Thành phố Churchill Cannada
Bắc Cực Quang đầy màu sắc, vô cùng tươi đẹp nở rộ trên bầu trời cao, chốc chốc giống như một dải lụa màu, chốc chốc giống như một ngọn lửa, chốc chốc lại giống như hé ra màn bạc muôn màu muôn vẻ cực lớn, đỏ thẩm, vàng tơ, đủ loại hình dáng thay nhau trình diễn, đẹp không sao tả xiết.
"Bà xã, đẹp không?" Thành phố Cực Bắc, ban đêm cực lạnh, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện từ phía sau, dùng áo khoác ngoài thật dày bao bọc hai người cùng một chỗ.
Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở trong cảnh tượng giống như tiên cảnh không cách thoát ra được ấy, cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Cực Quang, hôm nay thấy được, không khỏi bị rực rỡ tuyệt đẹp này chấn kinh đến mức tâm thần rung động, đây quả thực còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần so với nhìn pháo nở rộ đầy trời!
"Nghe nói, hiện nay nhiều nhà thám hiểm và du khách có thể phân biệt rõ ràng sắc thái của Cực Quang đạt hơn một trăm sáu mươi loại, nơi nơi không còn lời để tả, không cách nào dùng ngôn ngữ để kể lại vẻ đẹp của nó." Giọng của Hàn Dập Hạo êm tai đến giống như rượu ngon, mang theo sức hấp dẫn khiến người ta say mê, anh nói khẽ giảng giải ở bên tai của Tòng Thiện.
Tòng Thiện dùng sức gật đầu, quả thật, rất đẹp, sợ là từ ngữ duyên dáng nhất cũng không đủ hình dung một phần mười của nó.
"Cực Quang là ánh sáng đẹp nhất trên đời, anh từng nói muốn dẫn em tới nhìn, tuy đã muộn ba năm, nhưng cũng coi như là bù đắp." Hứa hẹn của Hàn Dập Hạo đối với Tòng Thiện là chưa bao giờ quên, rốt cuộc ở ngày sinh nhật hôm nay của cô đã đến thành phố xinh đẹp này.
Trong lòng Tòng Thiện cảm động không thôi, chậm rãi nói: "Anh dẫn em nhìn đom đóm, theo em nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, nắng mai, ráng màu, cùng em chia sẻ hết thảy đẹp nhất trên thế gian này."
Nói đến chỗ động tình, Tòng Thiện xoay người lại, ôm chặt người đàn ông yêu thương sâu sắc, phát ra từ đáy lòng nói: "Ông xã, cám ơn anh."
"Ngốc ạ, em là người phụ nữ anh yêu sâu đậm nhất, anh đương nhiên muốn đem tốt nhất đẹp nhất chiếu rọi cho em xem." Hàn Dập Hạo nâng cằm của cô lên, ánh mắt chứa đầy tình ý nói, "Đối với anh mà nói, cảnh vật đẹp nhất trên đời này vẫn là em."
Hốc mắt của Tòng Thiện hơi có chút ẩm ướt, kết hôn ba năm, tình yêu của Hàn Dập Hạo đối với cô chưa bao giờ phai nhạt một phần nào, ở lúc bọn họ xuất phát đi đến đây, anh còn đặc biệt dẫn cô đến "Cửu Cung", đó là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, ngay trước mặt một nhóm bạn, anh thâm tình nói: "Đây là nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, ở chỗ này, tôi gặp người quan trọng nhất trong cuộc đời, vợ của tôi, mẹ của con tôi, tôi nguyện ý vì cô gái ấy trả giá bằng cả sinh mạng! Thẩm Tòng Thiện, từ trước tới nay, anh không biết mình có thể may mắn như vậy, có thể có được một đời chân ái mà phần lớn mọi người cầu không được. Anh rất cảm ơn trời cao đã để cho anh gặp em, để nửa đời sau của anh không hề cô đơn nữa, em cho anh gia đình hoàn mỹ, làm phong phú tất cả sinh mạng của anh. Anh mua lại căn phòng này, bởi vì nó có ý nghĩa rất quan trọng với anh, anh giao chìa khóa lại cho em, về sau, cô gái có thể mở ra căn phòng này và trong lòng của anh, chỉ có một, đó chính là em!"
Lời nói ấy làm cô cảm động đến rơi nước mắt, không để ý tới có nhiều người có mặt ở đấy, xông tới liền thiết tha ôm hôn anh.
Bây giờ anh còn nói lời thâm tình như vậy, bảo cô làm sao chống đỡ được.
"Ông xã, em có nói qua hay chưa, gặp anh là chuyện may mắn nhất đời này của em." Giọng của Tòng Thiện có hơi mất tiếng, xúc động nói.
"Đã nói rất nhiều lần rồi." Hàn Dập Hạo cười hôn nhẹ chóp mũi của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Đã nói, em vẫn là muốn nói." Tòng Thiện nén nước mắt, tiếp tục nói, "Trước khi chưa có gặp anh, em là người đáng thương nhất trên đời này, sau khi gặp anh, em trở thành người hạnh phúc nhất trên đời, ở bên cạnh, em mới hiểu được cái gì gọi là vui vẻ và hạnh phúc. Ông xã, thật sự cảm ơn anh vì em làm hết thảy. Vì em, anh dùng cách lãng mạn như vậy, lúc sinh nhật của anh em lại không có bày tỏ như vậy, anh có giận em hay không?"
"Em còn chưa có bảy tỏ? Ông xã của em thiếu chút nữa bị em cám dỗ đến lao lực quá mà chết. Nếu em tiếp tục lãng mạn một chút, vậy chẳng phải là muốn mạng của anh?" Hàn Dập Hạo liếm bên tai của cô, mang theo một nụ cười không đứng đắn.
Tòng Thiện đỏ mặt, anh nói là lúc sinh nhật anh, cô mặc một bộ trang phục cô nàng mèo, trang phục gợi cảm ấy khiến người phụt máu quả nhiên rất đúng với khẩu vị của anh, hai người liên tục ở trong khách sạn ân ái hai ngày hai đêm, anh mới thỏa mãn mà ôm lấy cô về nhà.
"Đáng ghét." Da mặt của Tòng Thiện mỏng rốt cuộc không có bằng anh, bị anh giễu cợt, lại càng đỏ đến trên cổ, cô bốc quả đấm lên đánh anh một cái, bảo anh đừng nói những lời này.
Hàn Dập Hạo yêu chết thẹn thùng này của cô, rõ ràng thân cũng là làm vợ người đã nhiều năm, cô vẫn là dễ dàng đỏ mặt như vậy, nhìn thấy sẽ khiến anh nhịn không được "miệng lại muốn động".
"Bà xã, làm ở Cực Quang nhất định rất tuyệt, chúng ta nếm thử một phen nhé." Hàn Dập Hạo nói xong, tay liền bắt đầu trở nên không đứng đắn, vừa bóp lại vừa nắn ở trên người của cô, khiến cô dần dần không thở nổi, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc anh chắn cô ở trên tường, nói.
"Ông xã, chúng ta sinh thêm một đứa đi."
Hàn Dập Hạo sửng sốt, nhưng động tác cũng không có dừng lại, anh hỏi: "Sao lại muốn sinh thêm một đứa?"
Tòng Thiện căng đến thở không nổi, đứt quãng đáp: "Một mình con trai rất cô đơn với lại không phải anh thích con gái sao? Chúng ta sinh con gái, có được hay không?"
Nhạc Thanh Lăng tốn khoản tiền lớn, vì bệnh của Tòng Thiện đặc biệt thành lập một sở nghiên cứu, nay sở nghiên cứu đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc, tuy không thể biến đổi DNA, nhưng lại có thể làm cho cuộc sống của Tòng Thiện giống như người bình thường, không có tái phát bệnh.
Cho nên, cho dù Tòng Thiện lại trải qua sinh con, cũng chắc chắn là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu gì tới sức khỏe.
Đương nhiên, nếu như cô muốn sinh con gái, cũng không thể thụ thai tự nhiên, trước hết nhờ khoa học kỹ thuật trước, lấy nhân tế bào trong tế bào trứng của cô, hòa hợp tế bào chất với tế bào của một người bình thường khác, ngoài sàng lộc gien khiếm khuyết, lại tiếp tục cùng tinh trùng kết hợp thành trứng thụ tinh khỏe mạnh, chuyển đến tử cung của cô, sau đó sinh ra phôi thai bình thường, như vậy đứa nhỏ được sinh ra cũng sẽ không mang theo gien mắc bệnh.
Sở dĩ Tòng Thiện có suy nghĩ này, một mặt là bởi vì cô vẫn luôn muốn vì Hàn Dập Hạo sinh thêm một bé gái, mặt khác, thì là bị người xung quanh kích thích, Vương Đình mang thai lần thứ hai, Tạ Nhất Nhất sắp sinh, mà bụng của Câu Thư Huyên cũng nhô cao bị Đường Tuấn "dẫn" trở về. Thấy người xung quanh lại trở thành mẹ, Tòng Thiện kiên định với cái ý nghĩ này hơn, nhất định phải sinh cho Hàn Dập Hạo một bé gái. Mà cô cũng đã hỏi qua Arsfat, đối phương bày tỏ tuy rằng cũng không nhất định thành công trăm phần trăm, nhưng tỷ lệ thành công vẫn là rất lớn, chỉ có điều cô sẽ chịu chút khổ.
Tòng Thiện không sợ chịu khổ, chỉ cần có thể sinh con dưỡng cái cho người đàn ông yêu mến, khiến cô chịu khổ nhiều hơn nữa cô cũng cam nguyện.
"Một đứa như vậy đủ rồi, em xem bạn chơi của con trai nhiều như vậy, nào có bộ dáng cô đơn?" Thật ra thì Hàn Dập Hạo không nỡ để cho cô vất vả, anh rất là thỏa mãn đối với tình hình hiện tại, không có đòi hỏi gì nhiều hơn nữa.
"Nhưng sinh một em gái con trai sẽ hiểu chuyện một chút" Tòng Thiện bị anh va chạm đến mức chỉ có thể bám víu thật chặt vào anh, vẫn còn muốn cố gắng thuyết phục anh.
"Chúng ta dạy dỗ thật tốt, con trai cũng sẽ rất hiểu chuyện." "Làm vận động" ở trong thời tiết lạnh như vậy, Hàn Dập Hạo cảm thấy khoái cảm trước đây chưa bao giờ có, sống lưng từng cơn tê rần, anh không muốn lãng phí thời gian quý bào, trực tiếp chặn lại miệng của cô, để cô chuyên tâm một chút.
Tòng Thiện cũng mất đi sức tranh luận, đầu óc cô mơ màng, thân thể theo luật động của anh lúc chìm lúc nổi ở trong sắc dục, cô ngưỡng cao đầu, ánh mắt mơ màng, thốt ra từng tiếng ưm khiến người ta đỏ mặt tim đập dồn.
Thôi, chuyện sinh con sẽ từ từ thuyết phục anh, bây giờ, hãy để bọn họ ở dưới bầu trời rực rỡ, hưởng thụ thật tốt tình yêu ngọt ngào—