Say Mộng Giang Sơn

Chương 551: Ngươi dám? Ngươi thật sự dám!



Bức tường thành của huyện Ba Giang không cao, thậm chí còn thuộc loại thấp, một vài chỗ đã xuất hiện những vết nứt, khe hở, cỏ dại mọc đầy cả một đoạn tường thành dài. Đám tráng đinh tay cầm thương trúc chạy tới chạy lui như mắc cửi, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài thành, ánh đuốc rực lên trên khắp các núi đồi tựa như những vì sao giăng khắp cả trời đêm. Dưới bức tường thành là đống lửa trại lớn, có người chốc chốc lại tiếp thêm một cành củi lớn vào đống lửa. Những đốm lửa li ti cơ hồ đã bay cao đến tận đỉnh tường thành, sức nóng của nó lan rộng cả một khoảng thành, đến mức người ta phải đứng cách thật xa nếu không muốn bị bỏng.

Trên thành dưới thành, khắp nơi đều rực lên ánh đuốc.

Mười chín trại Miêu Nhân hai động ba khe suối đều hoàn toàn tin tưởng Dương Phàm. Người Miêu vốn tính tình cương trực thẳng thắn, một khi bọn họ đã tin tưởng ai đó thì tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó có mưu đồ gì hay không. Họ tin tưởng tộc trưởng Khỏa Man, bởi vậy họ cũng không chút nghi ngờ Dương Phàm - người mà tộc trưởng đã ban tặng chiếc vòng cổ bằng răng sói này.

Không phải đặt chiếc vòng cổ này vào tay ai là nó sẽ trở thành tín vật. Trước khi tộc trưởng Khỏa Man định tặng một món đồ cho ai thì trước đó sẽ khắc một vài kí hiệu ngầm mà người ngoài không thể hiểu được lên đó, một vài kí hiệu khá giống với kí hiệu ngầm của tộc Tạ Man, chỉ có những người tinh thông chữ của tộc này như Vu sư hoặc tù trưởng mới có thể đọc hiểu được những kí hiệu ấy, và chính vì vậy nên có thể dễ dàng xác nhận được xem món đồ có đến được đúng tay người nhận hay không.

Dương Phàm đúng là người được nhận, bởi thế nên hắn mới được mọi người tin tưởng và tín nhiệm như thế.

Nhưng từ thành lầu mà ra lệnh cho bọn họ tạm dừng tấn công thành thì nhất định phải cho họ một lí do thỏa đáng. Đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi mà trên thành không có ám hiệu gì nữa, và cũng không thấy Dương Phàm xuất hiện, người dưới thành bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh.

Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ cùng với Dương Phàm sẽ đánh vào trong thành, lợi dụng việc đó để phô trương thanh thế, sau đó sẽ rút đi trước khi trời sáng, những việc tiếp sau đó thì giao cả cho Dương Phàm. Biến cố hiện giờ không nằm trong định liệu, mà Dương Phàm thì tới giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, việc này khiến cho những tên thủ lĩnh không khỏi sinh nghi: “Đây thực sự là ý đồ của Dương Phàm hay là quỷ kế của Tống gia, chúng định kéo dài đến lúc bình minh ư?”

Mấy vị động chủ, Khê chủ và trại chủ cùng họp lại để bàn bạc một chút với nhau, ý kiến của đa số là không tiếp tục đợi nữa, nếu trong thành không có hiệu lệnh gì nữa thì họ sẽ tiếp tục tấn công.

Trong đó phụ thân của Hồ Phi cô nương là có thái độ gay gắt nhất, nhà lão có bốn cậu con trai, mà lại chỉ có duy nhất một cô con gái. Khi một gia đình mà có nhiều con trai thì đứa con gái tự nhiên sẽ trở thành bảo bối của cả nhà. Cô con gái bị bắt cóc vào thành, nằm trong tay đám người cầm thú kia, nếu không kịp thời giải cứu thì có trời mới biết nàng sẽ phải chịu những hậu quả khủng khiếp đến thế nào. Trong tình cảnh này, là người làm cha lão thực sự lo lắng hơn ai hết.

Lão dẫn tới hai cậu con trai, chính là hai vị huynh trưởng của Hồ Phi cô nương, cũng đồng thời là biểu tượng uy quyền của lão. Với dáng vẻ đằng đằng sát khí, tay nắm mầm đao, sự xuất hiện của họ khiến cho lời nói của phụ thân có thêm sức nặng, khiến cho những vị thủ lĩnh khác không thể không tán thành với lão.

Hai động chủ chủ trì hội nghị cũng không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa, một gã lấy một côn gỗ dùng để khều lửa, bẻ gãy làm đôi, lạnh lùng nói:
- Mặc kệ bọn chúng đi, tấn công!

Hiệu lệnh vừa được thốt ra, dưới thành, tiếng hò hét, tiếng chém giết lập tức vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi đêm.

Trong màn đêm đen kịt, vô số chiếc thang gỗ có kết cấu đơn giản được dựng lên, tới khi xuống dưới thành thì đã bị lửa thiêu trụi hết. Họ cố ý lợi dụng sức nóng bốc lên do ngọn lửa khổng lồ này sinh ra để đám binh lính kia không thể tiến lại gần, rồi chọn một chỗ để leo lên, thế nhưng hành động của họ đã dễ dàng bị phát hiện.

Dưới thành, một ngọn tên bằng trúc phóng thẳng lên trên. Người trên thành lập tức rút lui về một đoạn để tránh sức nóng ghê gớm của ngọn lửa, rồi bắn trả một ngọn tên xuống dưới.

Thời điểm khi màn mưa tên vụt lên, dũng sĩ tấn công thành đã chuẩn bị sẵn sàng lá chắn bằng cây mây, loại tên bằng trúc này dễ bị thổi bay, lực đâm xuyên không mạnh, , nó chỉ nguy hiểm ở chỗ trên mũi tên có tẩm thuốc độc mà thôi, nhưng lá chắn bằng cây mây hoàn toàn có thể ngăn chặn được.

Tống Sở Mộng cả người vận áo giáp mây, đứng trấn thủ trên thành. Một khi thành trì đã bị công phá thì cái tổn thất không chỉ là tài sản mà còn là sự an nguy của cả gia đình nhà họ Tống. Mấy vị trưởng bối Tống gia đều sống ở trong thành, đặc biệt là lão tổ tông của Tống gia, để trị bệnh nên cũng đã chuyển tới nơi này rồi. Mặc dù đám Tạ Man kia luôn mồm kêu là chỉ giết cẩu khâm sai mà thôi, nhưng có trời mới biết khi bọn chúng kéo được vào thành rồi thì sẽ còn làm những gì tiếp theo đó nữa.

Sau khi truyền đạt ý tứ của của Dương Phàm, việc tấn công thành dừng lại, lòng Tống Sở Mộng như trút được gánh nặng, thế nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện, việc trấn an xem chừng không có hiệu quả, đám Tạ Man bên dưới lại đang đòi tấn công thành, lòng Tống Sở Mộng lại như lửa đốt.

Đúng lúc này, một đám người từ đường vận binh ồ ạt xông vào thành lầu như vũ bão, chẳng nói chẳng rằng liền phóng vũ khí trong tay xuống tường thành.

- Oành! Oành! Oành!

Hơn mười viên tròn tròn gì đó bị ném xuống khỏi tường thành, lăn đi rất xa. Dũng sĩ Tạ Man ở dưới thành chỉ biết trên thành ném xuống một thứ vũ khí bí mật gì đó rất lợi hại, bèn vội vã nâng lá chắn lên theo phản xạ để phòng thân, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, họ bèn chầm chầm rời khỏi lá chắn, đưa mắt ra xa quan sát, nhờ có ánh lửa sáng hừng hực mới nhìn rõ được thì ra thứ “vũ khí” tròn tròn kia chính là đầu người.

Võ sĩ Tạ Man khẽ rùng mình, họ còn chưa vào được trong thành, cũng tức là vẫn chưa có ai bị bắt giữ, cũng không có thi thể nào ở thành lầu cả, vậy thì những cái đầu kia là từ đâu mà ra?

- Con gái! Phi Phi! Phi Phi của ta!

Lão Hồ là người đầu tiên có phản ứng. Nước mắt lã chã, lão quăng vội tấm chắn, nhào tới chỗ mấy cái đầu người, nhặt lên một cái, đưa ra trước ngọn lửa. Ra là đầu của một gã đàn ông với khuôn mặt lở loét, lão bèn quăng cái đầu đi, lại nhặt lên một cái khác, đây là cái đầu với bộ răng cửa vàng khè, trong kẽ răng còn nhét một chiếc lá, cũng không phải!

Hai ca ca của Hồ Phi cũng phát điên lên, họ quăng đao sang một bên, nhào tới để tìm đầu em gái. Tìm kiếm đượcmột hồi, lão Hồ bất ngờ hét lên:
- Không đúng, người bị bắt đi trong trại chúng ta không phải a á (phụ nữ) thì là đắc tuân (trẻ con). Những cái đầu này toàn là đầu của đàn ông trưởng thành, hơn nữa..., chẳng nhận ra ai cả.

Hồ lão nhị nghe xong liền vỗ mạnh vào đầu một cái, phụ họa:
- Đúng đó! Cha, chuyện này hết sức kì quái!

Lão Hồ như sực tỉnh ra, liền ngửa đầu trông trên thành.

Đúng vào lúc đó, thành lầu lại ném ra vô số đèn lồng, cây đuốc. Đầu thành đã bị đống lửa khổng lồ kia chiếu sáng rõ như ban ngày, sức nóng của ngọn lửa tỏa ra rất rộng, thực sự là không thể lại gần, chỉ có thể đứng ở những chỗ sóng nhiệt của nó chưa vươn tới được mà thôi.

- Các huynh đệTạ Man dưới thành, bổn quan là khâm sai Dương Phàm!

Một thanh âm trong sáng du dương từ căn lầu trên thành vang lên, các dũng sĩ Tạ Man dưới thành lần lượt ngẩng đầu lên, thấy một người đang đứng trên tường thành, được chiếu rọi bởi ánh đuốc. Không đợi cho đám hỗn loạn dưới thành lại nổi lên lần nữa, giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên:
- Ta là khâm sai, nhưng không phải tên khâm sai mà các người muốn giết, kẻ mà các người muốn giết, ở đây!

Hắn là người mà Khỏa Man rất mực tín nhiệm, hơn nữa lại có mật ước với một vài vị thủ lĩnh Tạ Man, nhưng những Tạ Man bình thường thì không thể biết được thân phận của hắn, vậy nên nếu hắn không mau chóng nói rõ thì e là đã lĩnh đủ làn mưa tên từ phía dưới thành thay cho Lưu Quang Nghiệp mất rồi.

Dương Phàm dùng tay ra hiệu, Lưu Quang Nghiệp lập tức bị giải lên thành lầu. Lão bị trói chặt từ đầu đến chân, và cũng may là bị trói kín như vậy, nếu không những tay cung thủ kia thấy có biến sẽ không khỏi cảnh giác mà ra tay ngay lập tức.

Những gia đình có con gái trong nhà bị Lưu Quang Nghiệp bắt đi để cưỡng hiếp, những gia đình có tài sản bị chúng cưỡng đoạt, nhà cửa bị thiêu trụi hoặc những người có thân nhân bị giết hại do đã cố phản kháng lại trước hành vi đồi bại của gã, họ hận không thể lập tức nhào tới xé xác tên Lưu Quang Nghiệp kia ra.

Tất cả những người này, trước tình hình như vậy thì lập tức hiểu ra rằng biến cố vừa rồi là do Dương Phàm sắp đặt, liền mau chóng hạ lệnh dừng tấn công.

Dương Phàm biết rằng giờ phút này không thể lên giọng ta đây là quan phủ để giải quyết chuyện này được, đối với những việc đặc biệt thì cần phải giải quyết theo cách đặc biệt, việc cụ thể phải đợi khi tâm lí của đám Tạ Man ở dưới thành kia ổn định trở lại rồi mới tính bước tiếp theo được. Hắn cất cao giọng, nói:
- Những hành vi đồi bại của Lưu Quang Nghiệp, triều đình đã biết cả rồi. Tên này nhận ý chỉ của thiên tử tới đây, mà lại hành sự trái với ý chỉ của Thiên tử, tội ác tày trời, phải tru sát!

Hai tay Lưu Quang Nghiệp bị trói sau lưng, miệng bị nhét hai quả hạch đào, lão ngậm miệng cũng chẳng ngậm nổi mà nói cũng chẳng ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy ai oán và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.

Dương Phàm xoay người nhìn về phía Lưu Quang Nghiệp, trỏ tay hét lớn:
- Lưu Quang Nghiệp, với những hành vi đồi bại của ngươi, quyết giết không tha! Bổn khâm sai phụng mệnh Thiên tử tới hành hình tội thần Lưu Quang Nghiệp.

Hai đồng tử mắt của Lưu Quang Nghiệp căng ra hết cỡ, miệng không nói được nhưng ánh mắt lão rõ ràng hiện lên câu hỏi: “Ngươi dám? Ngươi thật sự dám!”

Câu trả lời dành cho lão chính là một nhát đao thép sáng loáng. Đao vừa vung lên, một tia máu từ cổ gã liền phun bắn lên giữa không trung. “Vọt” một cái, một cái đầu lăn lông lốc xuống dưới thành.

Một gã Tạ Man dũng cảm chạy tới nhặt lấy cái đầu của gã, rồi mau chóng chạy tới trước đống lửa. Rất nhiều người vây lại xem, cùng xác nhận đó chính là Lưu Quang Nghiệp.

Khi Lưu Quang Nghiệp tới các nhà các trại tác oai tác quái đều đích thân dẫn quân đi nên những ai đã trông thấy gã thì không ai có thể quên mặt tên tử thù này.

Trên thành lầu, mặt hai binh sĩ đứng hai bên giữ cái xác không đầu của Lưu Quang Nghiệp bị phun đầy những máu. Dương Phàm khẽ khoát tay, hai người liền dùng sức đẩy, cái xác không đầu rơi xuống dưới thành đánh “rầm” một cái.

Trên thành lầu, Tống Sở Mộng đứng ngây ra như phỗng.

Lúc Dương Phàm mới lên trên thành lầu này, Tống Sở Mộng còn cảm kích khôn xiết vì được hắn giải vây cho, giờ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, y sững sờ kinh sợ.

Không phải y thương tiếc gì Lưu Quang Nghiệp, thậm chí nếu giết được thì y cũng sớm giết chết tên Lưu Quang Nghiệp đó từ lâu rồi.

Chỉ có điều, một vị đại quan triều đình, khâm sai của Thiên tử mà Dương Phàm nói giết là giết ngay được, đây đúng là điều thực sự khiến cho Tống Sở Mộng phải giật mình kinh sợ. Nếu y biết Dương Phàm ở Diêu Châu còn đã giết chết một vị khâm sai, mà đó là một vị khâm sai chuyên việc hành hình thì có lẽ y còn sợ tới mất mật luôn rồi.

Không sai, thánh chỉ đích thực có nói trao quyền tiền trảm hậu tấu cho Dương Phàm, vấn đề là ở chỗ, tự cổ chí kim, những khâm sai được hưởng loại đặc quyền này thì không ít, nhưng thực ra hầu hết đều là do Hoàng đế cũng đã chỉ định trước cho khâm sai đó phải bắt ai giết ai rồi, rất hiếm khi có trường hợp khâm sai có thể tự ý tru sát đại thần như thế này.

Hoàng đế trao cho ngươi đặc quyền như vậy, ý nghĩa đằng sau đó còn thâm sâu hơn ý nghĩa thực tế rất nhiều. Ngày hôm nay ngươi dùng đặc quyền đó giết đại thần, không thành vấn đề, nhưng sau này khi triều đình “đổi gió”, chắc gì ngươi đã có thể chuyên quyền được nữa. Có điều Dương Phàm...hắn thực sự đã hành động không chút do dự.

Tống Sở Mộng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Tống Vạn Du sợ hãi tiến đến trước mặt y, giọng run run, nói:
- Thúc phụ, người của chúng ta... cũng bị áp giải lên tường thành rồi.

- Hả?

Tống Sở Mộng như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã cấm quân đang áp giải gần trăm thổ binh của Tống gia lên tường thành. Người đông như kiến, phút chốc đã đứng kín hết một dải tường thành, tưởng chừng như bức tường thành cao lên thêm một tầng vậy.

Dưới thành hơn vạn dũng sĩ Tạ Man nhất tề hô lên...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv