Nhìn lên trên lầu, thấy Nghiêm Tiểu Tiểu lại trúng thêm một quyền từ Abel, khoé miệng Tương An Tư hiện lên một nụ cười, có vẻ rất cao hứng.
Cậu ta khác Nghiêm Tiểu Tiểu. Trước khai giảng đã tìm hiểu thật rõ về học viện Lord Beaconsfield, cậu ta biết nhà ăn khu Tây không cho người nước khác tiến vào, nhưng không nói cho Nghiêm Tiểu Tiểu biết, là vì cậu ta muốn chỉnh Nghiêm Tiểu Tiểu!
Đúng vậy, cậu ta cố ý muốn chỉnh Nghiêm Tiểu Tiểu!
Cậu ta đêm nào cũng ngủ muộn, cho nên sáng hôm sau thế nào cũng dậy trễ, mà nhờ thế mới thấy được một màn Nghiêm Tiểu Tiểu đánh Thiệu Tiểu Hổ.
Vì ở trong xe nên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ ngoài là biết quan hệ giữa bọn họ không đơn giản. Do đó, cậu ta ngay lập tức nhất quyết phải làm bạn với Nghiêm Tiểu Tiểu, để có thể dựa vào Nghiêm Tiểu Tiểu mà kết bạn với hai anh em nhà Thiệu.
Nhà cậu ta tại Trung Quốc rất có thế lực, nhưng ở nước Anh thì không được như vậy. Hơn nữa, cậu ta học ở học viện Lord Beaconsfield, một nơi kì thị chủng tộc, cho nên phải dựa vào chính mình tìm cách sinh tồn, tốt nhất là có thể đi theo hai anh em nhà Thiệu làm mưa làm gió ở khu Đông. Nhưng khó có thể tiếp cận hai người đó, cũng may lúc này Nghiêm Tiểu Tiểu lại xuất hiện!
Trời không phụ người có lòng, cậu ta dễ dàng trở thành bạn thân của đứa ngốc đơn thuần Nghiêm Tiểu Tiểu. Cậu ta vốn tưởng nếu Nghiêm Tiểu Tiểu là bạn của hai anh em nhà Thiệu thì chắc chắn là thiên chi kiêu tử, xuất thân phú quý, ai ngờ đối phương lại là con nhà dân bình thường.
Cậu ta có xuất thân danh quý, thân phận thượng lưu, làm bạn với dân thường không phải là sỉ nhục mình à! Vừa rồi hai anh em nhà Thiệu có đến khu Tây, Nghiêm Tiểu Tiểu rõ ràng có quen họ nhưng lại làm bộ không biết, khiến cậu ta càng thêm tức giận!
Một cậu chủ cao quý như cậu ta rất muốn làm quen với hai anh em nhà Thiệu còn không được, trong khi một đứa tầm thường như Nghiêm Tiểu Tiểu lại có thể quen biết mà còn giả bộ.
Càng nghĩ càng tức giận, cậu ta quyết định cho Nghiêm Tiểu Tiểu một bài học.
Đúng lúc đó, Nghiêm Tiểu Tiểu nói muốn xuống nhà ăn một chuyến, cậu ta lập tức nghĩ đến có thể mượn tay đám người Anh xử lý tên dân thường này. Nào ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu luôn nhát gan thẹn thùng lại có can đảm dám đánh Abel, sự tình hơi phát triển ngoài dự kiến, nhưng dù sao đi nữa Nghiêm Tiểu Tiểu cũng sẽ chết một cách thảm hại hơn!
Nghiêm Tiểu Tiểu ngày thứ nhất đánh Thiệu Tiểu Hổ, ngày thứ hai thì đánh Abel, hai ngày liên tiếp đã đánh hai người tạo nên sóng gió ở học viện, tên đó nghĩ mình là ai chứ...
Đột nhiên, tại lầu hai Abel lại lật ngược tình thế, ép Nghiêm Tiểu Tiểu bị thương vô lực vào lan can, làm cho thân mình Nghiêm Tiểu Tiểu ngả ra bên ngoài một cách nguy hiểm, chỉ cần Abel buông lỏng tay, cậu sẽ lập tức ngã chết.
"Lập tức nhận thua xin xỏ tao, rồi tự thừa nhận mình là chó, sau đó sủa thêm hai tiếng, tao sẽ bỏ qua cho!" Abel cũng đau đến choáng đi, cười dữ tợn với Nghiêm Tiểu Tiểu. Tuy rằng anh ta cũng có trúng vài quyền, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu sức lực nhỏ, không đủ tạo thành thương tích.
"Mau cầu xin tha thứ đi! Đồ da vàng vô dụng! Mau sủa tiếng chó, xin cậu Abel tha cho mày!" Toàn bộ học sinh người Anh dưới lầu, dù là nam hay nữ đều hưng phấn kêu lên, đồ da vàng như Tiểu Tiểu mà cũng dám đánh quý tộc nước Anh tuyệt vời của họ, đúng là muốn chết!
Lúc này, các học sinh khu Tây vừa nghe được tin là lục đục chạy đến. Trong số đó cũng có vài người là người da vàng, cũng có vài người Trung Quốc, nhưng tất cả đều sợ sẽ gánh hoạ vào thân, không ai can đảm tiến lên cứu giúp Nghiêm Tiểu Tiểu.
Đúng là không thể khiến người ta không khỏi cảm thán, đời người lạnh bạc.
Nhất là kẻ chủ mưu Tương An Tư và đám người Trung Quốc thờ ơ vô cảm, họ thấy đồng bào gặp nạn, nhưng không ai có lòng cứu giúp!
"Mơ đi! Muốn tôi cầu xin anh thì đợi qua kiếp sau đi! Đồ con heo da trắng!" Nghiêm Tiểu Tiểu chửi một câu, hoàn toàn không có ý niệm xin xỏ.
Cậu vô dụng, cậu không đánh thắng Abel, không thể lấn áp được người khác, nhưng cậu sẽ không để người Trung Quốc mất mặt!
"Mẹ! Mày còn dám mắng tao nữa à! Nếu mà mày muốn chết đến thế, bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho mày!" Abel giận dữ, rồi thật sự buông tay ra, thân thể Nghiêm Tiểu Tiểu cứ như thế rơi xuống.
Vài nữ sinh nhát gan sợ thhét chói tai, che mắt lại không dám nhìn.
Nghiêm Tiểu Tiểu ngược lại vô cùng trấn định, không thét cũng không nhắm mắt. Ngã xuống từ độ cao thế này không chết thì trọng thương, nhưng kỳ lạ ở chỗ cậu không hề sợ hãi, chỉ là không cam lòng.
Cậu cố gắng đến thế nhưng vẫn không đánh bại được Abel, cậu còn muốn lên tiếng vì người da vàng, còn muốn gặp ba mẹ một lần nữa, nếu cậu chết, ba mẹ sẽ rất đau khổ.
Còn... hai con sắc hổ đáng giận kia, thật hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy bọn họ, nói cho bọn họ biết cậu vẫn còn đang giận, bọn họ toàn làm cho người ta ghét...
"Tiểu Tiểu!!!" Mắt thấy hồn Nghiêm Tiểu Tiểu sắp về Tây Thiên, chỉ trên một mành treo chuông, anh em họ Thiệu đã đến kịp, nhanh nhẹn lách qua đám người, lấy tốc độ ngang ngửa tên lửa tiếp được Nghiêm Tiểu Tiểu.
"Mấy anh đến..." Nhìn thấy hai gương mặt cậu yêu nhất, Nghiêm Tiểu Tiểu an tâm mỉm cười, không thể chống đỡ nữa, té xỉu ngay trong lòng người yêu.
"Anse Thiệu và Al Thiệu sao lại đến đây?" Học sinh ở lầu một và Abel trên lầu kinh ngạc kêu lên, người người đều bất ngờ vì hội trưởng và phó hội trưởng khu Đông đột nhiên chạy đến cứu Nghiêm Tiểu Tiểu, ngoại trừ Tương Anh Tư.
Trong mắt Tương An Tư hiện lên một chút lạnh lùng, mắt thấy Nghiêm Tiểu Tiểu đáng ghét sắp sửa biến mất trên cõi đời này, nào ngờ nửa đường lại gặp phải hai Trình Giảo Kim. Nhưng đây đã chứng minh ba người họ có quen biết nhau và vừa rồi Nghiêm Tiểu Tiểu đã nói dối!
Hết chương 18.