Say Mộng Giang Sơn

Chương 568: Kiếm khách và đao khách



Mặc dù Dương Phàm cũng thấy những người này đầy kỳ lạ, nhưng hắn nóng lòng đi gặp Tiểu Man, khong muốn xen vào việc của người khác, liền bước lên bậc thang. Mấy thiếu niên thấy hắn không coi ai ra gì, thần sắc càng thêm không hài lòng, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi trong nhóm liền chuyển thân, chắn ở trước mặt hắn, đánh giá hắn một lượt, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn vào Công Tôn phủ?

Dương Phàm kỳ lạ nhìn nhân vật giống như thiếu hiệp Trường An này, mở miệng đáp:
- Không sai. Đúng là tại hạ muốn đến thăm hỏi quý phủ Công Tôn, túc hạ là ai? Vì sao ngăn cản ta?

Dương Phàm vừa mở miệng, sự thù địch của mấy thiếu niên càng sâu, thiếu niên ngăn Dương Phàm liền đặt tay lên chuôi kiếm, cười lạnh nói:
- Rõ ràng là một kẻ xứ khác, muốn vào cửa chính Công Tôn gia, nào có dễ dàng như vậy, túc hạ không có bản lĩnh vượt qua chúng ta, sợ là khó mà vào được!

Dương Phàm nhìn gã, lại nhìn mấy thiếu niên đang nóng lòng muốn thử, nhíu mày nói:
- Xin hỏi các vị có quan hệ thế nào với Công Tôn gia, đứng ở cửa tranh tài, là quy củ của Công Tôn gia, hay là quy của của các ngươi thôi?

Thiêu niên kia nghếch mũi lên, dương dương đắc ý nói:
- Hiện tại ta dù không phải là người của Công Tôn gia, nhưng sau này khó nói có phải là người của Công Tôn gia hay không. Tóm lại, ngươi muốn đi vào, thì phải để bọn ta lãnh giáo công phu của ngươi, bằng không, ngươi đến từ chỗ nào về nơi đó đi.

Nói xong, thiếu niên rút trường kiếm trong vỏ ra.

Dương Phàm càng nhíu chặt mày, nói:
- E là vài vị đã hiểu lầm rồi, tại hạ đến cửa không phải là để khiêu khích, cũng không phải là tìm Công Tôn cô nương luận võ tranh tài gì, chỉ là gia quyến của ta đang làm khách ở trong quý phủ Công Tôn, nên ta mới đến để gặp người nhà của mình thôi.

Thiếu niên ngăn hắn cười ha hả nói:
- Người muốn vào Công Tôn gia thường lấy đủ loại cớ, có biện pháp gì mà chưa từng sử dụng chứ. Gia quyến của ngươi ở trong quý phủ Công Tôn ư? Nếu ngươi bị Công Tôn cô nương nhìn trúng, vậy thì gia quyến của người thật sự là ở trong quý phủ Công Tôn đấy, rút kiếm đi!

- Cái gì?

Dương Phàm nghe chẳng hiểu, liền hỏi lại, thiếu niên kia giương kiếm lên, lớn tiếng nói:
- Thắng ta, thì ngươi được vào, nếu không, mời về đường cũ!

Dương Phàm nhìn thiếu niên này, lại nhìn mấy thiếu niên kia tay đều đang nắm chuôi kiếm, nghĩ chốc lát, liền tháo đao ở trên yên ngựa xuống. Hắn có hai thanh đao, một thanh bảo đao Đạc Sao do Huân Kỳ tặng, đao như tàn kích, chém sắt như chém bùn, một thanh khác là đơn đao chế thức, đương nhiên Dương Phàm sẽ không dựa vào lợi khí mà khinh người, liền tháo đơn đao mũi hẹp xuống.

Thiếu niên thấy hắn cầm đao, không hỏi ngạc nhiên:
- Ngươi...không ngờ ngươi lại dùng đao?

Dương Phàm hỏi:
- Thì sao?

Thiếu niên khinh thường cong ngón tay búng ra, kiếm phong “ong” một tiếng như rồng gầm, say mê nói:
- Kiếm, là binh khí dành cho quân tử, chí tôn chí quý, nhân thần đều tôn sùng.

Nắm nhẹ nhàng, mang thần thái, dùng mau lẹ, dựng thân lập quốc, hành hiệp trượng nghĩa, là lựa chọn của những du hiệp như chúng ta, túc hạ không dùng kiếm, sao xứng đến cửa phủ Bùi đại gia được? Hãy mau rời khỏi đây để tránh rước lấy nhục!

Dương Phàm nóng lòng vào cửa thăm thê tử, nào có lòng tranh luận với gã, thần sắc liền trầm xuống, không giận tự uy:
- Ta muốn vào phủ, ngươi có ngăn được không. Ngươi muốn động võ, nhưng lại nói nhảm nhiều như vậy, mỗ nào có thời gian mà tào lao cũng ngươi, hoặc là chiến ngay, hoặc là cút ngay!

Thiếu niên cả giận nói:
- Được! Ngươi không đi, ta sẽ đuổi ngươi đi!

Gã nghiêm sắc mặt, kiếm đưa ngang ngực, vẻ mặt thiếu niên liền trở nên vô cùng trang nghiêm:
- Ta là một kiếm khách! Họ Bộ, tên một chữ Kích. Kiếm này có tên là Long Tuyền, dài hai thước bảy tấc, nặng...

- Vẫn là những lời vô nghĩa!

Đao là bá vương trong binh khí, Dương Phàm cầm đao trong tay càng toát lên khí phách đặc biệt, không đợi Bộ Kích nói xong, cổ tay hắn vẩy lên, đao hóa thành tấm lụa chém vào đầu Bộ Kích.

Bộ Kích đang ba hoa bốc phét, thấy trước mặt có hàn quang lóe lên, một ánh đao ẩn hiện nhanh như gió bão bổ tới vào mặt gã, làm gã hồn bay phách lạc, vội vàng giơ kiếm lên đỡ.

Kiếm là vật nhẹ, sao có thể đón đỡ vật cứng rắn như đao, đao kiếm tương giao, “keng” một tiếng, kiếm trong tay Bộ Kích liền gãy đôi, đoạn kiếm gãy rơi xuống đất, cách mũi chân gã nửa tấc có thừa.

Bộ Kích sợ ngây người, cầm chuôi kiếm mặt vàng như đất, không nói được lời nào.

Dương Phàm hừ một tiếng, xách đao xông tới trước cửa, mấy thiếu niên khác thấy vậy giận giữ, xiết chặt kiếm trong tay, nhào về phía trước hắn, hét lớn:
- Ngươi là tên lừa gạt, đám đánh lén, không phải là anh hùng!

Dương Phàm có chút buồn cười, cao giọng nói:
- Vậy các vị là quân tử không ngờ lại xông hết lên như thế, cũng không biết xấu hổ sao?

Dương Phàm vừa nói vừa đi, từ chỗ hắn đứng đến trước thềm phủ cách chừng bảy bước, thềm đá còn ba bậc, tổng cộng mười ba bậc mà thôi. Dương Phàm tay trái cầm cương ngựa, tay phải cầm đơn đao, hoặc đâm, hoặc kẹp, hoặc chém, hoặc quét, hoặc bổ, hoặc kéo ....Thanh đao xuất theo tùy tâm, giống như một tấm lụa vờn quanh người.

Dương Phàm đi được bảy bước, xuất liên tục bảy đao, chỉ nghe những tiếng “đinh đang” không dứt bên tai, khi hắn đến trước cửa lớn, bảy tám thiếu hiệp Trường An đang ngơ ngác đứng phía sau hắn, vẫn duy trì tư thế công kích, chỉ là hai tay bọn họ trống trơn, binh khí đã không còn nữa.

Nếu kiếm trong tay của bọn họ đều bị Dương Phàm cậy dùng đao nặng hơn hoặc là đánh gãy mạnh mẽ đánh gãy, có lẽ bọn họ còn có thể nói, nhưng thanh đao trong tay Dương Phàm còn nhẹ hơn so với kiếm, bọn họ ngoại trừ kiếm của một người bị Dương Phàm đãnh gãy thì tất cả những người khác đều là bị Dương Phàm dùng chuôi đao gõ vào cổ tay, đau quá mà ném kiếm đi.

Nếu Dương Phàm có lòng muốn đả thương người, giờ phút này bọn họ chẳng phải đã trở thành những thiếu hiệp cụt một tay rồi sao? Nếu Dương Phàm có lòng giết người, vậy thì...

Chỉ nghĩ đến đây thôi, chúng thiếu hiệp lập tức túa mồ hôi ròng ròng, không thốt được lời nào.

Phía trước ba bước chính là thềm đá, nhưng Dương Phàm thật sự đã dừng lại, không tiến lên gõ cửa.

Chẳng biết từ lúc nào, một thiếu nữ áo xanh đã mở cửa ngách ra, cười dài nhìn hắn, nhìn hắn động thủ, nhìn hắn uy phong.

Thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn, mềm mại, váy xanh thanh lịch, uyển chuyển quyến rũ.

Đôi mắt nàng trong trẻo thâm thúy nhìn Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Ngươi đã đến rồi!

- Ta đến rồi!

- A, ngươi vừa đến thì đã thể hiện uy phong rồi!

- Cái này không phải do ta, cũng chẳng biết những thiếu niên này muốn gì, tự nhiên bắt người ta luận võ tranh tài, đây là quy củ của Trường An sao?

Thiếu nữ hé miệng cười:
- Ngươi không cần để ý tới họ, những thiếu hiệp này đều là ngưỡng mộ Công Tôn cô nương cả, cũng quá đáng ghét. Tuy nhiên ta thích thấy huynh thể hiện khí phách như vậy, nhưng từ khi ngươi làm qua, ta cũng chỉ có thể được thấy quan uy của ngươi thôi rất ít khi thấy ngươi tự nhiên phóng khoáng như hôm nay.

Dương Phàm nói:
- Dọc đường đi về phía nam, ta đã nghĩ thông suốt một việc rồi. Cái nàng muốn thấy, sau này sẽ luôn có khí phách này nàng thấy.

- Nhìn cả đời có được không?

- Nhìn mấy đời cũng được! Chỉ cần nàng không thấy phiền!

Dương Phàm cười, cầm lấy tay thiếu nữ, cười dịu dàng.

Thiếu nữ áo xanh cũng cười, nụ cười duyên dáng xinh tươi, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Chúng thiếu hiệp dưới bậc thềm nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc đã biết mình đã khiêu chiến nhầm người rồi.

Trận chiến này thật sự là quá mất mặt, bọn họ sờ sờ mũi, rất mất hứng nhặt “Quân tử” của mình lên, xám xịt đi hết.

***

- Tiểu Man còn chưa sinh?

- Không đợi được người cha là ngươi về thì tiểu tử kia sao đồng ý ra cơ chứ? Tuy nhiên, gần đây nó rất nghịch ngợm, chắc là đòi ra rồi.

- Có mấy thiếu niên trước cửa là chuyện gì vậy?

- Hào, còn không phải là do Công Tôn cô nương bày ra. Công Tôn cô nương kiếm kỹ xuất chúng, rất có danh tiếng tại Trường An. Chỉ có điều vẫn không tìm nhà chồng ưng ý, Công Tôn tiên sinh rất sốt ruột, cũng từng nhờ bà mai giới thiệu vài vị thiếu niên tuấn kiệt, tài đức cho cô ấy, đáng tiếc Công Tôn cô nương lại chẳng vừa mắt với ai.

Thấy nàng mười bảy mười tám mà vẫn chưa gả đi được, Bùi đại nương cũng rất sốt ruột. Cặpvợ chồng già buộc Công Tôn cô nương mau chóng lựa chọn tuyển hôn phu, Công Tôn cô nưng liền nghĩ ra một biện pháp như vậy, đòi tỷ thí chiêu thân, ai có thể đấu kiếm thắng nàng một nửa chiêu thức, thì nàng sẽ gả cho người đó!

Tin tức vừa ra, các thiếu hiệp Trường An chen chúc tới, Công Tôn phủ liền biến thành võ trường, ngày nào cũng có đao quang kiếm ảnh, đấu không ngừng. Công Tôn cô nương vốn là muốn dùng biện pháp này để ép cha mẹ thu lại mệnh lệnh, ai ngờ lão phu thê kia chẳng bận tâm, mặc kệ cô ấy gây sức ép, dù sao cũng vẫn phải lấy chồng thôi.

Thiên Ái Nô cong cái miệng nhỏ nhắn, cười nói tiếp:
- Đáng tiếc, khắp Trường An người có kiếm kỹ cao cường có thể sánh với Công Tôn cô nương thật sự là không có, vài ngày đầu phủ Công Tôn còn đông như trảy hội, nhưng mấy ngày vừa rồi thì người đến cũng ít dần. Mấy vị thiếu hiệp vừa rồi đều là bị bại dưới tay Công Tôn cô nương, lòng không chịu, ngày ngày đứng ở trước cửa phủ luận kiếm, chỉ trông mong Công Tôn cô nương cho bọn họ một cơ hội nữa.

Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Vậy bọn họ ngăn cả ta làm gì? Nếu ta tới cửa tỷ võ, đánh không lại bọn họ, đương nhiên cũng không phải đối thủ của Công Tôn cô nương, cho dù để ta vào cửa, sau cũng thất bại quay về thôi. Nếu ta có kiếm kỹ cao hơn Công Tôn cô nương một bậc, bọn họ lại bại dưới tay Công Tôn cô nương rồi, thì sao có thể ngăn cản được ta?

Thiên Ái Nô cười nhìn hắn, sau một lúc lâu mỉm cười không đáp.

Dương Phàm chau mày hỏi:
- Sao vậy?

Thiên Ái Nô thản nhiên nói:
- Ta đoán, bọn họ là sợ công Tôn cô nương thấy phong thái của ngươi, nên cố ý nhường ngươi, thua ngươi hai chiêu.

Dương Phàm buồn cười, nói:
- Ta chẳng có tướng mạo như Phan An, là ngươi quá khoa trương rồi.

Dương Phàm cố nhiên anh tuấn, nhưng trong mấy vị thiếu hiệp Trường An kia luận tướng mạo thì ít nhất có hai người không kém hắn, nhưng họ nào có sự từng trải như hắn chứ? Trong bọn họ có người nào từ nhỏ trải qua đại nạn, mang huyết hải thâm thù giết cha mẹ, lang thang vất vưởng, trải qua bao cực khổ không?

Có người nào tuổi còn nhỏ đã phải bôn ba ngàn dặm, đã trải qua sóng to gió lớn chưa? Có người nào chưa tới nhược quán, không dựa vào phụ tổ ban cho, mà là dựa vào công lao của mình đạt được chức vụ quan trọng một văn một võ ở trong hai nha môn là Võ Lâm Vệ và Hình Bộ, đã nuôi dưỡng được khí độ uy nghiêm kia?

Trên người Dương Phàm có một khí chất và phong độ của người đàn ông chín chắn, điều này đã mang tới lực sát thương cực lớn đối với những thiếu nữ mới lớn, mà đám nhóc con huyết khí phương cưng chưa ráo máu đầu sao có thể so sánh cùng. Mà những người đàn ông có được khí chất như vậy phần lớn đều đã qua tuổi trung tuần, có con có cháu rồi, Dương Phàm thì mới bao nhiêu chứ?

Hắn có sự hấp dẫn chín chắn riêng biệt này, lại kiêm đủ cả nhuệ khí và anh lãng của thiếu niên, vậy thì tuyệt đối là không bình thường rồi. Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình Công chúa đúng là mắt nhìn thật hiếm có trước sau khi gặp đều ái mộ hắn, đây không phải là cơ duyên mà chính là bởi Dương Phàm có sức hấp dẫn độc đáo này. Bản thân Dương Phàm không tự nhận ra, nhưng người khác lại có thể cảm nhận được, những thiếu hiệp này đương nhiên là nhìn thấy sự uy hiếp cực lớn từ hắn rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv