Cánh đồng trải đầy một màu vàng rực rỡ của hoacúc, những ngọn gió mơn man thổi nhẹ qua tai, mát rượi. Làm tung baychiếc váy trắng mỏng manh đang mặc trên người Hiểu Đồng, cô hít thật sâu đón nhận những luồng gió đang từ từ thổi qua, cái cảm giác bình yên này thật tuyệt biết bao nhiêu. Hiểu Đồng không biết tại sao cô lại đứng ởđây, một mình lẻ loi trên cánh đồng này, chỉ biết rằng khi mở mắt ra đãtấhy bầu trời xanh thẳm hòa vào màu vàng rực rỡ, cảnh thiên nhiên thậttươi đẹp.
- Hiểu Đồng – Giọng nói dịu dàng đầy quen thuộc đang gọi từ sau lưng cô ở khoảng cách khá xa.
Hiểu Đồng vội quay người lại, nhìn thấy một chàng trai đang bận một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây trắng đứng ở rất xa mình, làm darám nắng nổi bật giữa bộ quần áo màu trắng, đang vẩy tay mĩm cười vớicô. Nụ cười ấy thật rạng rỡ, gương mặt chàng trai thật đẹp, khiến chotim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nhìn kỹ vào gương mặt tuấn tú ấy, mái tóc đen đang rủ xuống che một phần mắt trong hết sức quyến rũ, đôi mắt đen lấplánh như phát sáng, cái mũi cao thanh tú, khóe môi cong tuyệt mỹ. Côkhẽ mĩm cười rồi chạy thật nhanh đến bên Vĩnh Phong, cậu vẫn đang vẫytay với Hiểu Đồng, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Khoảng cách vốn dĩ không xa lắm nên chẳng mấy chốc Hiểu Đồng đãchạy gần đến bên cạnh Vĩnh Phong. Cô dẫm lên những bông hoa cúc vàng rực rở, bỏ qua những ngọn gió lượn quanh mình để chạy đến bên Vĩnh Phong.Nhưng cô chợt khựng lại, gương mặt thoáng chút kinh ngạc….
Vĩnh Phong không đứng trên cánh đồng nở đầy hoa cúc vàng như cô màđang đứng trên một chiếc thuyền gỗ mộc rất nhỏ giữa một dòng nước có màu đỏ thẩm. Bình lặng vô cùng, chẳng hề chao đảo nhưng Vĩnh Phong đã không còn cười rạng rỡ với cô nữa, đã không còn vẩy tay với cô nữa mà bắt đầu theo dòng nước xoáy chìm dần xuống dòng sông đỏ thẳm kia. Hiểu Đồngthét lên :
- Không….
Cô bật cả người ngồi dậy, toàn thân lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, mắttừ từ mở ra. Đâp vào mắt Hiểu Đồng là một màu trắng tinh khiết. Một bứctường được quét vôi trắng, chiếc rèm cửa sở màu trắng, chiếc chăn đấptrên người cô màu trắng, chiếc giường cô nằm cũng màu trắng, trên ngườicô là một sợi dây truyền dịch. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, cô thở phàonhẹ nhỏm.
- Hiểu Đồng ! Con tỉnh rồi – Giọng nói vui mừng của bà Cẩm Du reo lên.
Hiểu Đồng vừa quay mặt lại nhìn thì đã nhận thấy mình bị ôm chầmtrong vòng tay của bà Cẩm Du. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt yêuthương đầy lo lắng của mẹ mình. Cô định đưa tay lên vỗ lưng an ủi bàrằng cô không sao nhưng cảm thấy bàn tay mình bị một bàn tay nắm chặt.Cô cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô, đó là một bàn tay khỏe khắnrám nắng. Bàn tay rất quen thuộc, bàn tay này thường nắm chặt lấy taycô, luồn từng ngón vào bàn tay cô siết chặt. Trong tim chợt có một cảmgiác đau nhói, cô sợ hãi nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó.
Một gương mặt xanh sao, tái nhợt, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhắm ghiền, trên mũi là ống thở oxi, xung quanh là đủ các máy móc, và rấtnhiều dây nhợ quấn trên người Vĩnh Phong. Trái tim đột nhiên co thắtmạnh khi nhìn thấy con người đang nằm trên giường cách chiếc giường côchưa đầy một cánh tay, Hiểu Đồng gần như không thở được kêu khẽ :
- Vĩnh Phong.
Bà Cẩm Du nghe Hiểu Đồng gọi tên Vĩnh Phong, bèn bỏ tay ra khỏingười cô, quay sang nhìn Vĩnh Phong thở dài. Mẹ vừa rời khỏi mình, HiểuĐồng đã tung cái chăn trên người mình rồi lao đến bên cạnh chiếc giườngmà vĩnh Phong nằm. Toàn thân run rẩy, ngồi sát mép giường của VĩnhPhong, cô nhắm mắt lại, thì ra tất cả đều là sự thật, chứ không phải côđang mơ, môi mấp máy hỏi :
- Nói cho con biết anh ấy sao rồi.
Bà Cẩm Du lặng lẽ lau nước mắt, ngập ngừng rồi nói :
- Bác sĩ bảo nguy hiểm đã qua, nhưng viên đạn ghim khá sâu vào khoangbụng, mất máu quá nhiều, phải chờ đợi Vĩnh Phong tỉnh lại thì mới biếtrõ. Cũng có thể là …
- Là sao hả mẹ - Hiểu Đồng dồn dập hỏi.
- Cũng có thể là không tỉnh lại – Bà Cẩm Du quay mặt đi trả lời.
- Không thể nào ! Không thể nào ! – Hiểu Đồng chống hai tay xuốnggiường lắc đầu không tin vào chính đôi tai mình, cô chẳng muốn tin những lời nói đó.
Bà Cẩm Du đi đến bên Hiểu Đồng vỗ về an ủi :
- Hiểu Đồng, con đừng xúc động như thế, con ngất đã hai ngày rồi, bây giờ cần nghỉ ngơi cho mau lại sức.
Hai ngày, cô đã bất tỉnh hai ngày rồi, Vĩnh Phong cũng như vậy haingày rồi sao. Mất máu quá nhiều, cô đúng là đã thấy máu chảy ra từ vếtthương quá nhiều. Có thể là không tỉnh lại … Hiểu Đồng nhắm chặt mắt cốkìm nén nỗi đau đang thổn thức trong lòng, bàn tay đầy ấm áp vẫn nắmchặt lấy tay cô, cô đưa bàn tay đó áp vào má mình, để cho những giọtnước mắt thấm vào làn da rám nắng kia.
Bà Cẩm Du thấy cảnh đó cũng nghẹn ngào nói :
- Nó đã nắm tay con như thế từ lúc ngất đi, mọi người tìm mọi cách gỡtay ra nhưng không thể nào gỡ ra được. Các bác sĩ phẩu thuật cũng lúngtúng một lát, cuối cùng quyết định để cả hai đứa vào phòng phẩu thuậtluôn. Thằng bé thật ngốc ghếch, vẫn cứ nắm chặt lấy tay con không rờira.
« Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu » - Đó là câu nói cuối cùng của Vĩnh Phong trước khi ngất đi. Hiểu Đồng bồi hồi nhớ lại. Một cảmgiác xúc động mãnh liệt tuôn trào trong tim khi cô cảm nhận được tìnhyêu mà Vĩnh Phong dành cho mình thật quá to lớn. Còn cô chẳng thể làm gì cho cậu, ngoài những dày vò thương tổn. Lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt nhìn ngắm gương mặt đã gầy đi rất nhiều và đang tái nhợt kia.
Bà Cẩm Du bước đến vỗ nhẹ vai Hiểu Đồng an ủi, Hiểu Đồng liền hỏi :
- Mẹ có biết mọi người ra sao rồi không ?
Bà Cẩm Du chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã lên tiếng trả lời, nãygiờ cậu vẫn ngồi im lặng để cho mẹ con Hiểu Đồng nói chuyện với nhau.
- Mọi người nói chung là ổn cả.
Lúc này Hiểu Đồng mới phát giác ra sự có mặt của Thiên Minh. Rồicậu bước đến kể cho Hiểu Đồng nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi. Cậu cóhơi đau lòng khi kể chuyện Đình Ân bị đánh ngất xỉu. Hiểu Đồng vừa nghexong thì lo lắng hỏi :
- Vậy bây giờ Đình Ân ra sao rồi.
- Em yên tâm, cô ấy không sao rồi. Có điều cú đánh rất mạnh cũng ảnhhưởng đến xương cốt, bác sĩ bác phải nằm tĩnh dưỡng ba tuần, không đượcđi lại nhiều để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế Nam đang chăm sóc chocô ấy. Đình Khiêm tức giận vô cùng đã đánh cho tên kia thêm một trậnnữa. Anh nghĩ sau này hắn ta sẽ không còn có thể cầm gậy đánh người được nữa.
Hiểu Đồng nghe xong thì cảm thấy yên lòng. Nhưng thật ra, ThiênMinh chỉ nói thế để Hiểu Đồng yên tâm mà thôi, chứ một cuộc chiến chémgiết thế này thường để lại hậu quả và thương tật rất lớn.
- Bọn họ thì sao – Hiểu Đồng bất giác ghê tởm đến buồn nôn khi nhắc đến những kẽ độc ác kia.
- Bọn chúng điều đã bị tóm hết. Có điều vụ việc này quá lớn, luật sưcủa bọn anh đang thương lượng với cảnh sát. Dù sao chúng ta cũng làngười bị hại cho nên mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa, có điều ….- ThiênMinh ngập ngừng.
- Có điều thế nào ? – Hiểu Đồng không thể kìm nén hỏi.
- Có điều bọn chúng đổ hết mọi tội lỗi cho giám đốc Vũ Triết , nói rằng ông ta là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả mọi việc. Cho nên có lẽ lão Béo sẽ bị xử rất nhẹ, bởi vì lão chỉ là người trung gian và không thật sự trực tiếp tham gia vào kế hoạch trả thù Vĩnh Phong. Có lẻ hắn ta chỉ bị phạt tù 3 năm, nhưng em yên tâm, luật sư của bọn anh đang kiến nghị gia tăng mức án.
Hiểu Đồng gật đầu, sao cũng được, chỉ cần mọi người bình an, rồi chợt nhớ ra điều gì, Hiểu Đồng vội hỏi :
- Còn bé Đường, bé Đường thế nào rồi.
- Nó không sao, chỉ hơi hoảng sợ một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cho nóngủ một giấc là yên ổn thôi. Con bé giống tính con, rất cứng rắn. Mẹ đãgửi nó cho vợ chồng bác Trung chăm sóc giùm – Bà Cẩm Du vội trấn an cô.
Hiểu Đồng quay lại nhìn mẹ, cô phát hiện gương mặt bà rất hốc hác, một quầng thâm đen trên mắt hiện ra rất rõ.
- Mẹ mau về nhà đi, bây giờ con không sao rồi. Chắc mẹ đã ở đây từ lúc con được đưa vào phải không ? Mẹ mau về nghỉ ngơi đi.
- Mẹ không sao.
Nhưng Hiểu Đồng nhất định không chịu cho bà ở lại, bắt bà phải vềnhà nghĩ ngơi. Bà đã chịu quá nhiều cú sốc, cô sợ rằng bệnh tim của bàtái phát. Cuối cùng bà Cẩm Du cũng nhượng bộ đi về, Hiểu Đồng nhờ ThiênMinh đưa bà về. Sau đó có rất nhiều người ghé thăm hai người, có cảQuốc Bảo và Thế Nam nhưng Hiểu Đồng đều đuổi họ về nhà nghỉ ngơi. HữuThiên và bác sĩ Hữu Nhân cũng có ghé thăm.
Cuối cùng trời sụp tối chỉ còn lại Hiểu Đồng và Vĩnh Phong trongcăn phòng vắng lặng đó. Đây là căn phòng cao cấp của bệnh viện nên cóđầy đủ trang thiết bị, vật dụng cao cấp. Nhưng điều này làm cho cănphòng cô vạnh hơn.
Trên bàn là tô cháo nóng còn đang bốc khói, nhưng Hiểu Đồng chẳngbuồn đụng đến, cô chẳng có lòng dạ nào để ăn, bàn tay vẫn bị tay VĩnhPhong nắm chặt, nhưng hiểu Đồng không có ý định rút ra.
Hiểu Đồng vẫn ngồi bên cạnh Vĩnh Phong, im lặng vuốt ve gương mặthao gầy kia, gương mặt vốn nhẵn mịn của Vĩnh Phong đã xuất hiện vài sợirâu con, sờ vào nhột tay.
Cuối cùng Hiểu Đồng ngã rạp người xuống trên ngực Vĩnh Phong thì thầm :
- Vĩnh Phong, anh có nghe em gọi không. Anh mau tỉnh dậy đi, em cóchuyện muốn nói với anh. Có ba chữ em muốn nói với anh, anh có muốn nghe không. Nếu muốn nghe thì anh mau tỉnh dậy đi…Ba chử này em chỉ muốn nói với mình anh thôi, nếu anh còn không chịu mở mắt bây giờ, sau này em sẽ không nói ba chử này nữa đâu…..
Sau đó, Hiểu Đồng thì thầm kể chuyện mọi người cho Vĩnh Phongnghe, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Sau đó cô đặt một nụ hôn dàilên mắt. lên mũi cậu, thầm cầu nguyện với ông trời cho Vĩnh Phong đượctỉnh lại, dù có muốn cô đánh đổi bất cứ thứ gì cô cũng chấp nhận. Nhữnggiọt nước mắt cứ nghĩ đã khô từ lau nay lại bắt đầu rơi xuống cùng vớimột nụ hôn ấm áp nơi bờ môi của Vĩnh Phong. Giọt nước mắt của Hiểu Đồngrơi trên gương mặt lạnh giá của Vĩnh Phong làm nó trở nên ấm áp.
Một tiếng pít rất lớn ở máy đo nhịp tim của Vĩnh Phong kêu lên,lát sau đôi mắt cậu từ từ mở ra, khẽ chớp mi mấy cái, bởi vì giấc ngủ đã quá lâu, cậu chìm trong bóng tối nên vẫn chưa tểh nào quen với cái ánhsáng hừng hừng bên ngoài. Trong sự mờ ảo cậu thấy gương mặt Hiểu Đồng từ từ hiện rõ nét trước mặt mình, gương mặt cô nhòe nước mắt nhưng khóemôi cong cong nở nụ cười.
- Vĩnh Phong ! Anh tỉnh rồi – Hiểu Đồng mừng rỡ đưa tay quẹt nước mắt trên mặt reo lên.
Vĩnh Phong không trả lời, gương mặt hơi nhăn lại vì vết thương bị đau.
- Anh không sao chứ ? – Hiểu Đồng lo lắng hỏi, cô quay người nhìn về vết thương của Vĩnh Phong.
Trong lòng Vĩnh Phong biết bao vui sướng khi gương mặt Hiểu Đồnghiện ra trước mặt mình một cách bình an. Cậu nhìn kỹ gương mặt mà cậuyêu thương vô cùng, rồi đưa tay lên định vuốt ve gương mặt cô, muốn hỏicô còn đau không. Cậu vẫn còn nhớ, lúc đưa cô lên bờ, gương mặt cô hơibị sưng đỏ hình như rất đau. Nhưgn bàn tay đang định đưa lên lại dừnglại ở trên không, Vĩnh Phong nhíu mày một cái rồi từ từ nhắm mắt lại,quay mặt đi chỗ khác.
Thế biểu hiện hơi khác lạ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tưởng cậu bị đau nên định đứng dậy :
- Anh bị đau à. Để em đi gọi bác sĩ.
Nhưng vừa định đứng lên liền bị bàn tay Vĩnh Phong giữ chặt lại, cô quay đầu nhìn cậu, cậu không nói gì cả, chỉ nhắm mắt im lặng. Hiểu Đồng cứ nghĩ cậu bị thương nên thấy mệt cũng không hỏi thêm gì , đưa taynhấn nút gọi y tá.
Lát sau y tá đến rồi, bác sĩ đến. Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ quay sang Hiểu Đồng nói :
- Cậu ấy đã tình lại thì không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ cầntỉnh dưỡng cho lại sức, không được cử động quá nhiều, kẻo ảnh hưởng vếtmổ.
Nói rồi, bác sĩ bỏ đi ra ngoài. Không khí trong phòng tự nhiên ngộtngạt vì thái độ rất kỳ lạ của Vĩnh Phong, cậu chẳng nói gì làm Hiểu Đồng cũng chẳng thể mở miệng. Ngồi yên như vậy riết, Hiểu Đồng muốn đi vệsinh, cô bèn rụt tay ra, nhưng Vĩnh Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô, dường như càng siết chặt hơn.
Hiểu Đồng ấp úng nói :
- Vĩnh Phong buông tay em ra có được không.
Tay Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong siết chặt đau điếng, nhưng trả lời côchỉ là cái siết chặt hơn. Cuối cùng Hiểu Đồng đành thở dài nói :
- Em…em muốn đi vệ sinh.
Cả người Vĩnh Phong căng cứng khi Hiểu Đồng định rụt tay ra khỏitay cậu. Nhưng khi nghe cái lí do muốn rút tay ra của cô thì cậu mớithấy nhẹ nhõm, từ từ thả tay cô ra.
Hiểu Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đi vàotolet, lát sau cô trở ra thì thấy Vĩnh Phong kéo tấm chăn lên phủ cảmặt. Hiểu Đồng thở dài bước đến ngồi xuống mép giường kéo tấm chăn ranói :
- Vĩnh Phong ! Em biết là anh đang giận. Giận em không chịu nói vớianh, nhưng mà tại vì em không muốn anh có chuyện gì cho nên mới làm vậy. Em biết là em sai rồi, là tại em quá ngốc, là tại em suy nghĩ quá nôngcạn, khiến anh lo lắng thêm . Còn báo hại anh và mọi người lao vào nguyhiểm. Anh đừng giận nữa được không.
Vĩnh Phong chẳng thèm đáp lời Hiểu Đồng, cứ nhắm mắt im lặng.
Những ngày tiếp theo đó, Hiểu Đồng mới thấy được cơn giận của Vĩnh Phong đáng sợ đến thế nào. Dù cô có cố gắng gợi chuyện bao nhiêu, VĩnhPhong cũng không thèm trả lời. Mọi người đến thăm, cậu thỉnh thoảng cũng nói dăm ba câu nhưng chẳng mở miệng nói với Hiểu Đồng câu nào cả. Đếnkhi Đình Ân khỏe khắn vào thăm, Vĩnh Phong vẫn không thèm nói chuyện với Hiểu Đồng. Những khi chỉ còn có hai người trong phòng, Hiểu Đồng chỉcòn cách cắn môi để không bật khóc trước sự lạnh nhạt của Vĩnh Phong.
Đang thất thiểu về nhà, Hiểu Đồng vừa ra khỏi bệnh viện thì mộtchiếc xe bóng loáng đã chạy đến bên cạnh, một người đàn ông còn trẻ mặcmột bộ comple bước xuống xe đi đến trước mặt Hiểu Đồng nói nhỏ. Cô quayngười nhìn vào cái người cực kỳ sang trọng và quý phái nhưng rất lạnhlùng trong xe thở dài ngẫm nghĩ : » Cuối cùng cũng đã đến… »
Buổi tối, Hiểu Đồng lại đến bệnh viện, tay xách một cái cà mênthức ăn. Vĩnh Phong đã khỏe lại rất nhiều, đang đứng bên cửa sổ nhìn rangoài, biết Hiểu Đồng đến nhưng cậu không quay lưng lại.
Đặt ca mên cơm xuống bàn, Hiểu Đồng bước đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong từ sau lưng. Dụi đầu vào lưng cậu, làm nũng nói :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng giận nữa có được không. Em biết mình sai rồi.Muốn trừng phạt em cũng không cần phải lâu như vậy. Đừng giận nữa nhanha…
Nhưng Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ im lặng khoang tay tiếp tụcnhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng cảm thấy thất vọng tràn trề, cô thở dàibuông tay ra nói :
- Nếu anh không muốn gặp em thì em về đây. Cơm em để trên bàn, anh nhớ lấy ăn nha.
Hiểu Đồng thất thiểu quay lưng đi, còn quay lại nhìn xem Vĩnhphong có phảnn ứng hay không nhưng cậu chẳng có một phản ứng nào. HiểuĐồng thở dài quay đi. Nhưng cô vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại rấtmạnh, chưa kịp hoàn hồn thì môi mình đã bị ai kia miết chặt. Vòng tay ôm lấy người cô rất chắc, bất giác Hiểu Đồng cũng choàng tay qua cổ VĩnhPhong đáp lại nụ hôn của cậu.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây. Nó cuồng nhiệt hơn, ẩn chứa sự chiếm hữu, chứ không chứa đựng sự dịu dàng. Đầu óc Hiểu Đồng choáng voáng cả lên, cô không còn ý thức được gì cả. Nụ hôn khao khátđầy mãnh liệt này mong muốn đã từ lâu. Khoang miệng nhanh chóng bị hémở, bị một cơn bão tố điên cuồng quét qua đến độ cô muốn ghẹt thở. Muốnngừng lại nhưng lại tham lam không muốn rời đi nên cứ tiếp tục cho đếnkhi gương mặt ửng lên cực độ, tưởng chừng như chỉ thêm một giây nữa thôi thì ngừng thở thì nụ hôn kia mới từ từ nới lỏng ra. Hiểu Đồng hít lấyhít để không khí chung quanh. Nhưng lưỡi của cậu vẫn lượn vòng quanh bờmôi cô liếm nhẹ.
Vĩnh Phong kéo cô ngã xuống giường, cả thân trên đè lên người cô,đặt lên cổ cô những nụ hôn bỏng rát, đi khắp nơi. Một chiếc cúc áo củaHiểu Đồng bật mở, môi Vĩnh Phong trượt sâu xuống dưới. hiểu Đồng hoảnghốt kêu lên :
- Vĩnh Phong, anh làm gì vậy, đây là bệnh viện mà.
- Tiêu độc – Vĩnh Phong cộc lốc trả lời, môi vẫn không ngừng rà sát trên người cô.
Đến lúc này Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, hóa ra không phải giận cô vì tự ý bỏ đi một mình mà là …GHEN. Hôm đó, lúc vào nhà vệ sinh, Hiểu Đồng đãphát giác trên người mình vẫn còn đầy những vệt đỏ tuy đã lặn bớt nhưngvẫn trông thấy rõ. Đó chính là những dấu hôn mà Đại Bình đã để lại.
Hiểu Đồng bỗng cảm thấy thật ấm ức, rõ ràng cô là người bị hại mà, sao lại vô cớ giận cô cơ chứ. Làm mấy ngày nay cô thấp thỏm trong lòngkhông yên. Cứ tưởng là do lỗi của mình chứ nào ngờ anh chàng đang nổimáu ghen.
- Thật ra em và Đại Bình vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Đừng nói nữa, anh không muốn nghe – Vĩnh Phong ngắt lời.
- Nhưng mà …- Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì phải nuốt những lời ấy vô bụng vì Vĩnh Phong lại tìm đến môi cô quấy nhiễu.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vĩnh Phong luyến tiếc buông Hiểu Đồng ra, kéo cô ngồi dậy.
Đình Ân và Thế Nam cùng Quốc Bảo đang đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phongvà Hiểu Đồng mỗi người một ngã không gian thật mờ ám. Vĩnh Phong sắc mặt đã vui vẻ trở lại chứ không lạnh lùng như mấy ngày trước, còn Hiểu Đồng gương mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh, đôi môi sưng mọng, ai nấy nhìnnhau mĩm cười thầm.
- Hai người đã làm gì trước khi tụi này bước vào, khai ra mau – Đình Ân mĩm cười trêu ghẹo.
- Còn gì nữa …haha..tất nhiên là đang.. – Quốc Bảo chụm hai bàn tay lại rồi chập vào nhau ý chỉ nụ hôn phụ họa cùng Đình Ân.
Vĩnh Phong chỉ cười không nói gì, Hiểu Đồng xấu hổ quá đành chối :
- Làm gì có, mình và Vĩnh Phong chỉ đang bàn nhau sẽ cùng đi chơi sau khi thi xong mà thôi.
Mọi người nghe vậy chỉ cười không trêu ghẹo thêm nữa. Mọi người về hết rồi, Hiểu Đồng ngã người dựa vào lòng Vĩnh Phong nhưng vẫn cố tránh vết mỗ của cậu. Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng hỏi :
- Sao tự nhiên em lại muốn cùng anh đi chơi vậy.
- Vì em muốn cho anh cơ hội đeo đuổi em – Hiểu Đồng cười khì khì trả lời.
- Haiz ! Vậy hòa ra anh vẫn chưa theo đuổi được em à – Vĩnh Phong hôn lên tóc Hiểu Đồng nheo mắt hỏi.
- Phải để anh đeo đuổi em nhiều lần thì em mới cam tâm tình nguyện yêu anh đến suốt đời. Không chịu sao.
- Chịu, tất nhiên anh chịu rồi, anh cầu còn không được nữa là – Vĩnh Phong cười nói rồi lại nụ hôn lên môi cô.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng được xuất viện, hai người họ lại bận rộn với kỳ thi cử. Vì lúc trước Hiểu Đồng và mẹ tá túc ở nhà của Hữu Thiên cho nên Vĩnh Phong bắt hai người phảichuyển về nhà cậu. Bà Cẩm Du thấy tình cảm của Vĩnh Phong và Hiểu Đồngnhư thế cũng không nỡ bắt ép hai đứa nữa đành theo Hiểu Đồng dọn đi. Khi hai mẹ con ra đi, Hữu Thiên luyến tiễn đưa tiễn. Hiểu Đồng quay lại áynáy nhìn Hữu Thiên nói :
- Xin lỗi anh Hữu Thiên.
- Khờ quá ! Là do anh tự nguyện mà. Chúng ta không thể làm người yêucũng có thể làm bạn mà. Từ hôm nay anh sẽ xem em như em gái, có chuyệngì cần giúp đỡ hãy đến tìm anh nha – Hữu Thiên cười nói nhưng trong ánhmắt ẩn chứa sự buồn bã.
Ngay từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi, nhưng mà cậu không muốn từ bỏ một cơ hội nào để được ở bên cạnh cô. Nhưng khi hay tin Hiểu Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến thì biết rằng mình đã bại trận không còn một chút hy vọng này. Bàn tay của Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay HiểuĐồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy kịch. Cậu đã biết mìnhkhông bao giờ có thể thắng được chàng trai này.
Hiểu Đồng ngập ngùng nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của cậu, lát sau cô mới nói :
- Cám ơn anh. Em đi đây.
- Ừ !
Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đã đồng ý chuyển về nhà cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân mình.Bởi vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì cậu phảiđứng đắn, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà Cẩm Du.
Hiểu Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai ngườichẳng dám đứng gần nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm Dubắt gặp. Dù rằng bà Cẩm Du đối xử với Vĩnh Phong rất thân mật nếu khôngmuốn nói có phần thương yêu chiều chuộng.
Chỉ có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội bên nhau. Vĩnh Phong cứ nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng nhìn cô ấu yếm trong lúc lái xe.Chỉ đến giờ giải lao, hai người mới tìm một nơi yên tĩnh để bên nhau.
Hiểu Đồng ngồi trong lòng của Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch chiếccúc áo của Vĩnh Phong, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của Vĩnh Phong vẽ vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương mặt mơmàng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh Phong bị kíchđộng rên khẽ một tiếng, Hiểu Đồng bật cười khúc khích. Hoàn toàn khôngbiết hành động của mình được xem là khiêu khích đối phương làm bậy. Cácnơron trong người Vĩnh Phong căn cứng lại nhưng cậu cố kìm xuống, nhưngHiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn hết chổ này đến chỗ khác, bàn tay cũngchẳng chịu để yên mà cứ nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt chịu đựngkhổ sở của Vĩnh Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha chocậu. Cô chu rúc vào lòng Vĩnh Phong nói :
- Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.
- Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.
Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậuhiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đíchmà.
- Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi.
- Thì tại vì anh là ông chủ mà…
- Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới.
- Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao – Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu.
Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống mĩmcười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói :
- Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.
- Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằmHiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làmcho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đichơi, địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vàicâu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi, VĩnhPhong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con bé.
Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ,Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp.
Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của VĩnhPhong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được hít thởkhông khí này thì thật là tuyệt.
Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi :
- Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy.
Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là nhữngchiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu.
Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng,nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là haingười đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp tân đăngký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú vào tờ báotrước mặt.
Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang kýxong chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phongmóc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả lại.Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất.
Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói :
- Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới mà.
Cô tiếp tân hơi ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, Hiểu Đồng cười quay sang nhìn Vĩnh Phong mắng yêu :
- Ông xã à, anh thật là, ai lại trong đêm tân hôn mà mướn hai phòng ngủ chứ.
Vĩnh Phong bị mấy chữ « vợ chồng mới cưới » của Hiểu Đồng làmcho ngơ ngẩn, rồi lại nghe thêm : « Ông xã » và « đêm tân hôn » làm cho hồn xiêu phách lạc luôn. Cậu đứng yên bất động, gương mặt e thẹn đỏbừng. Cô tiếp tân thấy vậy cứ tưởng cậu là trai tân hay mắc cỡ chỉ cườithầm nhanh chóng đăng ký lại rồi cho bồi dẫn hai người lên phòng.
Sau khi vào phòng, Vĩnh Phong bo cho người bồi mấy trăm, rồinhìn cậu ta đi ra, thì không khí trở nên ngượng ngùng vô cùng. Ngọn lửatrong lòng hình như bùng cháy, cậu cố gắng kìm nén không dám nhìn HiểuĐồng, đành bước đến bên cửa sổ mở ra để gió biển thổi vào, xua tan ngọnlửa trong lòng. (^ _ ^)
Hiểu Đồng háo hức muốn ra biển chơi, đã lâu lắm rồi cô khôngđược đi biển, không được bơi lội tung tăng đón ánh nắng trải dài cùngnhững đợt sóng dân trào cuồn cuộn. Cho nên cô hối thúc Vĩnh Phong vàothay đồ để cùng chạy ra biển.
Bãi biển mùa mưa không có nhiều du khách lắm, chủ yếu là nhữngsinh viên đi chơi sau kì thi như họ. Những anh chàng vạm vỡ mặc nhữngchiếc quần bơi nhiều màu sắc với những thân hình vạm vỡ. Các cô gái cũng dạn dĩ và quyến rũ trong những bộ bikini đủ màu ôm sát toàn thân.
Vĩnh Phong là chàng trai có dáng người lí tưởng, thân dài, vairộng, eo thon, bầu ngực vạm vỡ. Cậu mặc chiếc quần bơi màu đen càng làmlộ thân thể cường tráng, vết sẹo nhỏ ngay bụng càng làm cho cậu nam tính hơn. Hiểu Đồng tuy không phải lần đầu thấy Vĩnh Phong cởi trần, nhưngđây là lần đầu tiên cậu trong chiếc quần bơi. Lần trước, cô gặp cậutrong hồ bơi ở khách sạn thì cậu mặc quần sọt, còn lần này những nơikhông nên thấy đều hiện rõ cả. Vừa nhìn thấy cô liền đỏ bừng mặt lên đến tận mang tai, vội che mặt lại bằng cái nón rộng vành.{{{(>_
Không tự nhiên như Vĩnh Phong, Hiểu Đồng không dám mặc quá hởhang, càng không dám mặc bikini. Cô vận một chiếc quần sọt jean ngắn đểlộ đôi chân dài thon thả đầy gợi cảm, một chiếc áo ống màu đỏ, nhưngkhoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi dài tân được thắt lên đến tận ngực để lộ một vùng eo thon thả và làn da trắng mịn cũng khiến người ta phải ghen tỵ . -_-|||
Vĩnh Phong đi trước một cách ung dung lãnh đạm trong sự trầm trồcủa các cô gái, gương mặt cậu ngời ngời anh tuấn. Các chàng trai thì cảm thấy ghen tỵ, lườm lườm các cô người yêu đang nhìn cậu chảy nước miếng(>_
Hiểu Đồng lững thững đi sau, mái tóc dài của cô tung bay tronggió, dáng điệu yêu kiều thướt tha làm các chàng trai trẻ có mặt ở bãibiển vừa nhìn đã ngẩn ngơ. Thấy cô đi một mình liền chạy đến làmquen.>O
Hiểu Đồng còn đang bối rối trước màn làm quen với các anh chàng thì Vĩnh Phong đưa tay kéo cô ôm gọn trong lòng, nhướn mày nhìn các anh chàng kia đầy thách thức. Các anh chàng kia biết mình không phải đốithủ của Vĩnh Phong nên đành lặng lẽ rút lui. = ¬v =
Vĩnh Phong quyết định kéo Hiểu Đồng ra nơi vắng tránh cặp mắtlang sói của những anh chàng kia. Hành động ghen tuông của cậu khiếnHiểu Đồng cười mãi, rồi trêu trọc. Vĩnh Phong liền kéo cô lại ôm gọntrong lòng, bàn tay tiếp xúc làn da trần quanh eo cô khiến cậu có sựrung động nhẹ nhàng, những ham muốn lại như sóng nổi lên o(>_
Sau khi tung tăng dưới biển đến mệt lả cả người, hai người mới lên bờ dựa vào lòng nhau nghịch cát. Vĩnh Phong chợt nhớ lại một chuyệnliền hỏi :
- Nói cho anh biết ba chữ mà em muốn nói với anh khi anh nằm trong bệnh viện.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong hỏi thì thẹn thùng đỏ mặt, ba chữ đó bay giờ muốn cô nói ra thì thật xấu hổ, cho nên cô giả vờ không biết hỏi :
- Bà chữ gì cơ.
Vĩnh Phong nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng cười :
- Lúc anh còn hôn mê, anh nghe rõ em bảo em có ba chữ muốn nói với anh, bảo anh phải tỉnh lại để nghe. Anh vì ba chữ này mới chống đối với thần chết trở về. Cho nên em phải nói cho anh nghe.
Thật ra Vĩnh Phong biết rõ Hiểu Đồng muốn nói với cậu ba chữ gìnhưng cậu muốn chính miệng Hiểu Đồng nói ra để tận hưởng cảm giác ngọtngào do nó đem lại . Cho nên cậu nhất quyết bắt Hiểu Đồng nói ra. Cậu cù vào chỗ nhạy cảm trên eo cô khiến cô cười ngất ngã lăn ra bờ cát mịn.Nhưng cô vẫn mím chặt môi không chịu nói. Vĩnh Phong thuận thế nằm đèlên người cô, dùng môi tra tấn, khiến Hiểu Đồng oằn người né tránh. Tưthế này khiến Hiểu Đồng nóng bừng cả người lên, tuy hai người từng tiếpxúc cơ thể nhưng chưa bao giờ trong bộ dạng có phần trần trụi thế này.Thấy bộ dạng e thẹn của Hiểu Đồng như thế, trong lòng Vĩnh Phong trỗilên sự ham muốn.
Hiểu Đồng thấy ánh mắt rực lửa của Vĩnh Phong thì hiểu cậu đangmuốn gì, cô liền đẩy mạnh cậu ra, bóc cát biển quăng vào người cậu, lelưỡi trêu trọc rồi nhanh chóng bỏ chạy. Vĩnh Phong bị đẩy ngã ngữa nhanh chóng bò dậy đuổi theo, tay nắm theo một bóc cát, chẳng mấy chốc đuổikịp Hiểu Đồng, cậu nhét nắm cát vào trong áo của cô. Hiểu Đồng chỉ kịp á lên một tiếng rồi giận dữ nhìn Vĩnh Phong mắng :
- Anh cho cát cả vào trong áo trong của em rồi. Khó chịu quá đi.
- Vậy em mau nói cho anh biết ba chữ đó đi nếu không anh sẽ cho cát vào người em nữa cho xem.
- Không nói, có chết em cũng không nói – Hiểu Đồng làm mặt giận, ương bướng nói định quay lưng bỏ đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì đã bị nhấc bổng lên vác đi. Vĩnh Phong vác cô đi ra phía biển trong sự giẫy giũa của cô.
- Chẳng phải em thấy khó chịu vì bị cái vô áo sao, anh giúp em rửa sạch cát.
- Không cần – Cô vội xua tay.
Nhưng Vĩnh Phong đã đưa cô ra sâu bãi biễn và quăng cái bịch côxuống nước mà không hề thương tiếc. Hiểu Đồng chưa kịp chuẩn bị gì liềnuống liền mấy ngụm nước biển đến sặc sụa. Cô cố gắng trồi người lên thì đã bị Vĩnh Phong nhấc bổng lên lần nữa hỏi :
- Có chịu nói không ?
- Không nói .
Ùm…Hiểu Đồng lại bị quăng xuống lần nữa, nước biển mặn chát chảyvào lỗ tai, lỗ mũi và miệng cô, khiến cô muốn nghẹt thở. Nhưng VĩnhPhong dường như không muốn dừng lại trò đùa dai của mình. Hiểu Đồng liền nghĩ thầm : » Anh muốn đùa dai chứ gì, em chơi với anh » (?_ ?)
Cố gắng trồi lên hít thật sâu vào, đưa không khí vào trong buồngphổi thật nhiều, cô biết Vĩnh Phong sẽ ném mình lần nữa, nhưng lần nàyHiểu Đồng lặn sâu bên dưới, không thèm trồi lên nữa. (+ _+)
Vĩnh Phong đang cười thật tươi trước trò đùa của mình nhưng mấygiây sau chẳng thấy Hiểu Đồi trồi lên như lúc đầu, nụ cười vụt tắt.Gương mặt từ hồng hào trở thành tái xanh rồi biến thành trắng nhợt. Cậuvội lặn xuống kéo Hiểu Đồng lên, bồng cô lên bờ, đặt cô nằm trên bãi cát lo lắng gọi tên :
- Hiểu Đồng ! Em sao rồi, anh xin lỗi, anh không nên đùa như vậy. Anh sai rồi.
Nhưng Hiểu Đồng vẫn nhắm mắt không mở, Vĩnh Phong thót cả timvội vàng để hay tay lên ngực cô định làm hô hấp nhân tạo nhưng đã bịHiểu Đồng vút một nấm cát vào người, lần nữa bị cô đẩy ngã. Hiểu Đồngđứng lên muốn cười trước gương mặt lo lắng của Vĩnh Phong nhưng cố kìmlại. Cô giả vờ làm mặt lạnh nói :
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi cô quay người bỏ về khách sạn. Về khách sạn cô liền tắmrửa sạch sẽ, nhưng khi bước ra vẫn chưa thấy Vĩnh Phong về phòng. Độtnhiên thấy lo lắng, cô vội đi xuống dưới xem.
Vừa ra khỏi thang máy, Hiểu Đồng đã thấy Vĩnh Phong vẫn mặc chiếc quần bơi, mình chỉ khoát hờ chiếc khăn màu trắng, đang ngồi nói chuyệnrất vui vẻ với một cô gái trẻ xinh đẹp. Tâm trạng đang phập phồng lolắng bỗng tối sầm lại, đứng im nhìn Vĩnh Phong và cô gái kia nói chuyệnrất vui vẻ. Đột nhiên, thấy Vĩnh Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy mình, cô quay người giận dỗi bỏ đi. Nhưng Vĩnh Phong không hề đuổi theo.
Về tới phòng, Hiểu Đồng đóng sầmcửa lại chui vào giường nằm, trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng. Chờ hoài vẫn chưa thấy Vĩnh Phong đi lên, những giọt nước mắt tủi hổ bỗng tràora. Không phải không biết tình cảm của Vĩnh Phong dành cho mình, cũngkhông phải cô ghen tuông, chỉ là ….
Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi riêng cùng nhau, cô cũng chỉ muốn như bao cô gái khác được bạn trai chiều chuộng . Thế mà Vĩnh Phong chẳng những không dỗ dành khi cô nổi giận, trái lại còn ngang nhiên đinói chuyện với cô gái khác. Cho dù cô gái là bạn lâu ngày không gặp nênhai người mới ngồi lại tâm sự. Nhưng bạn bè quan trọng hơn bạn gái à.Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.
Dù nghe tiếng mở cửa nhưng Hiểu Đồng cũng không thèm nhúc nhích.Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nằm nghiêng người, hướng lưng về phía cửacho nên cô không biết sắc mặt Vĩnh Phong như thế nào. Chỉ nghe cậu mở tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Lát sau cô cảm thấy chiếc giường bị lún xuống, lại thấy có một hơi ấm tiến sát đến người mình. Vòng tay choàng qua người cô, hơi thở tiếnsát bên tai cô phả vào tai cô những hơi thở ấm nóng, Vĩnh Phong thì thầm :
- Hiểu Đồng, anh yêu em.
Rõ ràng đang nổi giận nhưng khi nghe mấy lời thì thầm này thì cơngiận của cô theo gió biển bay đi mất tiêu rồi. Nhưng cô vẫn vờ nhắm mắtngủ. Vĩnh Phong cắn nhẹ vành tai cô, khiến cả người cô nổi cả gai óc,nói :
- Anh biết em chưa ngủ, mau dậy đi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi. Anh đói rồi.
Hiểu Đồng vốn dĩ định tiếp tục giả vờ ngủ nhưng người khẽ run lêntrước hành động của Vĩnh Phong cho nên không thể tiếp tục gải vờ nữa.
- Em không ăn, anh đi mà ăn một mình đi.
- Em vẫn còn giận à – Vĩnh Phong cười khì khì siết chặt tay ôm lấy cô – Anh xin lỗi được chưa.
- Ai thèm giận anh – Hiểu Đồng hất tay Vĩnh Phong ra khỏi người mình rồi quấn chăn sát người.
Vĩnh Phong bèn chui vào chăn, kéo người Hiểu Đồng sát vào lòng mình, làm nũng cười nói :
- Vậy thì anh không thèm ăn nữa, anh ngủ cùng em.
Hiểu Đồng suýt chút thì bật cười trước giọng làm nũng cũa VĩnhPhong, may mà cô kìm lại được. Cô thoát khỏi tay cậu, ôm gối quay đầuxuống dưới ngủ. Vĩnh Phong liền lặp tức quay đầu theo cô bám chặt. Cườicợt nói :
- Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường hòa, có phải em xuống đây ngủ là hết giận anh rồi không.
Hiểu Đồng liềm lườm Vĩnh Phong một cái rồi nói :
- Ai vợ chồng với anh chứ.
- Là em nói chứ có phải anh đặt điều đâu. Là em nói tụi mình là vợchồng mới cưới mà – Vĩnh Phong nheo mắt làm càng đùa cợt nói – Đêm naylà đêm tân hôn của tụi mình, nhanh lên một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng.
Vĩnh Phong vừa nói vừa kéo Hiểu Đồng lại sát người mình, Hiểu Đồng kinh sợ cả người vội nhảy xuống giường mếu máo nói :
- Anh … anh mà như vậy… là em bỏ về liền đó.
Vĩnh Phong cười khùng khục, rồi lát sau cố gắng nín cười kéo Hiểu Đồng đến bên cạnh mình nói :
- Anh đùa thôi mà . Ai biểu bộ dạng giận dỗi của em đáng yêu quá làm chi.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói vậy mới thở phào nhẹ nhỏm, để mặt cho Vĩnh Phong ôm lấy mình. Vĩnh Phong tỳ cằm vào tóc Hiểu Đồng hỏi :
- Hết giận chưa ?
- Chưa – Hiểu Đồng lặp tức trả lời, kỳ thực là muốn nhõng nhẽo với Vĩnh Phong một chút chứ cô đã hết gai65n từ lâu rồi.
- Vậy phải làm sao cho em hết giận đây – Vĩnh Phong giả vờ khổ sở ôm mặt hỏi.
Hiểu Đồng suy nghĩ một lát, cô muốn trêu lài Vĩnh Phong cho bỏ ghét, liền nói :
- Vậy thì ngày mai anh làm pháo hoa cho em xem đi.
- Chỉ vậy thôi à – Vĩnh Phong ngạc nhiên rồi phá lên cười nói :
- Không chỉ vậy đâu, cái em muốn xem là pháo bông bắn lên trời ấy,nhưng mà em muốn xem vào ban ngày, phải đẹp thì em mới hết giận.
Nhìn gương mặt đần ra của Vĩnh Phong mà Hiểu Đồng muốn bật cườilớn, cảm giác hả giận vô cùng. Muốn bắn pháo hoa lên trời đâu phảichuyện dễ dàng gì, phải đi xin phép, rồi phải gọi xe cứu hỏa tới, rồiphải tìm nơi trống để bắn. Họ thuận lợi ở chỗ họ đang ở bãi biển trốngvắng, nhưng khí hậu ở đây lại khá ẩm ướt, không thích hợp để bắn pháohoa. Chuyện xin phép và mua pháo hoa với Vĩnh Phong cũng khá dễ, chỉ cần có tiền thì mọi việc đều xong, nhưng vấn đề là cô muốn xem vào ngàymai. « Haha … Vĩnh Phong, để em xem anh làm thế nào đây. »
Vĩnh Phong đau đầu nhăn nhó, Hiểu Đồng đã đưa ra yêu cầu vô cùng khó cho cậu. Nhưng cậu mau chóng khẳng định :
- Được vậy ngày mai anh cho em xem pháo hoa. Bây giờ anh đi chuẩn bị liền.
Hiểu Đồng đang mĩm cười đắc ý vì đã trả thù được Vĩnh Phong thìliền sửng sốt khi nghe cậu khẳng định chắc nịch như thế. Xưa nay VĩnhPhong không tùy tiện hứa chuyện gì mà không thể thực hiện được với bấtkỳ ai, với cô lại càng không.
Cậu đẩy người cô ra nhanh chóng thoát khỏi giường, đến tủ lấy áo khoát rồi quay lại dặn dò :
- Tối nay em ngủ một mình ở đây ngoan nha, đừng đi lung tung. Nhớ khóa chặt cửa phòng lại.
- Nhưng mà anh định đi đâu ? – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
- Đi tìm pháo hoa cho em – Vĩnh Phong cười trả lời rồi hôn nhẹ lên môicô nói – Anh xuống dưới gọi đồ ăn cho em , em hãy ăn cho no rồi ngủngoan nha.
Hiểu Đồng chưa kịp nói gì thì Vĩnh Phong đã mở cửa đi ra ngoài rồi. Bỏ lại Hiểu Đồng ngơ ngác với lòng dạ rối như tơ vò.
Cô vội chạy theo nhưng Vĩnh Phong đã khuất trong thang máy mất rồi. Hiểu Đồng đàng trở lại phòng, ôm gối chờ đợi. Lát sau, bồi phòng mangđồ ăn lên cho cô. Tắm cả buổi chiều, quả thực Hiểu Đồng cũng hơi đói,nhưng cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi không có bụng dạ nào ăn nữa đànhbỏ đó đi đến giường nằm.
Cô thở dài một cách khổ sở, tay vỗ vỗ vào trán, bụng tự mắng ****mình tại sao lại đặt ra yêu câu vô lí đến thế, phá hỏng buổi đi chơi vốn rất vui vẻ của hai người. Nằm mãi trên giường, mắt cứ nhìn chằm chằmhết đồng hồ rồi đến cửa phòng, rồi tiếp tục thở dài tự trách mình. Đợimãi vẫn chưa tấhy Vĩnh Phong trờ về phòng, cô đành lấy điện thoại gọicho Vĩnh Phong. Vĩnh Phong vừa « Alô » , Hiểu Đồng liền mừng rỡ nói :
- Vĩnh Phong ! Anh mau về đi. Em chỉ nói đùa thôi.
- Anh vậy, nhớ anh à, hay là em đang sợ ma – Giọng Vĩnh Phong trêu chọc khi thấy nghe giọng lo lắng của Hiểu Đồng.
- Anh đừng đùa nữa, trời tối rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm – Hiểu Đồng run rẩy khuyên nhủ.
- Em đừng lo, anh không có đi một mình – Vĩnh Phong vừa cười nói, vừaliếc cô gái ngồi bên cạnh mình, tay vẫn lái xe với tốc độ đều đều.
- Anh đi với ai ? – Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhỏm, cảm thấy bớit lo lắng một chút.
- Anh đi với cô gái mà em thấy khi ở dưới sảnh đó – Vĩnh Phong cười khùng khục nói.
Hiểu Đồng vừa nghe xong thì tái mặt, cô giận dữ hét lớn nói :
- Anh … vậy anh đi luôn đi, đừng có về nữa.
Cô vội tắt máy điện thoại rồi quăng mạnh xuống đất, ngã mình xuống giường muốn khóc.
Ở bên kia, Vĩnh Phong cười nắc nẻ, cô gái bên cạnh liền hỏi :
- Anh trêu cô ấy như vậy, không sợ cô ấy giận à.
Vĩnh Phong không trả lời, chỉ khẽ cười. Hiểu Đồng định trêu cậu, lại bị cậu trêu lại.
Cả đêm, Hiểu Đồng mất ngủ.
Phải đến khi trời gần sáng cô mớingủ được, đang ngủ ngon lành thì bị tiếng điện thoại của Vĩnh Phong làmthức giấc. Cô mở mắt, uể oải bò xuống giường nhặt cái điện thoại mà tốiqua cô đã ném nó trong cơn giận. Cái điện thoại đáng thương đã bị cô đem ra làm thớt mà chém trút giận.
- Alô.
- Em thức dậy chưa ? Mau đánh răng rửa mặt thay đồ đi, anh lên liền .
Nói rồi Vĩnh Phong liền cúp máy mà không cho Hiểu Đồng nói lờinào. Tuy hơi giận nhưng cô vẫn nghe lời, đi rửa mặt và thay đồ. Vừa mởcửa phòng tắm ra đã thấy Vĩnh Phong thay một bộ đồ khác nghiêm chỉnhhơn, phải nói là rất đẹp, khiến Hiểu Đồng hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy,lại còn một nụ cười cong cong nơi khóe miệng nữa, tim cô tự nhiên lạiđập mạnh.
- Đi thôi ! – Vĩnh Phong cười giục Hiểu Đồng.
- Đi đâu - Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
- Cứ đi theo anh – Vĩnh Phong không trả lời mà kéo tay cô đi ra cửa.
Cánh cửa thang máy vừa mở ra dưới tầng sảnh, Vĩnh Phong liền đưa tay bịt mắt cô lại, Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi :
- Anh làm gì vậy.
- Bí mật, lát nữa sẽ biết, yên lặng đi theo anh.
Tuy trong lòng tò mò vô cùng nhưng Hiểu Đồng vẫn im lặng đi theo, mắt bị bịt chặt nhưng bên tai cô nghe những tiếng sầm sì.
- Kìa, cô ấy là nhân vật nữ chíng đó.
- Hôm qua tôi có gặp họ ở bãi biển…rất xứng đôi.
………….
Hiểu Đồng bỗng dưng thắc mắc vô cùng, không rõ đang xảy ra chuyện gì, muốn đưa tay kéo tay Vĩnh Phong xuống thì thấy Vĩnh Phong đã kéo cô dừng lại , xoay người cô về mỗt hướng nào đó, rồi giữ cô đứng yên. Hiểu Đồng định mở miệng hỏi thì Vĩnh Phong đã thì thầm bên tai.
- Chờ một chút nữa đi.
………
- Bây giờ anh bắt đầu bỏ tay ra đây, đừng chớp mắt nha – Vĩnh Phong lại thì thầm bên tai cô.
Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Vĩnh Phong từ từ bỏ tay ra,đôi mắt bị bịt chặt nãy giờ được giải thoát, cô chớp chớp mắt vài cáirồi trái tim đột nhiên bị một sự xúc động mạnh khi mà trước mặt cô ……
Có rất nhiều màu, điều là hình trái tim, màu tím có, màu đỏ có,màu xanh, màu vàng, màu cam, dường như những gam màu đều hiện ra. Thậtnhẹ nhàng từ từ bay lên bầu trời xanh trong kia, lơ lững lơ lững kéotheo những băng ruy băng màu đỏ dài thật dài càng làm cho chúng đẹp hơn.
- Con cũng muốn, mẹ ơi mua cho con một cái – Tiếng một em bé vang lên đòi mẹ mua cho nó một trái bong bóng như thế.
Có vài tiếng trầm trồ suýt xa của các cô gái đang đứng xung quanh.
- Đẹp quá, nhiều bóng bóng quá…
- Không thể đếm xuể mà, quá nhiều, cả ngàn trái chứ không ít.
Hiểu Đồng mở to đôi mắt đen lấy, lấp lánh nhìn những trái bong bóng hìng trái tim bay vút lên trên trời cao rất đẹp. Bên tai vang lên những giai điệu hạnh phúc, thật nhẹ nhàng và lãng mạn.
- Có thích không, pháo hoa này có đẹp không ? – Tiếng Vĩnh Phong thì thầm bên tai.
Hiểu Đồng không trả lời, ánh mắt hạnh phúc nhìn đôi mắt sáng ngời rạng rỡ của Vĩnh Phong mĩm cười.
Bùm…
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, một chùng bong bóng rất lớn bay vútlên, nó được kết lại với nhau ngay hàng thẳng lối, dường như là xếp chữ, nhưng chưa ai nhận ra đó là chữ gì cho đến khi nó bay lên cao, thì bachữ : « I love you » được hiện ra rất rõ, mấy tiếng trầm trồ lại vanglên.
Hiểu Đồng thấy tim mình đập mạnh, xúc động liên hồi, bàn tay khẽsiết chặt bàn tay đang nắm của Vĩnh Phong. Lúc này cô thấy nó còn đẹphơn và rực rỡ hơn cả pháo hoa.
Bùm ….
Lại thêm một chùm bong bóng rất rất lớn tạo thành một hình thù gìđó và chẳng cần nó phải bay lên cao, người ta đều nhận ra nó là hìnhtrái tim, một chùm bóng bóng tạo thành trái tim màu hồng rất đẹp baylên.
- Oaaaaaaa, tuyệt quá đi. Ước gì mình cũng được như thế.
- Lãng mạn quá….
- Ôi….
Sau đó lại là đồng loạt những trái bong bóng riêng lẻ đầy màu sắc bay lên rất đẹp khiến mọi người suýt xoa khen ngợi.
Hiểu Đồng còn đang ngây ngất nhìn những trái bóng đang dần baylên cao thoát khỏi tầm mắt, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc thì một bó hoa hồng đã ở trước mặt cô. Ẩn sau đó là gươn mặt ngời ngời đẹp trai củaVĩnh Phong.
- Có thích không ?- Cậu cười cười dịu dàng hỏi.
Hiểu Đồng e thẹn gật đầu, cầm lấy bó hoa hồng trên tay Vĩnh Phongnhìn ngắm. Bó hoa hồng có mười một bông. Có đủ màu sắc, hai bông màuvàng, hai bông màu trắng, hai bông màu hồng phấn, hai bông màu cam, haibông màu tím, chỉ duy nhất có bông ở chính giữa là màu đỏ.
- Là bó hoa mười một bông….- Tiếng ai đó reo lên.
Hiểu Đồng cũng có nghe nói ý nghĩa của bó hoa mười một bông này rồi nhưng bất giác lại hỏi :
- Tại sao lại là mười một bông hồng.
Vĩnh Phong cười nói :
- Con số 1…1 có nghĩa là 1 đời một kiếp anh yêu em.
- Mỗi giờ mỗi khắc anh đều nhớ em…
- 1 trái tim, 1 tấm lòng này của anh chỉ trao cho mỗi mình em.
- Trao cho em cả tình yêu và niềm tin của anh.
…………
- Hoa hồng chính giữa – Vĩnh Phong chỉ tay vào bông hoa hồng màu đỏ duy nhất trong bó hoa nói – Nó chính là tượng trưng cho trái tim anh, làtrái tim duy nhất dành cho em, đỏ thẩm và tinh khiết.
Tiếng mọi ngườ òa lên đầy ngưỡng mộ, cả nam lẫn nữ đều nhìn họ với ánh mắt rạng ngời ngưỡng mộ.
- Ôi ước gì bạn trai mình làm như thế với mình, đời này kiếp này có chết mình cũng cam lòng – Tiếng một cô gái oán than.
- Ôi trời ơi, mình chết mất vì sự lãng mạn này.
- Hôm nay đến đây đúng là quyết định đúng đắn của mình.
Hiểu Đồng nghe tiếng trầm trồ của mọi người thì trong lòng bồi hồi xúc động và ngập tràn niềm hạnh phúc. Bỗng nhiên có tiếng hô lên :
- Hôn đi ! Hôn đi ….
Mọi người lặp tức kêu phụ họa :
- Hôn đi ! Hôn đi ….
Hiểu Đồng đỏ hết cả mặt ngượng ngùng không dám nhìn ai, càng khôngdám nhìn mặt Vĩnh Phong, cô cúi đầu cuống e thẹn. Một bàn tay nhẹ nhàngnâng cằm cô lên, Hiểu Đồng bắt gặp ánh mắt say đắm của Vĩnh Phong thì bị nhấn chìm, bờ môi đã bị người ta cuốn lấy trong tiếng cười khúc khíchcủa mọi người. Hạnh phúc này đén thật ngọt ngào.
Sau đó, Vĩnh Phong kéo Hiểu Đồng đi đến chỗ chiếc xe của mình đậusẵn, cả hai cùng biến mất trong sự luyến tiếc của mọi người. Cùng nhauăn sáng xong, cả hai cùng dạo chơi quanh khu mua sắm.
Vào trong một plaza ở đó dạo chơi rất vui vẻ, Vĩnh Phong độtnhiên kéo Hiểu Đồng đến quầy bán trang sức cao cấp ở đó. Cậu nhìn ngắmmột hồi rồi chọn ra một cặp nhẫn rồi bảo :
- Đeo giùm cho anh.
Hiểu Đồng ngoan ngãon giúp cậu đeo vào. Vĩnh Phong liền lấy chiếcnhẫn dành cho nữ lồng vào ngón tay giữa của cô. Lòng cảm thấy rất hạnhphúc, mặt đỏ bừng e thẹn trước cái nhìn của cô nhân viên nhưng cô ngậpngừng nói :
- Chẳng phải khi đeo nhẫn người ta thường chọn một địa điểm lãng mạn hay sao.
Vĩnh Phong cười giang nhìn Hiểu Đồng nói :
- Cái này anh mua giùm cho người ta.
Gương mặt của Hiểu Đồng thoáng chút thất vọng, cô cúi mặt nhìn đầu ngón chân.
- Sao hả, không phải em muốn làm vợ anh rồi chứ - Vĩnh Phong cười trêu cô.
- Ai thèm làm vợ anh – Hiểu Đồng phùng má hất mặt nói.
- Vậy mau tháo nhẫn trả anh – Vĩnh Phong vừa nói xong thì cầm tay HiểuĐồng, giả vờ rút rút chiếc nhẫn, rồi thở dài mĩm cười nói :
- Không được rồi, tháo không ra, đành cho em mượn đeo vậy.
- Xí… - Hiểu Đồng trề môi xí một cái rồi quay lưng bỏ đi, cười thầmhạnh phúc. Chiếc nhẫn rõ ràng là rộng như vậy mà bảo tháo không ra, rõràng là mua cho cô lại còn giả vờ.
Dạo chơi trán trường rồi Vĩnh Phong dẫn Hiểu Đồng đến một công viên. Cậu nhìn đồng hồ trên tay rồi kéo Hiểu Đồng đi đến một vòng tròn, xungquanh có nhiều cái vòi nho nhỏ. Đứng ngay chính giữa vòng tròn nhìn xung quanh. Hiểu Đồng không hiểu tại sao Vĩnh Phong lại kéo cô đến đứng ởđây vì chỗ này vừa trống lại rất nắng, đã gần 12 giờ rồi.
- Sao lại đứng đây – Cô nheo nheo mắt lại vì bị ánh mặt trời chiếu vào nhăn mặt hỏi.
- Hiểu Đồng ! Anh yêu em – Vĩnh Phong không trả lời chỉ vuốt nhẹ má côrồi nói. - Anh sẽ yêu em đến trọn kiếp này. Anh sẽ bên em trọn đời.
Vừa nói xong, cậu vòng tay kéo Hiểu Đồng sát vào lòng mình, hônthật sâu vào đôi môi cô. Vừa lúc đó những giọt nước từ những chiếc vòiphun bắn lên, xua tan đi cái nóng bên ngoài, chỉ có cảm giác mát dịutrong hai trái tim hạnh phúc. Khi hai người buông nhau ra, toàn thânđiều ướt nhẹp nhìn nhau cười ngất.
- Người ta nói, nếu như nguyện ước đúng vào lúc vòi nước phun ra thìđiều ước đó sẽ thành hiện thực. Vậy thì đời này, kiếp này, em phải ở bên cạnh anh rồi – Vĩnh Phong cười hề hề nói.
Hiểu Đồng cười bẽn lẽn , lấy tay đánh vào ngực Vĩnh Phong nói :
- Nhưng mà ướt hết trơn rồi.
- Đi thôi – Vĩnh Phong nói xong kéo tay Hiểu Đồng đi đến một cửa hàng thời trang cao cấp.
Thay đồ xong, hai người cùng đi ăn, Vĩnh Phong chọn một bàn gầncửa kiếng nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng ăn với tâm trạng lâng lâng đầyhạnh phúc, cô vô tình nhìn sang bên kia có một cửa hàng áo cưới rấtthanh lịch, có trưgn một tấm biển chụp cô dâu chú rể rất đẹp. Cô nhìnchầm chầm vào tấm hình đó, đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
- Ăn xong chúng ta qua đó – Vĩnh Phong cười nói.
Hiểu Đồng vội vàng cúi đầu ăn, không dám nhìn bên đó lần nào nữa.Chỉ nghĩ Vĩnh Phong nói đùa, ai ngờ, ăn xong cậu kéo cô qua đó thật.
Hiểu Đồng ngượng chín hết cả người, không chịu bước vào nhưng lại bị Vĩnh Phong kéo vào. Nhân viên của cửa tiệm thấy hai người họ vàoliền niềm nỡ đón tiếp. Sau đó những mẫu áo cưới mới rất đẹp được đưa racho hai người họ xem, Vĩnh Phong chọn một bộ rất đẹp rồi bắt Hiểu Đồngvào thay. Hiểu Đồng bị bắt đi thay đồ, còn bị băt trang điểm rồi làmtóc. Khi tấm màn bị kéo xuống, một cô dâu vô cùng xinh đẹp xuất hiệntrước mặt Vĩnh Phong. Trái tim Vĩnh Phong bị trễ mất một nhịp đập khithấy Hiểu Đồng cực kì xinh đẹp trong trang phục cô dâu. Còn Vĩnh Phongcũng chọn một bộ comple màu trắng rất đẹp. Hai người làm cho các nhânviên ở đây đều há hốc miệng ngưỡng mộ. Bà chủ thậm chí còn yêu cầu haingười làm người mẫu chụp hình. Toàn bộ hình họ chụp sẽ được miễn phí.Hiểu Đồng xấu hổ không nói gì, còn Vĩnh Phong cứ toét miệng cười đồng ý.
Ra khỏi cửa hàng áo cưới, hai người mệt muốn toát cả mồ hôi,quyết định chạy ra hướng biển đón gió. Chạy ngang qua một nhà thờ nhỏmàu trắng rất đẹp. Vĩnh Phong bỗng dừng xe lại. Quay người lại nói vớiHiểu Đồng :
- Áo cưới đã mặc rồi, vậy thì chúng ta bước vào nhà thờ thôi.
Hiểu Đồng biết Vĩnh Phong nói gì, cô xấu hổ nói :
- Em đâu phải người nước ngoài, cũng đâu theo đạo thiên chúa, sao lại vào nhà thờ chứ.
- Nhưng mà từ nhỏ anh đã ở nước ngoài rồi – Vĩnh Phong cười nói kéo tay cô đi xuống.
Hiểu Đồng nghe vĩnh Phong nói bất giác nhớ lại lúc còn ở nàh Vĩnh Phong. Khi cô vất vả tra từ điể để làm báo cáo thì Vĩnh Phong đã đếnbên cạnh dụ dỗ, nếu cô để cho anh hôn thì anh sẽ giúp cô dịch bài này.L1uc đầu Hiểu Đồng không tin, một chàng công tử có vẻ ăn chơi như VĩnhPhong mà có thể dịch được một cách trôi chảy. Thế là hai người cá vớinhau, cuối cùng Hiểu Đồng thua cuộc để người ta cưỡng hôn mình. Cảm thấy ấm ức trong lòng, rõ ràng cô học ngày học đêm mà lại thua một anh chàng tối ngày rong chơi như vĩnh Phong. Vĩnh Phong tấhy cô ấm ức mới tiết lộ bí mật chiến thắng của mình là do cậu từ nhỏ đã sống ở nước ngoài vàmới vừa về nước mấy năm nay thôi. Bởi vậy Hiểu Đồng không chịu là mìnhthua, đồi Vĩnh Phong bồi thường, nhưng ngay sau đó, nhận ra bồi thườnghay không bồi thường Vĩnh Phong cũng đều được lợi. Bởi vì nếu trả lại cô một nụ hôn thì đúng là cô thiệt rồi.
Nhà thờ đang làm đám cưới cho một cặp vợ chồng trẻ, cô dâu chú rễrất hạnh phúc nắm tay nhau đứng trước cha. Khi cha hỏi cô dâu chú rể cóđồng ý bên nhau trọn đời không, cả hai đều nói : » Con đồng ý »
Bên ngoài Hiểu Đồng dựa vào lòng Vĩnh Phong nhìn họ hạnh phúc. Vĩnh Phong bèn thì thầm nói :
- Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc hơn họ.
Cuối cùng hai người đã ra bờ biển, gió điều hiu mát mẻ thổi vào mặthọ, làm cơn buồn ngủ trỗi dậy, cả hai cùng ngồi trên xe, đầu dựa vàonhau mà ngủ.
Cuối cùng khi trời sẫm tối, VĩnhPhong đưa Hiểu Đồng đến một nhà hàng gẩn bờ biển rất thơ mộng và rất đẹp từ cách bài trí cho đến phong cảnh bên ngoài.
Người quản lí đưa tay hướng dẫn hai người họ đến một cái bàn bênngoài bờ biển. Trên bàn có cắm hai ngọn nến lung linh, một lọ hoa thủytinh chỉ có độc nhất một bông hoa hồng. Hai bên đều có bày dĩa và daonĩa một cách sang trọng. Người quản lí định đưa tay kéo ghế cho HiểuĐồng ngồi thì Vĩnh Phong ngăn lại. Cậu đích thân đi đến kéo ghế cho Hiểu Đồng ngồi, chờ cô ngồi vào rồi mới kê ghế đúng chỗ. Hiểu Đồng mím môicời trước hành động ga lăng của Vĩnh Phong. Quả thật là không quen lắmvới phong cách người nước ngoài nhưng trong lòng nhen nhói một sự ấm ápnào đó.
Trước khi đồ ăn được đem ra, thì một bản nhạc nhẹ được đàn bởiđàn violong vang lên, bên cạnh là tiếng gió thổi rất em dịu. Dòng sônglấp lánh phản chiếu anh đến, phong cảnh cữc kì nên thơ và lãng mạn.
- Có thích không – Vĩnh phong dịu dàng hỏi.
Hiểu Đồng chỉ mĩm cười gật đầu. Lát sau cô mới nói.
- Thật ra không cần phải tốn tiền như vậy đâu. Em chỉ cần một bữa tối thơ mộng trong khách sạn là được rồi.
- Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt – Vĩnh phong giọng trầm trầm cười nói.
- Là ngày gì – Hiểu Đồng trố mắt ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong dò xét.
- Hôm nay là kỉ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau – Vĩnh Phong thủng thỉnh nói.
Vĩnh Phong vừa nói xong thì Hiểu Đồng sửng sốt vô cùng. Cô hoàntoàn không để ý đến chuyện này, vậy mà…, thông thường chuyện này con gái để ý nhiều hơn con trai…Càng ngày trái tim càng thấy ấm áp, hạnh phúcvô cùng, nhưng Hiểu Đồng không biết phải làm sao trước niềm hạnh phúcnày, đôi mắt long lanh trực trào đầy cảm xúc.
Cho nên, những trái bong bóng đó, vốn là chuẩn bị trước, chonên đi mua nẫhn cũng là chuẩn bị trước, rồi lời ước ở chỗ vòi phun nướccũng là chuẩn bị trước. Đi ăn ở nhà hàng đối diện tiệm áo cưới và đngang nhà thờ cũng là chuẩn bị trước. Cả bữa tiệc đầy thơ mộng và lãngmạn này cũng là chuẩn bị trước để kỉ niệm 100 ngày họ quen nhau.
Hiểu Đồng chỉ có thể ngước cặp mắt đầy âu yếm và hạnh phúc nhìnVĩnh Phong mà không nói thành lời. Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng nói :
- Sau này anh sẽ yêu thương em mãi mãi. Sau này em phải luôn ở cạnh anh. Làm vợ anh đi có được không ?
- Anh đang cầu hôn em hả - Hiểu Đồng giả vờ ngạc nhiên hỏi, miệng cười thầm trong bụng suốt.
Vĩnh Phong gật đầu.
- Vậy hoa đâu ?
Vĩnh Phong rút ngay bông hoa hồng cắm trong lọ đưa lên mũi ngửihôn nhẹ vào nó rồi đưa cho Hiểu Đồng. Rồi cậu đưa cao bàn tay đeo nhẫncủa cô cười ranh ma nói :
- Em không từ chối được đâu bởi vì em đã đeo nhẫn của anh rồi. Suốt đời này em là người của anh. Haha….
- Cái này …cái này là em bị dụ mà , lừa gạt thì không tính là lời cậu hôn, cầu hôn phải chân thành hơn.
- Vậy thế này thì sao.
Vừa nói xong Vĩnh Phong đã đứng dậy bước đến bên ghế Hiểu Đồng rồiquỳ xuống dưới chân cô, ngước đôi mắt tỏa sáng lên cười nhìn cô. HiểuĐồng lúng túng và mắc cỡ thấy rõ, cô vội vàng nói :
- Anh mau đứng dậy đi.
Quả thật cô vẫn không quen với phong cách tỏ tình của người nướcngoài. Nhưng Vĩnh Phong nhất quyết không đứng dậy, lắc đầu nói :
- Nếu em không đồng ý thì anh không đứng dậy đâu.
Có tiếng cười khúc khích của mấy cô tiếp viên, họ đang nhìn haingười đầy ngưỡng mộ. Hiểu Đồng đỏ bừng mặt, xấu hổ lí nhí nói :
- Em phải được mẹ đồng ý cái đã.
- Vậy coi như em đã đồng ý với anh rồi nha. Chờ xin phép mẹ em xong chúng ta kết hôn.
Hiểu Đồng không nói gì, cúi gằm mặt xuống gật đầu. Sau đó VĩnhPhong vừa đàn vừa hát tỏ tình với cô, cô không biết bài hát đó là bàigì, chỉ biết đó là bài hát của pháp.
Sau đó hai người trở về khách sạn, Hiểu Đồng để quên bó hoa dướixa, cô giục Vĩnh Phong lên trước còn mình quay trở lại lấy. Sau khi lấyxong cô trở lại, khi vừa mới hé cửa ra thì nghe tiếng Vĩnh Phong đangđứng ngoài ban công nói điện thoại, dường như là với Thế Nam.
- Là vậy đó, cậu mau chuyển tiền vào tài khoản cho mình đi. Ừm… Ừm… mình biết rồi. Cám ơn cậu trước nha.
Sau đó Vĩnh Phong tắt máy rồi gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa :
- Anh ! Mau mở lại tài khoản cho em……
Hiểu Đồng không muốn nghe tiếp, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra bờ biển.
Bãi biển vắng lặng bóng người, chỉ có tiếng sóng biển dạt dào vàtiếng gió thổi vù vù bên tai. Cô nhìn mặt nước biển mông lung trước mặt, cô thấy một vật gì đó đang trôi bồng bềnh trên mặt biển, rồi một cơnsóng đến đánh ập nó chìm vào trong nước biển.
Trái tim Hiểu Đồng đột nhiên se thắt lại. Tình yêu của cô với Vĩnh Phong liệu có bị sóng biển nhấn chìm hay không ?
Hiểu Đồng không biết mình đã đứng đó bao nhiêu lâu, cảm thấy đãcó chút gì lành lạnh, bởi cô chỉ mặc một chiếc áo đồng có dây mà khôngmang áo khoát. Lúc nãy cô đi vội quá. Nhưng cô lại giang tay ra đón từng đợt gió biển thổi vào mặt. Tóc cô tung bay trong gió, cả vạt váy cũngphần phật bay.
Vĩnh Phong chạy tìm Hiểu Đồng khắp nơi, thấy cô đang đứng dangtay đón gió thì cậu mới thở phào. Cậu chạy đếm ôm cô từ đằng sau nói :
- Sao em chạy ra đây mà không nói tiếng nào. Làm anh chạy đi tìm em toát cả mồ hôi.
Hiểu Đồng không quay đầu lại, cô dựa sát vào người cậu, hai tay đặt trên bàn tay ôm lấy em mình nói :
- Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anhmãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêumột chàng trai tên Phong, tên của gió.
Lâu thật lâu sau, hai người quay trở về khách sạn, Hiểu Đồng bị lạnh nên hắt xì một cái, Vĩnh Phong lo lắng liền hỏi :
- Lạnh à.
Hiểu Đồng gật đầu, cứ tưởng Vĩnh Phong sẽ cởi cái áo khoác da đangmặc trên người xuống cho cô mượn nào ngờ Vĩnh Phong chỉ im lặng, khóemôi còn ánh lên một nụ cười. Hiểu Đồng hơi giận dỗi nói :
- Bình thường, vào lúc này, nam nhân vật chính phải cởi áo khoác ra cho nhân vật nữ chính mượn mới đúng chứ.
Vĩnh Phong bật cười nói :
- Anh không phải nhân vật chính, anh không ngu vậy đâu, anh sẽ không cho em mượn áo khoác đâu.
- Tại sao – Hiểu Đồng tròn mắt hỏi.
Bước chân đang đi của Vĩnh Phong bỗng dừng lại :
- Tại vì, nếu cho nữ nhân vật chính mượn áo khoác thì cô sẽ không lạnh nữa, nam nhân vật chính sẽ không thể làm như vầy.
Vĩnh Phong nói xong kéo Hiểu Đồng vào lòng, kéo áo khoát phủ lênvai cô, rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi lạnh gái của cô, mítnhẹ, khẽ khàng luồng vào, truyền hơi ấm cho cô, chẳng mấy chốc hơi thởHiểu Đồng dồn dập, cả người nóng lên, cơn gió lạnh đã hoàn toàn bị đánhtan.
Cuối cùng hai người cũng trở vềkhách sạn, tay Vĩnh Phong vẫn còn ôm eo Hiểu Đồng vào tận thang máy, đến trước cửa phòng. Nhưng khi vừa vào phòng thì không khí trong phòng mặcdù rất ấm áp nhưng lại có chút chút gì đó mờ ám.
Chẳng là khách sạn họ ở vốn là khách sạn dành cho tình nhân,phòng của họ đương nhiên là phòng tình nhân, chẳng những vậy còn làphòng tình nhân đặc biệt, bởi vì đây là phòng nệm nước. Trong công cuộcvận động mạnh mẽ của nam và nữ ( >O
Người nam vừa đi, vừa hôn lên môi người nữ nói :
- Tối nay anh phải cho em sướng đến chết lên chết xuống, van xin anh mới tha. ( ăn cắp, ăn cắp …đa)
- Đáng ghét, không cho anh đến gần – Cô gái đỏ mặt giả vờ đẩy chàng trai ra.
- Em chịu được sao - Chàng trai cười tít mắt trêu. ( nói trước nha,đây ko phải suy nghĩ của mình mà là suy nghĩ của các tác giả truyện TQ)
Hai người còn nói nhiều nữa, vừa đi vừa cười vui vẻ đâu có biểt phía sau họ, Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đều cứng người đờ ra.
Vừa vào phòng, Vĩnh Phong bèn buông tay ra khỏi eo của HiểuĐồng, đưa tay gãi gãi đầu, xoay mặt ra nơi khác không dám nhìn mặt củacô. Gương mặt của Hiểu Đồng đỏ rực như lửa, tim đập thình thịch, cũngkhông biết nói gì, cũng quay mặt hướng khác, đưa tay xoa xoa bờ vai trần lạnh lẽo để xoa ấm. Không khí giữa hai người đầy ngượng ngịu. ( *v*)
Cuối cùng Vĩnh Phong bèn lên tiếng trước :
- Em đi tắm trước đi, anh ra ban công chờ.
- Ừm…- Hiểu Đồng cũng ngượng ngùng đồng ý.
Cô vội mở tủ lấy quần áo, rồi lao vào bồn tắm, khóa chặt cửa lại,rồi đưa ta lên ngực giữ lại, tim cô đập không ngừng nghỉ. Hơi thở dồndập, chân cũng run run ngồi bệch xuống bồn tắm.
Vĩnh Phong cũng chạy ra ban công đón gió biển. Mong gió biển dập tắt được cái nóng trong lòng. (>_
Dù đã tắm rửa xong nhưng Hiểu Đồng vẫn không dám bước ra ngoài,nhưng tấhy mình cứ đứng mãi ở trong đây thì càng kỳ cục hơn nên cô đànhmở cửa bước ra. Vĩnh Phong nghe tiếng mở cửa thì quay lại, Hiểu Đồngnhìn thấy Vĩnh Phong quay lại thì trái tim vừa dịu xuống liền nổi trốngthình thịch, cô đứng run rẫy, giấu hai bàn tay đang bấu chặt nhau dướibộ độ dơ, môi mím chặt.
Vĩnh Phong đi đến trước mặt, khàn giọng hỏi :
- Tắm xong rồi sao.
Hiểu Đồng gật gật đầu, cứ tưởng là đầu muốn rớt ra bên ngoài luôn.Càng không dám thở mạnh. Cho tới khi Vĩnh Phong lấy quần áo, đi ngangqua người cô rồi đóng sầm cửa buồng tắm lại, cô mới thở ra một cách khónhọc.
Hiểu Đồng chơi đùa cả ngày rất mệt mỏi, cô chỉ muốn đến bên giườngnằm xuống ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưgn bây giờ cái giường càng trở nên mờ ám vô cùng. Cái giường vốn có một ý nghĩa riêng của nó, cho nêncô càng không dám đến gần. Hiểu Đồng đành đến sofa ngồi xem tivi. Cô cốtình chọn kênh hài, còn cố tình mở tivi thật lớn hòng xua đi ý nghỉ đentối lỡn quởn trong đầu mình.
Vĩnh Phong tắm xong ra khỏi nhà tắm, thấy Hiểu Đồng đang ngồi xem tivi liền nói :
- Khuya rồi ngủ đi.
Nói rồi cậu nằm bên một góc giường nhắm mắt lại, vẻ mặt khổ sở.
Hiểu Đồng định thoái thoát nói rằng mình chưa buồn ngủ thì cơn buồn ngủ ập đến. Cô bỗng ngáp một cái thật dài, đành cúi đầu chậm rãi thấtthểu đi đến bên giường.
Người ta thường nói : » Đàn ông là loại động vật chỉ yêu bằng nữathận dưới « . Lúc nào cũng có sự ham muốn, sự đòi hỏi với người bạn khác giới của mình. Huống hồ Vĩnh Phong lại là một người đàn ông khỏe mạnh,vốn dĩ vẫn thường hay kiềm chế, nhưng mà đêm nay lại thấy trong ngườicồn cào khó chịu ( ¬ouo !!!). Dục vọng trong người cứ như ngọn lửa bịtẩm xăng thổi bùng lên, lòng ngực nhức nhối phập phồng, hơi thở gấp gápphả vào chiếc gối dưới mặt. Nhưng …..
Những dục vọng trong lòng đang như lửa bừng lên lại bị một câu nói của Hiểu Đồng dặp tắt.
Hiểu Đồng đi đến bên mép giường còn lại, cuốn chăn lên chui vào, trước khi dùng chăn phủ lên người, cô nhẹ giọng nói :
- Vĩnh Phong ! Em tin tưởng anh (ói máu không ^ _^)
Hai người nằm im hai mép giường, đấu lưng lại với nhau, không ai nói với ai tiếng nào, chỉ tập trung lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau.
Không phải là hai người chưa từng cùng nhau nằm trên một chiếcgiường. Lần thứ nhất là lúc cô cứu cậu đưa về phòng trọ, phòng trọ củacô rất nhỏ, cho nên hai người cũng nằm gần nhau nhưng cách một cánh tay. Lần thứ hai, ở giữa họ là bé Đường. Lần thứ ba, là lúc bé Đường bị bắtcóc, Vĩnh phong ôm Hiểu Đồng ngủ suốt đêm. Nhưng lúc đó cô đang lo lắngsợ hãi cần một vòng tay để nương tựa. Nhưng bây giờ, hai người vốn dĩ là đi chơi riêng như bao cặp tình nhân khác. Hôm qua Vĩnh Phong không cóvề phòng còn hôm nay….
Đồng hồ cứ từng nhịp từng nhịp gõ, sóng bên ngoài vẫn thét gào trong tiếng gió, hai người chẳng ai có thể ngủ được. Cuối cùng Hiểu Đồng quay người lại hỏi :
- Vĩnh Phong, anh ngủ chưa.
Vĩnh Phong đang cố dỗ dành giấc ngủ, nghe Hiểu Đồng hỏi thì vẫn nhắm mắt trả lời :
- Chưa.
- Em không ngủ được – Hiểu Đồng bứt rứt nói.
- Anh cũng vậy – Vĩnh Phong quay người lại, đối mặt với trần khách sạn thở dài nói.
- Mình chơi cái gì đó môt lúc đi – Hiểu Đồng bèn nói.
- Em muốn chơi gì – Cậu xoay người lại nhìn gương mặt vẫn còn đỏ hồng của Hiểu Đồng hỏi.
- Chơi đố đi.
- Được.
Vậy là hai người cùng ngồi dậy, dựa vào thanh giường đố nhau.
- Anh đố trước – Vĩnh Phong chỉ vào mình nói.
- Được, anh đố đi.
- Làm sao để đặt một con voi vào tủ lạnh.
- Cái này dễ mà, mua một cái tủ lạnh to bằng con voi, mở tủ lạnh ra,lấy hết đồ trong đó ra rồi nhét con voi vào, cả con nít lên ba cũng cóthể giải được – Hiểu Đồng bĩu môi chế giễu.
Vĩnh Phong chỉ cười, rồi đố tiếp :
- Vậy làm sao để đặc con hươu cao cổ vào tủ lạnh.
- Thì mua thêm một cái tủ lạnh và đặt vào.
- Nếu em không đủ tiền mua hoặc giả cái tủ lạnh đó là cai duy nhất thì sao – Vĩnh Phong cười đặt giả thuyết.
Hiểu Đồng cắn môi, cúi đầu suy nghĩ, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra, cô xụ mặt nói :
- Em chịu thua, anh giải đi.
Vĩnh Phong gõ đầu cô một cái rồi mắng :
- Ngốc, cứ việc bỏ con voi ra khỏi tủ lạnh rồi bỏ con hươu cao cổ vào là được rồi.
Miệng Hiểu Đồng há hốc không nói nên lời được luôn.
- Phượng hoàng là chúa của muôn loài, ngày sinh nhật của nó, tất cả mọi loài bắt buộc đều phải đi. Chỉ có một con không đi, đố em là con gì.
Hiểu Đồng bứt đầu bứt tai đoán hết con này đến con kia mà Vĩnh Phong vẫn lắc đầu, cúi cùng cô bực tức nói :
- Anh giải luôn đi.
- Đó là con hươu cao cổ, nó bị nhốt trong tủ lạnh thì làm sao đi.
Hiểu Đồng hóa đá toàn thân luôn. Còn Vĩnh Phong cười ngất. Sau đó Vĩnh Phong ra điều kiện.
- Phải hơn thua gì đó mới vui.
- Hơn thua cái gì.
- Nếu em thua thì phải để anh hôn.
Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái rồi gật đầu chấp nhận, cô quyết tâm không để thua nữa.
- Vậy anh đố em, con thỏ trắng muốn qua bờ bên kia, nhưng con sông đótuy không sâu nhưng đầy cá sấu, hỏi em không được dùng bất cứ cái gì,làm sao thỏ trắng có thể đi qua sông được.
Suy nghĩ mãi nhưng chỉ có một đàn quạ bay ngang qua đầu, Hiểu Đồng phụng phịu chấp nhận thua.
- Anh gạt người, làm sao mà không dùng cái gì hết mà thỏ trắng vẫn qua sông được.
- Ai thém gạt em. Thỏ trắng đang trên đường đến dự sinh nhật của chimphượng hoàng. Đàn cá sấu cũng chuẩn bị đi tham dự. Cho nên thỏ trắng đợi cá sấu đi hết rồi mới qua. Em thua rồi, ngoan ngoãn cho anh hôn.
Hiểu Đồng tức giận không nói nên lời, đành chịu thiệt thòi để người ta hôn. Sau đó cô quyết tâm trả thù nói :
- Tới lượt em .
Vĩnh Phong cười nói :
- Được, em đố đi.
- Anh nghe cho kỹ nha, em không nói lại lần thứ hai đâu. Đây là câu chuyện tình có bốn tập.
- Tập thứ 1 : Chàng trai và cô gái nọ yêu nhau. Một hôm hai người rủnhau về nhà chàng trai chơi, nhưng vì nghèo nên hai người đi xe đạp.Chàng trai đèo cô gái đi về lúc đầu rất vui vẻ nhưng sau đó đường rấtdài và gồ ghề nên rất mệt. Nhưng cô gái cứ luôn miệng hỏi : » Sao lâutới quá, anh chạy nhanh lên, chạy chậm quá hà ». Chàng trai tức giậnmắng : » Tao chở hay mày chở » Cô gái cứng họng, không nói nữa, nhưng cô để trong lòng.
- Bây giờ em kể « tập hai » – Hiểu Đồng cố tình nhấn mạnh hai chữ » tập hai » - Lần khác, cô gái mời chàng trai đến nhà dùng cơm, món cơm rấtngon, mùi vị thơm lừng nhưng khi nếm thử thì chẳng thể nào nuốt nổi. Món mặn thì cô cho nhiều đường, món ngọt cô cho nhiều muối. Chàng trai nhăn mặt nói : » Sao hôm nay em nấu ăn kì vậy », cô gái nhìn chàng trai nói : » Tao nấu hay mày nấu »
Vĩnh Phong nghe xong thì bật cười, rõ ràng cô gái cố tình trả thù chàng trai vụ đi xe.
- Bây giờ em kể cho anh nghe « tập bốn « - Hiểu Đồng cố tình nhấn mạnh hai chữ « tập bốn » rồi nhìn Vĩnh Phong chờ đợi.
Vĩnh Phong nhíu mày ngăn lại :
- Khoan đã, em chưa kể tập ba mà.
Hiểu Đồng mĩm cười khi Vĩnh Phong bị lừa vào bậy của mình, cô nhéo vào tay cậu một cái thật đau rồi nói :
- Tao kể hay mày kể.
Hiểu Đồng nói xong liền ôm bụng cười bò trên giường, Vĩnh Phong tức giận nhào đến đè lên người cô, cù loét cô, nói :
- Em dám lừa anh.
Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong cù loét đến nỗi cười ra nước mắt, yếu ớtxin tha, nhưng khi hai người chạm mặt nhau, không khí lại chùn xuốngngột ngạt. Hai người lại vờ quay đi nơi khá. Vĩnh Phong nhổm dậy tằnghắng tiếp tục ngồi dựa vào thành giường.
- Đố tiếp đi.
Hiểu Đồng gật đầu ngồi dậy đố tiếp :
- Trong đám ma nhà cô gái nọ, cô gặp một chàng trai rất đẹp trai, côyêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên. Sau đám ma xong, cô cầm dao giết chịgái mình, anh giải thích tại sao đi.
Vĩnh phong suy nghĩ một lát rồi trả lời.
- Anh ta là người yêu của chị cô ấy, cô ấy ghen tức nên giết chị gái mình.
- Sai.
- Ừm… , chị gái cô ngăn cản cô đến với chàng trai đó nên cô tức giận lỡ tay giết chị gái mình.
- Sai.
- Anh chịu thua, em giải đi.
- Vì cô ấy muốn có một cái đám ma nữa để có thể gặp lại chàng trai đó.
- Biến thái – Vĩnh Phong chề môi nói.
- Anh thua rồi – Hiểu Đồng reo lên đắc thắng.
- Đây anh để cho em hôn thoải mái – Vĩnh Phong cười nham hiểm đưa mắt sát mặt Hiểu Đồng.
- Không chịu. Như vậy chẳng phải em lỗ hay sao….
Hai người cứ đố như vậy cho đến khi mệt quá ngủ lúc nào không hay biết.
Đang ngủ ngon lành, Vĩnh Phongcảm thấy một hơi ấm sát vào người mình, có một vòng tay ấm áp đangchoàng qua eo mình, còn gọi hai tiếng : » Vĩnh Phong ». Cả người VĩnhPhong bị chấn động, một luồng máu nóng chảy qua người, những ý nghĩ đentối xuất hiện.
« Giữa đêm khuya thanh tĩnh, em như vầy là có ý gì, không phải là đang mời gọi anh đó chứ »
Dường như chẳng để ý gì đến thân người đang chuyển đổi của VĩnhPhong, Hiểu Đồng cứ dụi dụi đầu vào ngực Vĩnh Phong khiến anh chàng toàn thân cứng đờ, máu chảy rần rần.
« Rõ ràng là anh đang hết sức kìm chế mà em cứ muốn kéo anh vào cong đường phạm tội như thế sao. »
Suy nghĩ thì chỉ là suy nghĩ như thế thôi chứ thật ra Vĩnh Phongthừa biết là Hiểu Đồng đang ngủ say. Cậu quay người luồng tay qua saugáy Hiểu Đồng, kéo cô nằm sát vào người mình ở tư thế thoải mái nhất.Đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô, đặt lên trán cômột nụ hôn thật nhẹ nhàng rồi vòng tay ôm chặt lấy cô nhắm mắt ngủ.
10 phút, 20 phút, chịu đựng cái nóng trong người cứ tăng dần lên,Vĩnh Phong không tài nào ngủ được. Cậu giảm nhiệt độ máy lạnh xuống thêm một chút nhưng chẳng thể nào xoa dịu cái nóng trong lòng mình. Cái thân thể nhỏ nhắn mịn màng đầy quyến rũ kia thật là cám dỗ lòng người. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu đành buông Hiểu Đồng ra đi vào nhà tắm cho hạ nhiệt.
Lúc tắm xong, Vĩnh Phong không mặc áo cứ để trần lên giường ngủ,cậu nằm ra mép giường khác, cách xa Hiểu Đồng. Cố gắng nhắm mắt để ngủ.
Haiz ! Đúng là động vật khi bị lạnh chúng thường tìm nơi ấm áp đểchui rúc vào. Họ đang ở ngoài biển, bên ngoài gió vẫn thét gào. Khôngkhí vốn rất loãng gây cảm giác lạnh lẽo, Vĩnh Phong lại vừa hạ nhiệt độxuống cho nên căn phòng lại có chút lạnh thêm. Cho nên trong khi cậuđang cố gắng dỗ giấc ngủ để xua đi cái nóng trong người thì Hiểu Đồnglại như con cún tìm hơi ấm của mẹ, tiếp tục chui rúc vào lòng cậu.
Vĩnh Phong thật tình chỉ muốn cắn lưỡi chết cho rồi, mỡ dâng đếnmiệng mèo lại không thể ăn. Lúc nãy còn cách cái áo, nhưng bây giờ đôitay thon dài của cô ôm sát lấy tấm thân trần của cậu. Vĩnh Phong khẽ rên lên một cái thật khổ sở.
Vĩnh Phong cắn chặt răng, buông lỏng hai tay, gồng mình chịuđựng. Bàn tay Hiểu Đồng cứ di chuyển lang thang trên bộ ngực trần củacậu. Hơi thở thơm tho đầy quyến rũ của cô cứ phả vào người cậu. VĩnhPhong đau khổ vô cùng, muốn khóc mà chẳng thể khóc được.
Cậu đành ngữa mặt lên trần nhà đếm cừu, nghỉ rằng chỉ cần đếm đến 1000 thì mình sẽ ngủ được. Chẳng biết là đếm bao nhiêu lần 999 con cừumà vẫn không thể ngủ được. Vậy là đành đếm sao, cũng vẫn đếm đến mấy lần 999 ngôi sao. Chỉ là không tài nào đếm được đến 1000.
Cậu càng không nỡ đẩy Hiểu Đồng ra. Không dám chạm vào cô, sợ rằng nếu chạm vào thì tường thành cậu xây dựng cực khổ sẽ bị vỡ ra.
Vậy là cả đêm mất ngủ. Có phải em cố tình chơi anh hay không, vìđêm qua em mất ngủ vì lo lắng và ghen khi anh đi với cô gái khác.
Sáng sớm khi khí trời đã bị ánh mặt trời bao bọc, Hiểu Đồng mở mắtra thấy mình đang ôm chầm lấy Vĩnh Phong, trên người cậu không có mặcáo, Chẳng những thế một chân của cô còn gác lên người cậu, chẳng biết từ lúc nào mà 1 chiếc nút áo của cô sút ra, vị trí ngủ của hai người thayđổi. Hiểu Đồng kinh hãi hét lên. Cô vội vàng tránh xa khỏi người VĩnhPhong, tay nắm lấy phần áo của mình, tròn mắt nhìn Vĩnh Phong, ánh mắtkhông nén khỏi bi thương.
Nghe tiếng la của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong mệt mỏi mở mắt, đôi mắtcậu trở nên sâu hơn, mỏi mệt hơn, không còn là đôi mắt tinh ánh rạng rỡbình thường. Hậu quả của một đêm mất ngủ là hai mắt thâm quầng. Cậu ngáp một cái nhìn Hiểu Đồng.
- Có chuyện gì vậy ?
- Đêm qua…đêm qua…có phải anh đã lợi dụng lúc em ngủ mà giở trò bậy bạ hay không – Cô mím môi phồng má nhìn cậu chất vấn.
Vĩnh Phong thở dài, than trời trời không thấu, than đất, đấtkhông nghe. Rõ ràng cậu là người bị hại, rõ ràng người bị thiệt là cậu.Nhưng bởi vì trời sinh ra cậu là con trai , chẳng có gì để mất, lại còncho con trai cái bản tính ham muốn kia cho nên bị người ta nghi ngờ.
- Em nhìn kĩ đi, ai mới là người bị xâm phạm đây – Vĩnh Phong khẽ chỉvào ngực mình, trên đó để lại vài vết cào nho nhỏ của Hiểu Đồng – Đêmqua là em vồ lấy anh, đến nỗi anh phải đổi chỗ nằm thấy không.
Hiểu Đồng vẫn còn chưa hết nghi ngờ, nhưng xét thấy tình huống lúc thức dậy thì rõ ràng là cô ôm lấy người ta, nhưng vẫn cố hỏi một câu để xác định :
- Thật không ?
- Thật – Vĩnh Phong gật đầu rồi lại nằm xuống ngáp dài – Em báo hại anh cả đêm không thể ngủ, anh phải ngủ thêm một chút nữa cái đã.
- Nhưng tại sao tối rồi anh lại cởi áo ? – Hiểu Đồng vẫn nghi ngờ hỏi.
- Bị em ôm sát như vậy, không nóng mới lạ.
Vĩnh Phong vừa nói xong là úp mặt ngủ tiếp vì vậy không thấy đượcgương mặt đỏ bừng xấu hổ của Hiểu Đồng, cô thẹn quá chẳng biết làm sao,chỉ đành dùng tay tự đánh đầu mình, **** thầm bãn thân. Cuối cùng lí nhí nói :
- Bình thường em không như vậy đâu.
Vĩnh Phong nghe như vậy thì mĩm cười mở mắt, chồm sát tới người Hiểu Đồng, cậu nhìn cô khẽ cười giễu cợt.
- Bình thường em không như vậy, chỉ khi ở bên anh thì em mới như vậy phải không.
Bị Vĩnh Phong tiến sát, Hiểu Đồng càng thêm xấu hổ cô vội vàng leoxuống giường một cách gấp gáp vướng tấm chăn xuýt chút nữa là té. Cũngmay Vĩnh Phong chụp kịp, kéo cô cùng mình ngã trên giường càng khiếnHiểu Đồng hoảng loạn hơn, cô vùng dậy lao nhanh vào nhà tắm. Vĩnh Phongnhìn bộ dạng Hiểu Đồng như thế, ôm bụng cười lăn lộn trên giường.
Hiểu Đồng muốn đi xe đạp đôi, vì ra biển mà không đi xe đạp đôi thì thật là đáng tiếc. Hai người bèn đi thuê xe đạp. Nhưng khi nhìnchiếc xe đạp, Vĩnh Phong nhăn mặt không chịu đi. Bị Hiẻu Đồng bức épcuối cùng cậu cũng chịu khai ra là mình không biết đi xe đạp. Điều nàylàm Hiểu Đồng choáng nặng. Cô trừng trừng mắt nhìn cậu quan sát từ đầutới chân cái tướng to xác này vậy mà lại không biết đi xe đạp.
- Chẳng phải ở mỹ trẻ con thường tự đi xe đạp đến trường hay sao?
- Anh không đi bằng xe đạp.
- Vậy anh đi bằng xe buýt à – Hiểu Đồng tiếp tục hỏi.
- Không . – Vĩnh Phong lắc đầu đáp.
- Không phải anh mắc bệnh thiếu gia, đi học bằng xe hơi đến trường ấy chứ - Cô nhăn măt hỏi vẻ hơi xem thường.
- Anh đi bằng ván trượt và giầy patin – Vĩnh Phong đáp cụt lũn.
- Em đèo anh vậy – Hiểu Đồng thở dài nói.
Vì Vĩnh Phong không biết đạp xe cho nên hai người không mướn xe đạp đôi mà chỉ mướn một chiếc xe có yên sau bình thường.
Hiểu Đồng đèo Vĩnh Phong trên xe dạo quanh con đường biển mát rượi . Theo sự hướng dẫn của Vĩnh Phong hai người đi đến một con đường ngợpbóng cây rất đẹp, Hiểu Đồng vừa nhìn thấy thì rất thích.
Hai hàng cây đều thẳng tắp, cành lá sum xuê, lại nở hoa thơm ngát,rất thích hợp để dạo chơi. Có rất nhiều cặp đôi cũng cùng nhau dạp xeđạp đôi đến đây dạo. Nhưng chủ yếu là xe đạp đơn vì bạn trai đèo bạngái. Còn bạn gái thì ôm ngang eo bạn trai một cách lãng mạn. Có cô gáicòn đứng dậy thả mình theo làn gió, tay vịnh vai bạn trai một cách hạnhphúc.
Hai người cũng rất ư là lãng mạn, cũng một người chở một người đúng vịnh vai thật tình tứ. Nhưng cái khác biệt là ở người chở và ngườivịnh.
Hiểu Đồng đáng thương, đã chẳng được bạn trai đèo đi trong thơ mộng như người ta mà còn phải gồng vai chịu đựng sức nặng của đôi tay đangđè nặng trên vai mình.Chẳng thấy sự lãng mạn ở đâu mà chỉ thấy mồ hôiđầm đìa, cổ họng khô khốc, bắt đầu thở dốc.
Thấy Hiểu Đồng bắt đầu mệt, Vĩnh Phong cứ mĩm cười miết, cậu cố tình nói:
- Nhanh lên, em đạp thiệt là chậm, chán quá đi thôi.
Nghe giọng điệu của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tức muốn hộc máu. Cậu rõrang là cố tình dung câu chuyện của cô để trêu choc cô mà. Được đã vậycô cũng không khách sáo nữa.
- Này này, anh nặng quá đi thôi. Trâu rừng cũng chẳng nặng bằng anh.Giảm cân đi nếu không em yêu người khác chứ chẳng thèm yêu con trâurừng anh đây,
- Em thử xem. Chỉ có thằng ngốc mới yêu em – Vĩnh Phong bĩu môi nói.
- Haha…anh đang tự mắng mình đó à – Hiểu Đồng cười lớn trêu chọc.
- Ây da, người ta nói khôn ba năm dại một giờ mà. Trong một giờ khờ dại , anh bị em mê hoặc chứ bộ. Anh vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, mới có thể làm em một lòng một dạ yêu anh. Chẳng phải sao.
Nghe giọng điệu chảnh chọe thấy ớn của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng bèn dừng xe lại. Cô leo ra khỏi xe nói:
- Anh là người thông minh tuyệt đỉnh, cho nên chẳng chuyện gì làm khóanh được đúng không. Vậy anh mau học lái xe đạp đi. Anh chạy được trongbuổi sang này, em sẽ công nhận anh là người thông minh – Hiểu Đồng cườicười nói, sau đó cô nhìn vẻ mặt đau khổ của Vĩnh Phong hất mặt nói – Sao hả người thong minh, không dám à.
- Học thì học, sợ em sao.
Nhưng cái chuyện biết chạy xe môtô và biết chạy xe dạp không hoàntoàn giống nhau. Khi còn bé, ta bắt đầu chạy xe đạp thì đương nhiênthấychuyện chạy xe đạp dễ hơn chạy xe gắn máy. Nhưng nếu thực chất chạyxe đạp khó hơn chạy xe gắn máy. Bởi vì chạy xe đạp thì phải vận dụngtoàn bộ cơ thể và phải phối hợp đều nhau.
Hiểu Đồng ngồi bên ven đường nhìn Vĩnh Phong tập chạy xe đạp ômụng cười nghiêng ngã. Vĩnh Phong chan quá dài, trong khi chiếc xe lạiquá thấp, nhất thời không biết điều chỉnh cho nên càng khó chạy hơn, cứnhấp nháp mãi, đã vậy tay lái xe môtô vững hơn bàn thạch của cậu lại bịdánh bại bởi cái tay lái nhỏ xíu của chiếc xe đạp.
Dù xung quanh cây cối rợp bóng mát, nhưng người Vĩnh Phong còn đổmồ hôi nhiều hơn Hiểu Đồng lúc nãy. Trông Vĩnh Phong đau khổ nhăn nhóvật vã với chiếc xe đạp, Hiểu Đồng mịm cười uống nước bình thản, sau đótrêu chọc cậu.
- Sao hả người thông minh tuyệt đỉnh, có học được không?
- Được rồi, anh chịu thua, em mau dạy anh đi – Vĩnh Phong nhăn nhó cầu khẩn.
- Gọi em là sư phụ đi, em dạy cho – Hiểu Đồng mĩm cười khoái chí nói.
- Sư phụ, sư phụ…. Mau dạy đệ tử lái xe đi – Vĩnh Phong sau khi lườm Hiểu Đồng một cái rồi đành xuống nước.
Hiểu Đồng bật cười lớn rồi không làm khó cậu nữa, bắt đầu day cậulái xe. Thầy giỏi thì trò nên, cuối cùng chảng mấy bao nhiêu thời gian,Vĩnh Phong đã có thể chạy xe được rồi. Hai người cứ thế dạo vòng trở về.
Hiểu Đồng ôm lấy eo Vĩnh Phong, ngã người cảm nhận mùi mồ hôi của cậu,rồi lại đứng lên thả người trong gió, mặt cho gió thổi tóc rối. Đâychính là sự lãng mạn mà cô muốn.
Chơi chán chê, hai người bụng đói meo móc đành trả xe rồi thư thả tản bộ về khách sạn. Hiểu Đồng đang đi thì bỗng thấy tê chân đành phảidựa vào người Vĩnh Phong. Vĩnh Phong âu yếm hỏi:
- Lại tê chân à.
Hiểu Đồng gật đầu, Vĩnh phong liền nói:
- Để anh bóp chân cho em, ngồi xuống đi.
Cậu định dìu Hiểu Đồng ngồi xuống thì cô đã ngăn lại.
- Thôi! Đang ở ngoài đường, người ta nhìn, xấu hổ lắm. gần tới khách sạn rồi, anh cõng em đi.
- Ừm …- Vĩnh Phong gật đầu rồi xoay người cõng Hiểu Đồng trên vai.
Đi một lúc, Vĩnh phong cười nói:
- Này, này, em nặng như con heo mọi ấy, mau gảm cân đi nếu không anh bỏ em đi theo cô gái khác.
- Ha… anh đang trả thù em chuyện lúc nãy đó à. Đáng ghét, em cho anh chết luôn…
Nói rồi cô nhe răng cắn phập vào vai Vĩnh Phong, cậu bị bất ngờchỉ có rên lên một tiếng cam chịu. Hiểu Đồng vẫn còn chưa hả giận, bèntruy vấn:
- Em còn chưa hỏi tội anh nữa mà anh dám đòi quen người khác à. Anhmau khai cho em biết, cô gái mà anh đã ngồi cùng ở sảnh khách sạn là ai.
- Không nói, cho em ghen chết luôn – Vĩnh Phong cười nói, ánh mắt nheo nheo đầy tinh nghịch.
Hiểu Đồng sẵn tiện cắn thêm cho cậu vài cái trên vai. Vĩnh Phong oằn người chịu đựng cuối cùng đành phải khuất phục.
- Được rồi anh nói. Thật ra cô ấy chính là hướng dẫn viên du lịch, chỉ anh những nơi anh đưa em đến. Đừng có ghen nữa, xấu lắm.
- Ai thèm ghen – Hiểu Đồng vùi mặt vào vai Vĩnh Phong cười nói, chút buồn bã trong lòng bay mất.
Buổi chiều, hai người quyết định đi mua quà lưu niệm, và mua quà cho mọi người. Dạo quanh khu chợ, có rấtnhiều thứ rất thú vị và đáng yêu. Họ đến một quầy quà lưu niệm có bánnhững con búp bê nga rất đáng yêu. Hiểu Đồng thấy có một cặp búp bê namnữ chỉ có ba lớp vô cùng dễ thương bèn hỏi giá.
Người chủ là một bà béo, thấy có khách liềm niềm nở chào.
- Bà chủ, hai con búp bê này bán bao nhiêu vậy.
- Cháu gái à, cháu thật là tinh mắt, loại búp bê này là hàng hiếm đó.Chỉ có mười lăm bộ mà thôi. Bộ này là bộ cuối cùng rồi. Cho nên bác đểlại giá gốc cho cháu, chỉ lấy ba trăm thôi.
- Một triệu – Hiểu Đồng há hốc miệng ngạc nhiên nhìn bà chủ quầy – Bác đang nói đùa phải không?
Hiểu Đồng nhìn tới nhìn lui cũng không tài nào nhìn ra hai con búp bê bằng gỗ nhỏ xíu chỉ bằng độ ngón tay cái của cô giá trị đến 1 triệuđồng. Cùng lắm thì những hoa văn trên đó đẹp hơn hoa văn ở các con búpbê khác một chút, ừm, nhìn vào thì trông nó như được chạm khắc bằng tay, chứ không phải bằng máy móc như những cái kia, nhưng mà một triệu thìquả là….
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng thích thì định móc bóp ra trả nhưng Hiểu Đồng đã nhanh tay giữ tay cậu lại.
- Bác ơi, tụi cháu chỉ là sinh viên nghèo, bác nói thật giá cho cháubiết đi, đừng nói thách quá như vậy – Hiểu Đồng cau mày giả bộ đángthương kì kèo.
Nhưng bà chủ nhìn chầm chầm hai người rồi khoát tay.
- Không được, bác đã bán giá gốc rồi, đáng lí bác phải tính thêm tiềncông đi lấy và tiền xăng cộ, nhưng vì thấy cháu thích, lại chỉ còn đúngmột bộ nên mới để giá đó. Chứ bình thường bác bác cho người ta cũng phải trên một triệu rưỡi. Nếu giảm thêm nữa thì chắc chắc là bác bị lỗ rồi.
- Trời ơi, cái này có phải cái gì quý giá đâu bác, ở trên thành phốcòn nhiều kiểu đẹp hơn nhưng lại rẻ hơn rất nhiều. Bác bớt cho cháu đi,bây giờ cháu còn muốn mua, chứ để một lát cháu đổi ý là hai con búp bênày bị dẹp xó liền đó bác. Cháu nghĩ chắc hai con búp bê này ở đây cũngđã lâu rồi đúng không. Bác nhìn xem, bụi bám đầy tay cháu rồi này – Hiểu Đồng tiếp tục mặc cả.
Nghe Hiểu Đồng nói, bà chủ có vẻ suy nghỉ, quả thật hai con búp bênày bà trưng cả tháng nay rồi . Cũng có nhiều người đến hỏi, nhưng họchê giá mắc nên chỉ lấy những con búp bê khác giá rẻ hơn.
- Nhưng mà hai con búp bê này là hàng làm bằng tay….
- Ây da, thời buổi này đâu ai còn chuộng hàng làm tay nữa hả bác. Làmbằng máy móc tinh xảo hơn, đẹp hơn nhiều. Bác bán cho con hơn giá gốcmột tí coi như là tiền công của bác là được rồi, nha bác – Hiểu Đồng giả vờ làm nũng năn nỉ bà chủ quầy.
Thấy bà chủ quầy có vẻ lưỡng lự, Hiểu Đồng vội bồi thêm vào.
- Tại vì cháu thấy bác là người nhân hậu, hiền lành, buôn bán thật thàcho nên cháu mới đến mua. Chứ thật ra ở đây thiếu gì hàng quán, khôngmua được món này thì cháu mua món khác. Còn không thì về thành phố muavừa rẻ vừa đỡ mất công mang vác thêm nặng.
( Đây là kinh nghiệm đi chơi bốn phương tứ hướng mua quà lưu niệm.Năn nỉ dù cho gãy lưỡi cũng phải năn nỉ mua cho bằng được, một là bịmắng đuổi đi, hai là lằng nhằng riết người ta chịu không nổi đành bán để mình đi cho khuất mắt . Kekekeee………..)
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng trả giá thì cứ cười thầm trong bụng, đếnđau cả bụng, suýt chút nữa là cậu đã phá ra cười . Nếu Hiểu Đồng khôngcau mặt lườm cậu còn thúc cho cậu một cái vào bụng, chắc là cậu đã cườiầm cả ra rồi.
Cuối cùng bà chủ quầy cũng chịu thua, bà nói :
- Thôi được, bán cho cháu với giá 600 ngàn vậy.
- Bốn trăm – Hiểu Đồng trả giá dứt khoát.
- Bác mua nó với giá bốn trăm rưỡi rồi, thôi vầy, cùng lắm bác bán cho cháu với giá 500 ngàn vậy – Bác chủ quầy thở dài nói.
Hiểu Đồng định nói gì đó nhưng mà Vĩnh Phong đã rút từ trong bóp ra tờ 500 ngàn đưa cho bà chủ rồi kéo Hiểu Đồng đi. Vừa đi cậu vừa liếcHiểu Đồng rồi mĩm cười trêu chọc.
- Nói thật đi, tiền anh đưa em đi chợ, không phải em cũng trả giá nhưvậy chứ. Em có lạm dụng công quỷ hay không. Bỏ túi riêng số tiền trả giá được.
Hiểu Đồng nghe thấy Vĩnh Phong hỏi vậy thì cứng cả người, cô ngẩn đầu nhìn trời, chớp mắt vài cái rồi đi thẳng.
Vào quán nước, Vĩnh Phong chẳng nói gì cứ tủm tỉm cười mãi, Hiểu Đồng thẹn quá đành cúi đầu nói :
- Cái đó chỉ là con số rất nhỏ mà, hàng chợ khác với hàng lưu niệm chứ, chẳng thể bớt được bao nhiêu. Góp cả tháng trời cũng chỉ mua được mộtquyển sách mà thôi. Anh mua hàng cũng mất nhiêu đó, em trả giá được thìnó thuộc về em là đúng rồi.
Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ chống cằm che miệng tiếp tục cười,khuấy khuấy ly cà phê trên mặt bàn. Hiểu Đồng cảm thêm xấu hổ, cô cúiđầu gặm cái ống hút, rồi thẹn quá hóa giận liền nói :
- Cũng tại anh trả lương ít quá thôi, lại không cho người ta đi làm thêm nhiều nơi, cho nên cho nên …
- Chẳng phải, anh đã bảo sẽ trả lương cho em thêm mà em có chịu đâu. Em đó, hóa ra là người chỉ thích tham cái lợi nhỏ chứ không thích tham cái lợi lớn. Sao bây giờ lại trách anh – Nghe Hiểu Đồng trách cứ, VĩnhPhong bèn lên tiếng phản đối.
- Vậy khi về anh lên lương cho em ha – Hiểu Đồng cười nịnh nọt.
- Không được – Vĩnh Phong từ chối dứt khoát.
- Tại sao – Hiểu Đồng bặm môi hỏi.
- Anh không thể tập cho em thói quen tham lợi lớn được – Vĩnh Phong cười cười nói.
Hiểu Đồng biết Vĩnh Phong trêu mình, cô lườm lườm cậu nói :
- Vậy thì thôi, bây giờ em xin nghỉ việc, đi làm chỗ khác lương cao hơn, lại không bị ông chủ mình lợi dụng trắng trợn.
- Anh lợi dụng em khi nào chứ - Vĩnh Phong cố cãi.
- Vậy sau này, anh phải cách xa em ba bước, không được ôm em từ phíasau. Tuyệt đối không được đến gần em …- Hiểu Đồng nhướm mày khoái chínói.
Vĩnh Phong nghe xong còn có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể nói :
- Được rồi, về nhà anh sẽ lên lương cho em chịu không.
Hai người đi qua một nhà sách, Hiểu Đồng kéo tay Vĩnh Phong vàotìm sách. Vĩnh Phong để mặc Hiểu Đồng tim sách, cậu đến lựa cho bé Đường vài quyển truyện và tập vẽ. Thấy có mấy quyển sách có mấy hình vẽ trẻcon rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, cậu bèn cầm lấy.
Khi hai người đi ra tính tiền, Hiểu Đồng thấy mấy quyển đó bèn nói :
- Cái này chỉ dành cho trẻ dưới hai tuổi, bé Đường 5 tuổi rồi, không thích hợp đâu.
Cô định đem trả lại nhưng Vĩnh Phong đã giật lại và nhìn cô đầy khuấn khích nói :
- Anh mua để giành cho con anh đọc.
Nhưng nào ngờ, Hiểu Đồng vỗ vai cậu nói :
- Vậy khi đó em sẽ đến chúc mừng.
Hiểu Đồng nói xong quay người mĩm cười bỏ đi. Vĩnh Phong chỉ có thể thở dài tự nhắc nhở mình » Sau này không được chọc giận cô nữa. »
- Một vị bác sĩ của một bệnh viện tâm thần muốn tìm ra một bệnh nhân có tinh thần tỉnh táo nhất để họ giúp ông cai quản các phòng bệnh.Ông điđến phòng bệnh thứ nhất. Ông chỉ vào cái tivi hỏi cái này là cái gì. Một người đứng lên trả lời đúng bèn được vị bác sĩ đó cho làm tổ trường ởphòng bệnh đó. Ông đi đến phòng bệnh thứ hai, ông chỉ vào cái đầu đĩahỏi cái đó là cái gì, một người đứng dậy trả lời đúng, được ông cho làmtổ trưởng ở phòng bệnh thứ hai. Ông đi đến phòng thứ ba, ông cầm cáiđiều khiển tivi lên hỏi, cái này là cái gì ….
- Remote – Hiểu Đồng buộc miệng trả lời.
Vĩnh Phong bèn cười phá lên nói :
- Được, anh phong cho em làm tổ trường phòng thứ ba.
- Á thì ra …..
Hai chữ « anh gạt em « chưa kịp thốt ra thì đã phải nuốt lạixuống bụng bởi vì môi cô đã bị môi ai kia chiếm lấy. Nhanh chóng luồnglưỡi vào trong cửa răng cô đùa cợt. Đến khi cô gần như không thở đượcthì mới có tểh thoát được.
- Không chơi nữa – Hiểu Đồng nằm xuống dưới giường che dấu gò má ửng đỏ và nhịp tim đập mạnh của mình – Lần nào cũng bị anh hôn đến hụt hơi.Oxi chẳng thể nào lên đến não. Anh có biết là não thiếu oxi sẽ trở thành người đần độn hay không ? Em không muốn sau này trở thành người đần độn đâu.
- Vậy em muốn chơi gì – Vĩnh Phong vẫn chưa buông tha cô, cái lưỡi vẫn lượn vòng trên bờ môi mọng của cô.
- Kể chuyện đi.
- Kể truyện – Vĩnh Phong nhìn cô chớp mắt một cái rồi nằm xuống – Anh không biết kể chuyện đâu, em kể đi.
- Vậy em kể anh nghe – Hiểu Đồng gật đầu rồi lấy giọng trầm buồn kể .
- Lúc trước ở gần phòng trọ của em, có một cô đang mang bầu dắt theomột bé gái cũng đến trọ. Hai mẹ con cô đơn rất vất vả sống cuộc sống rất khốn khó. Đến khi sinh nở cũng không có ai giúp đỡ, mẹ em thương tìnhđến giúp. Sau đó cô ấy đã kể câu chuyện về cuộc đời của mình cho mẹ conem nghe.
« Cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau,hai gia đình vô cùng thân thiết, người bạn trai ấy lớn hơn cô ba tuổi,thường chăm sóc cô, bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt, an ủi cô khi mẹ cômất. Sau đó, cha mẹ người bạn đó bị tai nạn qua đời để lại người bạntrai đó một mình, cho nên ba cô đã đưa về nhà nuôi dưỡng như con traicủa mình. Ba mẹ của bạn trai đó để lại gia sản khá lớn cho cậu bạn traiđó, cho nên ba cô đã dùng số tiền đó để làm ăn và thành công. Nhưng ôngkhông hề có ý chiếm đoạt. Hai người lớn lên bên nhau, cả hai đều xinhđẹp, cuối cùng yêu nhau sâu đậm, ai cũng công nhận họ là một cặp xứngđôi. Sau khi chàng trai đậu đại học, ba cô dố lòng cho chàng trai ranước ngoài học hành và xây dựng sự nghiệp, nên đem toàn bộ gia sản đưacho chàng trai. Hai người chia tay nhau, hẹn chờ đợi nhau suốt đời vàvào cái ngày chàng trai đi, cô đã trao thân cho chàng trai ấy. «
Kể đến đây, giọng Hiểu Đồng có vẻ bi thương xúc động, cô có gắng giằng cơn xúc động kể tiêp. Vĩnh Phong vẫn nằm im chăm chú lắng nghe.
« Nào ngờ sự đời không như ta tưởng, cha cô vì quá tin tưởng mộtngười bạn cho nên bị lừa mất hết cả tiền bạc, còn có nguy cơ phải ở tù.Đúng lúc này cô phát hiện mình có thai với người bạn trai đó. Đau khổtuyệt vọng vô cùng, lại mất liên lạc với người bạn trai đó. Cô như người sắp ngã xuống một bờ vực thẳm, nhưng rất may có một người đã giơ ra một bàn tay cứu giúp cho cô. Người đàn ông đó đã yêu cô từ lâu lắm rồi, ông ta muốn cô trở thành vợ mình để giúp đỡ cho cha cô thoát khỏi cảnh tùđày, và để con cô không bị mang tiếng không có cha, ông còn hứa sẽ trảcô tự do cho cô khi người bạn trai chở về, cô đã gật đầu đồng ý. Sau đó, cha cô vì đau buồn sinh bệnh mất đi, cô trong lúc cha mất lại không cótin tức gì của người yêu cũng quá đau buồn dẫn đến việc xảy thai. Ngườiđàn ông đó đã dịu dàng chăm sóc cho cô, khiến cô đôi lúc rất cảm động,nhưnh cô không thể cho ông tình yêu của mình.
Nào ngờ, sau bao thời gian chờ đợi mỏi mòn, cô hay tin người yêumình đã lấy vợ. Cô lại lần nữa suy sụp, cô lại được người đàn ông đóchăm sóc tận tình qua bao ngày tháng, cuối cùng cô đã tiếp nhận ông vớitình yêu chân thành. Họ có với nhau một bé gái. Nào ngờ bất hạnh lạitiếp tục xảy đến, người đàn ông đó bị tai nạn mất đi. Hai mẹ con họ phải lưu lạc khắp nơi và ngừi yêu củ của cô đã xuất hiện. Họ nhìn nhau oánhận trách móc nhau rồi vỡ òa ra rằng bấy lâu nay họ đã hiểu lầm nhau.
Người yêu cô sau khi bị mất liên lạc, càng cố gắng làm việc, cuốicùng tạo được chút thành tự trở về tìm kiếm cô, nhưng ông lại hay tin cô đã lấy một người đàn ông rất tàhnh đạt và giàu có. Đã phụ bạc lời thềnăm xưa. Ông ta hận cô, cho nên đã chấp nhận đám cưới với một thiên kimtiểu thơ giàu có nhất đang say mê ông. Và ông trở thành người thành đạtnhất, ai cũng phải kính trọng«
Kể tới đây, Hiểu Đồng bỗng hít thật sâu để dằn cơn xúc động.
« Họ nhận ra tình yêu ngày xưa vẫn như ngọn lửa thổi bùng trongtim họ. Nhưng cô biết ông là người đã có vợ con rồi, cho nên cô khôngtiếp nhận ông. Họ chỉ đối đãi nhau như bạn, cô vẫn tiếp tục cuộc sốngnghèo khổ chứ nhất quyết không nhận . Cho đến khi con gái cô bị người ta cưỡng bức, trong lúc đau khổ cô đã ngã lòng trước người yêu cũ, họ đãđến với nhau. Nhưng đó là một tình yêu thầm lặng. Cô không cho phép ôngấy vì mình mà bỏ cả vợ con, cô chỉ cầu xin được ở bên người đàn ông màmình yêu thương suốt cuộc đời trong bóng tối mà thôi. Sau đó, cô pháthiện mình mang thai, cô đã quyết định bỏ đi mà không từ giã. Rồi cô đếnnhà trọ của em ở»
Kể xong, Hiểu Đồng quay lại nhìn Vĩnh Phong nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, hơi thở dường như rất nhẹ, cô hỏi :
- Anh nghĩ sao về cô ấy.
- Anh rất cảm thông cho số phận của cô ấy nhưng anh không đồng tìnhviệc cô ấy trở thành người thứ ba – Vẻ mặt Vĩnh Phong bỗng thoáng tứcgiận, cậu mím môi đắn đo một lúc rồi hít một hơi kể - Anh đã từng kể với em là gia đình anh không hạnh phúc. Lúc đầu anh không biết vì nguyênnhân gì nhưng sau đó, anh mới biết nguyên nhan là có người thứ ba xemvào. Em không biết cái cảm giác nhìn thấy cha mẹ hờ hững với nhau, cãivả nhau, **** mắng nhau là như thế nào đâu – Vẻ mặt trầm xuống, Vĩnhphong im lặng một lúc, sau đó cậu buông ra một câu – Anh hận bà ta.
Trái tim Hiểu Đồng bỗng nhiên lạnh ngắt, cô run run kiềm nén những giọt nước mắt dưới ánh đèn ngủ mờ ảo :
- Anh không thể tha thứ cho cô ấy sao ?
- Không thể. Anh sẽ không tha thứ cho bà ấy dù bất cứ lí do gì – Vĩnh Phong trả lời dứt khoát, ánh mắt ánh lên tia lửa.
- Phải ! Nếu là em, em cũng hận người đàn bà đó – Hiểu Đồng gật đầu buồn bã nói.
Sau đó, Hiểu Đồng nhìn thẳng vào nở nụ cười Vĩnh phong hỏi :
- Vĩnh Phong, nếu sau này, chẳng may em bị mất trí nhớ, hay là em đã hết yêu anh thì anh sẽ làm sao.
Vĩnh phong lườm cô một cái khó hiểu, nhưng rồi cậu trả lời.
- Nếu như em quên anh, nếu như em hết yêu anh thì anh sẽ đeo đuổi em lền nữa, sẽ để em yêu anh lần nữa.
Trên môi Hiểu Đồng thoáng nụ cười , cô tiếp tục hỏi.
- Nếu sau này vì một lí do nào đó em buộc phải rời xa anh, hay là mẹ anh ngăn cản tụi mình thì sanh sẽ làm sao.
Vĩnh Phong quay người nắm chặt tay Hiểu Đồng, nhìn thẳng vào đôimắt cô, Hiểu Đồng không nhìn thấy ánh mắt của vĩnh Phong vì cậu quaylưng với ánh đèn nhưng qua giọng nói của cậu, Hiểu Đồng thấy có sự cương quyết :
- Hiểu Đồng ! Cuộc đời anh, tương lai anh, con đường anh đi, tất cả đều do bản thân anh chọn. Dù là ai cũng không thể thay đổi được. Trong cuộc đời anh sẽ luôn có hình bóng em, tương lai anh muốn có em bên cạnh, vàcon đường anh chọn muốn có em đi cùng. Dù bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ không buông tay em ra đâu. Em không cần làm gì hết, chỉ cần em đứngyên một chỗ đợi anh. Anh sẽ giữ chặt tay em, kéo em đi cùng anh, emtuyệt đối không được buông tay ra.
Nói rồi, cậu kéo Hiểu Đồng sát vào người mình, ôm siết lấy cô. Hiểu Đồng cảm thấy cái ôm của Vĩnh Phong thật ấm áp, chỉ chỉ muốn được cậuôm chặt mãi mãi. Lát sau cô ngẫng đầu thỏ thẻ hỏi :
- Nếu như… em chỉ nói nếu như thôi… nếu như em buông tay thì sao ?
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chợt chùn xuống bi thương, miệng thở dài nói :
- Nếu như em buông tay, anh sẽ hận em. Hứa với anh, em sẽ không buông tay ra được không.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu rồi cô cũng ôm chặt lấu cậu, cố kìm cho những giọt nước mắt chảy ngược vào trái tim. cảm giác đau khổ tột cùng.
« Anh hận bà ta » , » Anh sẽ hận em », mấy câu này cứ như sét nổ bên tai Hiểu Đồng khiến cô nhức nhối.
Lát sau, cô ngẩng đầu cười vui vẻ nói với Vĩnh Phong :
- Nếu sau này anh chở thàng người nghèo khổ, em sẽ nuôi anh. Nhưng mà anh phải làm làm hết công việc nhà.
- Được, không thành vấn đề - Vĩnh Phong khẽ cười, bóp cái chóp mũi caocao của cô – Mỗi ngày anh đều giúp em giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp ….
- Em không thèm ăn cơm anh nấu đâu, dở òm – Cô le lưỡi nói.
- Vậy thì anh sẽ tập nấu cơm từ bây giờ. Anh sẽ nấu thật ngon để em trở thành heo mọi luôn – Vĩnh Phong cọ mụi cậu vào mũi cô ấu yếm.
- Đáng ghét – Hiểu Đồng đánh nhẹ vào vai Vĩnh Phong, rồi nhìn cậu trakhảo – Anh khai thiệt đi, lần trước khi lần đầu tiên anh nấu cho em ănrất ngon, có phải là đi mua từ bên ngoài không ?
- Anh mà thèm làm cái trò đó – Vĩnh phong bĩu môi nguýt cô một cái –Trước đó, anh đã học làm mấy món đó, vì bé Đường nói em thích ăn. Em cóbiết anh học bao nhiêu lâu không, phá tan cả cái bếp nhà anh. ** anh cực khổ thế nào để dạy anh bỏ bao nhiêu cho đủ, cho vừa, anh phải nuốt từng chữ một vào bụng. Anh phải nhìm ngắm gia vị thiệt là lâu đó, nhiều quáthì bỏ ra, ít quá thì thêm vào. Chỉ hận một nỗi không thể đem gia vị lên cân để cân mà thôi.
Hiểu Đồng nghe vậy thì cười phá ra, Vĩnh Phong liền đưa tay cùloét cô khiến cô vừa oằn người tránh né, vừa cười. Cuối cùng phải xintha, không dám chọc ghẹo nữa.
- Anh kễ cho em nghe chuyện của anh lúc nhỏ đi.
- Lúc nhỏ anh nghịch lắm. Vĩnh Thành phải đứng ra can thiệp bảo vệ anhmỗi khi anh sai phạm điều gì đó. Cha mẹ không có ở nhà thường xuyên nênhai anh em vô cùng gắn bó. Vĩnh Thành rất thích điêu khắc, chiếc nhẫncon cá heo anh làm tặng em cũng nhờ Vĩnh Thành đã dạy anh cách làm. Anhthì rất thích vẽ tranh, lâu rồi anh không vẽ.
- Vậy sau này anh vẽ cho em một bức chân dung được không ?
- Được, nhưng lâu rồi anh không vẽ. Ngày mai đi đến biệt thự nhà anh đi, ở đó có giá vẽ. Anh sẽ vẽ cho em một bức thiệt là đẹp.
- Ừhm - Hiểu Đồng gật đầu.
Sau đó, Vĩnh Phong kể lại những chuyện nghịch phá lúc nhỏ cho hiểu Đồng nghe, khiến cô cười vỡ bụng.
Khi Vĩnh Phong đã ngủ say, Hiểu Đồng ngời dậy, cô với lấy điệnthoại Vĩnh Phong để trên bàn dò số của một người và gọi. Bên kia chưakịp trả lời, Hiểu Đồng đã vội nói :
- Thiên Minh ! Việc mà em nhờ anh, hãy thực hiện đi.
Bên kia Thiên Minh nói gì đó nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nói :
- Hãy làm đi ! Đây mà món nợ em muốn anh phải trả cho em.
Ánh Bình minh vừa hé mắt đón nhữngcơn gió lồng lộng thổi vào từ biể khơi xa xôi. Tại một khách sạn nổitiếng, ngoài ban công của một căn phòng sang trọng, có một bóng hình mặc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần jean ngắn để lộ đôi chân thon dài.Ánh mắt cô gái ẩn hiện sự buồn bã, cô đưa đôi mắt nhìn về hướng xa xămvề phía biển, để mặt cho gió biển thổi tung mái tóc dài đen nhánh, làmnó rối lên. Gió mang theo cái lạnh lẽo từ xa đến bao trùm lấy cả ngườicô, cô bất giác đi đưa tay ôm lấy hai bờ vai của mình, hít từng cơn lạnh đưa vào buồng phổi của mình, mong muốn đóng băng nỗi buồn trong lòngcô.
Mở mắt sau một cơn ngủ dài, Vĩnh Phong đưa mắt nhìn về phía chỗnằm bên cạnh, không có bóng dáng của Hiểu Đồng. Cậu nhổm người dậy tìmkiếm hình bóng cô, ánh mắt lướt qua tấm kính trắng nhìn thấy bóng hìnhyêu thương, cậu khẽ cười mở cửa bước ra ngoài.
Hiểu Đồng đang mãi đeo đuổi theo những suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt cô buồn bã vô cùng nên không phát hiện Vĩnh Phong đang bước đến gần.
Cậu choàng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng mình ủ ấm, cằm đặt lên đầu cô. Giọng trầm ấm đầy yêu thương nhẹ nhàng trách cô :
- Sao lại ra ngoài này. Gió lạnh như vậy mà không mặc thêm áo khoác.
Hiểu Đồng ngã người sát vào lòng Vĩnh Phong, gương mặt cọ nhẹ vào ngực cậu, tay ôm chặt hai bàn tay đang ôm lấy em của mình. Lát sau côthì thầm khẽ :
- Hãy ôm chặt em thêm nữa đi.
Vòng tay Vĩnh Phong liền siết chặt thêm, ôm chặt lấy cô, phủ nhữnghơi thở ấm nóng lên tóc cô, truyền sự ấm áp của cậu vào cho cô.
- Nếu có thể được dựa vào lòng anh mãi mãi thế này thì tốt quá – Hiểu Đồng giọng buồn buồn nói.
- Ngốc quá ! Anh sẽ để em dựa vào lòng anh mãi mãi – Vĩnh Phong khẽcười, siết chặt cô hơn nữa, như sợ chỉ cần cậu nới lỏng tay thì cô sẽtheo gió bay đi mất.
Vĩnh Phong mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc quần tây trắng ômlấy Hiểu Đồng cùng đón những cơn gió lạnh thổi đến nhưng cả hai lại thấy sự ấm áp trong lòng. Nếu bạn đứng từ xa sẽ tấhy đó là cảnh tượng rấtđẹp, rất hạnh phúc. Hai người họ cứ như những giọt sương mong manh trong gió, chiếc áo trắng họ mặc tung bay trong gió càng khiến cho cảnh vậttrở nên mờ ảo huyền hoặc.
Hai người trả phòng, quyết định cùng nhau đi đến biệt thự của nhà Vĩnh Phong. Chiếc xe mui trần màu đỏ lại vi vu đưa họ đi qua con đườngdài mát mẻ rất đẹp. Cuối cùng họ đi đến một cánh cửa màu đen rất lớn,đằng sau nó là một căn biệt thự rất đẹp và rất lớn. Phía bên kia biệtthự là một bãi biển xanh thẳm, chỉ có tiếng gió mà không có bóng người.Đây là bãi biển tư, không cho phép người khác đi vào.
Có người gác cửa vội vã mở cửa cho họ. Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồngmang hành lí vào trong, nhưng bất ngờ đang dành cho họ ở bên trong.
Cửa vừa mở ra, một tiếng nổ « BÙM » vang lên, cả hai đều giật cảmình. Vĩnh Phong còn đánh rơi cả hành lý xuống đất. Hiểu Đồng đưa taychặn lấy ngực.
Những tiếng cười sảng khoái vang lên, sau đó là điệu nhạc của bài « Happy birthday » vang lên. Rồi sau đó là bài : » Khúc hát mừng sinhnhật », một bài hát khá dễ thương. Sau đó, những con người dần dần tảngra hai bên để cho Đình Ân đang bê trên tay một cái bánh sinh nhật rất to đi đến. Trên bánh có cắm hai cây đèn cầy số 2 đang cháy rực rỡ.
Hiểu Đồng lập tức hiểu ra vấn đề, cô cúi gằm mặt xuống, bặm môicảm thấy trong lòng khó chịu. Mọi người đang làm sinh nhật, nhưng hômnay chẳng phải sinh nhật của cô cho nên buổi tiệc sinh nhật này là danhcho Vĩnh Phong. Mà cô, là bạn gái, là người cậu liều cả mạng để bảo vệlại hoàn toàn không biết gì.
Vĩnh Phong nhìn thấy mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật mình.Cậu nhìn mọi người cười vui vẻ rồi nói lời cảm ơn họ. Cậu dự định sẽcùng Hiểu Đồng dự sinh nhật tại đây chỉ hai người nhưng giờ đây, có bạnbè càng vui vẻ hơn. Cậu kéo Hiểu Đồng đin vào phía trước.
- Mau cầu nguyện đi rồi thổi nến.
- Phải đó , mau lên kẻo nến cháy hết.
Vĩnh Phong quay sang nhìn Hiểu Đồng vuốt lại mái tóc cô, đưa bàntay đang nắm lấy tay cô lên ngang ngực, rồi nhìn cô khẽ cười nói :
- Anh ước được ở bên cạnh em mãi mãi
Mọi người ồ lên vui vẻ, chỉ có Hiểu Đồng là thấy lạnh ngắt ở contim. Cô cố gượng cười vui vẻ với Vĩnh Phong, nhưng nụ cười của cô bị một người nhìn thấu, cậu nhìn cô chằm chằm sau đó thở dài.
- Mau thổi nến đi – Quốc Bảo thúc giục.
- Phải đó, em cầm đến mỏi cả tay rồi nè – Đình Ân giả vờ than thở.
- Em thổi cùng anh – Vĩnh Phong cười yêu cầu Hiểu Đồng và cô gật đầu.
Những chiếc nến đã tắt, mọi người cùng vui vẻ nhập tiệc. Hiểu Đồngquan sát thấy có rất nhiều người ở đây, những gương mặt quen biết có, xa lạ có. Hầu như họ đi theo cặp. Ngay cả tên Quốc bảo nhìn trẻ con cũngmang theo người yêu, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc gợi cảm,dường như là mẫu người yêu thích của cậu ta. Chỉ có Thiên Minh, Thế Nam, và Đình Ân là một mình.
Sau đó, họ cùng nhau ra bờ biển chơi bắn pháo hoa. Mọi người muarất nhiều pháo hoa, Vĩnh Phong cũng đã cho người mua nhiều pháo hoa, cậu dự định sẽ cùng Hiểu Đồng chơi với nhau, thành ra số pháo hoa nhiều đến nỗi họ chơi suốt cả đêm rất vui vẻ.
Cả người mệt lữ, cả bọn lảo đảo về biệt thự. Cuối cùng là tới việcchia phòng, dường như là do bọn họ cố ý sắp đặt cho nên số người vừakhít với số phòng có trong biệt thự. Nhưng kết quả cuối cùng là VĩnhPhong và Hiểu Đồng vẫn phải ngủ chung một phòng.
Tất nhiên là Hiểu Đồng phản đối. Cô nhất quyết đòi ngủ với Đình Ânvì Đình Ân nằm có một mình. Nhưng Đình Ân lại dứt khoát từ chối , côcười nói :
- Lần trước bị đánh nên lưng mình vẫn thường hay nhức mỏi lắm, tối mình thường phải trăn trở qua lại, cần phải có khoảng giường rộng để nằmthoải mái. Cậu chịu khó ngủ cùng Vĩnh Phong đi, chẳng phải hai người vẫn nằm chung một phòng hay sao.
- Em vẫn còn bị đau lưng sao ?- Thế Nam cau mày ,lo lắng quan tâm.
- Em có đến bệnh viện kiểm tra chưa ? – Thiên Minh cũng lo lắng hỏi cô.
Đình Ân vốn dĩ cũng còn hơi đau nhức nhưng không đến nỗi khổ sởnhư cô nói, cô giả bộ nói thế để ép Hiểu Đồng và Vĩnh Phong bên nhau.Thấy Thiên Minh và Thế Nam lo lắng hỏi han thì xấu hổ nói :
- Em không sao, nhưng tóm lại là hôm nay Hiểu Đồng chịu khó ngủ với Vĩnh Phong đi. Thế Nam và Thiên Minh một phòng rồi.
- Phải đó, hai người hôm nay dùng chung phòng đi – Mọi người hùa nhau nói – Đã dùng chung phòng rồi còn giả bộ.
Hiểu Đồng nghe mọi người nói, thì xấu hổ cô lắm bắp phân minh nói :
- Mình với Vĩnh Phong tuy ở cùng phòng nhưng rất trong sáng mà.
- E lo lắng gì chứ, người phải lo là anh mới phải, anh cứ sợ em sẽ vồanh, trinh tiết của anh cũng quan trọng lắm chứ bộ - Vĩnh Phong cườitrêu chọc Hiểu Đồng.
- Đáng ghét, anh làm gì có trinh tiết mà đòi giữ chứ - Hiểu Đồng tức giận thẹn thùng đánh vào vai Vĩnh phong một cái.
Mọi người cứ cười ầm cả lên, tiếp tục trêu chọc hai người. Chỉ cómột người nhìn hai người hạnh ph1uc mà buồn bã, lại có một người con gái nhìn nét buồn bã của người đó mà đau khổ.
- Này, cậu định biến Vĩnh Phong trở thành Liễu Hạ Huệ của trung Quốc à – Đình Ân nhìn Hiểu Đồng kinh ngạc phán.
- Cái gì mà Liễu Hạ Huệ chứ - Hiểu Đồng xụ mặt lí nhí nói, cô qua năn nỉ Đình Ân cho mình ngủ cùng.
- Trời ạ, Hiểu Đồng à, cậu không biết đàn ông là động vật là động vậtyêu bằng nữa thân dưới hay sao. Cậu để Vĩnh Phong chịu đựng một cáchđáng thương nhứ vậy sao.
Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói, cô ngồi im lặng không nói gì thêm.Đình Ân cười đưa cho cô một chiếc hộp quà và ẩn ý nói rằng :
- Mình đã mua quà cho Vĩnh Phong, đây là đồ ngủ đôi, trong đó có đề lót cho cậu nữa. Tối nay cậu hãy mặc cái này ở bên cạnh Vĩnh Phong sẽ làmanh ấy vui hơn. Dù gì cậu cũng chẳng mua quà cho anh ấy, thôi thì làmanh ấy vui một phen đi.
- Nhưng mà …- Hiểu Đồng còn định nói thêm thì đã bị Đình Ân kéo dậy đuổi ra khỏi phòng.
Cô thất thiểu đi lên phòng của Vĩnh Phong, trên tay cằm hộp quàĐình Ân đưa. Vừa mở cửa vào đã thấy Vĩnh Phong nằm ở trên giường xem tivi một cách nhàn rỗi. Thấy Hiểu Đồng cầm hộp quà trên tay , Vĩnh Phongnhướn mắt hỏi.
- Ai tặng vậy ?
- Đình Ân tặng, là đồ ngủ đôi dành cho em và anh. Em đi tắm trước đây.
Bởi gì, Đình Ân đã nói là có cả đồ lót dành cho cô trong đó nênHiểu Đồng không dám mở ra trước mặt Vĩnh Phong, cô cầm luôn hộp quà đivào nhà tắm.
Sau khi tắm xong, cô mở hộp quà ra định lấy đồ để mặc nhưng sau đó mới phát hiện một sự thật bi thảm khiến cô nhớ đến nụ cười gian củaĐình Ân khi trao cho cô hộp quà. Quay người nhìn lại bộ đồ đã bị ngâmtrong nước của mình cô khẽ thở dài. Cuối cùng bất đắc dĩ, cô đành lêntiếng nói :
- Vĩnh Phong, anh có thể xuống dưới lầu lấy cho em một ly trà nóngkhông, em cảm cổ họng không tốt , muốn uống trà nóng để giải nhiệt.
- Ừhm… chờ anh một chút - Vĩnh Phong trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nghe tiếng sập cửa, Hiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhỏm, cô mở cửaphòng tắm bước ra ngoài. Nghĩ rằng Vĩnh Phong phải nấu nước pha trà khálâu, cho nên cô cứ mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh thấy cả nội y bên trong đếngần tủ quần áo. Vừa định kéo chiếc áo ra khỏi đầu để thay chiếc áo ngủkhác thì cánh cửa bỗng mở xịch ra.
Vào cái khoảnh khắc đó dường như mọi thứ đều đóng băng cả, khônggian bỗng dừng lại. Chiếc áo vừa được kéo lên tới cằm thì tiếng động đãlàm Hiểu Đồng quay người lại nhìn rồi sau đó vội vàng buông chiếc áoxuống. Cả người bỗng nóng rực lên, tim đập mạnh. Cô đờ người nhìn cáingười cũng đứng bất động trước giây phút đó.
Vĩnh Phong mở cửa bước vào không ngờ lại thấy cảnh này. Tuy rằngchỉ là vài giây ngắn gủi nhưng cậu đã thấy hết thân hình với những đường cong và bộ nội y đầy quyến rũ. Nhưng khi cô kéo chiếc áo xuống chengười lại càng khiến cho tâm trạng cậu khích động hơn. Bởi vì chiếc áoquá mỏng, làm lộ rõ những gì ẩn chứa bên trong, càng có sức hấp dẫn đếnbội phần.
Nhưng thấy gương mặt đỏ bừng xấu hổ của cô, cậu vội vàng nói :
- Anh vào để hỏi em xem em thích uống trà đậm hay trà nhạt.
- Trà nhạt – Hiểu Đồng cũng vội vã trả lời. Cô không dám nhìn mặt cậu.
Cả buổi pha trà mà tâm hồn Vĩnh Phong cứ để đâu đâu, đến khi chiếcấm kêu còi báo hiệu cậu mới giật mình tỉnh lại. Sau đó cậu pha một táchtrà đem đến cho cô. Hiểu Đồng đã thay chiếc váy ngủ khác, cô ngượngngùng đón lấy ly trà, lí nhí nói :
- Cám ơn anh.
- Đừng khách sáo – Vĩnh Phong tằng hắng một cái rồi nói – Đi ngủ thôi khuya rồi.
Sau đó, cậu tắt đèn phòng chỉ chừa mỗi ánh đèn ngủ. Nhưng mà nhữnghình ảnh lúc nãy cứ liên tục ập đến, nhảy nhót trong đầu cậu, khiến cậukhông thể nào kiềm chế được. ( thằng cha này là cầm thú nè, tiếc là mình nhỏ tuổi hơn, chứ nếu ko lấy thân phận làm chị đập nát cái đầu đen tốicủa Vĩnh Phong ca ra, mà thật ra mình mới là người đen tối nhất(>o
Cậu xoay người nhìn phía sau lưng của Hiểu Đồng, đưa tay chạm vào những sợi tóc đen mượt của cô, cảm cảm thấy người Hiểu Đồng khẽ run lên khi cậu chạm tay vào tóc cô.
Một luồng máu nóng chạy loạn khắp người Vĩnh phong sau cái runnhẹ của Hiểu Đồng, bàn tay lần tìm cái cô thon gầy của cô vuốt ve, HiểuĐồng bắt đầu thở gấp run rẩy. Cả người Vĩnh Phong đã tiến sát đến ngườiHiểu Đồng lúc nào không biết, tỏa ra hơi ấm khắp lưng Hiểu Đồng, lông cô dựng ngược cả lên, cô không dám nhúc nhích, càng không dám quay lạiphản đối, cô sợ mình nhìn thấy ánh lực lửa của Vĩnh Phong mà bị cuốnlấy.
- Hiểu Đồng – Tiếng Vĩnh Phong thì thầm bên tai cô, làm trái tim côchùn xuống, cả người mềm ra, không còn sức chống đối – Anh yêu em.
Bàn tay đã đi tới bờ vai trần của cô rồi lướt nhẹ trên cánh taytrắng ngần đi xuống bờ ngực cô. Cả người Hiểu Đồng căn cứng lại, tráitim gần thoát ra ngoài.
Vĩnh Phong xoay người Hiểu Đồng lại, nhìn sâu vào trong đôi mắttrong veo của cô bằng ánh mắt đã đục ngầu của mình, đôi môi Hiểu Đồngrun rẩy, gương mặt hơi ửng đỏ. Khã khàng cậu đặt môi mình lên môi HiểuĐồng nhẹ nhàng mút lấy bờ môi cô, trong lúc Hiểu Đồng còn đang hoảngloạn, cậu đã luồn lưỡi mĩnh vào bên trong hàm răng vừa hé mở của cô trêu chọc bên trong. Sau đó bờ môi của Vĩnh Phong lướt qua gương mặt cô rồiđi đến bên tai cô khẽ thì thầm.
- Hiểu Đồng ! Hôm nay là sinh nhật anh.
- Gì cơ – hiểu Đồng mơ màng, không hiểu Vĩnh Phong nói gì, cô bèn mơ hồ hỏi lại.
- Em chưa tặng quà cho anh – Vĩnh Phong vừa hôn lên xương quai xanh của cô vừa nói.
- Vậy anh thích quà gì, mai em sẽ mua – Hiểu Đồng bèn hỏi.
- Quà ở đây rồi, sao em lại chưa tặng – Vĩnh Phong khã cười nói, giọng điệu mờ ám vô cùng.
Hiểu Đồng nghe cậu nói xong, thì trấn động vô cùng, trong đầu côcứ nghe thấy giọng nói của Đình Ân : » Cậu định để cho anh Vĩnh Phonglàm Liễu Hạ Huệ à », « đàn ông là động vật yêu bằng nữa thân dưới ».
Bất giác đôi bàn tay của cô choàng lấy người Vĩnh Phong. Từ từ tảhlỏng thân thể phối hợp với hơi thở và động tác của Vĩnh Phong.
( Nói chung là mình tưởng tượng như vậy nhưng sự thật có đúng nhưvậy ko thì mình chẳng thể trả lời, bởi vì mình không biết, mấy cái nàytoàn là đọc ở những truyện khác rồi ghép lại)
Quần áo của hai người cuối cùng cũng đã bị trút sạch nằm rơi ***quanh giường. Hai thân thể không còn mảnh giáp nào chạm vào nhau nhưnglại càng nóng rực hơn. Vòng tay càng lúc càng siết chặt hơn hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Hai tay Vĩnh Phong ôm gọn lấy hai gò bồng đã trên người Hiểu Đồng làm cho nó căng cứng hơn. ( Ăn cắp. ăn cắp trắng trợn luôn) . Môi cậulướt khắp nơi trên người người cô để lại tàn tích.
Nhưng khi Vĩnh Phong sắp sửa « đi vào trong người » ( cái này mình không hiểu nhưng thấy truyện nào cũng có từ này nên chôm vào luôn) củaHiểu Đồng thì trong đầu cô xuất hiện những lời nói :
« Cho tôi một ít thời gian đi »
« Bao lâu ? »
« 1 tháng »
« Được »
Cô vội vàng đẩy người Vĩhn Phong ra khỏi người mình, bối rối chớpmắt không dám nhìn cậu. Vĩnh Phong mất hứng cau mày nhìn cô hỏi :
- Em sợ à !
Hiẻu Dồng lắc đầu.
- Em hối hận.
Hiểu Đồng lại lắc đầu. Vĩnh phong nhăn mày hỏi :
- Vậy thì tại sao?
- Mẹ em, mẹ em, trước khi đi có nói …. – Hiểu Đồng mếu máo nói.
Vĩnh Phong chợt ngẩng người nhớ lại hình ảnh và lời nói của bà Cẩm Du trước khi hai người đi:
- Hiểu Đồng! Mẹ tin tưởng con.
Vĩnh Phong bất giác thở dài, cúi người vuốt ve gương mặt cô hỏi:
- Vậy chỉ cần không đi đến bước cuối cùng là được đúng không?
Hiểu Đồng bặm môi gật đầu, Vĩnh Phong miết nhẹ môi cô rồi thì thầm:
- Anh hứa với em, sẽ không đi đến bước cuối cùng .
Hiểu Đồng khẽ gật đầu vòng tay ôm lấy người cậu, lựa chọn sự tintưởng. Sau đó họ lại tiếp tục sa vào nhau với những nụ hôn nhẹ nhànghạnh phúc. Tận hưởng những gì mà cảm giác bên nhau đem lại.
Ngoài trời bắt dầu nổi giông tố, nhưng chẳng ai cảm thấy lạnh.
Sau đó, Vĩnh Phong phải đau khổ đi vào tolet, để lại Hiểu Đồng vớinhững hơi thở đứt đoạn. Thật ra cô đã hoàn toàn rơi vào vô thức, VĩnhPhong hoàn toàn có thể chiếm được cô, chỉ là cậu lựa chọn giữ lời hứa.
Còn lại một mình, Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt:”Vĩnh Phong!Không phải em không thể trao cho anh mà là em sợ một khi đã trao thâncho anh , giữa chúng ta sẽ có một sợi dây buộc chặt. Em sợ rằng em không nỡ rời xa anh”
Sau đó, họ lại đi tìm hạnh phúc một lần nữa cho tới khi gần sáng mới mệt nhoài thiếp đi.
Cả hai đều dậy muộn, mọi người đã tập trung đầy đủ dưới phòngkhách. Nhìn thấy hai người cùng nắm tay nhau đi xuống aim cũng nhìn họcười thầm. Hiểu Đồng xấu hổ vô cùng, cô cúi đầu bước đi bên cạnh VĩnhPhong , ngồi xuống ghế bên cạnh Đình Ân, tay Vĩnh Phong khoát qua emHiểu Đồng, kéo cô dựa vào người cậu.
- Ây da, hai người tối qua làm gì vậy, đừng nói là không có làm gì nha, chiến tích vẫn còn - Quốc Bảo liền trêu chọc họ.
Chiến tích đó là những dấu hôn đỏ rực của Vĩnh Phong trên ngườiHiểu Đồng, cô cố tình mặc áo dài tay che lại nhưng không thể che nhữngdấu hôn trên cổ.
Mọi người cười ầm cả lên, Hiểu Đồng xấu hổ đưa mắt đáng thươngnhìn Vĩnh Phong cầu cứu. Vĩnh Phong liền lấy cái gối đệm quăng vào người Quốc Bảo. Quốc Bảo nhanh chóng chụp lấy rồi nhăn răng ra nói:
- Ây da, anh Vĩnh Phong đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Mọi người lại cười ầm lên. Vĩnh Phong cũng cười vui vẻ, nhìn Hiểu Đồng tinh quái nói, bàn tay cứ vuốt ve trên người cô.
- Cậu ít nói lại đi, nếu không thì tối nay, Hiểu Đồng chẳng cho anh đến gần hay chạm vào cô ấy.
Mọi người lại cười rộ lên, còn Hiểu Đồng thì chết ngay tại chỗ.Vĩnh Phong noói ậy tức là đã thừa nhận tối qua họ đã làm chuyện đó rồi.Cô chỉ muốn cắn cho cậu một cái, nhưng lại sợ mọi người cho rằng haingười đang mùi mẫn với nhau nên chỉ có thể dùng tay nhéo thật mạnh bêneo của Vĩnh Phong. Dù đau đến chết đi được, Vĩnh Phong cũng phải cắnrăng mà chịu. Ai bảo cậu không chịu đắc tội với tiểu nhân mà lại đi đắctội với phụ nữ chi.
- Này! Vậy anh phải cám ơn em về bộ đồ ngủ đó mới được – Đình Ân vội chen vào.
- Ừhm, cám ơn em rất nhiều, bộ đồ ngủ đó rất đẹp – Vĩnh Phong cười nhìn Đình Ân đầy cảm kích.
Hiểu Đồng thiệt là bị tức chết với hai người này mà.
Trong tiếng cười đùa vui vẻ chỉ có một ngườii lặng lẽ ấy thuốc hút.
Sau đó, mọi người cùng nhau đi du thuyền thưởng ngoạn vui vẻ. ThếNam lặng lẽ đứng một góc trầm tư hút thuốc. Đình Ân nhẹ đi đén bên cạnhcậu, đưa tay lấy điều thuốc của cậu quăng xuống sông.
- Em biết là anh đang buồn nhưng anh không cần phải hủy hoại than thể mình như thế. Anh đã hút gần một gói thuốc rồi.
Thế Nam không tức giận, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn đànchim hải âu từ xa đang bay lượn trên bầu trời. Ánh mắt xa săm phản phấtsự u buồn.
- Thật ra, em thấy, anh mới là mẫu người mà Hiểu Đồng thích – Đình Ânhít thật sâu một cái rồi nhẹ nhàng nói – Nếu đã yêu cô ấy, sao l1uc đầuanh không tỏ tình với cô ấ đi.
- Bởi vì anh là thằng ngốc – Thế Nam trầm mặt tự xỉ vả mình – Anh luônphủ nhận việc mình yêu cô ấy, chỉ cho rằng bản than nhất thời bị cảmnắng, cho nên khi Vĩnh Phong hỏi, anh đã phủ nhận. Tới khi bản thân anhphát hiện mình yêu cô ấy sâu đậm đến thế nào thì cô ấy đã thuộc về người khác rồi.
- Em hiểu – Đình Ân gật đầu cảm thông – Bởi vì em biết còn có kẻ ngốc hơn anh.
- Anh như những cánh chim kia, chỉ biết bay lượn trên bầu trời, màkhông dám đáp xuống. Nếu anh dám thẳng thắn tỏ tình với Hiểu Đồng, dùkết quả thế nào thì có lẽ bây giờ anh không hối hận đến thế này. Cũngkhông đau khổ như vầy.
- Vậy tại sao anh không chịu đáp xuống.
- Tại vì xung quanh chẳng có một hòn đão nào để anh đáp xuống, có lẽmãi mãi về sau cũng chẳng có một hòn đảo nào để anh đáp xuống.
- Không đâu – Đình Ân lắc đầu, rồi nhìn thẳng vào mắt Thế Nam nói – Cómột hòn đảo vẫn chờ chim hải âu đáp xuống, nếu như nó chịu ngoái đầulại.
- Hiểu Đồng, chúng ta nói chuyện chút đi – Thiên Minh vội vã nắm tay Hiểu Đồng kéo cô đến một góc vắng.
- Chuyện gì ?- Dù biết, Thiên Minh muốn nóim chuyện gì nhưng Hiểu Đồng vẫn giả vờ hỏi:
- Là về chuyện đó – Thiên Minh ấp úng nói.
- Nếu anh không muốn giúp thì cứ việc đứng imlặng mà nhìn – Hiểu Đồng giận dỗi nói.
- Em không thấy làm vậy sẽ tội cho Vĩnh Phong lắm sao – Thiên Minh u uất nói.
- Vậy còn em thì sao, em không đau khổ sao. Chẳng lẻ em là người khôngcó trái tim hay sao. Chẳng phải trong chuyện đó, người đau khổ nhấtchính là em hay sao.
- Nhưng mà ….
- Anh có giúp em hay không ? – Hiểu Đồng vội hỏi, cắt ngang lời nói của Thiên Minh, cô nhìn cậu một cách dứt khoát.
- Giúp – thiên Minh bất lực nói.
- Tốt, sau chuyện này, chúng ta không ai nở ai cả - Hiểu Đồng gật đầu rồi sau đó quay lưng bỏ đi.
- Vĩnh Phong! Anh có yêu em nhiều không? – Hiểu Đồng chợt hỏi vĩnh Phong khi hai người cùng nhau dạo bờ biển lúc trời tối.
- Đương nhiên là nhiều rồi , ngốc ạ - Vĩnh Phong khẽ cười, ôn lấy cô vào long.
- Nhiều bao nhiêu, có đủ để tha thứ cho em nếu em gây tổn thương cho anh không?
- Bất luận em có gây tổn thương lớn thế nào cho anh, anh cũng sẽ thathứ cho em – Vĩnh Phong khẽ cọ trán mìn vào trán cô thì thào.
- Ôm em đi. Ôm chặt vào.
Vòng tay siết thật chặt, Vĩn Phong cúi người hôn Hiểu Đồng và cô cũng đáp lại trong thổn thức.
- Từ trước tới giờ, chỉ toàn là anh ôm em ở đằng sau, bây giờ tới lượt em. Anh cứ tiến về phía trước, không được quay đầu lại đó nha – HiểuĐồng cười cười xua tay bắt Vĩnh Phong đi về phía trước.
Vĩnh Phong vừa cười, vừa tiến về phía trước, đi được hai bước, cậu lại quay đầu nhìn cô.
- Không được quay đầu lại – Hiểu Đồng cung tay dứ về phía Vĩnh Phong cảnh cáo.
Vĩnh Phong khẽ cười rồi bước tiếp, nhưng ngay sau đó cậu nhận được một vòng tay ấm áp. Sau đó lại đi.
- Lần này đi xa một chút – Hiểu Đồng giục.
Cậu lại đi xa thêm chút nữa, rồi lại nhận một vòng tay ấm áp. Haingười cứ chơi trò này không biết bao nhiêu lần. Vĩnh Phong cứ thấy buồncười trước trò chơi trẻ con của Hiểu Đồng nhưng vẫn tham gia cùng cô.
Cậu không hiểu trò chơi này sẽ đem lại cho cậu cảm giác đau khổ mãi cho đến khi cậu chơi nó lần nữa.
- Cậu có kể với Hiểu Đồng chuyện mẹ cậu đã khóa hết các tài khoản của cậu không? – Thế Nam đưa ly rượu cho Vĩnh Phong hỏi.
- Không – Vĩnh Phong đáp.
- Tại sao?
- Mình không muốn cô ấy lo lắng, dù sao thì vài ngày nữa anh Vĩnh Thành cũng mở lại tài khoản cho mình – Vĩnh Phong nói xong đưa ly rượu lênuống cạn. Khi đó mình sẽ trả tiền cho cậu.
- Không cần phải tính toán như vậy – Thế Nam nhẹ nhàng trách móc.
Vĩnh Phong khẽ cười buồn rồi rót cho mình thêm một ly rượu nữa.
Trong đầu cậu nhớ lại hình ảnh của mẹ mình khi câu trở về nhà lấy chiếc xe mui trần đỏ để cùng Hiều Đồng đi chơi.
- Chia tay đi – Bà Mai Hoa lạnh lùng cầm tách cà phê vẫn đang bốc khói yêu cầu.
Vĩnh Phong im lặng, không nói gì, cậu định bước tiếp
- Đừng ép buộc mẹ phải gây khó khăn cho con.
- Mẹ đã từng yêu chưa – Vĩnh Phong quay người lại nhìn sâu ào đôi mắt lạnh lẽo của mẹ mình hỏi.
Bà Mai Hoa im lặng, tất nhiên bà đã từng yêu và vẫn yêu cho tới tận bây giờ.
- Mẹ cũng từng yêu, tại sao lại không biết cái cảm giác của người đangyêu chứ. Cho dù là tình yêu đơn phương đi nữa thì đó cũng là tình yêu cơ mà. Sao lại phải cố tình ngăn cản con.
- Hai đứa không xứng với nhau – Im lặng một lát, bà Mai Hoa buông ra câu nói này.
- Vậy, ba có xứng với mẹ hay không? – Cậu chất vấn bà – Chẳng phải lúc ấy ba chỉ mới là người có chút sự nghiệp hay sao.
- Nhưng ít ra, ba con cũng đã tự lập và có công ty riêng – Bà khẽ nhắc nhở.
- Vậy thì chỉ có con không xứng với cô ấy mới đúng, bởi vì ngay từ nhỏcô ấy đã tự lập và tự kiếm ra tiền so với một thằng ăn bám như con thìđúng là hơn rất nhiều.
- Nhưng sau này con sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia đình ta – Bà Mai Hoa giận dữ nói, đập mạnh tách cà phê xuống bàn.
- Nếu chỉ vì phải tiếp quản cái sự nghiệp này mà phải từ bỏ cô ấy thìcon xin từ bỏ cái sự nghiệp này – Vĩnh Phong cũng giận dữ đáp.
- Được, vậy thì để xem nếu không có cái sự nghiệp này con sẽ sống rasao- Bà Mai Hoa giận dữ đứng phắt dậy nhìn đứa con trai thứ hai củamình.
- Con sẽ cùng tạo dựng sự nghiệp riêng cho hai đứa con và sẽ sống hạnhphúc tròn vẹn chứ không phải là hạnh phúc giả tạo của ba và mẹ - VĩnhPhong cương quyết nói xong liền bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong khuất sau cánh cửa bà Mai Hoa đau khổ thả người xuống so fa.
Cuối cùng họ cũng kết thúc chuyến đi chơi, Hiểu Đồng nói rằngm ìhnthấ ymệt nên muốn ngồi cùng Vĩnh phong để dựa vào người cậu nghĩ ngơi.Vậy là hai người đi xe của Thiên Minh. Gần về đến nhà, Hiểu D(ồng bảomuốn xuống đi bộ để đỡ chùng chân, hai người bèn cùng nhau nắm tay bướcxuống xe, hai chiếc vali được kéo ở hai bên.
Hiểu Đồng bỗng muốn chơi trò chơi ở bãi biển. Vĩnh Phong lắc đầukhẽ cười nhưng cũng chìu theo ý cô. Cậu vừa đi mấy bước thì đã bị HiểuĐồng ôm chặt từ sau lưng. Lần này cô ôm cậu rất chặt, cứ như bịn rịn sắp phải chia xa. Cậu khẽ cười quay người lại hôn cô thật sâu, đến khi cậurời ra nhưng cô vẫn quấn lấy không chịu rời. Vĩnh Phong chỉ thấy cô lúcnày thật đáng yêu.
Sau đó, họ lại tiếp tục chơi, nhưng lần này cậu đi rất lâu rấtlâu, bước chân dường như muốn chậm lại cuối cùng vẫn chưa thấy cô chạyđến, cậu quay người lại, sau lưng cậu là một khoảng không gian vắnglặng.
Không hề thấy bong dáng của Hiểu Đồng ở đâu, cả chiếc va li củacô cũng biến mất. Chỉ có nhưng cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá là con ởlại.
Chiếc vali trên tay cậu rơi xuống, trong long cậu là một khoảng trống trải, đầu óc quay cuồng