Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 13: Huấn luyện viên làm mẫu



Sau đó, ở trong luyện tập đối kháng chia làm hai người một tổ, hầu hết các ứng cử viên đều được nâng cao rất nhiều, nhưng kế tiếp bọn họ bị yêu cầu đơn đả độc đấu với các huấn luyện viên, quân đội huấn luyện viên thực lực dũng mãnh ra tay không chút lưu tình, các học viên chịu nhiều đau khổ. Nhưng chính bởi vì như vậy, càng kích thích ý chí chiến đấu rừng rực của các học viên nhiều hơn, trên bầu trời phiêu đãng của cả sân huấn luyện đều là tiếng hô hào khàn cả giọng cùng với tiếng đánh nhau.

Thật bất hạnh, "Đối tượng luyện tập" của Thẩm Tòng Thiện chính là Hàn Dập Hạo.

Hàn Dập Hạo lấy lý do "Trong quân đội gìn giữ hòa bình không có phân biệt giới tính", không thể nào đặc biệt quan tâm với học viên nữ, mà anh lại còn tự mình huấn luyện Thẩm Tòng Thiện.

Vừa bắt đầu, anh hoàn toàn lấy tư thế mèo vờn chuột, cũng không toàn lực ra chiêu, mà là chờ thể lực của Thẩm Tòng Thiện gần như kiệt sức thì đột nhiên tấn công, một kích trí mạng.

Sau khi bị Hàn Dập Hạo nhiều lần "Làm nhục", cuối cùng Thẩm Tòng Thiện cũng hòa nhau một ván.

Cô giả vờ giảm thể lực, ngầm giữ thực lực, chờ Hàn Dập Hạo ra chiêu, khoảnh khắc lộ ra chỗ hở, cô đột nhiên giống như một con mèo rừng linh hoạt, đánh vào xương sườn mềm của anh.

"Anh thua rồi." Nắm cổ tay, gập cánh tay, xoay người bắt lấy, Thẩm Tòng Thiện khép bốn ngón tay lại, làm tư thế dao găm, để ở sau gáy của Hàn Dập Hạo.

"Không tệ, có tiến bộ." Hàn Dập Hạo không keo kiệt mà khen ngợi nói.

"Hừ, kiêu ngạo khinh địch." Thẩm Tòng Thiện khiển trách.

Thấy cô không buông tay, Hàn Dập Hạo nhịn không được trêu chọc nói: "Cảnh sát Thẩm, cô định giữ cái tư thế này tới khi nào? Không nỡ buông tay sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Tòng Thiện ửng đỏ, cho nên đã quên đây là sân huấn luyện.

Cô chợt buông Hàn Dập Hạo ra, chân trái rụt về phía sau, bày ra tư thế đánh nhau, nói với anh: "Đấu lại!"

Mặt trời dần dần xuống núi, ánh trời chiều chiếu rọi cả vùng đất này, vô cùng rực rỡ.

Kết thúc cuộc huấn luyện ban ngày, Thẩm Tòng Thiện vốn cho rằng chấm dứt sự tra tấn, kết quả ban đêm lái xe, lại gặp phải "Ôn thần" này.

Hàn Dập Hạo tuyên bố, bởi vì cần tăng cường thực lực của các học viên, vì vậy mấy ngày huấn luyện kế tiếp đều do anh tiếp quản.

Nghe được tin tức này, hầu hết vẻ mặt của các học viên đều chuyển thành khổ qua, mà đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói, trong lòng còn nặng nề hơn so với nghe được tin Bin Laden nhảy ra khỏi quan tài.

Quả nhiên, cùng hạng mục, lúc Hàn Dập Hạo huấn luyện hệ số độ khó nâng cao hơn mấy lũy thừa.

"Nhìn từ bản đồ, các bạn sắp được cử đến khu vực 70% là núi làm nhiệm vụ, tình trạng con đường phức tạp, không có kỹ năng lái xe vững vàng, có thể nói ở đó nửa bước khó đi." Hàn Dập Hạo đứng ở giữa sân huấn luyện, mũ huấn luyện kẹp trên bờ vai, tinh lực vẫn hết sức tràn đầy.

Phía sau anh, có hàng chục sườn dốc cao 5 mét, hiện lên "Hai bướu lạc đà" góc 45°, xem ra chính là hạng mục huấn luyện tối nay.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của anh khiến trái tim của các học viên lại lần nữa rơi vào vực sâu. "Bốn người một tổ, trước tiên tiến hành huấn luyện ba tiếng, tốc độ không được thấp hơn 40 dặm. Bốn giờ sáng mai, tập họp đúng giờ tại chỗ này, lái xe đến Bàn Sơn huấn luyện dã ngoại. Người không đạt tiêu chuẩn và bị trễ tự động rút khỏi. Bây giờ bắt đầu huấn luyện!"

Ra lệnh một tiếng, các học viên tự động phân tổ, ngồi lên xe việt dã, không dám chậm trễ chút nào bắt đầu khẩn trương luyện tập.

Ban ngày cộng với ban đêm, không dưới trăm người rút khỏi tập huấn, tỉ lệ đào thải cao tới 30%, kể từ khi bắt đầu huấn luyện cảnh sát gìn giữ hòa bình tới nay tỉ lệ đào thải đạt kỷ lục cao nhất, cũng vì vậy Hàn Dập Hạo được mệnh danh là "Huấn luyện viên ma quỷ".

Trùng hợp chính là, Thẩm Tòng Thiện ngồi trên xe huấn luyện viên là Hàn Dập Hạo, đều này khiến cô cực kỳ tức giận, bởi vì người nào đó vẫn không ngừng phê bình cô phạm đủ loại sai lầm, quả thực còn khiến người ta chán ghét hơn cả ruồi nhặng.

"Đạp ly hợp (chân côn), chuyển cần số, tăng tốc, rẽ ngoặt! Tốc độ quá chậm! Trừ năm điểm!" Hàn Dập Hạo chau mày, lạnh lùng nói.

Thẩm Tòng Thiện thật muốn ném anh xuống xe, rồi dùng tốc độ không dưới 140 dặm cán qua người anh.

"Hừm!" Thẩm Tòng Thiện đột nhiên dừng xe, nghiêm túc nói: "Báo cáo sếp, bản thân tư chất ngu muội, xin anh làm mẫu trước, để cho chúng tôi biết được phải nên làm như thế nào. Dĩ nhiên, với tư cách là huấn luyện viên, anh cũng nên dùng tiêu chuẩn cao hơn nghiêm ngặt hơn để yêu cầu chính mình. Tốc độ của chúng tôi không dưới 40 dặm, anh nên không dưới 80 dặm, đúng không?"

Ba người khác trên xe vẻ mặt cũng đã thay đổi, hai người này lại chọi nhau, loại đường xá này mà còn lái với tốc độ 80 dặm, bọn họ cũng không dám ngồi.

"Tiểu Thẩm..." Người cùng xe vừa định khuyên giải.

Hàn Dập Hạo lại vui vẻ đón nhận khiêu khích của cô: "Được, cô ngồi vào tay lái phụ. Những người khác xuống xe, quan sát và học hỏi từ bên ngoài."

Bảo cô ở lại, nhưng bảo người khác xuống xe, nói cái gì quan sát từ bên ngoài, nói rõ chính là chỉnh cô.

Những người khác nghe được, thở phào nhẹ nhõm, bọn họ mới không muốn điên theo hai người này.

"Được." Thẩm Tòng Thiện cũng sảng khoái đáp lại, hai người nhanh chóng đổi vị trí.

"Nắm cho vững." Hàn Dập Hạo "Hảo tâm" nhắc nhở.

Thẩm Tòng Thiện lại hừ lạnh một tiếng, "Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc tốc độ của anh, hy vọng sếp đừng để cho chúng tôi thất vọng."

Hàn Dập Hạo nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một độ cong, cũng không nói thêm gì nữa, nhấn chân ga, xe việt dã dùng tốc độ cực nhanh xông về phía sườn dốc.

Những người xuống xe cùng đổ mồ hôi lạnh, nhìn chiếc xe màu xanh biếc như con ngựa hoang thoát cương, lao nhanh trên sườn dốc hình chữ S, ở mỗi khúc quanh, dường như đều có nguy cơ lật xe.

Song, chiếc xe vẫn về đích an toàn ở dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người.

"16 giây." Hàn Dập Hạo nhìn đồng hồ, thản nhiên nói.

Thẩm Tòng Thiện không có lên tiếng, tay phải của cô vẫn nắm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.

Vừa rồi cô dùng thời gian là 1 phút 6 giây, người này nhanh hơn cô không chỉ gấp bội, như vậy có thể tưởng tượng, vừa rồi Thẩm Tòng Thiện ngồi ở phía trước, quả thực chẳng khác nào ngồi Yun-night Speed (tàu lượng trên không).

"Anh thắng." Nín nhịn hồi lâu, Thẩm Tòng Thiện không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe của anh đích thực là cao siêu.

"Tôi muốn không phải là thừa nhận thất bại, mà là chăm chỉ luyện tập, tài nghệ của cô còn quá kém." Hàn Dập Hạo không chút lưu tình khiển trách.

"Họ Hàn kia, tôi nói cho anh biết, đủ rồi nha, rõ ràng anh là đang quan báo tư thù. Tài nghệ của tôi kém sao? Vậy những người khác coi là gì? Hơn nữa, tốc độ của tôi cũng được xem như đạt tiêu chuẩn, anh lái xe nhanh thì khoe khoang? Anh cho rằng đang đua xe hả, coi chừng sớm muộn gì cũng lật xe." Thẩm Tòng Thiện cũng không thèm nhìn anh, miệng lại không chịu thua kém.

"Cẩn thận lời nói của cô, chỉ bằng loại thái độ này của cô đối với huấn luyện viên, tôi có thể lập tức khiến cô rời đi." Hàn Dập Hạo quay đầu nhìn cô, mắt lộ ra uy hiếp.

"Anh cũng nên tôn trọng mới được." Thẩm Tòng Thiện mới không sợ anh, "Nếu anh dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi quân khu tố cáo anh."

"Tố cáo tôi cái gì? Đuổi một học viên không đạt tiêu chuẩn sao? Hay là..." anh đột nhiên cúi người kéo gần khoảng cách của hai người, giọng nói ngả ngớn, "Ngày đó cợt nhả cảnh sát Thẩm?"

Nhớ tới chuyện ngày đó, Thẩm Tòng Thiện vừa tức vừa giận.

Cô quay đầu lại, đang muốn nổi đóa, lại đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy hít thở.

Mùi nam tính nồng đậm của người đàn ông xộc vào khoang mũi, cô cả kinh và lập tức dán sát vào cửa xe, phản xạ có điều kiện liền hét lên: "Tránh xa tôi ra!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv