Tần Tranh im lặng ngồi ăn hết khay cơm đã nguội lạnh. Rau cải đã trở nên ỉu xìu và những hạt cơm đã biến thành khô khốc, thế nhưng anh lại cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất trong suốt nhiều năm qua của mình.
Sau biến cố thập tử nhất sinh xảy ra bảy năm trước, anh từ bỏ vầng hào quang và một tương lai xán lạn vốn sẽ thuộc về mình, trở lại thành phố C làm một viên cảnh sát hình sự không danh không tiếng.
Vết thương da thịt rồi cũng dần lành lặn, nhưng vết xước trong tim anh cứ âm ỉ không nguôi. Nỗi nhớ và những cơn ác mộng giày xéo anh, rút sạch những ham muốn và những hoài bão tuổi trẻ mà xưa kia anh từng theo đuổi.
Vì sao lại trở về thành phố này? Anh cũng không rõ, chỉ biết trong lòng luôn có một tia sáng thôi thúc anh trở lại đây, nơi bắt đầu cho một quãng đời anh không muốn và không bao giờ có thể quên.
Dẫu biết rằng có lẽ người nào đó sẽ chẳng bao giờ đặt chân trở lại mảnh đất này, nhưng anh muốn đợi, dùng những năm tháng cô đơn đằng đẵng nuôi dưỡng tình yêu có lẽ đã trở thành vô vọng kia, dù cuối cùng nó có thể chỉ là việc làm vô ích.
Nhưng cuối cùng anh đã đợi được. Chẳng phải bây giờ cô ấy đã quay lại sao?
Mang theo tất cả gai góc và niềm oán hận anh mà từ từ bước vào cuộc đời anh một lần nữa.
Cô thiếu nữ nhiệt thành ngày xưa giờ đã trở thành một người phụ nữ cứng rắn và lạnh lùng, cô ấy bảo rằng trái tim đã khép cửa vĩnh viễn với anh rồi. Nhưng chỉ cần một tia hy vọng mỏng manh thôi, dù có máu chảy đầm đìa thì anh vẫn sẽ ôm lấy cô và giữ cô lại, bất chấp tất cả.
Thời khắc nhìn thấy ánh sáng laser đỏ của súng ngắm lướt qua thái dương của Sở Nhiên, trái tim anh như ngừng đập. Tần Tranh không chút chần chừ làm ra phản ứng bản năng của mình: Hy sinh tất cả để bảo vệ cô ấy!
Phải, hy sinh tất cả. Bất chấp bản thân mình có thể sống trong gông cùm của tòa án lương tâm, dù cho anh lựa chọn lại bao nhiêu lần thì anh cũng sẽ làm như vậy.
Cô gái trên chiếc ghế dài vẫn tựa đầu ngủ say, hàng mi dài rợp bóng khép lại che giấu đi ánh mắt lạnh lùng sắc bén khi nhìn anh. Lúc này trông cô ấy vô hại như một chú mèo nhỏ lười biếng, chỉ nhìn thấy thôi đã muốn ôm vào lòng yêu thương.
Tính đến thời điểm này, anh quen biết Sở Nhiên đã mười ba năm lẻ tám tháng mười sáu ngày. Hơn một phần ba quãng đời anh đã dành để chú ý, để yêu, để nhớ, và giờ đây phần còn lại sẽ dùng để ở bên Tiểu Dã của anh.
Bên ngoài cửa sổ, ráng chiều phủ một màu vàng cam kéo dài đến tận chân trời, bóng dáng những tòa nhà cao tầng kéo dài phủ rợp lên những con đường. Dưới ánh sáng lộng lẫy và huy hoàng đó, bóng đêm đã bắt đầu xâm lấn khắp những ngõ ngách tối tăm rồi trải dài vô tận.
Tần Tranh từ nhỏ là một đứa bé thông minh học một hiểu mười nhưng chưa bao giờ là một đứa trẻ chịu nghe lời.
Bố anh muốn anh nối nghiệp nhà thi vào trường sĩ quan quân đội để phát triển, nhưng sự hiếu thắng trong con người của chàng trai mười sáu tuổi thôi thúc anh làm một việc táo bạo: thi vào học viện cảnh sát nhân dân.
Nhờ một người bạn cũ của mẹ hiện là lãnh đạo trong ngành giúp đỡ, ngày mà bố anh phát hiện cũng là lúc Tần Tranh cầm được giấy báo nhập học.
Tiếp đến là những ngày tháng được dự báo trước, bố Tần cắt hết mọi nguồn tài chính và cả đường tiếp tế của mẹ Tần, người anh trai đang học năm hai ngành bác sĩ khoa ngoại xui xẻo trở thành máy rút tiền mỗi khi em trai nghỉ hè. Đến nỗi bây giờ, mỗi lần nghe sếp Tần gọi hai tiếng "anh Hai" là bác sĩ Tần đã cảm thấy túi tiền mình sắp thủng một lỗ rồi.
Lúc ấy trong học viện có một chuyên đề đào tạo đang thử nghiệm, để tạo ra một nhóm điệp viên nằm vùng với quá khứ hoàn hảo và thật đến 95%. Tần Tranh dĩ nhiên là hứng chí bừng bừng đăng ký, đến khi chú Lâm của anh biết thì đã muộn rồi.
Trọng điểm của kế hoạch là, với một thân phận giả, từ tuổi thiếu niên họ sẽ tạo ra một đầu gấu thứ thiệt chứ không phải chỉ nhập vai, sau đó sẽ hỗ trợ để người đó thâm nhập vào đường dây buôn ma túy xuyên biên giới. Trong vòng hai năm sẽ thâm nhập đến vị trí cao trong tổ chức, phối hợp một mẻ hốt gọn tổ chức này.
Việc này cần người có ý chí kiên định vững vàng, nếu không sẽ dễ dàng sa ngã. Con người lì lợm và linh động như Tần Tranh thực sự rất thích hợp. Có điều ông Lâm Hải lại lo sốt vó, vì nếu xảy ra chuyện không may hay ông nuôi Tần Tranh lệch đường thật sự thì bố của cậu ấy có khi sẽ vác pháo lớn đến nã bay nhà ông, mà như vậy thì ông cũng không còn mặt mũi nào gặp lại người bạn cũ là mẹ Tần nữa.
Tần Tranh bắt đầu sống cuộc sống của "Tần Tranh" mười sáu tuổi kia, cha mẹ mất sớm, phải sống nhờ nhà người chú họ hàng xa. Cậu được chuyển đến trường trung học trọng điểm của thành phố C, để khắc họa hình ảnh một tên côn đồ có học thức, làm đẹp cho lý lịch vào tổ chức sau này.
Tần Tranh trở thành bá vương ở trường học rất nhanh chóng, sau hai ngày nhập học thì tài đánh đấm gây chuyện đã lan đến tận ngoài trường, người giám hộ được mời đến, lại xin lỗi lại hứa hẹn để giải quyết.
Tần Tranh không đánh nhau ở trong trường, tính ra thì anh chỉ là một học sinh có phần gai góc và tác phong không được phù hợp nội quy mà thôi. Chiếc áo học sinh lại khiến anh dễ dàng tiếp cận với bọn du côn lúc nào cũng lượn lờ xung quanh trường.
Vẻ ngoài bắt mắt, tính cách ngang tàng, khả năng đánh đấm cực kỳ giỏi khiến anh nhanh chóng biến thành người mới nổi trội, có lẽ không bao lâu nữa có thể tìm cơ hội rời trường rồi bắt đầu thâm nhập tổ chức.
Thế nhưng cuộc đời anh lại thiếu chút nữa rẽ sang lối khác, đó là khi Tần Tranh lần đầu tiên nhìn thấy cô gái có tên Sở Nhiên ấy.