Tầng 18, chung cư khu VIP X thị
"Cạch"
Vân Khúc Hoa đến trước phòng của Lam Nhã Tình lưu loát ấn từng con số mật khẩu. Nàng suy nghĩ không biết ngoài mình ra còn ai đã từng đặt chân đến chung cư riêng của chị ta chưa.
Nàng khép cửa, ngạc nhiên nhìn dưới chân mình, đôi dép bông hình tai mèo được đặt ngay ngắn trước cửa không biết đã có từ khi nào, chỉ còn đợi mình xỏ chân vào thôi. Vân Khúc Hoa mỉm cười, cởi đôi giày cao gót của mình ra đem đặt trên kệ giày ngay ngắn. Sau đó, đem chân trắng như ngọc mang dép mèo bông đi tìm Lam Nhã Tình.
Rất nhanh, mùi rượu nồng nặc đã hấp dẫn Vân Khúc Hoa. Nàng bước đến sofa, thấy Lam Nhã Tình đang ngủ say. Nàng nhíu mày, chị ấy mới vừa dưỡng thương xong lại đi uống rượu làm cái gì, nhìn xem mặt đỏ lên hết cả, rượu thì làm đổ lung tung cả lên. Một thân toàn mùi rượu thế này, còn gì là phong thái nữ vương trên thương trường nữa, không nghĩ nhiều, nàng móc điện thoại chụp một tấm "tách".
Sau khi thành công cất điện thoại lưu giữ tấm hình có một không hai của Lam Nhã Tình. Chưa kịp thỏa mãn, điều Vân Khúc Hoa không ngờ tới chính là, Lam Nhã Tình say như chết kia lại kéo tay mình, khiến nàng cả người đều nằm đè lên chị ta.
"Vân nhi, gan em thật lớn."
Nàng đỏ mặt, cái gì chứ, nhũ danh của nàng, chị ấy lại gọi ra như thế, đại tiểu thư Vân Gia là nàng không phải ai muốn gọi gì thì gọi. Mà tình huống hiện tại giúp Vân Khúc Hoa lần đầu tiên quan sát kỹ khuôn mặt của Lam Nhã Tình.
Hôm nay chị ấy make up nhẹ nhưng thật quyến rũ, chân mày vừa dài vừa mảnh, đường vẽ vô cùng dứt khoát, gọn gàng. Mắt chị ấy rất sắc lại sâu như vực, dù là nam nhân hay nữ nhân nàng chắc chắn biết rằng khó có ai có thể quên đi ánh mắt của Lam Nhã Tình, chưa kể lông mi lại cong vút như thế. Tiếp tục, Vân Khúc Hoa chậm rãi đánh giá Lam Nhã Tình từ trên xuống dưới, nàng nhìn xuống là chiếc mũi của chị ấy vừa nhỏ vừa cao, tay không tự giác lại vút mũi Lam Nhã Tình, nàng làm vậy để chắc chắn là mũi này không thẩm mỹ, còn đôi môi hồng hồng căng mọng nước kia, lúc nãy chị ấy uống rượu nên sắc môi càng thêm ướt át, nếu chị ấy hiện tại đang ngủ, chắc nàng sẽ 'trộm hương' của chị ta mất, nhìn xuống nữa là góc cằm hoàn hảo của chị ấy. Xuống kế tiếp nữa thì nàng không dám nhìn, nếu nhìn nữa chắc hỏng não nàng mất. Ông trời thật đáng ghét, mọi thứ hoàn mỹ đều ban cho chị ta, hừ.
"Nhã Tình, chị không nên gọi em như thế. Chị say rồi."
"Vân nhi, hôm nay tôi ra viện không có ai đến đón cả. Em cũng vậy."
"Xin lỗi chị, em quên mất. Em cũng có sắp xếp người ở bên chị mà. Chỉ cần chị lên tiếng, lập tức có người đón chị về."
"Không. Kể từ ngày hôm đó, em không đến thăm người ta nữa. Rốt cuộc em làm gì?"
"Được rồi, trước hết chị buông em ra được không. Em sắp bị ngộp chết rồi."
Lam Nhã Tình nới lỏng tay, Vân Khúc Hoa nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Lam Nhã Tình, nàng cảm thấy có chút mất mát, nhưng nếu nàng không làm vậy nàng sợ nàng sẽ thật sự chìm đắm trong vòng tay ấy. Vân Khúc Hoa sợ hãi với suy nghĩ này của mình, nàng sao lại có thể được.
"Vân nhi, em đang suy nghĩ gì vậy? Hôm nay em thật đẹp."
Lam Nhã Tình vuốt nhẹ mái tóc dài của Vân Khúc Hoa, khi nãy cô ôm nàng vào lòng, cô biết thời khắc đó chính cô đã đem trái tim bản thân mình gửi gắm đến nàng. Lam Nhã Tình biết chính mình không thể nào nói ra lời trong lòng ngay lúc này, nàng không như cô, là hòn ngọc quý của Vân gia, các thế lực hắc bạch đều âm thầm bảo vệ nàng. Nhưng cô phải lòng người con gái này rồi nên đừng hòng cô dễ dàng buông tha như thế. Lần đầu tiên, Lam Nhã Tình suy nghĩ đến việc đoạt người.
Vân Khúc Hoa ngây người nhìn sắc mặt hồng hồng của Lam Nhã Tình, mùi hương của rượu cùng với hương thơm trên cơ thể chị ấy sao lại hấp dẫn như vậy. Chết tiệt, mình là nữ nhân còn không cưỡng lại được, huống gì nam nhân chắc đã đè áp chị ta từ lâu rồi. Không được, không được, nàng giờ phải nhanh về nhà, không thể ở đây thêm một phút nào nữa.
"Nhã Tình, em chợt nhớ mình còn chút việc chưa giải quyết xong, nếu như không có chuyện gì quan trọng, em xin phép về trước."
"Được, em có thể về nếu như cho tôi một cái hẹn. Coi như là cám ơn em đã đích thân đến đây an ủi tôi. Thế nào?"
Vân Khúc Hoa nhìn sâu vào đôi mắt của Lam Nhã Tình, nàng nghi ngờ hôm nay chính mình có phải là dâng dê vào miệng cọp hay không. Nếu đã đúng như vậy, nàng đã không còn lựa chọn nào nữa rồi. Cũng đúng thôi, Lam Nhã Tình trên thương trường ngươi lừa ta gạt như thế, những hạng mục lớn, đều được ký trong những bữa tiệc rượu toàn những ông chú, làm gì một chai rượu có thể đánh bại được chị ta chứ. Cái này quả nhiên là mình bị lừa rồi. Ơ hay, đường đường là một trong tứ vị lãnh đạo Hắc tứ linh thế mà Vân Khúc Hoa lại bị dính mỹ nhân kế thế này cơ, nếu để đàn em cấp dưới biết được, mặt mũi của nàng biết để ở đâu đây, tóm lại tất cả đều là lỗi của chị ta.
"Là tổng giám đốc công ty Lam thị, có thể thấy thời gian của chị không được nhàn rỗi cho lắm. Như vậy đi..."
Lam Nhã Tình mỉm cười, nhanh chóng cắt lời nàng. "Không cần đâu, hẹn ngay bây giờ đi. Đợi tôi đi tắm đã. Tối nay mình sẽ ra ngoài."
"Này, chị..." Vân Khúc Hoa ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bóng lưng bước đi kia. Mình rõ ràng có đồng ý với chị ta hồi nào vậy? Chị ấy cứ như vậy quyết định, thật là...
Trong lúc thời gian Lam Nhã Tình đi tắm rửa, Vân Khúc Hoa âm thầm quan sát căn phòng. Phòng của chị ấy thật lớn mọi thứ đều được sắp xếp rất hợp lý. Bây giờ là sắp 5 giờ chiều, hoàng hôn chắc cũng sắp có đi, hoàn hảo ban công nhà chị ta lại quay về hướng nơi mặt trời lặn. Nàng vốn dĩ rất thích ngắm hoàng hôn, không suy nghĩ nhiều, Vân Khúc Hoa nhanh chân bước đến, kéo tấm rèm dệt hoa kia ra sang một bên. Nàng lại vô cùng ngạc nhiên nhìn dưới chân mình hai chậu cây nhỏ, hình như đều là một giống cây nhưng tại sao một chậu lại có hoa nhưng chỉ có một bông hoa màu trắng và chậu kia thì không. Mà hai chậu cây này đều do chị ta chăm sóc ư?
"Vân nhi, em đang làm gì đó? Tính cướp hoa của tôi à?"
Vân Khúc Hoa đang thẩn thờ suy nghĩ xem hoa của Lam Nhã Tình trồng là loài hoa gì? Sao nhà nàng cũng có một vườn hoa nhưng nàng lại chưa từng nhìn thấy loài hoa này bao giờ. Nhìn nó rất đẹp, rất thanh khiết, giơ tay chuẩn bị chạm vào thì bất ngờ nàng nghe tiếng của Lam Nhã Tình gọi, làm nàng sợ giật cả mình, lập tức đứng dậy, xoay người, nhưng vì nền gạch ngoài ban công khá trơn, Vân Khúc Hoa biết lần này nàng phải té chắc rồi, ban ngày ban mặt như thế nàng không thể múa võ, nhảy một cái lên thẳng sofa kia được. Sao mỗi lần nàng gặp Lam Nhã Tình, nàng cảm thấy số của mình ít có được may mắn lắm, nên chuyện gì xảy ra cuối cùng cũng vẫn phải xảy ra...
Lam Nhã Tình sau khi tắm xong, chọn bồ đồ mới nhất mình mới sắm, trang điểm thật xinh đẹp, sau đó xách túi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cứ tưởng vừa mở cửa là có thể nhìn thấy thân ảnh ngoan ngoãn ngồi đợi mình, thế mà nàng ấy chạy đâu mất rồi, cô đen mặt bước nhanh về phía cửa ra, may mắn đôi giày cao gót của nàng ấy vẫn còn đây. Cô nhướng mày, cong cong môi, quay đầu tìm thân ảnh nàng. Bước chân ngang qua ban công, cô dừng lại, nhìn sau tấm rèm đang bay bay kia, là một thân hình nho nhỏ như con mèo đang loay hoay với hai chậu hoa của cô. Cô mỉm cười, bước đến gọi nàng. Nhưng khi thấy nàng hoảng sợ khi bị mình bắt gặp đang nghịch hoa, lại sơ ý để bản thân mình không đứng vững, cô cảm thấy chính mình đau lòng, nâng tay, lại một lần nữa ôm trọn Vân Khúc Hoa vào lòng.
Cứ như thế, nắng chiều hoàng hôn đỗ xuống hai người bọn họ, hai trái tim cũng bắt đầu đập rộn vì nhau. Chậu hoa chưa nở còn lại kia cũng không biết là do đâu mà sáng sớm ngày hôm sau bắt đầu ra nụ, mặc cho Lam Nhã Tình trước kia chăm sóc bao nhiêu lâu cũng keo kiệt không cho ra một bông nào.
"Vân nhi, em muốn đi nơi nào?"
Vân Khúc Hoa từ lúc được Lam Nhã Tình dắt đi ra ngoài, nàng vẫn cứ ngây người nhìn ra cửa xe nhớ lại khoảnh khắc được chị ấy ôm vào lòng, cảm giác rất an toàn, rất ấm áp. Nên Lam Nhã Tình hỏi gì, Vân Khúc Hoa đều không nghe thấy.
Lam Nhã Tình vừa lái xe vừa quan sát Vân Khúc Hoa, nhớ lúc nãy nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn để mình dắt tay ra ngoài, cho đến lúc lên xe tới giờ nàng vẫn chưa nói ra nơi mình muốn đi, cô hỏi thì cũng không trả lời, cứ nhìn ra ngoài cửa xe, có gì ở ngoài đó vui chứ. Cô hừ lạnh, nâng giọng lên cao một chút,
"Vân nhi, tôi biết một nhà hàng này rất ngon, em có muốn đến thử không?"
Vân Khúc Hoa lúc này không thể nào không nghe thấy, hơi hơi có chút xấu hổ. Nàng cúi mặt suy nghĩ, hiện tại nàng không muốn đi nhà hàng lắm, thà là hẹn đặt bàn trước thì nàng có thể sắp xếp tránh tai mắt nhưng đường đột đi như thế này, nàng cảm thấy không ổn, với lại chị ấy không hề biết giới hắc đạo vô cùng thâm sâu khó lường.
"Hm...ăn món nhà hàng quen rồi. Hay là chị với em đến quán của bà cô này đi. Đồ ăn cũng khá ngon, nhưng là quán ăn bình thường thôi. Em thường hay đến đó ăn một mình. Chị thấy thế nào?"
"Duyệt. Chiều em."