Giờ ra về...
Trên đường về nhà cô gặp những đàn chị hôm trước có khoảng 10 người, đứng giữa là Nhã Phi, Nhã Phi lên tiếng nói:
- Mày đứng lại cho tao!
- Có vấn đề j nói lẹ đi tôi ko rảnh?-cô lạnh giọng
- Mày có quyền gì mà cướp Hàn ca? Mày lại còn cướp Tuyền ca nữa, mày không thấy xấu hổ khi cướp người yêu của người khác à?
Cô chán nản xoay người định đi thì cô ta nói thêm:
- Sao mày không nói? đứng lại!
- Phiền Phức- Cô vẫn không quay lại chỉ nói 2 từ cho Nhã Phi
Nhã Phi xông lên định bám vai cô thì bị cô tránh, mấy người đằng sau cũng xông lên đánh'Hôm nay vận động nhẹ một chút vậy'-cô nghĩ
Một lúc sau..., trên một con đường nhỏ, một thân hình nhỏ nhắn màu đen đang đứng giữa những người đang nằm sấp trên người đầy vết bầm tím. Cô vươn người, vui vẻ tạm biệt:
- Cảm ơn bài tập gân cốt của mấy người nha
Cô vui vẻ đi về nhà mà không hề quan tâm mấy người đó đang thầm oán trách oán cô. Gần tới nhà thì cô dừng lại tay cô run rẩy nắm chặt đặt ở trên ngực trái chân cô khụy xuống, hơi thở của cô càng lúc càng nhanh, tay còn lại cô đưa vào trong túi rút ra một lọ thuốc màu trắng. Cô vội vàng mở nắp và đổ ra vài viên thuốc đưa lên miệng nuốt, sau vài phút cô trở lại bình thường, cô từ từ đứng dậy tiến về phía nhà mình. Lưu Tuyền Anh từ trong ngõ đi ra, nhặt những viên thuốc mà cô đánh rơi, sắc mặt của cậu có chút tệ, nhìn về phía cô mà bàn tay cậu nắm chặt.