Chúng ta sống hết cuộc đời, cuối cùng dừng chân cùng người ly biệt.
Tạm biệt những người thân yêu,
Cuối cùng, tạm biệt chính mình,
Nhưng chúng ta đều hy vọng xa vời rằng lời tạm biệt này có thể tới muộn một chút.
Cuối cùng mấy năm đó, anh sống thay cô.
1. Lễ tang.
Tiễn xong khách khứa đến phúng viếng, con gái đóng của vào nhà.
Mẹ vẫn đứng trước linh đường, thẫn thờ nhìn vào di ảnh của ông ngoại.
"Mẹ."
Con gái do dự một chút, sau đó hỏi: "Bà ngoại sẽ trách chúng ta sao?"
Trách chúng ta, không chăm sóc tốt cho ông ngoại.
Sắc mặt mẹ nghiêm trọng, không trả lời.
Bà ngoại đã chết nhiều năm trước.
Sau đó, ông ngoại cũng không tái hôn. Chọn sống một mình.
Mấy năm trước, ông bị tai biến. Thần kinh bắt đầu trở nên không rõ ràng, sinh hoạt cũng không thể tự lo được.
Nói thực ra là trở thành một rắc rối.
Để không ảnh hưởng đến công việc thường ngày và việc học tập của cô ấy, cha mẹ đưa ông ngoại vào viện dưỡng lão, mấy tháng đi thăm ông một lần.
Một tuần trước, viện dưỡng lão đã thông báo với bọn họ, ông ngoại đã ra đi.
Khi đi vệ sinh. Sau khi ông ngồi xuống, thì không đứng dậy nữa.
Cô ấy nghĩ, lúc ông ngoại ra đi, hẳn là rất cô đơn.Không có lấy một người thân nào bên cạnh.
Trong thùng phân loại đồ và di vật của ông được viện dưỡng lão gửi về, cô ấy đã tìm thấy một cuốn nhật kí.
Y tá trong viện dưỡng lão nói, những ngày cuối đời, ông ngoại vẫn luôn cầm cuốn nhật kí này. Nhìn bề ngoài cuốn nhật kí này khá cũ.
Trang đầu tiên được mở ra, là chữ viết tiếng Trung, nét chữ rất tinh tế.
Cô ấy nghĩ,chắc là của bà ngoại viết.
Ông ngoại và bà ngoại quen biết nhau vào một ngày mưa.
Năm đó, anh là Clare, cô là Fable.
Thì ra trăm ngày trôi, anh vẫn nhớ cô nhiều như thế.
Mặc dù từ nhỏ cô ấy đã sống ở Anh, nhưng mẹ đã dạy cho cô ấy chữ Hán, bởi vậy đại khái có thể xem hiểu.
Trở lại phòng, cô ấy nằm đến trên giường, đặt cuốn từ điển Trung - Anh bên cạnh.
Cô ấy ôm nhật kí, bắt đầu cẩn thận đọc kỹ.
"25.8.1964, thời tiết, mưa dầm.
Tôi nhớ lúc đó là 7 ngày cuối cùng trước khi khai giảng.
Ngày đó, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh...."
2.Gặp gỡ
Cuộc gặp gỡ của bọn họ bắt đầu từ một trò chơi.
Cô là thợ săn, còn anh là con thỏ.
Khi gặp nhau lần đầu tiên,họ đều là học sinh năm hai trung học.
Anh nhảy một cấp. Cô ở lại một cấp.
Anh trúng tuyển vào trường trung học số 1 của thành phố với thành tích đầu bảng. Học bổng đủ để chi trả học phí ba năm của anh.
Cô học tại trường trung học quốc tế, là nơi dành cho những người có tiền.
Cô sống tại một khu giàu có. Anh sống tại một xóm nghèo.
Vốn dĩ cuộc sống của họ không có bất cứ sự giao thoa nào với nhau.
Trong ấn tượng của cô lần đầu gặp mặt, là một buổi tối cuối tuần, Hạ Tịch Nhặt đang ở trong biệt thự nhà cô.
Đây là bữa tiệc về nước mà cô tổ chức cho anh họ Hạ Dương.
Hạ Dương ngũ quan trang nghiêm, anh ta cư xử có phần xa lạ,giọng điệu của anh ta pha trộn rất nhiều với âm latinh.
Anh ta dùng tiếng Trung oán giận nói: "Thật là cái thời tiết gì không biết!"
Trên thực tế anh ta chỉ mới xuất ngoại 5 năm, và anh ta vẫn sống chung với người Trung Quốc. Nhưng cách phát âm của anh ta lại rất kì lạ.
Mười giờ tối, chuông cửa vang lên.
Nhìn qua màn hình máy theo dõi, là hai người đàn ông mặc cảnh phục. Rõ ràng, bọn họ là cảnh sát.
Người giúp việc dẫn cảnh sát vào. Họ ra lệnh, âm nhạc bị tạm dừng, đám đông nhảy múa cũng dừng lại.
" Ai là chủ nhân của căn nhà này?" Một cái cảnh sát hỏi.
"Nhà bên cạnh phàn nàn rằng nhà này gây ồn ào lúc nửa đêm."
"Nửa đêm?" Hạ Tịch Nhặt hướng về phía cảnh sát cười duyên dáng "Nhưng mà đồng chí cảnh sát, hiện tại mới 10 giờ thôi mà!"
"Nhưng các người cũng quấy rầy đến các hộ gia đình khác. Không được bật nhạc nữa, không được gây ồn ào. Nếu không cô sẽ bị xử phạt vì làm trái với nhiễu luật dân sự."
Nụ cười trên môi Hạ Tịch Nhặt biến mất.
"Xin hỏi đồng chí cảnh sát, là vị cư dân nào hiểu biết pháp luật đến vậy?" Cô lạnh mặt hỏi.
"Là tôi báo cảnh sát."
Giọng một người trẻ tuổi vang lên, tất cả mọi người đồng thời nhìn phía chủ nhân của âm thanh.
Anh tiếp tục nói:
"Đồng chí cảnh sát, theo tôi được biết nhà này gây ồn ào trong một thời gian rất lâu, xin hãy nghiêm khắc cảnh cáo."
Đó là lần đầu tiên Hạ Tịch Nhặt gặp Cố Hoài.
Anh mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản với quần jean.
Ngay cả dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt trong veo của anh vẫn ánh lên một tia sáng chuyển động.
Sau lại cô mới biết, anh báo cho cảnh sát là vì em gái mình.
Em gái của anh là " cô gái xách túi " mới của Hạ Tịch Nhặt.
Cảnh sát đi rồi, có mấy cái nam sinh tức giận bất bình, bàn nhau tìm người đánh.
"Tên kia phiền phức thật!"
"Không được! Tôi không cho các ngươi động vào anh ấy!"
Người đưa ra lời cảnh cáo đó là cô gái tên Nghê Na, cô ta là kẻ thù không đội trời chung của Hạ Tịch Nhặt.
Cha của Nghê Na là quan chức cao cấp ở thành phố K, cô ta bản thân đã xinh đẹp lại thông minh, năm đó được nhận vào trường trung học K tốt nhất Thâm Quyến với điểm số cao xuất sắc trong top 10 của năm.
"Anh ấy chính là học sinh giỏi nhất trong trường chúng tôi! Anh ấy vừa đẹp trai vừa tài năng. Ngoại trừ tính cách lạnh lùng, gia đình điều kiện kém một chút thì tôi thấy anh ấy là nam sinh hoàn hảo nhất tôi từng thấy!"
Nghê Na là người luôn chủ động tấn công người mà mình thích.
"Thật đáng tiếc tôi đã mời anh ấy đi chơi vài lần nhưng đều bị từ chối." Lời nói của cô ta tràn đầy bất lực.
Hạ Tịch Nhặt không nhịn được chế giễu cô ta:
"Đó là bởi vì cô quá kém hấp dẫn để theo đuổi các chàng trai."
Nghê Na phản bác nói: "Ai nói! Là bởi vì tôi gia cảnh quá hoàn hảo, Cố Hoài mới có tâm lý tự ti. Cho nên không dám chấp nhận tôi. Tôi dám cam đoan, đổi lại là cô, anh ấy còn không thèm nhìn đấy. Học sinh xuất sắc sẽ không thích học sinh kém!"
Hạ Tịch nhặt bị cô ta chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng theo sự xúi giục của mấy tên tay chân, cô đã đánh cược công khai bản thân sẽ theo đuổi Cố Hoài thành công trong ba tháng.
Ba tháng.
Nếu lúc đó cô hiểu anh hơn một chút, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu trò cá cược trẻ con này.
Đáng tiếc chính là trên đời này làm gì có chữ nếu.
3. Anh hùng cứu mỹ nhân.
Hạ Tịch Nhặt thề, đây là lần đầu cô chạy theo một nam sinh, hơn nữa người này còn phớt lờ cô.
Người này là Cố Hoài, mục tiêu đối tượng của cô.
Lúc đầy, để tiếp cận anh, Hạ Tịch Nhặt nghĩ ra một cách rất cổ hủ — dạy kèm.
Cô đã nhờ em gái Cố Hoài là " cô gái xách túi " của cô truyền lời đến anh.
Nào ngờ tên này lại từ chối.
"Vì sao anh lại từ chối em?"
Hạ Tịch Nhặt thở hổn hển hỏi anh khi cô đang chạy phía sau anh với một đôi cao gót nhỏ, tay nắm lấy gấu váy
Tên này chẳng phải thiếu tiền sao? Thù lao mà cô đưa ra gấp 3 lần giá thị trường!
"Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không muốn. Cô đừng đi theo tôi nữa."
"Em sẽ không!"
Cô mạnh mẽ lao về phía trước cuối cùng cũng theo kịp anh.
"Anh có thành kiến với người giàu sao? Anh chán ghét người có tiền như vậy, vậy tại sao anh giúp đứa bé hàng xóm học bổ túc? Nhà đó cũng giàu không kém nhà em đâu. Anh không cảm thấy mình tiêu chuẩn kép sao?"
Cô ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm anh, tựa hồ muốn tìm ra sơ hở trên mặt hắn.
Cố Hoài quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó tránh đi. Lãnh đạm mà nói:
"Cô hiểu lầm rồi. Tôi không chán ghét kẻ có tiền, tôi chán ghét chính là ăn chơi trác táng."
"Ý của anh là, em là ăn chơi trác táng?"
Anh không tỏ ý kiến, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt.
Sau đó anh bước một bước chân dài, bỏ Hạ Tịch Nhặt ở phía sau.
Tên này thật đúng là kiêu ngạo mà!
Cô nghĩ thầm, xem ra phải dùng đến con át chủ bài của mình rồi. Cô khịt mũi, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Cố Hoài cảm thấy ngõ hẻm hôm nay đặc biệt dài, giống như không thể đi đến cuối.
Nhanh lên. Còn phải chuẩn bị cho công việc cuối tuần.
Tuy nhiên, bước chân của anh không tự chủ được mà ngừng lại. Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau lưng không có người đuổi theo. Xung quanh yên tĩnh mà đáng sợ.
Cô ấy đi rồi sao?
Đột nhiên, một tiếng hét dữ dội truyền đến tai anh.Anh nghe được rất rõ ràng, là tiếng kêu cứu. Anh nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra âm thanh, là một cái ngõ nhỏ.
Hóa ra mấy tên côn đồ không biết từ đâu ra đang bao vây Hạ Tịch Nhặt.
Hạ Tịch Nhặt nhìn anh, như thể nhìn thấy cứu tinh, lớn tiếng gọi:
"Cố Hoài, cứu em với!"
Mấy tên côn đồ nhìn Cố Hoài, hung ác trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo nói:
"Tiểu tử, đừng xen vào việc người khác."
Cố Hoài mặt vô cảm đặt ba lô sang một bên, không nhanh không chậm mà đến chỗ bọn côn đồ.
Hạ Tịch Nhặt sớm đã trốn ra xa, nhưng vẫn theo quán tính mà gọi cứu mạng.
"Cứu...."
Nhưng mà chữ "mạng" còn chưa kịp nói, anh đã thành thạo mà đánh mấy tên côn đồ nằm bò trên mặt đất.
Cô chết lặng vì sốc.
Đi qua mấy tên côn đồ, cô vội chạy đến chỗ anh.
Thấy anh không bị thương chỗ nào, cô thở phào cảm thán nói: "Anh lợi hại thật."
Anh bình tĩnh trả lời: "Tôi tập judo từ năm hai trung học cơ sở."
Sau khi chứng kiến thân thủ của anh, cô thầm mừng trong lòng: Cũng may không nghe Hạ Dương, tìm người giáo huấn anh, này đó thân thủ tầm thường đó căn bản không đủ để anh đánh!
Anh xoay người đã muốn đi, cô lập tức muốn đuổi theo. Ai biết rằng anh đột nhiên ngăn cô lại.
"Cô xem, con đường tôi đang đi rất nguy hiểm.Nếu cô đi theo tôi lần nữa thì người chịu thiệt chính là cô."
"Nhưng mà em không sợ mạo hiểm."
Cô vô tội nói.
Anh ném cho cô một câu: "Tôi đã cứu cô. Chuyện lúc trước coi như chúng ta đã thanh toán xong. Về sau đừng lại quấn lấy tôi nữa."
Dứt lời, anh rời đi không quay đầu lại.
Trong hẻm, mấy tên côn đồ xoa đầu vai của mình, nhịn không được oán giận nói:
"Tên tiểu tử này xuống tay cũng quá nặng đi."
"Đúng vậy, không biết còn tưởng rằng hắn muốn đánh chết chúng ta!"
Hạ Tịch Nhặt mặt vô cảm đưa tiền thù lao cho bọn họ.
"Các người cầm tiền đi đừng có nói nhảm nữa."
Những tên này đều là cô thuê về.
Để thu hút sự chú ý của Cố Hoài, cô yêu cầu bọn họ giả vờ thành côn đồ để đùa giỡn mình, để anh có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Chỉ là cô không nghĩ tới, anh hùng cứu mỹ nhân lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp cùng anh trong lúc nguy nan bồi dưỡng chút cảm tình thì đã kết thúc.
Đều do đám vô dụng này.
"Hạ tiểu thư, thiếu..." Tên dẫn đầu nói.
"Cái gì thiếu?" Cô không kiên nhẫn hỏi.
"Lúc chúng tôi nhận lời,không nghĩ sẽ thương nặng như vậy. Cô tốt xấu cũng nên bồi thường chút tiền thuốc men."
Hạ Tịch Nhặt miễn cưỡng lấy thêm vài tờ tiền từ ví mình.
"Dựa theo biểu hiện hôm nay của mấy người, tiền này không nên cho rồi. Nhưng may cho mấy người là bổn tiểu thư đây thiện lương. Cầm tiền rồi thì cút đi."
"Đã biết, Hạ tiểu thư."
Không biết như thế nào, trên mặt bọn côn đồ lại hiện lên vẻ sợ hãi. Không khí xung quanh dừng như cũng đóng băng.
Hạ Tịch Nhặt theo bọn họ ánh mắt quay đầu lại. Gương mặt cứng đơ.
Là Cố Hoài.
Anh đứng ở cách đó không xa, chiếc ba lô được vắt trên khuỷu tay. Vẻ mặt hờ hững như thể đứng trên cao mà nhìn chúng sinh.
Hạ Tịch Nhặt có chút xấu hổ. Lúc này, mấy tên côn đồ mà cô thuê tới cũng sáng suốt rời đi.
Vừa đi cô vừa bổ sung vài câu "Thời đại này cướp của thật đúng là dễ dàng."
Cô do dự một chút, tỏ ra đáng thương hỏi:
"Nếu em nói, vừa nãy là em bị cướp anh có tin không?"
Anh đương nhiên là không tin.
Cô lại biện hộ:
"Ai bảo anh luôn phớt lờ em, em chỉ có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh mà thôi."
Anh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Tiểu thư, tôi không rảnh cùng cô chơi mấy trò nhàm chán như vậy, huống chi là trò tiêu khiển của cô. Đừng phí thời gian với tôi. Vô ích thôi."