Sáng nay tôi phát hiện có gì đó không ổn.
Ngồi ở ghế lái phụ, tôi thình lình nghe được một câu: [Hì hì, hôm nay bà xã vẫn xinh đẹp như vậy.]
Tôi liếc mắt nhìn trợ lý Chu đang yên tĩnh lái xe, lại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục Dã.
Tôi chỉ tưởng hôm qua mình làm việc quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.
Nhưng khi tôi bước vào thang máy, tôi nghe thấy giọng nói đó lần thứ hai: [Chu Du c.h.ế.t tiệt, đứng kế bà xã tôi gần như vậy, mình muốn trừ tiền thưởng của cậu ta!]
Lần này tôi khá chắc chắn, tôi không bị ảo giác.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Dã, rơi vào trầm tư.
Bà xã?
Đến văn phòng, tôi cầm iPad báo cáo công việc hôm nay cho Lục Dã.
Kết quả...
[Môi bà xã thật mềm thật đỏ, rất muốn hôn.]
[Dáng người bà xã thật đẹp, lúc nào mình mới có thể ôm eo nhỏ của bà xã, lăn lộn trong vòng tay bà xã đây?]
Tôi dừng lại, nhìn Lục Dã lười biếng tựa lưng vào ghế, thần sắc tối tăm.
Người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, đường nét rõ ràng, mày kiếm, rất đẹp trai.
Anh ngước mắt nhìn tôi, môi mỏng khẽ mở: "Thư ký Dư, sao vậy?”
Tôi lấy lại tinh thần xin lỗi, tiếp tục báo cáo công tác.
[Đây là lần đầu tiên bà xã nhìn mình, thấy trạng thái thất thần, không hiểu sao có chút vui.]
Sau đó, tôi liền nhìn thấy trong đôi mắt đen của hắn lướt qua một ý cười.
Nhanh đến mức người tôi không bắt được.
Sau khi báo cáo công việc xong, tôi liền rời khỏi văn phòng Lục Dã, trở lại vị trí làm việc của mình.
Tôi ngồi ở vị trí của mình, nhìn văn phòng của Lục Dã, bất giác đi vào cõi thần tiên.
Phát hiện sếp lạnh lùng, ít nói thầm mến mình. Cảm giác này thật đúng là rất thần kỳ.
Một lúc lâu sau, tôi lắc lắc đầu, ép buộc bản thân toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Một giờ sau, Lục Dã và tôi ngồi vào trong phòng họp.
Sắc mặt quản lý các bộ phận ngưng trọng, nhìn Lục cũng như gặp đại địch, trên trán đổ mồ hôi.
Lục Dã dùng ngón tay chỉ bàn, bình luận kim đồng hồ thấy máu, ngôn ngữ sắc bén.
Nhưng có một số người trên mặt nghiêm trang, sau lưng lại:
[Buổi trưa nên tìm lý do gì để bà xã cùng mình ăn cơm đây?]
[Haizzz, đi làm thật nhàm chán, nhưng mình sẽ cố gắng tiết kiệm tiền sữa bột cho con trai sau này.]
Hắn ngược lại rất biết chuẩn bị chu đáo.
“Lục tổng?”
“Không có việc gì, anh tiếp tục đi.”
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lục tục rời đi, mà tôi theo Lục Dã vào văn phòng.
“Lục tổng, hôm nay là theo thường lệ gọi đồ ăn bên ngoài cho anh, hay là...”
“Gần đây có nhà hàng mới mở, sếp có muốn đi thử không?”
Hắn dường như lơ đãng liếc tôi một cái, nhưng ngón tay hơi cuộn tròn lại bán đứng sự khẩn trương của hắn.
[Hu... hu... hu..., bà xã sẽ đi ăn cùng mình.]
[Tâm hồn yếu ớt của mình không chịu nổi sự cự tuyệt của bà xã.]
“Được, vậy tôi đặt chỗ cho anh.”
Lục Dã khẽ gật đầu, đôi môi mỏng bí ẩn nhếch lên, mặt mày hiện lên nụ cười.
[Được rồi, bà xã đã đồng ý với mình.]