Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 135: Mạng treo lơ lửng



Editor: smizluy1901

Alysha cắn môi dưới, buộc mình không nói lời nào, nhưng nắm tay đang siết chặt lại có chút không kìm được hơi run rẩy.

"Thôi, người phụ nữ này hồ đồ ngu xuẩn mất linh." Hàn Dập Hạo nhìn ra được phòng tuyến trong lòng của cô rất mạnh, trong chốc lát rất khó khiến cô hạ quyết định, vì vậy không có để ý tới cô nữa, mà nói với Câu Tử Minh, "Chính cậu cẩn thận, bất kể xảy ra chuyện gì, đều lấy sống sót làm trọng. Dĩ nhiên, nếu như Tần Kha không muốn để cho cậu sống, vậy cậu liền khởi động thiết bị nổ, cùng chết với họ. Về phần con trai của Tần Kha, tôi nhất định sẽ để nó đi trước ở dưới chờ cậu."

Câu Tử Minh gật đầu, anh cũng không sợ chết, anh dặn dò Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương nói: "Giúp tôi chiếu cố Vương Đình."

Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc trao đổi con tin, Câu Tử Minh và Alysha đứng ở đầu thuyền, khi hai chiếc thuyền kề vào nhau, anh nhìn thấy Vương Đình được đưa ra khỏi khoang thuyền.

Mặt cô tái nhợt, hai má sưng đỏ, khóe môi còn có vết máu, trên người lại càng bẩn thỉu không chịu nổi, tầm mắt cô nhìn về phía anh tràn đầy bi thương, vẫn không ngừng lắc đầu, dùng môi biểu đạt bảo anh đừng tới.

Trái tim của Câu Tử Minh giống như bị người dùng búa nện trúng, cô thương tích đầy mình không biết có bao nhiêu khổ, Tần Kha chết tiệt, hắn cũng nên chết, không nên để cô bị những tổn thương này. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Thuyền kề nhau dừng lại, Câu Tử Minh kéo Alysha đi về phía thuyền của Tần Kha, mà Vương Đình cũng bị người xô đẩy đi về phía trước.

Nước mắt của cô từng giọt lăn xuống, khàn cả giọng mà hô: "Đừng tới!"

Người phía sau chợt đẩy cô, cô té ngã xuống sàn, phản xạ có điều kiện che chở bụng.

Câu Tử Minh bóp chặt cổ của Alysha, giận dữ quát: "Các người còn dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ từng dao từng dao cắt lấy thịt của đứa bé kia."

Nói xong, sau lưng lập tức có người nhấc đứa bé trai kia lên, dùng sức làm nó ngã xuống sàn, "rắc" một tiếng giòn vang, xương tay của đứa nhỏ dường như té gãy, nó khóc thảm thiết, xung quanh lại không có ai tới đỡ lấy nó.

Alysha cất tiếng khóc nức nở, cầu xin Câu Tử Minh đừng làm tổn thương đứa nhỏ.

Anh hạ thấp giọng nói ở bên tai của cô: "Tôi đã sớm nói qua với cô, Tần Kha làm những chuyện gì ở trên người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ mang cả vốn lẫn lãi trả tới trên người của con trai cô. Cô cho rằng tôi là người tốt sao? Tôi và Tần Kha giống nhau, hai tay dính đầy máu tươi, hắn độc ác, tôi lại ác hơn so với hắn!"

Alysha kịch liệt giãy giụa, khóc cầu xin nói: "Dùng tôi đổi con của tôi đi, để nó đi theo anh. Các anh nói đúng, tôi rất quan trọng với Tần Kha, chỉ cần tôi ở trong tay của các anh, hắn không dám làm bậy."

"Muộn rồi." Câu Tử Minh lạnh lùng nói, "Trừ phi cô có thể thuyết phục Tần Kha, nếu không con trai của cô vẫn phải ở lại chỗ này chịu khổ."

"Tần Kha!" Alysha hét lớn, "Đừng đổi em, đổi con trai đi!"

Đầu bên kia lại không có truyền tới âm thanh, cô lại hô mấy lần, có người từ trong khoang thuyền đi ra, nói với cô: "Chị dâu, đại ca bảo chị qua đây."

Tim của Alysha dần dần nguội lạnh, bọn họ đều nói đúng, Tần Kha dường như vốn không quan tâm đến con trai, cái hắn quan tâm chỉ là sợ cô tiết lộ đại bản doanh của hắn, sợ bị người bưng sào huyệt, về phần con trai, hắn còn có người phụ nữ khác sinh cho hắn, hắn vốn không quan tâm đến con của cô!

Alysha dừng bước lại, Câu Tử Minh nhìn thấy trên mặt cô dấy lên đau thương và căm phẫn, biết cô bắt đầu dao động, anh ở một bên châm ngòi thổi gió nói: "Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ Tần Kha là hạng người gì rồi sao? Con trai khóc đến thảm thiết như vậy, hắn lại không có đi ra liếc nhìn một cái. Người đàn ông như vậy, cô còn tin?"

"Hắn là hạng người gì, tôi rõ hơn anh." Alysha nhìn anh, đột nhiên chạy lùi về phía sau, "Đưa con trai của tôi đi qua, tôi tự nguyện ở lại."

Người ở hai thuyền thấy biến cố này, đều có chút giật mình, nhất là đầu bên Tần Kha, thấy Alysha không tới, giận đến mức khiến người ở đầu thuyền hô to: "Chị dâu, đại ca bảo chị đừng làm chuyện điên rồ, anh ấy sẽ nghĩ cách cứu cậu chủ."

Alysha lại làm như không có nghe thấy, trực tiếp chạy về phía sau, cô đau lòng ôm lấy con trai, dịu dàng vỗ về nói.

Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh liếc nhìn nhau, gật đầu với anh, người sau lập tức hiểu ý, bảo người ôm đứa bé tới.

Tần Kha ở trong khoang thuyền nhìn thấy cảnh ấy, giận đến mức đá lăn cái bàn, người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết này, lại dám không nghe lời của anh, nếu không phải trong tay của cô nắm giữ bí mật của anh, anh đã sớm giết cô, người phụ nữ ti tiện đáng chết, chỉ biết phá hỏng chuyện của anh!

"Đại ca, còn trao đổi hay không?" Thuộc hạ sợ hãi hỏi.

Tần Kha mím chặt môi, chuyện cho tới bây giờ, nếu như không trao đổi mà nói, nói không chừng người phụ nữ kia sẽ nổi điên, ngộ nhỡ cô vạch trần hết bí mật của anh, chuyện sẽ không ổn.

Đấu tranh nhiều lần, anh gật đầu, bảo tiếp tục trao đổi.

Câu Tử Minh ôm lấy đứa bé, Vương Đình che chở bụng, hai người ở trên mạn thuyền nhìn nhau.

"Em có khỏe không?" Ngàn lời ở tại trong lòng, lúc nhìn thấy cô, lại chỉ nói ra một câu nói như vậy.

"Em không sao, cục cưng cũng không sao." Vương Đình gật đầu, mặc cho nước mắt đầy mặt. Cô sẽ không nói cho anh biết, tên súc sinh Tần Kha kia ba phen mấy bận muốn cường bạo cô, cô liều mạng giãy giụa, đe dọa nếu như con của cô không còn, cô sẽ cắn lưỡi tự sát, để anh ta không còn lợi thế uy hiếp Câu Tử Minh, tên súc sinh kia mới không có đụng vào cô.

Nghe được cô nói, tảng đá đè ở trong lòng của Câu Tử Minh rốt cuộc buông xuống, cô và con đều khỏe mạnh, vậy anh an tâm rồi.

"Anh đừng tới đây." Vương Đình nhìn gương mặt gầy gò đi rất nhiều của anh, đau lòng lại tự trách.

Anh đưa tay xoa mặt của cô, khó nén đau lòng, "Thật xin lỗi, là anh hại em gặp phải chuyện như vậy, sau này cũng sẽ không để cho người khác tiếp tục làm tổn thương em nữa."

"Anh đi đi." Vương Đình khóc lắc đầu, lùi về phía sau hai bước, "Có thể nhìn thấy anh em đã rất thỏa mãn, em sẽ không để cho anh thay em chịu chết. Anh còn có tương lai tốt đẹp, không có em, anh sẽ quen người con gái khác, có anh vốn nên có tất cả. Anh, quên em đi."

"Em muốn làm cái gì!" Câu Tử Minh trong lòng cả kinh, duỗi tay muốn kéo cô lại, cô lại đột nhiên dùng sức xô người bên cạnh ra, thật nhanh chạy tới mép thuyền.

Vĩnh biệt, người đàn ông em yêu sâu đậm nhất! Tần Kha hại chết Tiểu Kha, em không thể để cho hắn cũng bắt được anh! Không có em, anh sẽ không còn có kiêng kỵ, giết Tần Kha, báo thù cho Tiểu Kha!

Câu Tử Minh bỏ đứa bé xuống, thật nhanh xông về phía của Vương Đình, nghìn cân treo sợi tóc, ôm chặt lấy cô.

"Em điên rồi sao!" Tim anh đập như đánh trống, la lớn, "Nếu như em chết, anh sống còn có ý nghĩa gì!"

"Anh buông em ra đi." Vương Đình giãy giụa nói, "Cho tới nay, em đều là gánh nặng của anh, em không thể tiếp tục liên lụy đến anh."

"Ai nói em là gánh nặng của anh!" Câu Tử Minh còn chưa có nói hết, người của Tần Kha đã lao tới.

"Đoàng đoàng!" Tiếng súng vang lên, Hàn Dập Hạo bóp cò, bắn chết hai người phía trước.

Đối phương cũng rút súng ra, Câu Tử Minh trong lòng chấn động, trong lòng biết rõ nơi này là địa bàn của Tần Kha, bọn họ muốn sống, chỉ có thể nhảy xuống biển.

Nhưng anh lại có chút chần chừ, cơ thể của Vương Đình còn chịu nổi dày vò này sao?

"Bắt đầu hành động!" Hàn Dập Hạo ra lệnh một tiếng, trực thăng cách thuyền rất xa bắt đầu áp sát tới, trên mặt biển cũng có cano đến gần.

Tần Kha tự biết hỏa lực không thể chống lại đối phương, hôm nay cũng rất khó thoát khỏi vòng vây, trong lòng kiên quyết, ra lệnh cho thuộc hạ đổi súng tiểu liên, giết Câu Tử Minh!

Đạn dày đặc bắn về phía của Câu Tử Minh và Vương Đình, anh ôm lấy cô bổ nhào trên sàn, đạn sượt qua da đầu.

Anh biết, Tần Kha đã quyết định hạ thủ, bọn họ ở đây sẽ chỉ là một con đường chết.

Vì vậy, anh ôm chặt Vương Đình, nói: "Ôm chặt anh, cùng nhau nhảy xuống!"

Vương Đình gật đầu, dùng sức ôm chặt lấy hông của anh.

Câu Tử Minh thân thủ nhanh nhẹn vượt qua mép thuyền, lúc đang muốn nhảy xuống, Vương Đình đột nhiên đẩy anh ra, dùng thân thay anh chặn lại viên đạn phía sau bay đến! Thời gian vào giờ khắc này bất động, cơ thể Câu Tử Minh vọt giữa không trung đột nhiên cứng đờ, nhìn máu trên người cô không ngừng chảy ra, khóe mắt muốn nứt ra!

"Vương Đình!" Anh đưa tay kéo cô vào trong ngực, dùng thân thể bảo vệ cô, cùng rơi xuống biển.

"Ùm" một tiếng, mặt nước dấy lên ngàn lớp sóng, thuộc hạ của Tần Kha chạy đuổi theo, còn muốn bắn vào trong nước, nhưng lúc này trực thăng bay trên đỉnh đầu của bọn họ, một loạt đạn lạc bắn tới, bọn họ không thể không chạy trối chết.

"Cứu người!" Sắc mặt Hàn Dập Hạo như sắt, phân phó thành viên trong chiến đội cứu hai người Câu Tử Minh lên trước.

Thuyền của Tần Kha dần dần bị bây bao, đến bước này, anh cũng không sợ cùng nhau đến chỗ chết. Anh bảo người ném bom, khoảng cách ngắn như vậy, chỗ con thuyền của Hàn Dập Hạo vốn không thể tránh, anh dẫn đầu nhảy xuống biển, những người còn lại cũng làm theo như vậy.

Trong hỗn loạn, Alysha thấy con trai vẫn còn ở trên mặt thuyền, lập tức chạy tới phía của nó, nhưng mãnh vỡ bom nổ lại bắn trúng gáy của cô, xuyên qua trán của cô.

Thân thể của cô mềm nhũn xuống, mắt lại trừng to, tay vương về phía của đứa nhỏ, rốt cuộc cũng không nâng lên nổi.

Tần Kha đã điên, hắn điên cuồng ném lựu đạn về mấy chiếc cano ở xung quanh, tạo ra một chỗ hở, sau đó lái chiếc thuyền rách nát tháo chạy về hướng Tây.

Tề Danh Dương ngồi ở trên trực thăng thay thế vai trò của Hàn Dập Hạo, không ngừng truyền lệnh, vây đuổi ngăn chặn ở phía sau của Tần Kha, thề phải đưa hắn ra công lý!

Lúc Hàn Dập Hạo leo lên cano, thì người trên một chiếc cano khác đã vớt Câu Tử Minh và Vương Đình lên, đồng thời nhanh chóng lái vào bờ.

"Không sao, bọn họ lập tức sẽ đưa em đến bệnh viện." Câu Tử Minh tay run run đè lại vết thương của cô, trên mặt cô tái nhợt không còn chút máu, lỗ máu trên vai đang điên cuồng trào ra máu tươi, làm ướt quần áo của hai người.

"Bụng em đau quá. Đứa bé, đứa bé..." Vương Đình cất tiếng ưm đau đớn, Câu Tử Minh nhìn xuống, dưới người của cô bắt đầu thấy màu đỏ, giống như dòng suối nhỏ uốn khúc.

Tâm thần của anh đều chấn kinh, hai mắt đỏ như máu, lại chỉ có thể ôm chặt lấy cô, càng không ngừng an ủi nói: "Không sao, không sao, sắp tới bệnh viện rồi, Vương Đình, em phải sống!"

Vương Đình biết cơ thể mình đang trải qua cái gì, cô nắm chặt lấy cánh tay của Câu Tử Minh, hơi thở mong manh cầu khẩn nói: "Nhất định phải cứu lấy con, cứu lấy con—"

"Em và con đều không sao!" Sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên Câu Tử Minh kiềm không được bật khóc, anh sợ, rất sợ, anh càng không ngừng an ủi Vương Đình, làm thế nào cũng không an ủi được chính mình. Anh cảm giác được cô gái trong ngực càng lúc càng suy yếu, cơ thể càng lúc càng lạnh như băng, thế nhưng anh lại không giúp được cô, chỉ có thể không ngừng cầu xin ông trời, đừng cướp đi cô khỏi anh, cho dù là muốn mạng của anh cũng được, đừng để anh mất đi cô!

"A!" Trên mặt biển xanh biếc mênh mông, vang lên một tiếng gào khóc bi thương tuyệt vọng, rất lâu không tan—

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv