Chờ một lúc cho đến khi tiếng chân của gã mặt sẹo từ từ xa dần rồi biến mất hẳn, Tiểu Dã và A Dương mới từ phía bên kia của phiến đá chồm ra xem xét rồi tiến đến kiểm tra tình hình người nằm dưới đất.
Từ làn da tái nhợt và đôi tay đã không còn cử động nữa, không khó để nhận thấy anh ta đã không còn hơi thở từ lâu. Cô nhìn thấy A Dương từ từ đi một vòng xung quanh xác chết, rủ mắt xuống không biết suy nghĩ gì.
Cô nhìn về hướng gã mặt sẹo bỏ đi, nơi đó là hướng đi về phía thượng nguồn con suối. Chẳng lẽ ở phía trên ấy có một con đường có thể đi qua được con suối đang ngập lụt này sao?
- Phía trên ấy có một nơi có thể vượt qua được con suối, nhưng để mang theo cô với tình trạng này thì tôi cũng bó tay, không thể nào đi qua chỗ đó được.
Tiểu Dã thật sự cảm thấy bất ngờ. Người thanh niên bên cạnh cứ như mọc mắt ở phía sau lưng, cô đang suy nghĩ gì hay biểu cảm gì trên khuôn mặt của cô cũng không thể nào lọt qua được sự quan sát của anh ta, cho dù đó là lúc anh ta đang phóng tầm mắt xung quanh để quan sát tình hình. Người như vậy không thích hợp là một người bạn đồng hành lâu dài.
Theo như lời anh ta nói, có lẽ phía trên kia thật sự có một nơi có thể vượt qua được con suối này, nhưng phải là người dạn dày kinh nghiệm và có năng lực mạnh mẽ mới có thể vượt qua được dòng nước đang chảy băng băng với những dải đá ngầm lởm chởm kia.
Thế thì đành phải chờ đợi thôi. Trong lúc này phải hết sức cẩn thận với người bên cạnh mình. Đôi khi lòng tốt của một người nào đó không hề xuất phát từ thiện tâm, người nào cả tin sẽ gánh chịu thiệt thòi.
Tiểu Dã dùng nước đọng trong một hốc đá tương đối sạch sẽ để rửa sạch mặt mình rồi sau đó theo chân A Dương đi trở ngược vào rừng.
Vượt qua những buổi chuối rừng cao hơn ba mét nằm dưới tán rừng già, qua những bụi gai và cây cỏ, họ đi trở lại con đường mòn mà A Dương vừa tạo ra lúc nãy. Chỉ khác là lúc này anh ta vừa đi vừa quay ngược trở lại sửa sang những cành cây bị vẹt sang một bên, hẳn là cố ý giấu vết tích xuất hiện của hai người.
Họ không biết là sau khi họ vừa đi khỏi không lâu, gã mặt sẹo lại quay trở lại chỗ cũ quan sát xung quanh thi thể của người đàn ông nằm dưới đất như tìm kiếm một thứ gì đó. Nhận thấy đất đá đã được san phẳng không còn để lại bất cứ vết tích gì, hắn ta thở phào nhẹ nhõm rồi một lần nữa quay ngược trở lại về hướng thượng nguồn con suối.
Bờ suối trở lại vẻ im ắng bình thường, chỉ còn tiếng nước đổ ào ào theo độ dốc của con suối, một vài con thỏ rừng nhảy ra uống nước, chim chóc quay trở lại sau cơn hoảng loạn lúc nãy, bắt đầu líu ríu ồn ào. Bên bờ suối, người đàn ông nằm co quắp lạnh lẽo không ai hay biết, có thể đợi đến khi có người phát hiện thì anh ta đã trở thành một đống xương tàn.
A Dương không vội trở lại hang đá nơi bọn họ trú ẩn mà dẫn theo Tiểu Dã đi một vòng xung quanh khu đất trống trải với những loại cỏ nhỏ xanh mướt. Cô nhìn thấy ai Dương đảo tầm mắt xung quanh giống như ước lượng khoảng cách, rồi sau đó rút con dao nhỏ ở trong giày cổ cao ra.
Con dao tuy nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén, chỉ trong chốc lát anh ta đã chặt được một đống cây lớn và rải chắn ngang bụi cỏ xung quanh thành một đường dài khoảng gần hai mươi mét với độ cao khoảng năm tấc. Ở đoạn giữa lại chừa một cửa trống rộng chừng bốn tấc vuông để làm gì đó. Với lợi thế chiều cao của mình, anh ta chọn một cành cây to và dẻo dai ở cạnh miệng hố, dùng tay uốn thử để ước lượng sức bật, dùng con dao cắt bỏ những cành lá vướng víu, sau đó tạm thời bỏ mặc nó chuyển sang việc khác.
Nhìn thấy cô gái đang đứng bối rối tay chân lóng ngóng bên cạnh, anh ta như chợt nhớ ra mình không phải chỉ có một mình, thế là vất con dao đến cạnh chân cô rồi chỉ vào đống cành cây nhỏ nói như ra lệnh:
- Dùng nó cắt những cành cây đó thành những đoạn nằm tấc rồi chẻ làm hai giúp tôi. Ừm, nếu muốn bữa trưa hay muộn nhất là bữa tối có thịt gà hay thỏ nướng thì nhanh tay lên.
Tiểu Dã muốn nói với anh ta rằng mình không quen sử dụng dao và làm những công việc tay chân thế này, nhưng nghĩ đến hương vị nhạt nhẽo của những củ khoai rừng nướng buổi sáng, lại nghĩ đến độ giòn ngọt của thịt rừng nướng, cô nuốt miếng sau đó bặm môi cầm con dao ra sức làm việc.
Thanh niên liếc mắt nhìn thấy biểu hiện này của cô, dùng một góc độ kín đáo khẽ cong lên
khóe môi.
Ước lượng khoảng cách và vị trí của cành cây đã chọn, A Dương im lặng hì hục đào một lỗ sâu gần hai tấc tại cửa trống rồi rút trong túi nhỏ đeo bên hông ra một sợi dây cáp loại nhỏ, uốn đầu nhánh cây dẻo dai lúc nãy cong xuống hết cỡ, sau đó cột một đầu dây cáp vào đó. Đầu kia được anh ta cài que luồn vào móc ghim dưới lỗ, đầu que chìa ra một đoạn, đoạn dây còn lại được thắt thành một vòng tròn rải vòng quanh hố với những vòng xuyến cô không nhớ hết cách làm. Phía bên trên chiếc lỗ, A Dương đặt những đoạn cây được cô chẻ nhỏ ra rồi lấy lá khô phủ lên bề mặt cẩn thận.
Động tác của A Dương rất lưu loát và thành thạo, cứ như anh ta đã thực hành rất nhiều lần cách này rồi. Nhìn cấu tạo của chiếc bẫy, Tiểu Dã cuối cùng cũng hiểu rõ anh ta muốn làm gì.
Đó là một chiếc bẫy nhỏ dùng để bắt gà rừng hay thỏ rừng, bởi vì sức bật của nhánh cây có hạn, các loại thú lớn cũng sẽ không sập bẫy được. Khi thú rừng đi qua giẫm lên lớp cây đặt phía trên để ngụy trang, chiếc que sẽ bật ra và nhánh cây làm cần bật sẽ vung lên, dây cáp được rút lên thu chiếc vòng lại, chân hoặc nửa thân các con thú nhỏ sẽ dính trong chiếc vòng này, họ sẽ có một bữa tối tươi ngon.
Cô nhỏ giọng lầm bầm:
- Thật thông minh quá đi, thì ra có thể làm bẫy kiểu này cơ đấy.
Thế này đỡ tàn nhẫn hơn hình ảnh những con thú mắc vào chiếc bẫy kẹp cô thường nhìn thấy trên tivi, lại chỉ bắt thú rừng nhỏ phổ thông để giải quyết cơn đói. Bạn đường này của cô tuy có vẻ khả nghi, nhưng năng lực sinh tồn của anh ta là điều không thể nghi ngờ.