Từ Bá Khiêm nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng, Thường Thanh chạy tới rất nhanh, rút ra còng số 8 khóa tay anh ta lại. Vì gấp gáp chạy đến, thân thể lại béo tròn nên lúc này đã thở không ra hơi.
Tần Tranh nhìn lưng áo ướt đẫm của cậu ta cùng hơi thở dồn dập, muốn mở miệng châm chọc lại đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ sững sờ.
- Đội trưởng, sao thế ạ?
Anh hoàn hồn trả lời:
- Không có gì. Lúc nãy cánh tay bị thương va chạm với hắn nên đau một chút. Cậu dẫn hắn ta về trước đi.
Thường Thanh không lo lắng nhiều nữa, tóm lấy cánh tay Từ Bá Khiêm đẩy về phía trước. Tần Tranh nhìn theo hướng hai người đi tới, sau đó xoay người bước vào chung cư xảy ra vụ án. Có một số việc cần kiểm chứng một lần nữa.
Phòng thẩm vấn ở Sở cảnh sát khu Hạ.
Người thanh niên trong trang phục bảo vệ ngồi trước bàn có khuôn mặt rất trẻ, tuổi đời chỉ hai mươi ba hay hai mươi bốn. Anh ta có khuôn mặt bình thường, không phải xấu xí nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng không có gì thu hút, bởi vì làm công việc bảo vệ được huấn luyện định kỳ nên cơ thể khỏe mạnh rắn chắc, tay chân coi như có cơ bắp cường tráng.
Lúc này, khuôn mặt điểm vài nốt mụn đỏ dưới mái tóc cắt ngắn đang được phủ một biểu tinh hoang mang và nhát gan.
- Anh, anh cảnh sát, vì sao lại bắt tôi? Tôi đâu có vi phạm luật pháp gì?
- Vậy sao anh bỏ chạy khi thấy cảnh sát?
Gương mặt Từ Bá Khiêm hiện lên vẻ bất lực, anh ta cố giải thích:
- Tôi cũng đâu biết mấy anh là cảnh sát, tôi bỏ chạy là vì gần đây gặp chút rắc rối với người bên ngoài, tưởng lầm các anh là bọn họ đến kiếm chuyện nên mới bỏ chạy.
- Rắc rối gì?
- Tôi.. tôi thiếu nợ người ta.
- Bao nhiêu?
- Năm, năm mươi triệu.
- Cậu giựt nợ?
Người cảnh sát tên Khải nhướng mày nhìn anh ta, Từ Bá Khiêm lắp bắp mãi không trả lời được, xem như ngầm thừa nhận chuyện này. Cảnh sát lại hỏi:
- Cậu chỉ là một người bảo vệ bình thường lương ba cọc ba đồng, vay số tiền lớn như vậy để làm gì?
- Tôi, tôi..
- Để có tiền đi đu idol. Cậu ta thường xuyên tranh thủ ngày nghỉ để đi đến những ngoại cảnh mà đoàn làm phim của Đường Thi Dật đang quay, đến chỉ để nhìn nữ thần nữ thần từ xa, người ta thì có biết anh ta là con kiến cái đinh gì đâu.
Tần Tranh đã trở lại, lúc này đang tựa vào cánh cửa phòng thẩm vấn nói bằng giọng điệu chế giễu, vừa nói vứa quan sát biểu cảm và hành động của Từ Bá Khiêm, chỉ thấy đôi bàn tay đang để trên đùi của anh ta xoắn lại với nhau. Anh ta đang cảm thấy bất an.
- Anh Từ, anh không phủ nhận mình là fan trung thành của Đường Thi Dật chứ?
- Tôi cũng chỉ thích xem phim cô ấy đóng thôi, vậy cũng phạm pháp sao?
- Không, thích một người, thần tượng một diễn viên thì không phạm pháp, nhưng xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi cưỡng bức gây hậu quả chết người thì có. Anh tưởng rằng mình lợi dụng sự thân thiết với bảo vệ bên tòa nhà đó, ngắt camera ở hành lang tầng bốn thì sẽ không ai biết anh từng tới nhà Đường Thi Dật?
Đôi tay Từ Bá Khiêm xoắn lại càng chặt, đột nhiên vẻ mặt anh ta từ từ thay đổi, không còn vẻ hoang mang vô tội lúc trước, đường nét cũng trở nên đanh lại.
Từ Bá Khiêm sinh ra trong một gia đình trung lưu ở thành phố này, từ nhỏ không có gì nổi trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Hết năm cuối cấp ba, anh ta đăng ký đi lính nghĩa vụ hai năm, hết thời hạn lại trở về và xin vào công ty bảo vệ vào năm ngoái. Ngoài thời gian cho công việc, anh ta hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống độc thân im hơi lặng tiếng, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng lên mạng giải trí.
Đầu năm, Đường Thi Dật nhờ vào vai phụ trong một bộ phim truyền hình đầu tư tương đối lớn mà trong thời gian ngắn đã vụt lên thành một diễn viên hot. Tạo hình trong phim của cô ấy rất thu hút, cô gái làng chơi với thân hình bốc lửa bạo liệt, lại còn có một thân phận khác nhu mì thướt tha động lòng người.
Từ Bá Khiêm cũng giống như nhiều chàng trai khác, bị đốn ngã bởi nét nóng bỏng quyến rũ ấy. Từ đó anh ta bắt đầu lên mạng tìm hiểu về thần tượng, lại cất công theo đuôi mấy tháng trời để biết được nhà cô ấy ở đâu, cuối cùng còn xin vào làm trong công ty bảo vệ ở tòa nhà Hằng Thịnh đối diện để tiện thỏa mãn sự si mê của chính mình.
Người bảo vệ ở tòa nhà Hằng Thịnh đã nói, Từ Bá Khiêm có nhiều lần xin đi vệ sinh rồi mất hút cả giờ đồng hồ, đó chính là những lúc anh ta bận chú ý Đường Thi Dật.
Mỗi lúc cô ấy trở về, người bạn làm bảo vệ tòa nhà bên kia sẽ thông báo cho anh ta biết, Từ Bá Khiêm lại lén lút chạy tới lên lầu theo đuôi người đẹp. Vì theo dõi trong một thời gian dài, dĩ nhiên là anh ta rất rõ ràng nữ thần của mình đã bán thân để đổi lấy sự nổi tiếng rầm rộ đó.
Từ Bá Khiêm không phải không có chút xíu thất vọng nào, nhưng sự thần tượng mù quáng khiến anh ta tự tìm mọi lý do để thông cảm cho cô ấy, rằng cô ấy chỉ là tuổi trẻ bơ vơ không có chỗ dựa nên phải đi vào con đường không ánh sáng này.
Có một lần Đường Thi Dật đi quay ngoại cảnh hơn một tháng, anh ta chịu không nổi dày vò lại to gan cạy khóa đột nhập vào ngủ trên chiếc giường của cô ấy. Kết quả không hiểu sao bị Đường Thi Dật trở về vào mấy ngày sau phát giác có người đột nhập vào nhà, khiếu nại lên ban quản lý, sau đó camera được lắp đặt ở lối thang bộ và ngay lối vào mỗi tầng.
Hôm xảy ra sự việc, Từ Bá Khiêm nhìn thấy ông chủ ở phía sau nâng đỡ Đường Thi Dật đang vội vã xách một túi đồ lớn ra khỏi khu nhà. Anh ta có linh tính Đường Thi Dật xảy ra chuyện, thế là lại tiếp tục xin đi vệ sinh như mọi khi.
Quen đường quen nẻo vào phòng bảo vệ tòa nhà bên đó gặp anh bạn bị anh ta mua chuộc xoay camera vào góc chết, Từ Bá Khiêm đi theo lối thang bộ lên tầng bốn.
Đến căn hộ của Đường Thi Dật, cửa chính không đóng hẳn, vẫn còn khép hờ. Từ Bá Khiêm lấy hết can đảm mở cửa ra.
Trong nhà cũng không có gì xáo trộn nhiều, anh ta rón rén bước vào, qua phòng khách vắng tanh rồi rẽ ngang cửa phòng bếp, lúc này mới phát hiện Đường Thi Dật đang tựa vào tủ bếp không ngừng hít thở.
Sau trận tranh chấp lúc nãy, chiếc váy ngủ màu trắng khêu gợi của cô ấy đã rất xộc xệch, không còn che đậy được hết thân thể. Tà váy bị vén đến tận hông, dây áo bị đứt tụt xuống đến tận cánh tay phơi bày một bên bộ ngực đầy đặn trắng ngần.
Từ Bá Khiêm dừng bước, nhìn nữ thần trong mơ của mình trong tình trạng nửa kín nửa hở kia, anh ta cảm thấy máu trong người mình bắt đầu sôi sục, không kìm được nuốt nước bọt.
* * *
Đến khuya, Đường Thi Dật mở mắt ra, cơ đau xé người giữa hai chân khiến cô ấy dần dần nhớ lại mọi chuyện, hai nắm tay dần dần xiết chặt. Cô bước ra khỏi phòng ngủ bằng chân trần, tới phòng khách thì nhìn thấy gã đàn ông kinh khủng kia đang hút thuốc bên ban công với vẻ bất an.
- Tôi biết anh, anh chính là người bảo vệ bên tòa nhà đối diện vẫn hay nhìn tôi mỗi lúc tôi về đây chứ gì?
Từ Bá Khiêm ngơ ngẩn, hóa ra cô ấy nhận ra anh ta, chưa kịp vui mừng thì đã nghe cô nói tiếp bằng giọng rất cứng rắn.
- Tôi sẽ báo cảnh sát. Anh cứ chờ đó mà ngồi tù đi, tên khốn kiếp.
Từ Bá Khiêm vốn dĩ muốn thương lượng với cô, vì nghĩ rằng với vị trí vừa vất vả có được của mình thì Đường Thi Dật sẽ không làm lớn chuyện để thanh danh bị ảnh hưởng. Ai biết Đường Thi Dật vừa mới suýt chết trong tay Châu Cẩn Văn, trong bụng đầy sự ấm ức, bây giờ xảy ra chuyện này khiến cô ấy muốn bất chấp tất cả để hả giận.
Nhìn cô ấy cầm lấy điện thoại, Từ Bá Khiêm kinh hoảng rồi.
- Thi Thi, tôi xin cô, tôi làm thế chỉ là vì quá yêu cô mà thôi. Cô muốn tôi làm gì cũng được, đừng báo cảnh sát.
Đường Thi Dật rít lên giận dữ:
- Anh là cái thá gì chứ? Một thằng bảo vệ quèn thì làm được gì cho tôi? Không cho anh ở tù rục xương, Đường Thi Dật này không làm người nữa!
Cô vừa nói vừa bấm điện thoại muốn gọi cảnh sát, Từ Bá Khiêm bất chấp tất cả nhào đến giật. Câu nói vừa nãy của Đường Thi Dật đã chạm đến tự ái đàn ông của anh ta, lúc này ra tay không hề nhẹ nhàng. Từ Bá Khiêm thô lỗ cướp đoạt chiếc điện thoại trong tay cô, đẩy mạnh về phía sau.
Mặt sàn ban công trơn trợt bởi sương đêm, Đường Thi Dật bị mất đà hét một tiếng câm câm, cả người nghiêng ra ngoài ban công, chỉ còn một bàn tay bám vào ban công treo cả người lơ lửng.
Từ Bá Khiêm muốn bước tới kéo cô lên, nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến anh ta dừng bước. Đúng lúc ấy, khung cửa sổ một căn nhà phía đối diện bỗng sáng đèn. Từ Bá Khiêm nhìn Đường Thi Dật đang hoảng loạn van xin, cuối cùng quay người vào phòng gom đồ đạc đã chuẩn bị sẵn rời đi.