Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 3: Đánh nhau



"Chị điên rồi sao?" Thẩm Tòng Như bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, mặc dù cô không biết thân phận thật sự của vị Hàn thiếu trước mắt này, nhưng nhìn từ thái độ của đám người Đường Tuấn đối với anh ta, lai lịch của đối phương tuyệt đối không nhỏ, con nhỏ Thẩm Tòng Thiện này điên rồi cho nên mới giội rượu ở trước mặt mọi người, cô sẽ không bị kẻ điên này liên lụy hại chết chứ.

"Hàn thiếu, em lau sạch giúp anh." Sắc mặt Thẩm Tòng Như trắng bệch vội vàng cầm lấy khăn giấy trên bàn, vẻ mặt hoảng sợ muốn xoay chuyển tình hình bất lợi, nhưng tay của cô còn chưa có chạm vào Hàn Dập Hạo, đã bị anh ta gạt ra, ngã ngồi ở trên sofa.

"Đều đi ra ngoài hết." Hàn Dập Hạo lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thẩm Tòng Thiện, giọng lạnh như băng ở vực sâu, mang theo sát khí lạnh lùng không thể bỏ qua.

Những cô nàng tiếp rượu còn lại nhanh chóng rời đi, người từng trải qua màn phong nguyệt làm sao không nhìn ra những người đàn ông trong phòng này đều là nhân vật không thể chọc, cái cô gái đột nhiên xông vào này lại dám nhổ lông trên miệng cọp, nhất định là tự tìm cái chết, họ đâu dám ở lại trong mắt cơn bão này.

"Nếu như hôm nay mày không đi theo chị, chị bảo đảm sẽ xốc tung nơi này." Thẩm Tòng Thiện không sợ hãi chút nào đối diện với sắc mặt tái mét của Hàn Dập Hạo, nói cũng là nói cho Thẩm Tòng Như nghe.

"Khẩu khí của tiểu cảnh sát vẫn còn lớn nhỉ." Tiễn Thiểu Kiệt liên tục xem cuộc vui lười biếng dựa vào trên sofa, lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai.

"Cô cho rằng cô còn rời đi được sao?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng mỏng lạnh lùng cong lên lại trông anh càng thêm nguy hiểm, càng khiến người ta phát rét, "Cảnh sát thành phố A, đúng không? Sáng sớm ngày mai, bổn thiếu sẽ khiến cô hoàn toàn biến mất khỏi giới cảnh sát."

"Hàn thiếu, đừng làm rộn lớn như vậy." Tề Danh Dương nhịn không được giảng hòa, anh vốn là một người chính trực, cũng không quá thích những nơi phong nguyệt như thế này, về chuyện này khách quan mà nói, cô cảnh sát này bảo em gái về nhà cũng không có làm sai, chỉ sai ở ly rượu kia, hơn nữa, nếu như Hàn Dập Hạo không kéo người ta lại, Thẩm Tòng Thiện cũng sẽ không làm như vậy.

"Tôi không phải là bị hù sợ." Thẩm Tòng Thiện nhíu mày phản kích lại, "Nếu anh thật sự có bản lãnh này, thì tùy anh."

"Tiểu cảnh sát, cô đây là đang tự chui đầu vào rọ đấy." Câu Tử Mình vô lại mà cười nói.

Thân là cảnh sát, Thẩm Tòng Thiện đã từng bắt trùm buôn lậu thuốc phiện, nhảy qua tàu lửa, xông vào Quỷ Môn Quan tìm được người, tính tình đương nhiên khác hẳn người bình thường, nghe bọn họ mở miệng gọi một tiếng "Tiểu cảnh sát", Thẩm Tòng Thiện hoàn toàn bị chọc giận, cô lạnh lùng quét mắt qua một vòng, đáp lễ nói: "Những kẻ giàu có phá của như các người nghe cho kỹ, tôi tên là Thẩm Tòng Thiện, trung đội trưởng trung đội một của chi đội một của cục cảnh sát điều tra hình sự của thành phố A, có danh có tính, muốn chơi thế nào bất cứ lúc nào cũng tiếp."

"Thật sự là có khí phách." Tiễn Thiểu Kiệt không nhịn được vỗ tay nói.

"Ha ha, ngày hôm nay thật đúng là thú vị, Hàn thiếu, các anh em xem cậu." Câu Tử Minh tiếp lời.

"Được rồi, hai người các cậu cũng đừng châm dầu vào lửa." Tề Danh Dương cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đến gần Hàn Dập Hạo, lên tiếng nhắc nhở: "Thời gian không còn sớm, tối nay còn phải đi gặp cụ nhà, đừng làm lỡ chính sự."

Hàn Dập Hạo chậm rãi giơ tay lên, cắt ngang lời nói của Tề Danh Dương, "Tôi tự có chừng mực."

Thẩm Tòng Thiện lại không muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa, được lời nói của Tề Danh Dương nhắc nhở, cô cũng ý thức được mình lãng phí quá nhiều thời gian, cậu ở nhà không biết sốt ruột thành ra bộ dạng gì rồi.

Nghĩ đến đây, cô cúi người muốn kéo Thẩm Tòng Như đã sớm bị dọa sợ đến lúng ta lúng túng, mau chóng rời khỏi đây, nhưng có một bàn tay khác lại nhanh hơn cô mà giữ lấy cổ tay của cô.

"Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Thẩm Tòng Thiện căm tức nhìn chủ nhân của cánh tay ấy, muốn hất ra lại phát hiện lực tay của đàn ông quá lớn, giữ chặt lại giống như xiềng xích vậy.

"Lau sạch cho bổn thiếu." Mắt ưng híp lại, bắn ra uy hiếp.

Thấy không thoát được, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cũng giữ chặt các khớp xương cổ tay của anh, kéo thẳng, tay trái nhanh chóng bổ xuống khuỷu tay của Hàn Dập Hạo.

Đối phương lại nhìn ra ý đồ của cô, dùng tốc độ nhanh hơn hóa giải thế tấn công của cô, ngăn lại tay kia của cô.

Hai tay đều mất đi tự do, Thẩm Tòng Thiện thẹn quá hóa giận, giơ chân đá ngang lên một cái, muốn đá vào phần eo của anh.

Lửa giận của Hàn Dập Hạo cũng đã đến lằn ranh bùng phát, nếu đối phương không phải là nữ, anh đã đánh gục cô từ lâu rồi, nào có thể để cô càng thêm càn rỡ chứ.

Mắt thấy Thẩm Tòng Thiện ra chiêu càng lúc càng tàn nhẫn, Hàn Dập Hạo lui về phía sau một bước, tránh đi công kích của cô, vậy mà Thẩm Tòng Thiện chỉ là giả vờ ra chiêu, chân phải cô trên không trung đột nhiên chuyển hướng, co chân chuyển thành đạp, đá vào vị trí lồng ngực của anh.

Hàn Dập Hạo quả thực không ngờ tới một người cảnh sát bình thường lại có thân thủ như vậy, bỏ lỡ thời cơ tránh né tốt nhất, anh chỉ có thể buông cô ra, nghiêng người né tránh.

Một tay được giải thoát, ngay sau đó Thẩm Tòng Thiện mượn lực đầu gối húc lên, đụng vào sợi gân trên khuỷu tay của anh.

Trong nháy mắt, sự tê dại khiến Hàn Dập Hạo không tự chủ được buông lỏng kiềm chế ra, Thẩm Tòng Thiện nhân cơ hội thoát khỏi tay của anh, cả người lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn anh.

"Hàn thiếu." Đường Tuấn không nhịn được thấp giọng gọi, không có nghĩ đến nữ cảnh sát này thật sự động thủ, anh đang định gọi số điện thoại nội bộ, gọi bảo vệ tới, lại bị Câu Tử Minh ấn xuống.

"Đừng gọi, gọi người tới thì không dễ chơi đâu."

"Đúng đấy, xem Hàn thiếu thuần phục thợ săn một chút đi." Tiễn Thiểu Kiệt cũng tán thành.

"Xem ra cậu vẫn còn có bản lĩnh nhỉ." Hàn Dập Hạo không có giận ngược lại còn cười, thân thể cao lớn thon dài chầm chậm đi về phía Thẩm Tòng Thiện, năm ngón tay đột nhiên dùng sức, tiếng "Răng rắc" giòn giã của đốt ngón tay khiến bầu không khí bên trong phòng căng thẳng giống như là dây cung sắp đứt.

Vừa rồi anh khinh thường, nếu như bản lĩnh của cô không tệ, vậy anh cũng không cần quá phong độ.

"Hàn thiếu, thôi đi." Đi theo bên cạnh Hàn Dập Hạo nhiều năm như vậy, Tề Danh Dương nhìn ra anh ta là giận thật, bản lĩnh của Hàn Dập Hạo rất đáng sợ, anh đã được chứng kiến, nếu như Hàn Dập Hạo thật sự ra tay với Thẩm Tòng Thiện, cô tuyệt đối là không chiếm được ưu thế.

"Thôi sao?" Hàn Dập Hạo nhếch đôi mày kiếm xinh đẹp, giọng nói êm ái, lại khiến trái tim của Thẩm Tòng Thiện không kiềm được giật thót, "Bổn thiếu sống từng tuổi này, cho tới bây giờ chưa bị ai nói là "Khách làng chơi" kiêm giội rượu, cô nói xem, món nợ này tính thế nào?"

Hàn Dập Hạo thong thả bước tới gần, cái loại khí thế áp bức này càng lúc càng nồng đậm hơn, Thẩm Tòng Thiện cứng cổ, cũng không có lui về phía sau, đối chọi gay gắt nói: "Đối với khách làng chơi, một ly rượu coi là nhẹ rồi."

"Miệng lưỡi sắc bén." Hàn Dập Hạo đột nhiên đưa tay véo chặt cằm của cô.

Thẩm Tòng Thiện dùng sức đẩy anh ra, đang muốn phản kích lại, một hồi chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Tề Danh Dương nhìn dãy số, đưa cho Hàn Dập Hạo, "Dạ, thưa ông."

Hàn Dập Hạo nói mấy câu đơn giản vào micro, thừa dịp thời gian này, Thẩm Tòng Thiện đã sớm kéo Thẩm Tòng Như, đi về phía cửa.

Câu Tử Minh đứng dậy muốn ngăn lại, Tề Danh Dương lại gọi anh ta lại, "Đủ rồi, cụ nhà điện thoại tới, chúng ta sẽ lập tức rời đi, các cậu đừng làm khó dễ hai cô gái nữa."

"Vậy được." Câu Tử Minh thờ ơ nhún nhún vai, lại ngồi xuống.

Lúc này, Hàn Dập Hạo nhận điện thoại xong, nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, giọng trầm thấp lại vang lên lần nữa, "Thẩm Tòng Thiện, được, cái tên này, bổn thiếu sẽ nhớ kỹ."

"Vô cùng vinh hạnh." Thẩm Tòng Thiện cũng không quay đầu lại, giễu cợt đáp lại một câu, kéo tay Thẩm Tòng Như, sải bước đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv