻ mọi thứ cô ấy có rồi bám dính lấy cô mãi không rời.
Bữa tối được tổ chức trong một căn nhà ba gian bằng gạch to lớn nằm giữa hai vòng canh phòng của bọn thủ hạ cầm súng, A Dương mang theo Tiểu Dã đi bên cạnh mình. Tối nay vì để phối hợp với phong cách gái nhà lành tiêu chuẩn của Tiếu Nhiên, cô đã mặc một chiếc váy lụa kín đáo nhưng thướt tha, khuôn mặt vẫn còn chưa thể trang điểm đậm, chỉ dùng một chút son dưỡng môi, mái tóc được xõa lòa xòa che bớt vết trầy trên trán và trên cổ.
Đường vào nhà rải đầy đá sỏi, đôi xăng đan đế cao khiến cô có lúc chới với, một bàn tay cứng rắn thon dài đặt hờ lên eo cô để cố định thân người những lúc cô cần. Tiểu Dã liếc nhìn người đàn ông anh tuấn đang bước những bước chân điềm tĩnh bên cạnh, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước con người lịch thiệp của anh lúc này. Áo sơ mi trắng phẳng phiu bỏ vào quần Âu, tóc tai được chải vuốt cẩn thận, trông anh ta có vẻ thư sinh và trẻ trung đúng độ tuổi hơn, chẳng còn là một người đàn ông bụi bặm và bất cần như cô đã biết.
Đây là một buổi tiệc được tổ chức với quy mô gia đình, người tham dự chỉ ngồi chưa đầy hai chiếc bàn. Trên chiếc bàn đặt bên góc trái có tám người đàn ông mặt mũi bặm trợn đã ngồi sẵn, người người đều im lặng không hề nói chuyện riêng. Chiếc bàn ở vị trí trung tâm có một người đàn ông đang ngồi cúi đầu xoay chiếc nhẫn bằng ngọc xanh trên ngón tay cái, nghe tiếng chân người đến liền ngước lên nhìn.
Kể từ khi nghe kể về Quý Thành Chí, Tiểu Dã đã vô số lần tưởng tượng ra hình của người đàn ông quyền lực này, nhưng lúc này cô phát hiện mình sai hết rồi. Người đàn ông đang ngồi thong dong trước mặt cô hoàn toàn không có một chút xíu vẻ thô kệch hay hung thần ác sát như cô đã nghĩ. Ông ta gần năm mươi tuổi, dáng người được chăm sóc tốt nên vô cùng cân đối, khuôn mặt không phải bảnh trai nhưng không khó nhìn, nét mặt... nét mặt nhìn ôn hòa cứ như một thầy giáo làng vô hại, chỉ có một đôi mắt với màu đen sâu thẳm khó dò là điểm khác biệt duy nhất.
Rất khó để liên hệ người đàn ông trước mặt với ông trùm đường dây hàng cấm xuyên biên giới, người đã gồm thâu cả một vùng lãnh địa đen Tây Nam, Tây Bắc dọc biên giới suốt mười mấy năm nay. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đó là bài học đầu tiên mà người thầy của cô đã dạy khi cô bắt đầu dấn thân vào nghề nghiệp đã chọn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi không khí trang trọng của nơi này, hôm nay Quý Mộc cũng thu lại vẻ láu táu, cà lơ phất phơ thường thấy của mình. Cậu thiếu niên ăn mặc chỉn chu kéo theo Tiếu Nhiên đang nơm nớp lo sợ đến trước chiếc bàn, vẻ mặt không cảm xúc đứng nghiêm trang gọi một tiếng:
- Bố!
Quý lão đại "Ừ" một tiếng vẻ hờ hững, tầm mắt như lơ đãng quét lên người cô gái đứng cạnh con trai mình, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt non choẹt của Tiếu Nhiên thì đôi mày đang giãn ra thoải mái kia dường như nhíu lại. Quý Mộc nhạy cảm nhận ra có lẽ ông ta có vẻ không hài lòng, vì thế cậu siết bàn tay đang nắm bạn gái kéo cô ấy lại gần mình, nghiêm túc giới thiệu:
- Đây là Tiếu Nhiên, bạn gái của con. Nhiên, chào bố đi!
Tiếu Nhiên đè ép cánh tay đang run rẩy của mình, nở một nụ cười méo xệch, lắp bắp:
- Cháu, cháu chào, chào bác!
Quý Thành Chí dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, bắt được vẻ gấp gáp lẫn chút nài nỉ trên mặt con trai liền thở dài:
- Ừm, ngồi đi!
A Dương dẫn theo cô gái bên cạnh tiến đến, nhẹ giọng gọi:
- Chú Quý!
Lúc này giọng Quý Thành Chí cất lên có thêm chút ấm áp và thân mật rõ ràng:
- Ừ. Ngồi đi!
Ông ta nhìn về phía Tiểu Dã, gật đầu nhẹ giống như chào hỏi:
- Nghe nói cháu là em gái của A Dương? Cứ việc xem đây là nhà mình, đều là người trong nhà nên đừng khách sáo.
Nói xong, Quý Thành Chí mỉm cười chờ bọn họ ngồi xuống rồi quay sang thủ hạ đứng sau lưng hỏi với vẻ không vui:
- Cao Sơn đâu?
- Chú Sơn nói là có việc bận nên đến trễ.
Hắn vừa nói dứt lời thì tiếng bước chân phía sau lưng bọn họ vang lên, kèm theo một giọng nói có vẻ quen tai:
- Anh Hai! May quá, em vẫn còn đến kịp.
Tiểu Dã đang ngồi cúi đầu quan sát bộ móng tay vừa mới được Tiếu Nhiên kiên trì đòi sơn sửa của mình, nghe thấy giọng nói kia thì khựng lại. Có bóng người kéo chiếc ghế trước mặt hai người bọn họ ra rồi ngồi xuống. Lúc từ từ đưa mắt nhìn lên về phía đó, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông này, Tiểu Dã đột nhiên cảm thấy máu trong người mình như bị đông đặc lại, sống lưng cô lạnh toát.