Bối Bội Sam cảm thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng và u ám, lúc nãy người đó tự xưng mình là ba.
Vậy đó là ba của Sở Bách Điềm sao?
Theo cô đọc báo trước kia và biết được về gia đình anh, Sở Bách Điềm không hòa nhập với người thân trong gia đình mấy, chỉ riêng lão phu nhân là có mối quan hệ bà cháu tốt. Nghe đâu ba mẹ anh không hề nuôi nấng hay góp mặt trong việc trưởng thành của anh, chỉ có lão phu nhân là một tay chăm sóc anh đến bây giờ.
Có vẻ như hai ba con không hợp nhau mấy.
Sở Bách Điềm đẩy cô ra sau lưng, anh che chắn cô khỏi tầm nhìn của Sở Bách Phong \- người ba thân mến của mình.
" Con trai, lâu ngày không gặp sao con lại ăn nói với ba thế hả?" Sở Bách Phong mỉm cười, nhìn vậy thôi chứ cả một bầu trời giả tạo chứa đựng trong nụ cười của ông ta kia kìa.
Sở Bách Điềm chẳng muốn để tâm đến người cha này, anh chỉ muốn đưa cô về dùng bữa cơm cùng bà nội, không ngờ lại gặp con người này. Chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống.
Anh quay lưng và kéo Bối Bội Sam rời đi, ở đây và hít chung bầu không khí với Sở Bách Phong có thể anh sẽ tắt thở luôn mất.
Vừa ra đến cửa, bốn vệ sĩ chặn anh lại.
" Thiếu gia, lão phu nhân có lệnh không cho ngài rời khỏi đây khi chưa có sự cho phép bà ấy " Một trong bốn người lên tiếng nói.
Sở Bách Điềm đen mặt lại.
Thì ra là kế sách của bà nội dành cho anh đấy sao.
Bối Bội Sam dè chừng nhìn anh, bây giờ chắc chắn trong lòng Sở Bách Điềm không ổn tí nào cả.
" Chú...bình tĩnh đi " Cô kéo áo anh nói, lão phu nhân đã tính trước rồi, cho dù bây giờ anh và cô cố chấp cũng không dễ dàng mà ra khỏi đây được.
Sở Bách Điềm càng lúc càng không vui, bà nội...
Bà đang muốn làm gì đây?
" Bách Điềm, chỉ mới về đến con lại muốn đi sao?" Lão phu nhân bước xuống, bà lên tiếng nói.
Sở Bách Điềm và Bối Bội Sam quay lại, lão phu nhân bà bước ra khí chất đầy người, phía sau đó chính là Sở Bách Phong.
Bối Bội Sam cũng nhận ra lúc đó rằng...
Lão phu nhân là người có quyền nhất nơi đây!
...
Ngồi ở bàn ăn, không khí càng lúc càng nặng nề, sự im lặng đến đáng sợ làm Bối Bội Sam thấy thật gò bó và áp lực trên vai mình.
" Thai nhi đã được mấy tháng rồi?" Lão phu nhân bất ngờ lên tiếng.
Bộ dạng lúc này của bà khác hoàn toàn lúc cô gặp ở biệt thự của Sở Bách Điềm, bây giờ trong bà rất nghiêm túc và căng thẳng.
" Đã được bốn tháng rồi thưa bà " Sở Bách Điềm đáp thay cô.
" Bốn tháng? Vậy con cứ định để vậy sao?" Lão phu nhân hỏi tiếp.
Anh và cô bốn mắt nhìn bà.
" Gái không chồng lại có con, con định để Bội Sam chịu đàm tiếu của người đời à? Ít nhất cũng phải cho con bé một cái danh phận chứ " Bà ám chỉ.
Ý là đang nói đến việc anh và cô tiến đến hôn nhân, điều mà bà muốn nhìn thấy Sở Bách Điềm thực hiện bấy lâu nay rồi.
" Bà à...con.." Sở Bách Điềm không biết nói sao, nếu không ngăn bà kịp e là anh và cô phải bước vào lễ đường mất.
" Lão phu nhân, việc đó không cần thiết đâu ạ" Bối Bội Sam lên tiếng, cô nhìn bà nói.
" Con không có gia đình hay người thân nào, bà đừng lo về chuyện con sẽ bị người khác nói ra vào ".
" Vả lại...con và chú ấy chưa có quyết định rằng sẽ tiến đến hôn nhân đâu ạ " Cô bình tĩnh nói.
Nếu không giải quyết phía này, việc đi đến hôn nhân lại ngoài tầm kiểm soát của cô và anh nữa, đến lúc đó...
Chắc chắn cả hai sẽ bị trói buộc bằng hai chữ hôn nhân cho mà xem. Cô là con người thích tự do, chỉ muốn làm điều mình muốn thôi.
Lão phu nhân thấy cô đã nói thế, bà thở dài:" Thôi được, xem ra hai đứa cần thời gian ".
Người từ đầu đến cuối im lặng nhất là Sở Bách Phong, ông không nói gì chỉ cười một mình.
Thật ra ông ta chỉ đang âm thầm quan sát Bối Bội Sam thôi.
Thấy cái nhìn của Sở Bách Phong hướng về phía Bối Bội Sam, anh liền đen mặt lại.
" Tụi con ăn no rồi, tụi con xin phép ".
Nói xong anh bất ngờ kéo cô đứng dậy, Bối Bội Sam chưa hiểu chuyện gì thì bị anh lôi đi.
Lão phu nhân quay sang nhìn Sở Bách Phong.
" Nhìn đủ chưa?" Bà lên tiếng hỏi.
" Mẹ à...".
" Hôm nay tôi cho cậu bước chân vào đây đều có nguyên nhân của nó " Lão phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
Trong mắt bà, người con trai tên Sở Bách Phong này...
Bà đã từ nó từ lâu rồi.
Sở Bách Phong có những việc làm thật không ai chấp nhận nỗi, đến cả bà cũng không thể tha thứ, cũng chính vì thế mà Sở Bách Điềm sinh hận với chính cha ruột của mình.
" Mẹ à, sao mẹ lại nói nghe tuyệt tình đến thế?".
Sở Bách Phong nói, ông ta vẫn đang hết sức mặt dày.
Lão phu nhân đặt một tờ chi phiếu lên bàn, số tiền viết trong đó có giá trị rất lớn, bà từ từ đầy sang phía Sở Bách Phong.
" Cầm lấy và tránh xa Bách Điềm, càng xa càng tốt ".
" Nếu như cậu có ý định hại nó và cháu dâu của tôi ".
" Tôi là mẹ cậu, sẽ tự tay giải quyết cậu đấy ".